Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 19: TG 1



Ô Nhạc Trừng chạy ra sân vận động rồi còn thỉnh thoảng mà quay đầu nhìn một cái, thấy không có ai đuổi theo em, thần kinh vẫn luôn căng thẳng dần thả lỏng ra, em hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Bọn họ hung dữ quá."

Nhóc quỷ chạy trốn quá nhanh, hiện tại trái tim vẫn còn đang nảy lên kịch liệt.

Khuôn mặt nhỏ xinh đẹp hơi đỏ ừng, cũng không biết thế nào mà nút áo lại tuột ra một cái, lộ ra vòng eo thon thon trắng nõn, em nhỏ giọng nói với 9364: "May là tớ chạy trốn nhanh."

Trong giọng em mang theo một chút may mắn và đắc ý.

Nơi em đang đứng là nơi hẻo lánh yên tĩnh nhất ngôi trường này, trong cái hồ xanh biếc, mấy chú thiên nga trắng đang lẳng lặng bơi lội.

Gió nhẹ thổi bay tóc mái trên trán Ô Nhạc Trừng, em đứng ở ven đường nhìn xung quanh, đang tự hỏi nên làm thế nào để đi ra cổng trường mà tránh được sân vận động, ánh mắt đột nhiên nhìn thấy cái gì đó, em a một tiếng.

Trên mặt cỏ là một chú chim nhỏ có màu lông xám xịt đang cuộn tròn lại.

Ô Nhạc Trừng đi qua ngồi xổm xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọc cánh chim, đôi mắt màu hổ phách lộ ra sự lo lắng, "Hình như nó bị thương rồi."

Em ngẩng đầu nhìn mấy cái cây gần đây, nhưng cũng không tìm được tổ của chú chim này.

9364 nói: 【 Có vẻ là bị thương ở cánh rồi. 】

"Vậy tớ nhặt nó về thôi." Một tay Ô Nhạc Trừng nâng má, một tay khác khảy hòn đá nhỏ dưới thân chú chim, "Tội nghiệp nó quá."

Lúc vừa mới trở thành nhóc quỷ em cũng rất nhỏ yếu, luôn luôn không đoạt được nơi tràn đầy âm khí để nghỉ ngơi.

Nhưng có rất nhiều quạ đen thấy em tội nghiệp, chúng nó sẽ nhường tổ trên cây cho em.

"Tớ để mặc nó, có lẽ nó sẽ chết mất."

Ôn Thuật được bảo vệ đẩy tới, vừa lúc nghe được những lời này của Ô Nhạc Trừng, ánh mắt bình tĩnh và lạnh nhạt của anh dừng trên bóng dáng nhỏ xinh của thiếu niên.

Rõ ràng bản thân em cũng tội nghiệp chạy trốn tới đây, bây giờ lại còn có tâm trạng để thương hại một con chim xấu xí.

Nhóc tinh linh chuyên câu lấy linh hồn con người trong đêm mưa, ban ngày lại trở thành nhóc Bồ Tát mềm lòng lương thiện.

Nhưng rõ ràng là nhóc Bồ Tát cũng không bảo vệ nổi bản thân mình.

Chạy từ sân vận động tới, khuôn mặt nhỏ tràn đầy kinh hoảng và vô thố, cặp mắt hạnh tròn xoe lập loè hơi nước, đôi môi chúm chím căng mọng bị em cắn đến mức ướt hồng.

Em rất đáng thương.

Trông như bị bắt được là phải bị đè dưới xuống hung hăng bắt nạt vậy.

Áo sơ mi rộng thùng thình ở trên người khiến em có vẻ càng thêm nho nhỏ mềm mại, vạt áo ngẫu nhiên sẽ hơi bay lên, lộ ra vòng eo xinh đẹp, hai chân thon dài thẳng tắp cực kì trắng nõn dưới ánh mặt trời.

Chân em lộ ra một chút hồng phấn khỏe mạnh, thịt chân đẫy đà cực kì thu hút ánh mắt người nhìn.

Cho dù là một beta, nhưng cũng không có bất kì alpha nào có thể ngăn cản được sự hấp dẫn này.

