Tớ Cũng Có Phải Là Vạn Người Ngại Đâu

Chương 9: TG 1



9: Giống như một bé mèo con đang chơi đùa với cuộn len.

Ô Nhạc Trừng ở trong phòng vẽ của Giang Duật Ngôn hai tiếng rồi mới về, lúc đi còn nhận được một món quà.

Là tranh Giang Duật Ngôn tặng em.

Vẽ chính là em đang trốn trong tủ quần áo trong tiệc sinh nhật của Sở Lệ, chẳng qua trong bức tranh không vẽ Sở Lệ, mà ở trong ở tủ quần áo cùng em chính là một đoá hoa hồng kiều diễm.

"Tranh anh ấy vẽ đẹp thật, chỉ là có hơi kỳ quái." Tay Ô Nhạc Trừng ôm hộp đựng tranh, đi xuống cầu thang xoắn, lại nói chuyện với 9364 trong đầu, "Cảm giác anh ấy vẽ quần đùi rất giống váy."

Giọng 9364 phức tạp, 【 Có lẽ nó chính là váy? 】

"Vậy anh ấy vẽ sai rồi, hôm đó tớ mặc quần đùi mà."

Em đi xuống cầu thang, vừa nhấc mắt lên, lập tức nhìn thấy quản gia đứng cách đó không xa, đang chỉ huy mấy người hầu di chuyển bình hoa cổ trong góc.

Ô Nhạc Trừng đứng yên không nhúc nhích, nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào quản gia.

Quản gia nhận ra được ánh mắt của em, hơi nghiêng đầu, nhưng chỉ nhẹ nhàng nhìn lướt qua rồi thu hồi tầm mắt.

Nhà họ Giang rất lớn, nhưng nơi này lại luôn quạnh quẽ giống như con người của Giang Duật Ngôn, ngay cả quản gia từ nhỏ đã làm việc ở nhà họ Giang cũng sẽ không tùy ý đi lại.

Ngoại lệ duy nhất được cho phép chạy tui chạy lui trong toà kiến trúc xa hoa này cũng chỉ có Ô Nhạc Trừng.

Quản gia thẳng lưng, âm thầm mà quan sát mọi động tác của nhóc beta đầy tiếng xấu nhưng lại quá mức xinh đẹp này.

Nhóc beta vẫn mặc đồ không đúng đắn, chiếc áo ngắn tay màu trắng lại trông khá bình thường, nhưng quần cao bồi ở phía dưới lại chỉ che được bắp đùi, nhìn qua nhỏ xinh mảnh khảnh, độ cong lại trông rất có thịt.

Không biết em đang nhìn gì xung quanh, bước chân hướng về chỗ này lại trông rất nhẹ nhàng.

Quản gia nhìn thẳng mắt, nhưng lưng càng thẳng hơn, biểu cảm trên mặt cũng rất nghiêm túc, mãi đến khi nhóc beta đi ngang qua anh ta, anh ta cảm thấy vạt áo bị vỗ một chút.

Quản gia cúi đầu, một bông hoa hồng đang cắm trong túi áo anh ta.

Rời khỏi nhà họ Giang, 9364 tò mò hỏi em: 【 Tại sao cũng tặng hoa cho quản gia? 】

Nó biết Ô Nhạc Trừng chỉ hái hai bông hồng, hiện tại đều tặng đi hết rồi.

Ô Nhạc Trừng cúi đầu đá hòn đá nhỏ trên đường, tóc em dưới ánh mặt trời hơi hiện lên màu vàng nhợt nhạt, làn da trắng đến mức như trong suốt, em giải thích: "Anh quản gia kia rất tốt, anh ấy còn lén lút cho tớ sữa chua nữa."

Bữa trưa và bữa tối mỗi ngày của em đều là do anh quản gia này đưa đến, nghe chị hầu gái nói, sữa chua trong bữa ăn đều là do quản gia tự mình lựa chọn.

"Nhưng biểu cảm của anh quản gia nghiêm túc quá, tớ không dám nói chuyện với anh ấy."

9364: 【 . 】

Ô Nhạc Trừng vòng qua đường một chút, lúc đi ngang qua sân bóng, bước chân em đột nhiên chậm lại, em nhìn sân bóng, có chút kinh ngạc vì hôm nay sân bóng không có ai.

"Không có ai tới chơi bóng cả."

