"Tiểu Ngư, Tiểu Ngư."
Tiếng ồn ào ở quán ăn làm rối loạn suy nghĩ của tôi, nồi lẩu đang bốc khói làm mơ hồ đi bóng người, lúc tôi lấy lại tinh thần, nhóm người trên bàn ăn hình như đang tán gẫu chuyện gì đó.
Cô gái bên cạnh dựa sát vào tôi, bảo tôi nhìn về một hướng.
"Cậu thấy cái anh quản lý hạng mục của công ty Trường Hồng thế nào?"
Ngồi phía đối diện hình như là người đàn ông đến bàn của chúng tôi để chào hỏi, mặc áo sơ mi trắng, tóc ngắn cắt gọn cũng coi như ưu nhìn, lúc chạm vào ánh mắt tôi thì khẽ mỉm cười với tôi.
"Anh ấy xin tớ wechat của cậu á."
Tôi lắc lắc đầu, gẩy gẩy dây khóa kéo túi xách, một lúc sau, nói khẽ với cô ấy.
"Tớ phải về rồi."
"Hả? Không chơi thêm một lúc nữa rồi về?"
"Ba tớ nằm viện, tớ phải về chăm sóc ông ấy."
Cơn gió cuối thu tràn ngập trên đường phố, tôi đứng ngoài cổng nhà hàng, nắm chặt khăn quàng trên cổ.
Ba nằm viện gì đó đương nhiên là mượn cớ, tôi gọi một chiếc taxi, điểm đến là nhà mình.
Nhớ lại thì, ba tôi bị chẩn đoán ung thư gan đã là chuyện từ hai năm trước rồi.
Trong hai năm này, ông ta không ngừng ăn năn sám hối với tôi, tôi đã nghe chán những lời moi tim đào phổi, hối hận tận xương tủy của ông ta rồi, thế nên lần nào cũng trốn, không đi thăm ông ta nữa.
Nửa năm cuối của lớp 12, cuối cùng ông ta cũng không bán thứ hạng của tôi đi để lấy tiền.
May nhờ vào sự nghiêm ngặt của cuộc thi, còn có chủ nhiệm lớp lúc nào cũng khúm núm vâng dạ của tôi, cuối cùng cũng dũng cảm đứng ra chống lưng cho tôi, ông ta không lấy được tiền, nên tức tối đuổi tôi ra khỏi nhà.
Ông ta bảo tôi cút, còn nói không có đứa con gái như tôi.
Ông ta uống cho say bí tỉ, lại rúc vào ngực những con đàn bà khác.
Mấy ngày đó, tôi ngủ ở nhà bà lão đã thu nhận Chu Trì Dục.
Ngủ trên chính chiếc giường mà Chu Trì Dục từng ngủ, giống như vẫn có thể cảm nhận được hơi thở của anh, ban đêm trằn trọc không ngủ được, rồi lại trốn trong chăn khóc thầm.
Lúc ấy tôi rất hay khóc, rõ ràng biết thừa khóc cũng không có ai nhìn, rõ ràng biết khóc cũng không giải quyết được vấn đề, nhưng có lúc giải đề mà nước mắt cứ rơi không ngừng, có lúc sẽ nhớ Chu Trì Dục, muốn chất vấn anh tại sao lại bỏ lại tôi ở đây.
Trong những đêm dài an tĩnh, chỉ có tiếng mèo hoang gọi bạn, tôi từng trằn trọc niệm tên anh vô số lần.
Sau đó, tôi vẫn thi đậu được trường đại học mà mình muốn.
Ngày đi nhập học chỉ có một mình tôi, tự tôi chuyển hành lý lên trên lầu, tự tôi sắp xếp lại giường nệm, được mẹ của bạn cùng phòng không ngớt lời khen ngợi.
Nói tôi thật trưởng thành, thật hiểu chuyện, còn nhỏ như vậy mà đã có thể tự sắp xếp đồ đạc của mình gọn gàng ngăn nắp.
...
Sau khi tốt nghiệp đại học, tôi đi làm, rời xa nơi được gọi là nhà đã vỡ vụn không thể chắp vá kia, gia nhập vào biển người mênh mông, giống như vô số những người trẻ tuổi khác, tìm kiếm nơi mình thuộc về.
Vào năm mà sự nghiệp của tôi bắt đầu có khởi sắc, tôi nghe nói mẹ tôi ly hôn với người đàn ông kia rồi, rồi lại nghe nói ba tôi bị ung thư gan.
Đúng là chẳng ai có kết cục tốt cả.
Ba tôi vẫn là do tôi đưa đến bệnh viện, ông ta trải qua không ít cuộc phẫu thuật, hình như đã suy nghĩ rất nhiều, nên mới bộc phát hổ thẹn với tôi, công việc của tôi rất bận rộn, số lần đi thăm ông ta cũng lác đác không có mấy, lần nào đến ông ta cũng run giọng bảo tôi đứng ở đó, cho ông ta nhìn thêm một chút.
Ông ta bảo ông ta mơ thấy tôi lúc còn bé muốn đi chơi máy bay ở khu vui chơi, ông ta đưa tôi đi chứ không phải là nhốt tôi trong căn nhà trống rỗng.
Ông ta nói trong tài khoản của ông ta còn để lại chút tiền, đều cho tôi hết, tuy là giờ tôi cũng đã không còn cần nữa rồi.