Ôn Thuật ở nơi xa nhìn em chạy tới, còn suy nghĩ là con trai mà Ô Tụng xấu xa không từ thủ đoạn nuôi dạy ra cũng là một người có thủ đoạn lợi hại.

Nhưng hiện tại anh lại muốn cười ra tiếng.

Nhóc Bồ Tát xinh đẹp lương thiện, ngây thơ hồn nhiên, có một dáng người nóng bỏng quyến rũ nhưng lại có khí chất vô tội ngây thơ.

Ngược lại là đám phàm nhân như bọn họ lại có những ý nghĩ xấu xa.

Ô Nhạc Trừng nghe thấy âm thanh từ đằng sau, cảnh giác quay đầu lại, thấy Ôn Thuật, em hơi sửng sốt, là anh trai xe lăn tốt bụng nhưng lại rất kỳ quái kìa.

Em kinh ngạc hỏi: "Anh ơi, sao anh lại ở tới vậy ạ?"

Trong giọng của thiếu niên lộ ra sự gần gũi, Ôn Thuật lẳng lặng nhìn em vài giây, nở một nụ cười nhẹ với em, nói: "Tới xử lý chút chuyện."

"Nhưng tối qua anh nói là hôm nay anh bận việc mà."

Ô Nhạc Trừng lại quay đầu quan sát chim nhỏ, lúc nói chuyện có vẻ thất thần, "Anh còn nói là muốn em chủ động nhắn tin cho anh nữa kìa."

Nhưng hôm nay em lại quên mang điện thoại, cho nên cũng không gửi được tin nhắn nào.

Ôn Thuật: "?"

Anh im lặng cười, một lát sau mới nói: "Tạm thời sửa lại kế hoạch ấy mà."

Ô Nhạc Trừng lấy hai tờ khăn giấy ở trong túi ra, xếp nó lại, sau đó cẩn thận mà đặt chú chim nhỏ lên đó.

Đôi tay em ôm chim nhỏ, giơ trước mặt Ôn Thuật để anh xem, "Anh nhìn nè, nó thật tội nghiệp."

Ôn Thuật nhìn một cái.

Chim nhỏ vừa mới trưởng thành, nhưng màu lông lại xám xịt rất khó coi, là một thứ xấu xí không đáng nhìn.

Anh dịu dàng đáp lại, "Đưa đến bệnh viện thú y khám thử xem."

Ô Nhạc Trừng nhìn trái nhìn phải, em cảm thấy học sinh trên đường đã nhiều hơn, hơn nữa giống như bọn họ đều đang nhìn em, em né tránh về phía Ôn Thuật, nhỏ giọng nói: "Có người muốn đánh em, bây giờ em không thể mang nó đi bệnh viện được."

"Đánh em?"

Ô Nhạc Trừng dạ dạ gật đầu, "Là đại ca trường."

Ôn Thuật đánh giá em từ trên xuống dưới một lần, tầm mắt dừng lại trên đùi em lâu hơn một chút, anh hỏi: "Tại sao lại đánh em?"

"Bởi vì em mà anh đó bị những người khác cười nhạo."

"Cũng chỉ là đánh em sao? Không muốn bắt em ném xuống biển làm mồi cho cá mập à?"

Lông mi Ô Nhạc Trừng run rẩy, ngơ ngác mà nhìn anh.

Ôn Thuật nhìn thẳng em một lát, dịu dàng cười nói: "Chọc em thôi, giờ là xã hội phát luật, không có ai sẽ làm như vậy đâu."

Thanh niên nhìn dịu dàng vô hại, giải thích xong còn giơ tay chỉ vào chim nhỏ trong tay Ô Nhạc Trừng, "Anh thay em chăm sóc nó nhé."

"Người muốn đánh em hình như đuổi tới rồi kìa."

Ô Nhạc Trừng vội vàng quay đầu, cách đó không xa, bóng dáng Giang Diêm xuất hiện trong tầm mắt em, em đưa chim nhỏ cho bảo vệ, chỉ vội vàng nói một tiếng với Ôn Thuật rồi lập tức chạy đi.

Ôn Thuật nhìn bóng dáng em chạy xa, lạnh giọng nói: "Đi qua để tôi nhìn xem."

