Lư Tuấn nhìn theo bóng nàng, lắc đầu buồn rầu: “Sao lại là tên tiểu tử Tô Thảng kia chứ? Thật không ngờ được.”
Lư Tú Nhi ngủ một giấc ngủ say sưa.
Ngày hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao. Cổ họng Lư Tú Nhi sắp bốc khói, vội vàng đứng dậy uống nước. Khoác áo choàng ra ngoài, Lư Tuấn còn đang canh gác ở cửa ho khan một tiếng.
“Chào buổi sáng, phụ thân!”
“Ờ, có người còn sớm hơn, đang chờ bên ngoài đấy.”
Mặc kệ hắn là ai. Lư Tú Nhi căn dặn nha hoàn rót nước, uống ừng ực trước no nê rồi mới nói.
“Là ai tới vậy? Sao lại không mời vào cửa?”
Lư Tuấn chậm rì rãi nói: “Nó nói rất có thể con không muốn gặp nó, cho nên không dám tự tiện xông vào.”
Sắc mặt Lư Tú Nhi tối xuống: “Tô Thảng?”
Lư Tuấn để sát mặt vào: “Nếu không phải nó, thì con sẽ đau lòng hay vui vẻ?”
“Hừ, nếu là hắn, con không muốn gặp. Nếu không phải, thì mời người ta vào.”
“Haiz, chỉ sợ con phải thất vọng rồi, là Tô Thảng tới chịu đòn nhận tội.”
“Chịu đòn nhận tội? Hắn có cõng củi nhóm lửa tới không?” Lư Tú Nhi nghĩ đến cảnh tượng buồn cười kia, sự giận dữ trong lòng đã phai đi một chút, thuận miệng nói: “Nếu có thì con sẽ tha thứ cho hắn.”
“Có! Có!” Lư Tuấn cười đi ra bên ngoài, “Ta đi bảo nó vào đây.”
“Hắn thật sự cõng củi nhóm lửa tới à?” Lư Tú Nhi mở to hai mắt nhìn mà bật cười, “Coi như hắn có thành ý…” Nhưng mà như vậy thật ngốc nghếch! Đường đường là Tô Thảng - Tô công tử mà chịu làm vậy sao? Lư Tú Nhi khó mà tin được.
Chỉ là cẩn thận nghĩ lại, cho dù bây giờ không có uống với quỳ xuống vì nàng cũng không nên dễ dàng tha thứ cho hắn như vậy, ít việc gì cái miệng khốn kiếp kia cũng đã khiến nàng chịu không ít đau khổ! Không, không thể bỏ qua như vậy được.
Lư Tuấn đi ra cửa, Tô Thảng đã đứng suốt một đêm tỏ ra vô cùng mệt mỏi, giống như đã già đi ba tuổi. Nhìn thấy Lư Tuấn, lập tức xốc lên tinh thần, tiến tới hỏi: “Bá phụ, sao rồi, nàng ấy có chịu gặp con không?”
“Cái gì?” Tô Thảng sửng sốt, “Chịu chứ, cõng tảng đá con cũng chịu.”
“Một đống củi nhóm lửa đặt lên trên lưng sẽ rất nặng đấy.” Lư Tuấn bổ sung, “Ngươi tới đứng ở trước cửa một lát đi thôi.”
Tô Thảng đứng suốt cả một đêm hai chân đều mềm nhũn. Tối qua thời tiết cực kỳ oi bức, lại còn bị muỗi quấy rầy, hắn vừa phải đấu tranh với hoàn cảnh ác liệt, vừa mơ đến việc Lư gia có người ra mở cửa. Ai bảo hắn nói không biết lừa lời làm tổn thương trái tim giai nhân, là hắn làm sai thì phải đền bù gấp trăm lần.
“Có thể vào nhà rồi mới cõng được không?” Tô Thảng cò kè mặc cả. Nếu không thì … người lui tới trên con ngõ này thật sự là quá nhiều.
