Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 17: TG 1



Trên đường đến trường, Giang Diêm vẫn luôn chờ Ô Nhạc Trừng khen anh, thiếu niên lễ phép như vậy, biết là anh giặt sạch quần áo cho em, chắc chắn em sẽ mềm mại mà nói cảm ơn với anh.

Tưởng tượng đến đây, hô hấp của anh cũng trở nên dồn dập hơn chút.

Nhưng đáng tiếc, mãi đến khi xe dừng trước cổng trường, Ô Nhạc Trừng vẫn không nói lời nào với anh cả.

Quản gia mở cửa xe, Ô Nhạc Trừng vội vàng mà nói cảm ơn, em lập tức chạy nhanh xuống xe, cũng không quay đầu lại mà chạy thẳng vào cổng trường.

Giống như phía sau có ai đó đang đuổi theo em.

Giang Diêm vẻ mặt hồn bay phách lạc mà nhìn bóng dáng của thiếu niên, trong lòng không ngừng phiền muộn, anh không vội vã đi xuống, mà là lấy một điếu thuốc ra ngậm.

"Sao em ấy lại sợ tôi vậy chứ?" Giang Diêm như đang hỏi quản gia ngoài xe, cũng như là đang lầm bầm lầu bầu, "Trông tôi rất đáng sợ sao?"

Quản gia đứng bên cạnh xe, mặt vô cảm mà nói: "Tôi rất bận, mời ngài xuống xe."

Giang Diêm nâng mắt lên, nhìn quản gia một lát, trong mắt hiện lên một tia trào phúng, cười nhạo một tiếng, "Anh rất bận?"

Anh mở cửa xe đi xuống, ném điếu thuốc chưa đốt lửa vào thùng rác, nhàn nhạt nói: "Tôi còn tưởng là anh rảnh đến mức không có chuyện gì làm chứ."

Đừng tưởng là anh không nhìn thấy quản gia đang xum xoe trước mặt Ô Nhạc Trừng.

Trong đó có một nửa là vì hoàn thành mệnh lệnh của anh trai anh, một nửa khác chắc là xuất phát từ nội tâm của anh ta nhỉ?

Bé yêu của anh được quá nhiều người thích.

Con chó nào cũng có thể ngửi mùi mà đuổi theo em, thật sự rất phiền toái.

Nhưng cũng không phải là Ô Nhạc Trừng sai.

Em xinh đẹp loá mắt như vậy, ngây thơ trong sáng đến mức khiến người ta nghiện, em cực kì xứng đáng được người khác nâng niu cưng chiều, cẩn thận che chở.

Ham muốn chiếm hữu của alpha đúng là rất mạnh, nhưng nếu là những tên chó phiền toái này, sẽ sẵn sàng nhốt bé cưng đáng yêu lại.

Giang Diêm cũng sẽ không làm mấy chuyện như vậy.

Anh chỉ muốn chọc mù mắt mấy tên chó đó mà thôi.

- ------

Sau 12 giờ, ánh mặt trời cũng không quá gay gắt, ấm áp chiếu vào người.

Ô Nhạc Trừng ngồi trên chiếc ghế dài ở sân vận động mà phơi nắng, dưới ánh mặt trời xán lạn, làn da của em trắng đến mức trong suốt, đuôi tóc hơi xoăn tăng thêm vẻ nghịch ngợm đáng yêu, cặp mắt hạnh xinh đẹp hơi rũ xuống, đầu ngón tay trắng hồng đặt trên trang sách trên đùi em.

Thiếu niên cúi đầu đọc sách, cực kì nghiêm túc, em hơi mím đôi môi căng mọng lại.

Nhóc quỷ rất thích ánh mặt trời, sau khi phát hiện nơi này ở sân trường, mỗi ngày em đều lén lút tới đây ngồi một lát.

Chỗ này không có ai tới cả, rất yên tĩnh, ngẫu nhiên còn có thể nhặt được kẹo.

"Hôm nay Giang Diêm vẫn không đánh tớ." Một tay Ô Nhạc Trừng chống cằm, thích thú mà nhìn cuốn truyện cổ tích mà quản gia mua cho em, lại vừa phân tích nhiệm vụ của em với 9364, "Nhưng theo tớ quan sát, đã có người thảo luận anh đó sau lưng rồi."

"Chắc chắn là về tin đồn tớ là đứa con hoang của nhà bọn họ rồi."

9364 lại có ý kiến khác, 【 Có lẽ là anh ta đã làm chuyện gì đó khiến rất nhiều người tức giận chăng? 】

Ví dụ như là dựa vào gia thế và tin tức tố alpha cấp cao, âm thầm bao quanh Ô Nhạc Trừng, không để cho những người khác tới gần em.

Ô Nhạc Trừng thắc mắc, "Anh đó làm gì hở?"