Bảo vệ nâng chim nhỏ đi tới cạnh anh, Ôn Thuật nhìn lướt qua, xua xua tay ý bảo anh ta tránh xa một chút.



Giang Diêm chỉ vội vàng gọi người mang tới một bó hoa hồng champagne, lập tức bắt đầu tìm Ô Nhạc Trừng đang chạy trốn.

Cũng may là nhóc beta chỉ trốn ở mấy nơi, cuối cùng em vẫn bị anh bắt được.

Giang Diêm ôm eo Ô Nhạc Trừng, vùi đầu vào cổ em, giọng buồn bã, "Em chạy làm gì?"

Alpha chạy rất nhanh, lúc thở dốc phun ra hơi thở nóng rực, tất cả đều phả vào da thịt Ô Nhạc Trừng, em không chịu được mà né tránh, nhưng vừa cử động, tay alpha đang ôm trên eo em lại chặt hơn.

Ô Nhạc Trừng nâng tay lên, em thử đẩy anh ra.

Giang Diêm quá cao, chỉ dùng một cánh tay ôm em cũng đã như là muốn nhập em vào cơ thể anh.

Em phải hơi nhón chân mới có thể giữ cho hô hấp thông thuận, nhưng chóp mũi cọ vào ngực alpha lại bị bắt nạt đến mức ửng hồng.

Thiếu niên trong lòng đang mỏng manh chống cự làm Giang Diêm lập tức bình tĩnh lại, anh còn nhớ rõ kế hoạch tỏ tình của mình, ngước mắt nhìn quanh một vòng, một tay anh bế Ô Nhạc Trừng lên, đặt em lên cái bậc ở gần đó.

Ô Nhạc Trừng ngơ ngác ngồi trên đó, mắt hạnh bất an mà rũ xuống, hai cái đùi lén lút khép lại, ý đồ dời tay alpha đi.

Lòng bàn tay của Giang Diêm rất nóng, mu bàn tay nổi gân xanh rõ ràng, khớp xương nhô lên, năm ngón tay chìm vào thịt chân trắng mềm.

Anh quá lo lắng, thế nên quên mất việc khống chế sức mạnh, cúi đầu nhìn thấy chân Ô Nhạc Trừng bị anh bóp ra dấu tay, trong mắt anh hiện lên một tia ảo não, thấp giọng nói: "Em cũng dễ bầm quá......"

Ô Nhạc Trừng không nghe rõ, thấy Giang Diêm thả chân em ra, cái tay kia lại giơ tới gần mặt em, em sợ hãi nhắm mắt lại.

Đau đớn trong tưởng tượng không có tới, ngược lại là một mùi hoa nhàn nhạt ập vào mặt em.

"Nhắm mắt làm gì?" Giang Diêm vốn đang rất thấp thỏm, nhưng thấy Ô Nhạc Trừng co người lại giống một bé mèo mà bị chọc trúng điểm đáng yêu, anh xoa mũi thiếu niên một chút, đưa bó hoa lại gần hơn, giọng điệu dịu dàng chưa từng thấy, "Anh sẽ không đánh em."

Ô Nhạc Trừng thắc mắc mở mắt ra, hoa hồng champagne trắng cam xuất hiện trong tầm nhìn của em, đôi mắt em lập tức mở to ra, chớp rồi lại chớp, trên mặt em lộ ra một nụ cười xán lạn, "Anh ơi, hoa này là cho em ạ?"

Chóp mũi em còn có chút hồng hồng, mắt hạnh to tròn lấp lánh, không còn thấy sự kinh hoảng trên khuôn mặt nhỏ xinh đẹp ấy nữa, chỉ còn lại đơn thuần vui sướng.

Sau khi tầm nhìn của em được nâng lên, alpha cao lớn dường như cũng không đáng sợ lắm.

Ô Nhạc Trừng giống một bé mèo nũng nịu mà thò lại gần loài người, mặt em rất gần với Giang Diêm, giọng em mềm mại hỏi thêm một lần nữa, "Anh ơi, hoa này là cho em ạ?"

Giang Diêm ngơ ngác nhìn em, nghe vậy vội vàng gật đầu, "Đúng vậy, tặng cho em."