“Có lẽ là không được. Như vậy nhiều nhất chỉ có thể khiến nó tha thứ cho ngươi, còn ta thì không.”
“Sao?” Tô Thảng âm thầm kêu lên thảm Thiết, Lư lão nhân này cũng yêu cầu thật cao, liền mặt xám mày tro mà đền tội: “Lư bá phụ, con đã biết lỗi rồi.”
“Ta tin là bây giờ ngươi đã biết lỗi.” Lư Tuấn tỏ ra hết sức nhẹ nhàng dạy dỗ hậu bối, “Nhưng mà từ nhỏ thói hư tật xấu của ngươi đã được nuôi dưỡng đến mức ăn sâu bén rễ, không chừng một ngày nào đó sẽ lại tái phạm, Tú Nhi nhà ta làm sao có thể chịu đựng được tính khí thất thường của ngươi? Nếu đã muốn sửa thì phải sửa cho triệt để, phạt nặng một chút để sau này ngươi nhớ kỹ!”
“Dạ, bá phụ dạy dỗ rất đúng.” Tô Thảng thở ngắn than dài. Hắn chỉ là nhất thời nhanh mồm nhanh miệng, cho rằng làm vậy có thể đã kích sự si mê của Lư Tú Nhi đối với Thành Mính, nhưng không ngờ lại khiến cho Lư Tú Nhi bị tổn thương nặng nề, cũng khiến cho bản thân mình chịu thiệt. Hôm qua Lư Tú Nhi đi rồi, hắn uể oải không vui trở lại Tô phủ, đứng ngồi không yên, có làm thế nào cũng không tĩnh tâm được. Rốt cuộc, hắn quyết định trừng phạt bản thân, đến đứng trước cửa Lư phủ suốt cả một đêm.
Đương nhiên cách làm có thành ý nhất chính là trực tiếp quỳ xuống, nhưng Tô Thảng cũng biết bản thân mình được nuông chiều từ bé, nếu quỳ xuống nhất định sẽ không thể chịu đựng nổi, đại khái là chưa nhìn thấy được ánh sáng mặt trời ngày hôm sau thì đã ngất đi mất, cho nên cuối cùng vẫn lựa chọn tư thế đứng. Đứng suốt ba bốn canh giờ, đã đầu choáng mắt hoa eo lưng đều đau nhức. Ánh mắt luôn mong đợi phía bên trong Lư phủ có người ra cửa, báo cáo với Lư Tuấn, may mắn là bị phụng ngự đại nhân này khá dễ nói chuyện, nể mặt Tô Hằng Chu cho nên cũng nhanh chóng đồng ý giúp hắn.
“Vậy ngươi chờ ở đây, ta gọi hạ nhân lấy củi nhóm lửa tới.”
Hiếm có như vậy mà vì đại nhân này cũng có thể tìm được, không hổ là danh trù, nhà bếp có rất nhiều củi nhóm lửa vừa thô vừa rắn chắc. Không hạt giống những hộ nhà nghèo chỉ có thể dùng nhánh cây chẻ nhỏ ra, những thứ mà ông tìm tới toàn bộ đều là củi thô to bằng bắp đùi. Tô Thảng lúc này cảm thấy hối hận cực kỳ, đang êm đang đẹp vì sao phải nói những lời hại người và bất lợi cho mình như vậy, bây giờ mới thật sự là đau khổ.
Cõng được một bó củi trên lưng, hắn giống như một tên làm xiếc ngay ngốc đứng ở trước cổng lớn Lư gia. Chung quanh bắt đầu có vô số ánh mắt tò mò phóng tới, Tô Thảng giả vờ như không thấy. Chỉ là, thật sự rất nặng… rất nặng rất nặng rất nặng, cố mà thẳng sống lưng thật sự quá khó khăn, bộ quần áo quý giá trên người có lẽ là không giữ được.
“Con gái ngoan, tên tiểu tử ngốc kia không chịu tiến vào, nhất mực nói rằng con phải tha thứ cho nó mới được. Ôi, ta thấy nó cũng thật là đáng thương, cõng một đống củi nhóm lửa đứng suốt một đêm bên ngoài...” Lư Tuấn thở ngắn than dài, nói y như thật.