9364 nặng nề mà nói, 【 Tóm lại, vẫn phải tiếp tục cố gắng hoàn thành trả lời. 】

Ô Nhạc Trừng dạ một tiếng trả lời, ngón tay lại lật sang trang mới.

Một chiếc dù hoa lẳng lặng che trên đầu Ô Nhạc Trừng, chặn lại tất cả ánh mặt trời đang chiếu xuống.

Tóc đỏ cố ý ăn diện, dáng người cao lớn khoẻ khoắn, khuôn mặt đẹp trai, làm cậu ta nhìn như một kỵ sĩ.

Ô Nhạc Trừng sửng sốt, ngẩng đầu nhìn alpha đứng sau em, nhỏ giọng nói: "Anh ơi, em đang phơi nắng mà."

Tóc đỏ nhanh chóng gập dù hoa lại, cười gượng mà nói: "Anh sợ em bị cảm nắng."

"Em sẽ không ạ." Ô Nhạc Trừng xích sang một bên, nhiệt tình mà mời tóc đỏ, "Đây ạ, anh cũng ngồi xuống đi anh."

Tóc đỏ rối rắm mà xua tay, "Không được không được."

Cậu ta cũng muốn ngồi, nhưng tin tức tố của Giang Diêm quá mạnh, cậu ta cũng chỉ dám thừa dịp Giang Diêm không ở đây mới dám lén lút tới gần Ô Nhạc Trừng.

Mấy alpha khác vẫn luôn theo dõi ở nơi xa cũng đang đi tới, không dám lại quá gần Ô Nhạc Trừng, chỉ ngồi xổm nhìn vào sân vận động giả vờ như đang xem chơi bóng.

Mà dãy phòng học ở sau bọn họ, thỉnh thoảng có người thăm dò mà nhìn xuống, giơ điện thoại lén lút chụp hình.

Bên trái sân vận động là sân bóng rổ, mấy alpha mặc đồng phục đang ngẩn ngơ mà đánh bóng, rõ ràng là đánh rất có lệ, nhưng cả người lại cực kì nhiệt huyết.

Bên ngoài ghế dài, nhóc beta xinh đẹp hơi nâng má lên, giống như một bé mèo con lười biếng đang phơi cái bụng mềm dưới ánh nắng ấm áp, rõ ràng là một hình ảnh đẹp, lại bị mấy chú chó size to lộ ra vẻ thèm thuồng phá hủy mất.

"Nơi đó rõ ràng là vị trí của bọn mình mà."

"Đúng đúng!"

"Giang Diêm muốn làm gì vậy? Định cướp vợ của anh Sở à?"

"Thừa dịp anh Sở nằm viện mà làm chuyện NTR này, đúng là không biết xấu hổ mà."

"Vợ của anh Sở chính là vợ của chúng ta!"

"Anh Sở nữa, mọi khi có gãy chân đâu, tự nhiên lại gãy lúc này."

Tóc xanh đứng ở xa xa vừa úp rổ xong, tùy tay vén áo lau mồ hôi, ánh mắt lại nhìn thấy một bóng người đi đến ghế dài bên kia, tầm mắt cậu ta cũng di chuyển theo đối phương.

Những người khác cũng nhìn qua theo cậu ta, có người còn móc điện thoại ra.

Bọn họ đều là một vòng tròn, bình thường đều tụ tập chơi cùng nhau, nhưng trên thực tế cũng dựa vào thế lực gia đình mà phân chia phe phái.

Ít nhất là đám tóc xanh bọn họ đều đi theo Sở Lệ.

Nhưng việc này cũng không đại biểu là bọn họ không hiểu rõ Giang Diêm.

Cậu hai nhà họ Giang, trên anh có một người anh trai có địa vị không thể bị lung luy, người thừa kế của nhà họ Giang, anh không cần phải gánh vác trách nhiệm của gia tộc, không bị những khuôn sáo cũ xưa hạn chế, phải nói là xứng danh con nhà giàu kiêu ngạo ngang bướng.

Sở Lệ chỉ là tính tình táo bạo, mà anh lại là chó điên có tâm trạng không ổn định.

Nhưng hiện tại chó điên đó lại đang quỳ trước nhóc beta, cầm một cây kem ân cần mà lấy lòng em ấy.

Trông cực kì giống một tên simp chúa.

Đám tóc xanh: "......"

"Hay là...... Nhắc anh Sở nhanh xuất viện lẹ đi."

"Đúng vậy, chân phế thì thôi đi, vợ bị cướp nữa cũng quá thảm rồi."

Ba cục kem tròn vo tản ra khí lạnh nhè nhẹ.

Ô Nhạc Trừng tò mò nhìn một lát, thử thò lại gần ngửi, em không nhịn được mà liếm môi.

Em vẫn chưa được ăn kem bao giờ.

