Giang Mật? Trình Cẩm nói, “Cô chính là người báo cảnh sát Tề Dung mất tích?” Trong hồ sơ vụ án có ghi lại tên người báo án.
Giang Mật nhỏ giọng nói lấy lệ, “… Đúng.”
Dương Tư Mịch nhìn cô ta, cô ta bị dọa đến lùi một bước nhỏ.
“Cô nói dối, là ai bảo cô báo cảnh sát, cô nhận bao nhiêu tiền? Báo cảnh sát giả có thể bị buộc tội.”
Giang Mật nhìn Trình Cẩm xin giúp đỡ.
Trình Cẩm nói, “Nói tình hình thực tế cho chúng tôi biết đi, giúp đỡ cảnh sát làm việc mới có thể tranh thủ được khoan dung lớn nhất.”
Đã lâu anh không nói lời này vì lời này chỉ có thể dùng để dọa người bình thường.
Giang Mật chính là người bình thường, cô ta bàng hoàng lúng túng, “Được rồi, là tối hôm qua, một người ngăn tôi lại, cho tôi tiền… một ngàn tệ, hắn bảo tôi sáng nay đi báo cảnh sát, tôi không thấy được hắn, vì hắn đột nhiên xuất hiện sau lưng tôi, nói tôi đừng quay đầu, kín đáo đưa tiền cho tôi xong là đi ngay, tôi bị dọa, sáng nay mới đi báo cảnh sát.”
Trình Cẩm và Dương Tư Mịch nhìn nhau.
Giang Mật giành quát, “Thật mà, tôi nói đều là thật! Mấy người phải tin tôi!”
“Vậy cô sang mượn quần áo là xảy ra chuyện gì?”
Giang Mật vừa vội vừa thẹn, mặt đỏ bừng bừng.
“Dung Dung, chính là Tề Dung, đã đồng ý tối nay cho tôi mượn một cái váy, ý tôi là trước khi cô ấy mất tích đã đồng ý, nhưng bây giờ cô ấy không ở đây nên… Tôi nghĩ tôi tự sang lấy là được, cô ấy về tôi sẽ trả lại, thật đó, cô ấy từng nói cho tôi mượn.”
Trình Cẩm gật đầu, lại nói, “Vậy cô và tôi nói chuyện Tề Dung đi.” Anh nhìn vai Giang Mật, ở đó có một hình xăm bươm bươm giang cánh muốn bay, “Tề Dung xăm cho cô?”
Giang Mật kinh ngạc liếc nhìn vai mình, “Sao anh biết? Tôi không nói việc này cho cảnh sát…” Cô ta phát hiện mình lỡ miệng, vội vàng dừng lại, “Rất, rất đẹp ha, là cô ấy xăm cho tôi, đừng nhìn cô ấy trẻ tuổi, cô ấy là thợ xăm rất nổi tiếng đấy, tôi xin rất lâu cô ấy mới đồng ý.”
Ban đầu Trình Cẩm chỉ suy đoán, không ngờ Tề Dung thật sự biết xăm hình.
“Cô ấy làm việc ở đâu?”
Giang Mật do dự một chút mới nói, “Vong Ưu Thảo, một câu lạc bộ, cô ấy là thợ xăm được đặc biệt mời về ở đó, một tuần sẽ làm một ngày.”
“Bình thường thì sao, lúc không đi làm cô ấy đi đâu?”
Giang Mật nhìn ra ngoài ban công, từ nơi này có thể nhìn thấy cao ốc Học viện Mỹ thuật cách đó không xa.
“Trường học, đến đọc sách vẽ tranh gì đó, tôi không đi cùng cô ấy, không biết cụ thể.”
Trình Cẩm cầm khung hình trên bàn, bên trên là một cô gái tóc thẳng dài.
“Tấm này Tề Dung chụp lúc nào?”
“Tấm này chụp được một thời gian rồi. Bây giờ tóc cô ấy vẫn dài nhưng hai tuần trước đã nhuộm thành màu nâu nhạt, cô ấy trắng nên màu đó rất tôn da.”
Trình Cẩm hỏi Giang Mật thêm mấy vấn đề về gia đình Tề Dung, nhưng Giang Mật chỉ biết Tề Dung là người Hà Nam, những thứ khác hoàn toàn không biết.
Cuối cùng Trình Cẩm và Giang Mật trao đổi cách liên lạc của nhau, “Có việc có thể gọi cho tôi. Đúng rồi, cô cũng làm việc ở Vong Ưu Thảo?”
“Tôi chỉ hỏi thôi, đừng lo lắng, chúng tôi không phải đến điều tra cô làm công việc gì. Được rồi, cô có thể đi, lần này có thể đi cửa chính.”