Hàng mi Lư Tú Nhi run lên, đôi mắt hạnh mở to trở nên dịu dàng hơn một chút. Một đêm? Hắn thật sự dùng một đêm không ngủ để chuộc lại lỗi lầm của mình sao? Nàng không khỏi có chút động lòng, nhưng ở trước mặt lão phụ thân vẫn tỏ ra hết sức giằng co: “Cứ để cho hắn tiếp tục đứng.”
“Chẳng phải vừa rồi con nói đến chịu tội thì sẽ cho vào sao...”
“Tự hắn không có chân sao?”
“Nó chỉ muốn giáp mặt xin lỗi con, hay là con ra ngoài gặp nó đi thôi.”
“Thật là buồn cười, hắn đến nhận lỗi với con mà muốn con ra ngoài mời hắn hay sao? Đừng có mơ!”
“Con đứng ở ngoài cổng nói tha thứ cho nó, chẳng phải là rất có sĩ diện hay sao? Dù sao cũng có rất đông người chứng kiến!”
Nghĩ lại thì rất đúng.
“Được rồi, để con đi xem hắn nói thế nào.” Giằng co một trận, Lư Tú Nhi cảm thấy lý do để ra ngoài gặp Tô Thảng đã rất đầy đủ, lão phụ thân sẽ không cười nhạo mình cho nên liền an tâm thoải mái, trang điểm kỹ lưỡng.
“Con vừa mới trang điểm à?”
“Con mới bắt đầu thôi.”
“Con có thể nhanh lên một chút không?” Lư Tuấn cũng sốt ruột thay cho Tô Thảng, hắn đã cộng đến mức mồ hôi đầm đìa, trời hôm nay còn rất nóng.
“Có sao đâu chứ cứ để hắn chờ. Dù sao cũng đã đứng suốt một đêm.” Tuy rằng nói như thế, nhưng tốc độ vẽ mày thoa môi của Lư Tú Nhi đã nhanh gấp bội so với ngày thường.
Tô Thảng đổ mồ hôi ròng ròng. Không chỉ vì mặt trời đã dần dần lên cao, mà sự chỉ trỏ của người qua đường cũng làm hắn không chịu nổi. Hắn tin tưởng sự dạy dỗ lần này đã quá sâu sắc, hắn sẽ tuyệt đối không tái phạm nữa, chỉ cần có thể lấy được nụ cười của Lư Tú Nhi, thì tất cả những đau khổ này đều xứng đáng.
“Ngươi biết sai rồi sao?” Lư Tú Nhi một thân váy hải đường thêu chỉ vàng, xinh đẹp rực rỡ xuất hiện ngoài cửa, ánh nắng soi chiếu lấp lánh, càng giống như một vị thần. Tô Thảng ngẩng khuôn mặt tiều tụy nhìn nàng một cái, trái tim cũng thả lỏng, tâm trạng của nàng dường như đã khôi phục rất tốt, không cần quá lo lắng.
“Ta sai rồi.” Hắn ngoan ngoãn thành thật trả lời.
Lư Tú Nhi tập trung nhìn kỹ, thấy Tô Thảng buồn bã ỉu xìu, tuy rằng nhìn nàng ánh mắt liền sáng lên, nhưng chẳng mấy chốc đã hiện ra sự mệt mỏi, cực kỳ muốn khác bắt lại. Bó củi phía sau lưng càng khiến người ta bật cười, quả thực là một bó gậy gộc vừa thô vừa to, Tô Thảng là quý công tử khí khái vô song, bây giờ trông giống hệt như một con lừa thồ hàng đáng thương.
Nghĩ đến việc hắn xưa nay được nuông chiều từ bé, Lư Tú Nhi cười to, đồng thời cũng có chút động lòng.