Suy nghĩ của Giang Diêm bị chiếc lưỡi dò ra của em lôi đi, ngây người vài giây mới tỉnh táo lại, anh giơ cây kem lên trước, lấy lòng mà nói: "Anh mua vị dâu tây và vị cam mà em thích."

Ô Nhạc Trừng do dự, "Anh ơi, anh thật sự sẽ cho em ăn sao?"

Đây cũng có phải là thủ đoạn bắt nạt em không nhỉ?

Giống như anh nói với em là giặt đồ nhưng lại giặt hư cả đồ ấy.

Giang Diêm không biết Ô Nhạc Trừng đang suy nghĩ cái gì, nghe thấy em nói như vậy, vội vàng đặt kem bên môi em, cười nói: "Thật sự cho em ăn."

Cục kem màu hồng nhạt trông rất hấp dẫn, Ô Nhạc Trừng chớp mắt, sâu trong mắt em toát ra một tia nhảy nhót, đầu tiên là liếm một chút, lại trực tiếp mở miệng cắn một miếng to.

Trong miệng đầu tiên là cảm nhận được vị ngọt của dâu tây, sau đó là lạnh đến mức khiến Ô Nhạc Trừng run lên, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp lập tức nhíu lại.

Trong miệng lạnh quá.

Trong mắt em lập loè hơi nước, hai má em phình phình, ngơ ngác mà nhìn Giang Diêm.

Giang Diêm không ngờ là em sẽ cắn một miếng to như vậy, anh bị hoảng sợ, vội vàng đặt tay bên môi em, "Mau nhổ ra nào."

Ô Nhạc Trừng lắc đầu, nhăn mặt chờ kem tan bớt rồi mới nuốt xuống.

Lưỡi em bị lạnh đến mức mất cảm giác, không nhịn được mà nhổ ra, lại không cẩn thận liếm trúng ngón tay Giang Diêm một chút, em còn cong mắt mà cười nói với anh: "Anh thấy có phải là lưỡi em rất lạnh không ạ."

Giang Diêm nhìn chằm chằm đầu lưỡi đỏ bừng ướt át của em, anh hoảng hốt, "Anh, anh có thể ngậm nó cho em."

Ô Nhạc Trừng nghiêng đầu, thắc mắc nhìn anh.

Ngón tay Giang Diêm còn muốn chạm vào môi Ô Nhạc Trừng, nhưng lại bị thiếu niên né tránh.

"Em cứ ăn từ từ thôi, cái này lạnh lắm." Anh đột nhiên ảo não vì đã quên lấy cái thìa.

Ô Nhạc Trừng nhìn cây kem trong tay anh, em lắc đầu, nó lạnh lắm, em không dám ăn nữa đâu.

Em nghi là Giang Diêm muốn đông lạnh lưỡi em quá.

Một miếng kem làm thời gian phơi nắng giữa trưa của nhóc quỷ trở nên vô nghĩa, cả buổi chiều em vẫn luôn cảm thấy trong miệng rất lạnh, em không thích điều này chút nào cả.

Buổi tối bị Giang Duật Ngôn ôm lên đùi vẽ tranh, cảm xúc của em vẫn còn hạ xuống.

"Không vui?"

Giang Duật Ngôn chạm vào khoé môi Ô Nhạc Trừng, thấp giọng hỏi: "Hôm nay em làm cái gì?"

Ô Nhạc Trừng nghiêm túc mà nhìn Giang Duật Ngôn vẽ tranh, nghe vậy, em nghĩ một chút, nói: "Đi học, phơi nắng, còn ăn kem nữa ạ."

"Nhưng không thể ăn."

"Kem ở đâu ra?"

"Giang Diêm tặng cho em ạ."

Giang Duật Ngôn cau mày, ngón tay nắm cằm thiếu niên, xoay mặt em qua, lòng bàn tay vuốt ve khóe môi em, lạnh nhạt nói: "Tại sao lại không thể ăn? Không ngọt sao?"

Ô Nhạc Trừng nhíu khuôn mặt nhỏ, "Lạnh lắm ạ."

"Phải không?" Người đàn ông gần sát, ngón tay nắm cằm thiếu niên, môi cũng dần tới gần, giọng anh khàn khàn, "Để anh xem nào."

Gần hôn được đôi môi căng mọng kia, một cái tay nhỏ đột nhiên che miệng Giang Duật Ngôn lại.

Ô Nhạc Trừng mở to cặp mắt hạnh trong sáng, biểu cảm nghiêm túc, "Bây giờ anh không uống thuốc, anh không thể hôn em được."

Giang Duật Ngôn rũ mắt, kỳ mẫn cảm của alpha vẫn còn chưa hoàn toàn đi qua, tóc mái có chút hỗn độn mà rũ xuống vài sợi, lạnh lẽo và xa cách tan đi, làm anh nhìn có vẻ dịu ngoan.