Em chớp mắt, lại nhìn bốn phía một vòng, sau đó giống một bé mèo đi không nổi vì phát hiện món đồ chơi mới lạ hôm nay lại không bị một đám chó săn hung dữ chiếm lấy.

-Đám tóc xanh đi thăm Sở Lệ trong bệnh viện về, theo thói quen mà đi đến sân bóng, cũng không phải là ngứa tay muốn chơi bóng.

Dựa vào gia cảnh của bọn họ, cả ngày cùng chơi bóng ở sân bóng rổ mới là chuyện hiếm lạ ấy.

Nhưng một ngày không tới lại cực kì vò đầu bứt tai, không được nhìn thấy căn nhà màu trắng kia, trong lòng bọn họ không dễ chịu chút nào.

"Ai mà gan lớn vậy nhỉ, dám ra tay với anh Sở?"

"Chắc chắn là người trong vòng rồi."

"Không phải là Giang Diêm chứ? Hình như trong tiệc sinh nhật bọn họ có cãi nhau."

"Nhóc đó......"

Bọn họ vừa đi vừa nói chuyện, đột nhiên có người dừng bước chân lại, nhón chân nhìn xung quanh một cái, trong giọng là sự kinh ngạc, "Kia là......"

Mấy người khác cũng nhìn theo ánh mắt của cậu ta, tất cả đều sửng sốt.

Trên sân bóng trống trải cách đó không xa, nhóc beta xinh đẹp đang trúc trắc mà vỗ vào quả bóng rổ, ngẫu nhiên cầm lên để ném rổ nhưng đều kết thúc bằng thất bại.

Em cười, nhìn bóng rổ lộc cộc lộc cộc lăn ra xa, mắt hạnh xinh đẹp hơi cong lên, bước chân vui sướng mà đuổi theo sau, ánh mặt trời xán lạn phía sau em như ảm đạm vài phần.

Giống như một bé mèo con đang chơi đùa với cuộn len vậy.

Không thể hiểu được, trong đầu đám tóc xanh hiện lên ý nghĩ này.

Ánh mắt của bọn họ có chút si ngốc, nhìn chằm chằm bên kia, vẫn không nhúc nhích.

Ô Nhạc Trừng phát hiện đám tóc xanh là sau một lần ném rổ thất bại, một loạt alpha cao lớn đứng bên ven đường dùng ánh mắt hung ác mà nhìn chằm chằm vào em, làm nụ cười trên môi em lập tức biến mất.

Em ngây ngốc đứng trong chốc lát, chạy qua nhặt quả bóng rổ lên rồi xoay người chạy ra ngoài sân bóng.

Mấy alpha thấy em chạy đi, theo bản năng mà nhấc chân đuổi theo, Ô Nhạc Trừng vừa chạy ra sân bóng đã bị bọn họ bao vây lại.

Mỗi người bọn họ đều cao hơn đô hơn Ô Nhạc Trừng rất nhiều, ngay cả màu da cũng ngăm hơn em vài phần.

Đều là alpha đang trong thời kì bẻ gãy sừng trâu, cho dù vẫn duy trì khoảng cách an toàn cũng có thể cảm nhận được nhiệt độ quá cao trên người bọn họ, huống chi là do bọn họ không có lễ phép mà đến gần em.

Ô Nhạc Trừng bị bao vây ở chính giữa, tay chân em cứng đờ, hàng mi dài bất an rũ xuống, đôi tay ôm chặt quả bóng rổ, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp trắng bệch đi.

Nhóc beta vừa mới chơi đùa, trên trán và sau gáy em là một tầng mồ hôi mỏng, mảng lớn da thịt trắng mịn lộ ra ngoài, lông mi em rất dài, bất an rung động như một cái bàn chải quét nhẹ vào tim mỗi người.

Bọn họ chưa từng gần thiếu niên như vậy, ngửi được mùi hương trên người em, có người lập tức lui ra sau vài bước, giơ tay che mũi lại, xấu hổ đỏ bừng mặt.

Tóc xanh thử bắt chuyện với Ô Nhạc Trừng, "Quả bóng này là của anh Sở nhỉ?"

Ô Nhạc Trừng giấu quả bóng rổ ra sau, đôi môi căng mọng hơi mím lại, nhỏ giọng nói: "Là anh ấy tặng em."

Em nhấn mạnh, nói: "Em không trộm bóng của anh ấy."

Tóc xanh thấp thỏm mà xua tay, "Chưa nói là em trộm mà!"