“Hừ, chỉ như vậy mà muốn ta tha thứ cho ngươi sao?” Lư Tú Nhi kiêu căng ngạo mạn. Dường như hắn cũng có một chút thành ý, nhưng mà chẳng lẽ cứ như vậy lại để hắn được lợi sao?
Tô Thảng “rầm” một tiếng quỳ xuống, bó củi trên lưng ghì xuống rồi lại nhảy lên.
Lư Tú Nhi kinh hãi, Tô Thảng mắt cao hơn đỉnh đầu vậy mà lại chịu quỳ xuống à? Hắn xin lỗi thật chứ không phải giả vờ, nghĩ đến đây nàng lại mềm lòng.
Thôi thì cứ tha thứ cho hắn vậy. Ôi, dù sao thì trong lòng nàng cũng đã muốn giảng hòa.
“Ta… bỏ đi, chuyện ngày hôm qua ta không còn nhớ nữa. Ngươi đứng lên đi.”
Tô Thảng lắc đầu.
Nhìn dáng vẻ là muốn đích thân nàng dìu hắn đứng lên. Lư Tú Nhi cắn răng một cái, tên tiểu tử này còn muốn nhân cơ hội khoe mẽ sao... Thôi vậy, xung quanh những người tụ tập vây xem càng lúc càng nhiều, cứ qua loa đại khái dìu hắn một chút vậy.
Nàng duỗi tay ra nâng. Tô Thảng suy yếu ngẩng đầu, chỉ một vào bó củi ở sau lưng: “Ta… không thể cử động được.”
Hả?!
Đây là lý do hắn quỳ xuống rồi không chịu đứng lên sao? Lại bị tên khốn này lừa gạt!
=========================
Lư Tú Nhi cởi bó củi xuống, dìu Tô Thảng vào nhà. Lão phụ thân Lư Tuấn đứng một bên vui tươi hớn hở mỉm cười, nữ nhi của ông tuy vẫn có chút nóng nảy dễ giận dỗi, nhưng không sao, Tô Thảng nhất định sẽ dỗ dành thật tốt. À, đúng rồi, nhà bếp vẫn còn hai ngọn núi cao bánh tô đường kia, lấy ra mời mọi người ăn thôi.
“Ta rất đói bụng.” Tô Thảng ngồi xuống ổn định, ngoan ngoãn về phía Lư Tú Nhi cầu cứu, “Có thể nhờ Lư đại tiểu thư nấu chút gì đó cho tiểu nhân lót dạ không?”
“Có thể.” Lư Tú Nhi phì cười, lại nhanh chóng nghiêm mặt nói: “Nhưng mà không được nôn.”
“Tuyệt đối không nôn, bảo đảm ăn sạch sẽ.”
Vậy… Ngươi chờ một lát.” Lư Tú Nhi vừa định đi, Lư Tuấn đã đem một bồn bánh tô đường to đến, đầy tràn đến nỗi sắp rơi ra ngoài.
“Ăn bánh đường đi.”
Tô Thảng đói đến nóng nảy, vội vàng cầm lấy một cái, da mỏng xốp giòn, vào miệng là tan, không chút dính răng, mùi vị thực sự rất ngon.
“Ăn ngon không?” Lư Tuấn hỏi.
“Ngon lắm.” Tô Thảng chùi miệng, “Nhưng mà con phải chừa bụng, ăn điểm tâm của Lư tiểu thư nấu.”
Lư Tú Nhi nghe vậy liền bật cười, tâm trạng rất tốt đi vào trong nhà bếp. Nàng vừa đi không bao lâu, một tên sai vặt vào nhà bẩm báo với Lư Tuấn: “Thành học sĩ đưa thiệp bái phỏng.”
May mắn là miếng bánh tô đường kia đã chui vào trong bụng Tô Thảng, nếu không sẽ kẹt lại ở yết hầu, hắn nhìn chằm chằm ra ngoài cửa, toàn thân cảnh giác.
Lư Tuấn cười hắc hắc đi ra ngoài đón khách, thật là trùng hợp, xem ra nữ nhi của mình không sợ gả không được rồi.