Giang Mật cười xấu hổ, lúc này mới phát giác toàn thân mình như nhũn ra, nhưng tốc độ cô ta đi ra ngoài vẫn rất nhanh, có điều chưa đi được mấy bước lại dừng, rất xấu hổ luống cuống, “Tôi… không mang chìa khóa.”
Trình Cẩm nhìn Bộ Hoan, hất đầu với hắn.
Bộ Hoan vẫy vẫy tóc, cười nói với Giang Mật, “Nếu không ngại tôi sang đó giúp cô mở cửa nhé? Cũng không thể để con gái như cô leo ban công được.”
Giang Mật bị chọc cười, tiếng cười trong trẻo, “Cảm ơn anh.”
Bộ Hoan lịch thiệp hành lễ, đi đến ban công, thoải mái lộn người sang nhà bên cạnh, đi vào phòng, một lát sau mở cửa chính bên đó ra.
Giang Mật trở về nhà mình, Bộ Hoan cũng trở lại phòng Tề Dung.
“Căn hộ của Giang Mật là kiểu nhà của con gái rất bình thường, nghề nghiệp hẳn là vũ nữ. Vong Ưu Thảo tôi từng nghe thấy rồi, bề ngoài là câu lạc bộ bình thường nhưng sau lưng cũng cung cấp một số dịch vụ đặc biệt cho hội viên đặc biệt, chính là ma túy và mại dâm, các câu lạc bộ đều là như thế, chẳng có trò gì mới.”
Trình Cẩm không nói gì, anh đang kiểm tra phòng Tề Dung.
Hai bên tấm gương trên tường dán rất nhiều giấy ghi chú màu sắc rực rỡ, Trình Cẩm đưa tay khều khều, lật ra tờ danh sách chôn ở dưới cùng, “Thời khóa biểu, Tề Dung đang đi học, chương trình học hàm thụ, chụp lại gửi cho Tiểu An để em ấy tra thử, ưu tiên suy xét trường học lân cận nơi này.”
Hàm thụ: hình thức dạy hoặc học bằng cách gửi tài liệu dạy học qua bưu điện
Sau khi phát hiện thời khóa biểu, rất nhanh cũng phát hiện sách vở và bài ghi chương trình học tương ứng, Dương Tư Mịch cầm lên lật xem một lượt, “Cô ấy cảm thấy hứng thú với nghệ thuật Nga.”
Trình Cẩm suy tư gật đầu.
Diệp Lai chụp lại thời khóa biểu rồi gửi ảnh cho Tiểu An.
Bộ Hoan nói, “Cô ấy làm nghệ thuật, tám phần là đi học ở Học viện Mỹ thuật, chúng ta có nên tới đó dạo một vòng không? Nữ sinh hệ nghệ thuật đều rất có khí chất…”
Trình Cẩm nói, “Đi đi.”
“Hả?” Đi thật à?
Trình Cẩm cười nói, “Diệp Tử, em đi cùng Bộ Hoan một chuyến. Hai người mang theo ảnh Tề Dung. Xe cũng để lại cho hai người, anh và Tư Mịch tự đi về.”
Sau khi xuống lầu, Diệp Lai oán trách Bộ Hoan, “Anh điên à, còn không biết cô ấy có học hàm thụ ở Học viện Mỹ thuật hay không đâu, không thể chờ Tiểu An tra xong hẵng đi hả?”
Bộ Hoan cười nói, “Tiểu An hành động rất nhanh, chắc lát nữa sẽ có điện thoại gọi tới. Với lại anh nói thế thôi, ai biết Trình Cẩm sẽ đồng ý.”
Diệp Lai có hơi sùng bái Trình Cẩm, “Học viện Mỹ thuật chắc là có manh mối.”
Bộ Hoan nhún vai, “Cái này phải xem chúng ta.”
Trình Cẩm mở tất cả ngăn tủ ra nhìn một lần, cảm giác lục xem đồ riêng tư của người khác này không tốt nhưng là tất yếu.
“Tư Mịch, anh không tìm được dụng cụ xăm, có phải để ở chỗ làm rồi không? Nghĩa là Tề Dung chỉ xăm cho người ta ở câu lạc bộ đúng không? Em biết câu lạc bộ Vong Ưu Thảo đó không?”
“Từng nghe nói. Trình Cẩm, anh có biết cỏ Vong Ưu chính là hoa hiên vàng không?”
Trình Cẩm ngẩn ra rồi cười to, “Em giết phong cảnh quá đấy. Câu lạc bộ Hoa Hiên Vàng…”
Dương Tư Mịch cũng nhếch khóe môi mỉm cười, “Loại câu lạc bộ phi pháp này có rất nhiều, đều có chống lưng, lúc về nói người trong cục tra kỹ càng chút.”