Ô Nhạc Trừng ngước mắt nhìn cậu ta, thấy cậu ta trông không như muốn bắt nạt em, em nghĩ nghĩ, nói: "Vậy các anh có thể tránh ra một chút được không ạ? Em có hơi sợ hãi."

Âm cuối hơi nâng cao lên, còn mang theo giọng mũi, nghe rất giống như em đang nũng nịu.

Đám tóc xanh hoảng hốt lùi ra sau, thấy Ô Nhạc Trừng sắp đi, lại cuống quít đuổi theo, nhưng lần này cả đám vẫn nhớ là phải giữ khoảng cách, "Đừng đi mà, cùng nhau chơi đi."

"Đúng vậy đúng vậy."

"Một người chơi không vui đâu."

"Bọn anh cùng chơi bóng với em nè."

"Em dạy em cách ném rổ nhé!"

"Anh rất khoẻ, có thể bế em lên cao để ném rổ."

Bước chân của Ô Nhạc Trừng dừng lại, khuôn mặt nhỏ xinh đẹp mang theo một chút cảnh giác mà nhìn bọn họ, em rất muốn đi, nhưng cũng rất muốn tiếp tục chơi, do dự một lát, em giơ quả bóng ra, nhỏ giọng nói: "Vậy chúng ta cùng chơi quả bóng này đi."

Có người nhận lấy quả bóng rổ, nhìn chằm chằm nơi Ô Nhạc Trừng từng ôm, ma xui quỷ khiến mà cúi đầu ngửi một chút, thấp giọng nói: "Thơm quá."

Ô Nhạc Trừng ngẩn ngơ, em cau mày, "Anh à, ngửi bóng rổ thúi lắm."

Dù sao em cũng không thích ngửi.

-Ô Nhạc Trừng chơi bóng rổ với bọn họ đến tận giờ ăn trưa mới lưu luyến rời đi.

Đúng là alpha rất khoẻ, có thể bế em lên cao đến tận rổ.

Nhóc quỷ chưa từng chơi cùng nhiều người như vậy, em ôm bóng đứng trước cửa nhà, nụ cười ngọt ngào khiến người khác rụng tim.

Em rất lễ phép mà mời bọn họ, "Các anh muốn tới nhà em làm khách không ạ?"

Căn nhà màu trắng đã từng bị bọn họ xưng là "bãi rác" hiện giờ lại được trang trí như lâu đài của một vị công chúa.

Đám tóc xanh cuống quít lắc đầu từ chối.

Căn nhà xinh đẹp như vậy, bọn họ cũng không xứng để đi vào.

Lỡ đâu làm dơ, sợ là nhóc beta ngoan ngoãn trước mặt sẽ khóc nhè mất.

Ô Nhạc Trừng vẫy tay tạm biệt với bọn họ, xoay người đi vào nhà.

Đám tóc xanh ngơ ngác mà đứng ở ven đường không đi, ngửa đầu nhìn cửa sổ ở lầu hai.

Ngẫu nhiên Ô Nhạc Trừng có đi ngang qua cửa sổ, tầm mắt của bọn họ đều nhất trí mà đuổi theo bóng dáng em.

Một chiếc xe màu trắng dừng ở ven đường, quản gia với biểu cảm nghiêm túc bước xuống từ trên xe, trong tay là một hộp đựng đồ ăn, đi ngang qua trước mặt các cậu chủ alpha đang nhìn thẳng vào căn nhà.

Đám tóc xanh nhìn quản gia đi vào căn nhà màu trắng, hai mặt nhìn nhau một lát, có người nhỏ giọng nói: "Đó là quản gia của nhà họ Giang phải không?"

"Sao lại vậy? Tại sao anh ta lại đến đây chứ?"

"Hình như trước kia anh ta cũng đã tới rồi thì phải."

"Mang bữa trưa cho bé cưng chứ gì, biết vậy tao cũng mang tới rồi."

Bọn họ lập tức thảo luận vài câu, rồi lại nhanh chóng im lặng.

Bởi vì vị quản gia này không chỉ đại biểu cho nhà họ Giang, mà anh ta còn đại biểu cho Giang Duật Ngôn.

Sao lại vậy chứ, anh Sở ơi?

Địa vị của anh cũng không ổn lắm rồi!

-Ô Nhạc Trừng tắm xong, thay một bộ đồ thoải mái rồi ngồi trên sô pha, trên tay em là một lọ sữa chua còn to hơn cả mặt em, chậm rãi uống một hớp lớn.