Thành Mính vừa vào cửa nhìn thấy Tô Thảng, trái tim liền chùng xuống, hắn biết mình đã đến chậm.
Có một số việc chỉ trễ một chút thì lỡ cả đời. Vừa chầu triều xong, hắn đã tức tốc chạy đến đây, nhưng mà…
“Ăn bánh đường đi.” Lư Tuấn cười tủm tỉm đưa bánh tô đường cho Thành Mính, khuôn mặt hắn như trái khổ qua, ném một chút đường dung hòa mới được.
Dù sao cũng là phụng ngự đại nhân đưa, vừa vào cửa đã ăn đường. Thành Mính cười khổ, gật đầu xem như chào Tô Thảng, cầm bánh tô đường nhai mà không biết mùi vị gì, chỉ cảm thấy nhạt như nước ốc.
Trong lòng Tô Thảng cũng không phải không có cảm xúc gì, không khí hòa thuận vui vẻ đã bị Thành Mính phá hủy, khiến cho tình hình trở nên phức tạp. Nhưng lần này hắn đã rút kinh nghiệm, tuyệt đối không thể phạm phải sai lầm ngày hôm qua nữa. Vì thế hắn thản nhiên nói với Thành Mính: “Ta tới đây nhận lỗi, chuyện hôm qua, cũng cần phải nói tạ lỗi với ngươi một câu.”
“Ngươi không gây rối là được.” Thành Mính ngoại trừ cười khổ, thì không thể có được thái độ tích cực nào hơn.
“Vậy ngươi…” Tô Thảng chọn người tới phía trước kề sát vào hắn, cảnh giác quan sát toàn thân Thành Mính từ trên xuống dưới, “Không phải tới cầu thân đó chứ?”
“Không phải.” Thành Mính có chút đau đầu, “Những chuyện như nạp thái, vấn cát tuyệt đối sẽ không phải chỉ một mình ta đảm đương. Ngươi yên tâm.”
Đúng vậy, Tô Thảng làm sao lại quên mất đây là tục lệ cơ bản. Nhưng mà, Tô Thảng rất sợ Thành Mính mang theo thành ý tự mình đi cầu thân. Hắn khẽ cười thầm, phần tâm tư này chỉ mong không người nào nhận ra.
Hai người ngồi yên một lúc, Tô Thảng nghĩ, không thể tiếp tục không nói gì, liền tìm đề tài: “Hạ Hầu Quỳnh kia đã xuất phát chưa?”
“Hắn thì rất oai phong! Mặc áo giáp kim quang lấp lánh, hùng dũng lẫm liệt, lãnh năm nghìn đại quân ở giáo trường.” Thành Mính vừa nói đến việc này liền lập tức có tinh thần, hôm nay Hạ Hầu Quỳnh lúc lên triều khí khái phi phàm khiến hắn hâm mộ không thôi. Điều duy nhất tiếc nuối trong cuộc đời này của hắn, chính là chưa từng ra khỏi kinh thành, từ khi đọc sách đến đi thi rồi đỗ đạt làm quan, trước nay vẫn còn ngây ngốc ở trong kinh. Nhìn thấy Hạ Hầu Quỳnh có cơ hội phô trương xuất chiến như vậy, thật sự vô cùng hâm mộ.
“Trời nóng như vậy mà mặc áo giáp, hắn không sợ nóng đến nổi sải hay sao?” Tô Thảng chau mày, nhận xét cực kỳ thực tế.
Thành Mính không khỏi cười to, tên tiểu tử Tô Thảng này luôn có cách dỗ người ta vui vẻ. Tràng cười này khiến cho hiềm khích giữa hai người được xóa bỏ, cả hai đều cảm nhận được sự thân mật quen thuộc từ trong tiếng cười của nhau, những ngày tháng cùng vui vẻ dường như lại quay về trước mắt.
Lư Tuấn thấy bọn họ trò chuyện với nhau vui vẻ, cũng yên tâm ra ngoài đi dạo. Hai người ở trong đại sảnh không có áp lực, lập tức quay trở về đề tài chính.