“Sau đó đánh cỏ động rắn, tiếp theo câu lạc bộ này đột nhiên bốc hơi khỏi nhân gian? Nếu những câu lạc bộ này đều có chống lưng, vậy vừa có gió thổi cỏ lay bọn họ sẽ mai danh ẩn tích ngay à?”
“Vậy anh định làm gì? Tự đến câu lạc bộ?”
Trình Cẩm gật đầu, “Chúng ta đi xem thử đi.” Anh lấy điện thoại di động ra xem giờ, “Nhưng không vội, còn lâu mới tới cuộc sống nửa đêm. Chúng ta về trước đã.”
Anh bỏ lược và bàn chải đánh răng vào túi bằng chứng, chuẩn bị mang về cho phòng kiểm nghiệm kiểm tra DNA để xác định rốt cuộc cái tay kia có phải của Tề Dung không.
Gần trường học có rất nhiều hàng ăn vặt, Trình Cẩm và Dương Tư Mịch mua mỗi món một ít.
Lúc chờ lấy bánh bao súp, Trình Cẩm đi mua hai ly đồ uống, Dương Tư Mịch lấy một ly, cắm ống hút uống một ngụm, nheo mắt, “… Chua.”
Trình Cẩm lấy lại nhấp một ngụm nhỏ, đây là trà chanh thiên chua, anh đặt ly chưa đụng vào lên quầy hàng, “Ông chủ, chưa mở có thể đổi không? Món này chua quá.”
Anh cũng chỉ hỏi thử, có thể đổi thì trên tay sẽ bớt phải xách một thứ.
Ông chủ hơi khó xử, ngược lại là một nữ sinh nhỏ nhắn tiếp lời, “Ông chủ, ly đó cho cháu đi, chú đổi ly khác cho anh này.”
Trình Cẩm cười nói, “Cảm ơn nhé.”
Nữ sinh cười xán lạn, “Đừng khách sáo.”
Trình Cẩm hỏi rõ mùi vị của các loại hương vị rồi chọn nước bưởi mật, anh mở ra nhấp một ngụm trước, bây giờ đã vừa miệng.
Quay lại hàng bánh bao, Trình Cẩm đưa nước bưởi mật cho Dương Tư Mịch, bánh bao đã xong, đang nằm trong tay Dương Tư Mịch, Trình Cẩm trả tiền cho ông chủ, sau đó kéo Dương Tư Mịch rời đi.
Đi ngang qua hàng đồ uống thấy nữ sinh kia vẫn còn ở đó, anh cười một cái đồng thời xuất phát từ bệnh nghề nghiệp, anh chú ý tới cuốn vở trên tay nữ sinh, lập tức thôi cười.
Sau khi đi xa, anh nói với Dương Tư Mịch, “Không thể tùy tiện đến những nơi như Học viện Mỹ thuật, mới một chốc mà cô bé kia đã đã vẽ xong một tờ kí họa hai chúng ta.”
“Muốn quay lại bắt không?”
“Không cần, dù sao ảnh hôn của chúng ta rất nhiều người đều có, kí họa này thì tính là gì, để cô bé ấy giữ đi.” Trình Cẩm cười nói, “Người ở Học viện Mỹ thuật nhãn lực tốt như vậy, bọn họ hẳn là đều có ấn tượng với người đã từng gặp, xem ra đám Diệp Lai muốn tìm manh mối về Tề Dung sẽ không khó.”
Dương Tư Mịch nói, “Em cũng biết kí họa.”
“Biết, em thật lợi hại.” Thật ra Trình Cẩm cũng biết kí họa phác họa đơn giản, là thành quả của khóa Trinh sát Hình sự.
Giữa tàu điện ngầm và taxi, Trình Cẩm chọn taxi – dù trên đường đi có thể bị kẹt xe nhưng tàu điện ngầm đông người, tay họ không xách đồ còn được, đống túi lớn túi nhỏ này mà lên tàu điện ngầm nhất định bị chen rách.
Lúc đi đến rìa ngoài cổng lớn đơn vị, cảnh vệ thấy trên tay Trình Cẩm có mấy túi nilon, ánh mắt lập tức u buồn.
“Sao vậy?” Trình Cẩm hỏi.
Cảnh vệ nói, “Không phải do nghe nói hôm qua trong bánh gato có tay người sao, việc này khiến người ta lo lắng lắm đấy.”
Trình Cẩm cười nói, “Không sao đâu, lần sau tôi sẽ không để họ đóng gói loạn thứ đồ như thế mang về.”
“…” Cảnh vệ u buồn nhìn chăm chú bóng dáng họ xa dần.