Anh không nói lời nào, lại liếm lòng bàn tay Ô Nhạc Trừng.

Ô Nhạc Trừng vội vàng rút tay lại, năm ngón tay mở ra, em ngơ ngác mà giơ tay lên, lòng bàn tay ướt át.

Thiếu niên rất thích sạch sẽ, có chút hoang mang mà quay đầu đi tìm khăn giấy.

Giang Duật Ngôn nâng chân em lên, bế em đi vào phòng tắm, lúc đi ngang qua sô pha, anh còn nhìn lướt qua điện thoại thỉnh thoảng rung lên một chút.

"Ai nhắn tin cho em kìa?"

Ô Nhạc Trừng dựa vào vai anh, nhỏ giọng nói: "Là một anh tốt bụng nhưng có hơi kỳ quái ạ."

Giang Duật Ngôn nhìn vài giây, thu hồi ánh mắt.

Trong phòng bệnh tư nhân.

Sở Lệ đen mặt, lại mở video mà tóc xanh gửi cho anh thêm một lần nữa, bóng dáng Giang Diêm cực kì chướng mắt, anh trực tiếp dùng ngón tay che lại, chỉ yên lặng mà nhìn chăm chú vào thiếu niên xinh đẹp đang ngồi trên ghế.

Tuy chỉ mới mấy ngày, nhưng anh lại cảm thấy như đã mấy đời chưa được nhìn gương mặt này.

Nhóc bánh kem của anh.

Sở Lệ ấn tạm dừng, sau đó phóng to hình ảnh lên, bàn tay lưu luyến mà vuốt ve mặt Ô Nhạc Trừng.

Giọng anh hơi khàn, "Anh, em muốn xuất viện."

Anh không chờ nổi nữa rồi.

Nghiêm Trình ngồi trên sô pha nhìn điện thoại, nghe vậy thất thần mà ừ một tiếng, ngón tay nhanh chóng lướt trên màn hình.

Anh đang xem lại lịch sử trò chuyện với Ô Nhạc Trừng.

Thiếu niên cũng không thường online, mấy chục trang lịch sử trò chuyện hầu hết đều là tin nhắn của anh, thiếu niên sẽ chỉ chào buổi sáng hoặc chào buổi tối, em cũng chỉ chọn trả lời vài tin nhắn của anh.

Lúc trước thấy Ô Nhạc Trừng coi tên Ôn Thuật âm u như một anh trai tốt bụng, anh nhất thời tâm huyết dâng trào mà kêu quản gia giả mạo Ôn Thuật để có được phương thức liên hệ của em.

Vốn là muốn chọc nhóc beta này.

Nhưng cũng không biết thiếu niên thật sự đơn thuần hay là thủ đoạn cao siêu, những tin nhắn quá mức thô tục đều bị em nhẹ nhàng bâng quơ mà lướt qua, anh ơi suốt, trông vậy mà cũng biết nũng nịu phết.

Nhưng em trả lời tin nhắn ngày càng chậm hơn.

Nghiêm Trình lướt xem lịch sử trò chuyện, mày không tự giác mà nhíu lại, lúc nhắn anh không có cảm giác nào, giờ xem lại thì thấy thế nào cũng cảm thấy anh giống một tên simp chúa.

Một ngày gửi mấy chục tin nhắn cho em, em có đây không, đang làm gì vậy, tại sao lại không trả lời anh, em đang ở cạnh ai thế, cứ như vậy mà gửi đi mỗi ngày.

Ngẫu nhiên thiếu niên sẽ trả lời anh, mấy lần như vậy anh đều sẽ lập tức trả lời lại.

Anh có bệnh à?

Vậy cuối cùng là anh chơi nhóc beta, hay là nhóc beta đang chơi anh?

Nghiêm Trình bắt đầu nghĩ lại.

Về vấn đề trêu đùa này, kinh nghiệm của anh là hoàn toàn không có gì cả, chỉ toàn dựa vào bản năng mà hành động, cho nên có chút vấn đề cũng là chuyện bình thường.

Anh cũng chẳng tham khảo đâu cả.

Có lẽ là biểu cảm của Nghiêm Trình trông cao siêu khó đoán quá, Sở Lệ đang đắm chìm cũng phải bớt thời gian mà nhìn anh một cái, thuận miệng hỏi: "Anh có tâm sự gì à?"

Nghiêm Trình không trả lời, chỉ nghịch điện thoại, im lặng suy nghĩ một lát rồi nói: "Ngày nào em đi học lại, để anh đưa em đi cho."

Có lẽ phải nhìn thấy nhóc beta trực tiếp, anh mới có thể trở lại bình thường.

Anh không có khả năng sẽ làm simp chúa đâu!

Tác giả có lời muốn nói:

Đều là simp chúa cả thôi.