“Ngươi không có ý từ bỏ phải không?” Tô Thảng đi thẳng vào vấn đề.
“Cạnh tranh công bằng.” Thành Mính cũng không yếu thế.
“Tuy rằng ngươi quen biết với nàng trước, nhưng không hỏi tên tương đương với không quen. Nói đến thứ tự thì phải là ta đến trước!”
“Nhưng trong lòng nàng có ta.” Thành Mính nhẹ nhàng mở miệng.
Tô Thảng liền cảm thấy cực kỳ uể oải, đúng vậy, Lư Tú Nhi vừa nhìn thấy Thành Mính đã choáng váng, trạng thái nữ nhi xấu hổ hoàn toàn lộ ra ngoài. Thấy hắn thì không phải như vậy, thỉnh thoảng còn tỏ ra đanh đá một phen, thật không phân rõ giữa hai người bọn họ ai nặng ai nhẹ trong lòng nàng.
Nhưng hắn sao có thể chịu thua như vậy? Tô Thảng khẽ mỉm cười: “Vạn Thọ Tiết sắp sửa bắt đầu, cứ lấy hai mươi ngày này làm thời hạn, chúng ta thi thố với nhau một phen. Trong hôm tiệc chúc thọ, chúng ta hẹn nàng cùng một lúc, nàng đồng ý đến chỗ hẹn với ai, thì người còn lại phải nhận thua.”
“Cũng được.” Thành Mính tỏ ra hết sức nhẹ nhàng, giống như đã nắm chắc phần thắng.
Tô Thảng nhìn thấy mà giận sôi lên, nói: “Theo ta thấy, Lư Tú Nhi đối với ngươi chỉ là vì không biết cho nên mới sinh ra lòng ngưỡng mộ, nếu nàng đã biết rõ về con người của ngươi, nhất định sẽ cảm thấy ta thú vị hơn haha.”
Trong đáy lòng Tô Thảng nãy lên một luồng ý chí chiến đấu cao tận trời. Thành Mính ngoại trừ thích đọc sách gần như không có sở thích gì, làm người cực kỳ buồn chán. Gả cho một tướng công như vậy, Lư Tú Nhi trời sinh tính tình hoạt bát sẽ vô cùng chán chường. Hắn thì khác, có rất nhiều trò chơi bời lêu lổng suốt ngày… với ưu điểm này mà nói, Lư Tú Nhi ở bên cạnh hắn sẽ không biết buồn là gì.
“Ta sẽ yêu thương nàng, có ngươi chỉ biết chọc tức nàng, thú vị thì có lợi ích gì chứ?” Thành Mính vẫn hết sức tin tưởng.
“Ta cũng sẽ yêu thương nàng!” Tô Thảng gần như dùng hết sức để rống lên, sau đó tỏ ra hiên ngang lẫm liệt sửa sai, “Đừng tưởng rằng chỉ có một mình ngươi là có đọc sách hiểu lý lẽ.”
Lư Tú Nhi làm xong bốn món điểm tâm, lại bày lên đĩa lưu ly, nhẹ nhàng nhấc gót sen đi ra khỏi phòng bếp. Lúc nãy khi làm những món điểm tâm này trong lòng nàng cực kỳ nhẹ nhàng không có chút tạp niệm nào, chỉ một lòng nghĩ đến việc phải làm thế nào cho ngon. Trước khi vào nhà bếp còn nghĩ phải nấu cho Tô Thảng một chút thức ăn ngon mới được, những lúc bắt tay vào nấu nướng thì gần như đã quên hoàn toàn, chỉ nghĩ làm thế nào mới có thể nâng cao chất lượng, trình bày hoàn mỹ.
Nhưng khi nhìn thấy Thành Mính và Tô Thảng ngồi đối diện nhau, tâm thái xuất thế chỉ dấn thân vào nghệ thuật nấu nướng của nàng lập tức quay về thực tại.