Ông ta nói ông ta trông thấy cháu gái của ông anh giường bên là lại nhớ đến tôi lúc bé cũng đáng yêu như vậy, nhưng ông ta không tốt với tôi, thật sự không tốt.
Ông ta cứ nói rồi lại xin lỗi tôi, tôi chỉ có thể nhìn ông ta như vậy, sau đó nhẹ nhàng đóng cửa phòng bệnh lại.
Có một số việc, tôi biết rõ nó đã qua đi lâu lắm rồi, nhưng lời tha thứ kẹt trong cổ họng, không cách nào nói ra được.
...
Mùa thu năm nay hình như lạnh hơn những năm trước.
Tôi thở ra một luồng sương trắng, xuống xe, chầm chậm đi về hướng nhà mình.
Lúc nãy tôi đã uống chút rượu, nhưng vẫn chưa đến nông nỗi thần trí mơ hồ, nơi xa là lá rụng lả tả đầy đất, ánh đèn đường chiếu rọi hắt lên màu vàng kim, tôi bỗng ngừng bước chân.
Tôi không say mà.
Tôi cũng không phải đang nằm mơ mà.
Dưới ánh đèn đường có một người mặc áo khoác màu đen đứng đó, nhưng gương mặt ấy lại có thể khơi dậy nỗi nhớ vô biên của tôi, người đó làm tôi nhớ đến khoảng thời gian khi còn học cấp 3, từng có một người là chiếc thuyền duy nhất có thể bám víu trong vô số đêm dài tăm tối của tôi.
Lá thu nhẹ nhàng rơi xuống, đậu lại trên đỉnh đầu Chu Trì Dục, trong khoảnh khắc khi nhìn thấy tôi, trong đôi mắt anh như lấp lánh vô số ánh sao.
"..."
Tôi lướt qua anh, bước nhanh vào lối hành lang.
Hình như anh sửng sốt một chút, muốn đuổi theo tôi, nhưng lại không đến quá gần, chúng tôi đều không nói chuyện, tôi bước đi càng lúc càng nhanh, đêm đen yên ắng không một tiếng động, tôi đi trên cầu thang dẫn lên tầng trên, anh bám theo phía sau tôi.
Bước chân chậm rãi dần dần biến thành chạy, tôi nghe thấy tiếng thở thật rõ ràng của chính mình, đèn điều khiển bằng âm thanh ở lối cầu thang bởi vì chúng tôi mà sáng lên từng cái một, nhà của tôi nằm ở tầng 4, nhưng khi tôi lấy lại tinh thần thì phát hiện mình đã đứng ở cổng sân thượng rồi.
Lúc đẩy cánh cửa ra, trận gió mùa thu hắt vào mặt.
Tôi xách làn váy, muốn bước vào sân thượng.
"Đừng đi, cẩn thận bị cảm lạnh."
Cuối cùng anh cũng lên tiếng, anh đứng sau lưng tôi, hình như anh cũng chạy, trong giọng nói xen lẫn hơi thở gấp gáp.
Tôi quay đầu nhìn anh một cái, gió thổi lộn xộn mái tóc anh, ánh đèn của tầng lầu chiếu rọi trong đáy mắt anh, hình như anh không hề thay đổi chút nào.
"Em không nghe lời anh nữa, Lâm Tiểu Ngư."
Anh đi theo phía sau lưng tôi, cùng nhau đi vào sân thượng.
"Tóc dài ra rồi."
"Hình như cũng cao hơn rồi."
Tôi không đáp, anh rất tự nhiên nói tiếp, tôi quay người lại nhìn anh, ánh trăng thu sáng tỏ treo trên bầu trời phía sau lưng anh, anh cứ như biết rõ tôi không thể quên được anh vậy.
"Anh cũng trở nên nhiều lời rồi, Chu Trì Dục."
Anh sững người một lát, hình như không kịp phản ứng.
Tôi tiến lên mấy bước, ngẩng đầu nhìn vào mắt anh.
"Có phải rất lâu rồi anh không nghe thấy cái tên này không?"
"Dù sao tất cả những gì anh cho em biết đều là giả cả, bao gồm cả cái tên này cũng vậy."
Trong đêm đen như vậy, nhưng tôi thậm chí còn đếm rõ được từng sợi lông mi của anh.
Anh cười khẽ một tiếng, hơi cúi thấp đầu xuống, hơi thở cũng sắp phun lên gương mặt tôi rồi.
"Giận rồi?"
Tôi kéo dài khoảng cách giữa mình và anh.
Quay người dựa vào lan can, ánh mắt anh gắt gao bám chặt vào tôi.
"Anh... Sau khi triệt tiêu hết các thế lực của ba anh, vẫn luôn tìm em."
Anh nhẹ nhàng mở miệng, cũng chầm chậm tiến đến gần tôi.
"Tìm đại khái cũng... Mấy tháng rồi, em chạy xa thật đấy."
"Mấy năm nay... Em cười cái gì?"
Anh dừng lại, khẽ nhướn mày.
"Đứa con có hiếu."
Tôi chỉ chỉ anh.
"Tiêu diệt thế lực của chính ba mình."
"Đúng thế."
Anh đáp vô cùng ngay thẳng bình tĩnh.
"Anh còn một mối tình còn chưa kịp yêu đương, ông ta đã bắt anh đi rồi, anh không hận được sao?"
Ánh mắt anh ấm nóng, ý vị thâm trường.
"Chu Trì Dục, em sẽ không tha thứ cho anh đi mà không từ biệt đâu."
Một trận gió cuốn qua, tôi hét lên với anh.