Ô Nhạc Trừng lúc này mới nhận lấy bó hoa, chân đang lơ lửng không tự giác mà quơ quơ.

Em rất thích được nhận quà, "Em cũng tặng hoa cho anh nhé."

Em không còn sợ Giang Diêm đánh em nữa rồi.



Trước sân là một mảnh trống trải, một ngồi một đứng rất gần chỉ cách một bó hoa, "người đi đường" thấy vậy, đều dừng bước chân, vẻ mặt khác nhau, nhưng lại không hẹn mà cùng lấy điện thoại ra.

Đám tóc xanh và tóc đỏ đánh một trận ở sân vận động xong, một trước một sau mà tìm tới đây.

Tóc xanh nhìn thấy Ô Nhạc Trừng bị Giang Diêm đặt lên bậc, đang muốn tiến lên, nhưng bị tóc đỏ giơ tay ngăn cản.

Tóc đỏ không kiên nhẫn mà nói: "Đừng làm phiền, không thấy anh Giang sắp tỏ tình à?"

Hai chữ tỏ tình thành công làm đám alpha dừng lại bước chân.

Mọi người nhìn chằm chằm vào nhóc beta xinh đẹp ngây ngô đang ngồi trên bậc, biểu cảm rất là phức tạp khó hiểu, có yêu thích và u mê thiếu niên cũng có ghen ghét và cực kì hâm mộ với Giang Diêm.

Gia thế và thân phận alpha cấp cao của Giang Diêm cũng đã đủ để cho mấy tên tình địch tiềm ẩn là bọn họ dừng bước rồi.

Bọn họ không cam lòng, nhưng tâm tư âm u dưới đáy lòng lại làm cho bọn họ có vài phần chờ mong với màn tỏ tình này của Giang Diêm.

Ô Nhạc Trừng quá tốt đẹp.

Em xinh đẹp ngây ngô, ngây thơ hồn nhiên nhưng giơ tay nhấc chân lại mang theo sự quyến rũ mê hoặc làm các alpha điên đảo.

Em câu ra ham muốn chiếm hữu ác liệt trong xương cốt alpha, lại luôn nở một nụ cười xán lạn làm cho bọn họ không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Ngay cả ảo tưởng cũng coi như là khinh nhờn em.

Em là đóa hoa hồng rực rỡ xinh đẹp nhất vườn hoa, che chở em cưng chiều em là sứ mệnh của thợ làm vườn bọn họ.

Nhưng không có ai là không muốn hái em xuống.

Mà Giang Diêm trở thành người thứ nhất làm thử.

"Nếu thành công, em ấy sẽ là vợ của anh Giang." Biểu cảm của tóc đỏ đột nhiên trở nên rất kỳ quái.

Không biết tóc xanh nghĩ tới cái gì, đột nhiên quay đầu đối diện với cậu ta.

Cướp vợ của anh em NTR anh em là không có đạo đức!

Nhưng mà!

Giúp anh em chăm sóc vợ lại là hành vi cực kì nghĩa khí!

Từ xưa đến nay, sau khi đại ca chết, nhờ cậy anh em chăm sóc vợ là rất bình thường mà đúng không?

Tuy Giang Diêm vẫn còn chưa chết, nhưng lỡ thì sao? Cùng lắm thì chờ đợi, xem ai sống lâu hơn ai!

Tóc xanh đột nhiên quay đầu nhìn vào sân, yên lặng mà tự hỏi có nên thuyết phục gia tộc chuyển đến cậy nhờ nhà họ Giang hay không.

Lỡ đâu cậu ta trời sinh được chăm sóc vợ đại ca thì sao?



Giang Diêm còn không biết đám tóc đỏ đanh suy nghĩ cái gì, anh nhìn Ô Nhạc Trừng đang ôm bó hoa, cả người thấp thỏm không chịu được.

"Em thích không?"

Tay Giang Diêm còn đặt trên đùi Ô Nhạc Trừng, xúc cảm mềm mịn dưới tay làm anh luyến tiếc buông ra, anh không nhịn được mà gần sát thiếu niên hơn, gần bên tai em, thấp giọng nói: "Anh vốn định chuẩn bị dàn nhạc."