Điện thoại trong túi thỉnh thoảng rung lên vài cái.

Sữa chua uống ngon thật.

Bóng rổ chơi cũng vui.

Nhóc quỷ dựa vào sô pha, cảm thán, "Làm người tốt thật đó."

Em lấy điện thoại ra, cúi đầu mở phần tin nhắn, tin nhắn chưa đọc như sắp tràn ra khỏi màn hình.

Tất cả đều đến từ tài khoản duy nhất trong máy em 『T』.

Ô Nhạc Trừng cảm thấy anh này có hơi kỳ quái, em lại xoá biệt danh đi.

"Anh ấy hỏi hôm nay tớ mặc cái gì, còn kêu tớ chụp ảnh cho anh ấy." Ô Nhạc Trừng lướt lên trên, phát hiện đêm khuya 1-2 giờ Y còn nhắn tin cho em nữa kìa.

Anh này cũng nhiệt tình thật đó.

Nhưng nhìn anh đó cũng không được khoẻ, vậy mà còn thức đêm.

9364 nói: 【 Đừng chụp ảnh cho anh ta, tùy tiện qua loa vài câu đi. 】

Ô Nhạc Trừng cầm điện thoại, nghiêm túc đánh chữ.

『 Một quả cam: Anh à, sức khoẻ anh không tốt, phải đi ngủ sớm một chút nha! 』

Đối phương lập tức trả lời lại.

『T Đang làm gì vậy? Sao giờ mới trả lời? 』

『 Một quả cam: Em mới chơi bóng rổ xong ạ. 』

『T: Em còn biết chơi bóng rổ? 』

『 Một quả cam: Dạ, em biết ạ. 』

『T: Mông em sẽ chịu được bị đâm sao? 』

Ô Nhạc Trừng ngây người.

-Trong phòng VIP của bệnh viện tư nhân.

Sở Lệ dựa vào đầu giường, đùi phải đang bị bó bột nâng cao lên, cả người chật vật lại vừa uể oải.

"Anh." Anh vô lực mà nói: "Nếu anh cứ cười như vậy, em sẽ tưởng là anh đang âm thầm cười nhạo em đó."

Ánh mắt Nghiêm Trình rời khỏi màn hình điện thoại, giơ tay sờ mặt, "Anh cười thành dạng gì hả?"

Sở Lệ cạn lời mà nhìn anh.

Nghiêm Trình thu hồi cảm xúc, nhướng mày với Sở Lệ, "Em tra được là ai ra tay chưa."

Sở Lệ đột nhiên ngồi dậy, ánh mắt hung ác, "Ai?"

Tối hôm qua anh chuồn ra ngoài, vốn định đi bò cửa sổ phòng Ô Nhạc Trừng, không ngờ rằng nửa đường lại bị úp sọt.

"Giang Duật Ngôn."

Sở Lệ sửng sốt, "Sao có thể chứ?"

Anh và Giang Duật Ngôn kém tuổi, bình thường cũng không tiếp xúc nhiều lắm, mỗi lần gặp mặt anh cũng sẽ chủ động kêu một tiếng anh Giang.

Nói là thằng nhóc Giang Diêm kia còn đáng tin hơn là nói đó là Giang Duật Ngôn.

Nghiêm Trình cầm một quả cam từ rổ trái cây lên, cũng không bóc ra, chỉ bóp ở trong tay chơi chơi, "Em không biết sao? Nhóc beta em để ý đang làm người mẫu cho Giang Duật Ngôn."

Chuyện này Sở Lệ cũng biết một chút.Nhưng cũng giống Giang Diêm, anh cũng bị hình tượng bên ngoài của Giang Duật Ngôn che mắt, không để việc này vào lòng.

Không thể ngờ rằng nhìn Giang Duật Ngôn lạnh như băng không có chút ham muốn nào, ra tay lại rất tàn nhẫn.

Đuma, sơ ý rồi!

Mặt Sở Lệ trực tiếp đen như đít nồi.

Nghiêm Trình nhìn anh một cái, cười nhẹ một tiếng, hai ngón tay nhéo nhéo quả cam tròn vo, như là cảm thấy chơi vui, anh còn lấy điện thoại ra, quay một đoạn video gửi cho Ô Nhạc Trừng.

Quả cam này chơi cũng vui.

Tác giả có lời muốn nói:Hình như họ Nghiêm có hơi dầu mỡ! Cứu!