"Buổi tối còn muốn bắn pháo hoa cho em xem nữa."

Alpha dựa vào gần quá, hơi ép tới cả bó hoa trước người, Ô Nhạc Trừng lui ra sau, giơ tay sờ tóc Giang Diêm, "Dạ anh, em thích xem pháo hoa."

Trái tim Giang Diêm lung lay, vẻ mặt chờ mong mà nhìn thiếu niên, "Vậy em đồng ý anh sao?"

Ô Nhạc Trừng thắc mắc nhìn anh, "Cái gì ạ?"

"Làm bạn trai anh."

Ánh mắt Ô Nhạc Trừng mê mang, hỏi 9364 trong đầu: "Đây cũng là nhiệm vụ của tớ sao?"

9364 nói: 【 không phải. 】

Ô Nhạc Trừng thở phào nhẹ nhõm, dưới ánh mắt thấp thỏm bất an của alpha, em lắc đầu, má lúm đồng tiền trên má em vẫn xinh đẹp, "Anh ơi, em không đồng ý làm bạn trai anh ạ."

Cả người Giang Diêm xịt keo cứng ngắc.

Mùi hương thơm ngọt làm anh si mê trên người thiếu niên vẫn quanh quẩn bên mũi anh, Giang Diêm không kiềm được mà thả tin tức tố alpha ra bao quanh em, nhưng trái tim lại như đang bị một bàn tay nắm chặt.

Vừa buồn lại vừa đau.

Trên mặt có thứ gì đó lướt qua, đôi mắt cay mỏi đến mức đau đớn.

Giang Diêm còn chưa kịp phản ứng lại, một bàn tay mềm nhẹ mà xoa khóe mắt anh, thiếu niên đặt hoa sang một bên, vẻ mặt lo lắng mà nhìn anh.

"Anh đừng khóc ạ."

Giọng Ô Nhạc Trừng mềm ấm, ngón tay thanh mảnh đang giúp Giang Diêm lau nước mắt, em nghiêm túc mà nói: "Em chỉ là không thích anh, anh đừng buồn ạ."

Tay em mềm quá.

Dưới tình huống trái tim vừa buồn vừa đau, Giang Diêm lại kỳ lạ mà cảm thấy sảng khoái.

Nhóc beta thật sự quá xấu xa rồi.

Em tàn nhẫn dẫm nát trái tim anh thành từng mảnh, rồi lại rắc lên trên đó mật ngọt đặc sệt.

Anh gian nan hỏi: "Em...... Thích anh trai anh? Thích Sở Lệ?"

Ô Nhạc Trừng sửng sốt, sau đó em lắc đầu.

Tinh thần căng chặt của Giang Diêm đột nhiên thả lỏng ra, vẫn may, anh chỉ là thất bại, không đại biểu là sau này anh cũng không có cơ hội.



Nhóc Bồ Tát mềm lòng không chỉ tội nghiệp chim nhỏ xấu xí.

Em cũng thương hại loài người giống như vai hề.

Ôn Thuật im lặng nhìn bên kia, khóe môi mỉm cười, nhưng hơi thở quanh anh lại vô cùng lạnh lẽo.

Mặt bảo vệ trắng bệch mà lui ra sau vài bước.

"Con chim đó đâu?"

Bảo vệ nâng chim nhỏ đang thở thoi thóp lên trước, Ôn Thuật nhìn nó một cái, ý bảo anh ta đặt lên tay vịn xe lăn.

Con chim này thật sự rất xấu.

Màu lông xám xịt, cánh chim cũng không được đầy đặn.

Nhưng nó rất may mắn, có một nhóc Bồ Tát thương nó.

Ôn Thuật duỗi tay qua, nhưng đầu ngón tay chỉ đụng vào khăn giấy lót dưới thân chim nhỏ một chút, thấp giọng tự nói, "Sao nhóc Bồ Tát có thể chỉ thương chú chim này, không thương người chứ."

Cũng tới thương anh đi.

Dùng trái tim của nhóc Bồ Tát ấy.

Tác giả có lời muốn nói:. ngôn tình hài

Giang em out!