Tô Tâm Đường - Dư Trình

Chương 17



Ròng rã một tuần, Dư Đường cũng không ra khỏi nhà.

Bởi vì lo đi tìm người nên chậm trễ các dự án khiến công việc chồng chất cao như núi. Tô Sóc nhất định phải về công ty xử lý, không có cách nào mà túc trực suốt ngày ở trước nhà họ Dư. Thế là hắn về công ty điều nhân viên đến cổng chính nhà Dư Đường, phân phó người nọ vừa ra thì lập tức gọi điện thoại cho hắn.

Hôm nay trông thấy cuộc gọi nhỡ hiện lên, Tô Sóc liền ném văn bản hộp đồng trong tay bước nhanh đi ra ngoài, vừa khởi động xe vừa trả lời điện thoại, hỏi: “Em ấy đi ra ngoài rồi? Đi nơi đâu?”

Nhân viên ấp úng trả lời: “Thì là ra ngoài…Nhưng mà đi cùng người khác ngồi chung một xe.”

Tô Sóc nhấn chân ga đạp xuống đi, hỏi: “Là ai? Là Dư Sênh sao?”

“Không phải sếp ơi, em chưa từng thấy qua Alpha này. Người này trực tiếp lái xe tới chở vợ sếp đi.”

Tô Sóc dặn nhân viên cẩn thận đuổi theo, phải bật định vị hắn. Bảy lần đến vòng xoa tám lần rẽ chạy theo trên một đường, cuối cùng định vị dừng ở cửa hàng nào đó gần trung tâm thành phố, nhân viên báo cáo nói: “Hai người họ vào quán cà phê rồi sếp.”

Tô Sóc nổi lửa giận nghi ngút đuổi tới hiện trường, trước cửa ra vào vẫn không quên mượn tủ kính nhìn hình ảnh mình được phản chiếu đứng lại sửa sang lại nhan sắc. Đi vào trong quán đưa mắt tìm kiếm một chút liền nhìn thấy nam nhân đang ngồi đối mặt với Dư Đường.

Mấy ngày không gặp, dáng vẻ Dư Đường hình như tốt hơn một chút, trên gười cũng có thêm một chút thịt, mặc dù đã mặc quần áo rộng rãi vậy mà vẫn không che được cái bụng tròn tròn của cậu. Hai người không biết đang nói chuyện gì làm cho Dư Đường từ trước đến nay nhìn lạnh lùng vậy mà bây giờ mang theo nét cười trên gương mặt, mắt cong cong lên như trăng khuyết lại cười lên thật đẹp, phải nói là so với ánh nắng ngoài kia còn chói mù mắt.

Tô Sóc tâm tình phức tạp, không biết vì cậu thời gian này xem ra trôi qua không tệ mà rất vui vẻ, hay là căn bản không cần hắn nữa. Điều này khiến hắn thật buồn bực.

Hắn không nhanh không chậm tiến đến chỗ hai người họ đang ngồi, hướng mặt về người đối diện mở miệng chào hỏi trước rồi tự nhiên đặt mông ngồi bên cạnh Dư Đường vì còn chỗ trống, tác phong nhanh nhẹn mà lịch sự đến nỗi giống như vị trí này vốn chính là thuộc về hắn.

“Xin chào bảo bối. Trùng hợp vậy.” Tô Sóc trước tiên xông vào ngồi cạnh Dư Đường chào hỏi, tiếp đó cầm ly trước mặt hắn lên nhìn, nói: “Cái này là nước trái cây tươi được ép sao? Em đừng uống nữa, xem ra không phải là loại mới nhất ở quán này.”

Dư Đường trông thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, lập tức liền hỏi: “Tại sao anh ở chỗ này?”

Tô Sóc tự chủ trương đem nước trái cây trước mặt Dư Đường lấy ra, ngẩng đầu đánh giá ngồi đối diện Alpha, xác định  trước giờ chưa từng thấy qua người này, ánh mắt Tô Sóc nhìn đối phương mang chút dò xét cùng cảnh giác, quay lại đối mặt với Dư Đường thì lại thay đổi khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, nói: “Anh đến là tìm em. Sau đừng tự mình đi ra ngoài nữa, chỉ cần gọi điện thoại thì anh sẽ đến đón em.”

Dư Đường nhíu mày, cảm thấy mình vừa rồi không nên phản ứng với hắn, nghĩ một chút rồi ngẩng đầu đối diện với Alpha kia, nói: “Học trưởng, chúng ta đổi địa điểm khác đi.”

“Học trưởng” hai chữ đâm thẳng vào tâm của Tô Sóc, kéo căng lấy dây cung trong lòng, ánh mắt của hắn trầm xuống, ôm lấy vai Dư Đường vịn lại, nói: “Sao em vội vậy? Bạn của em cũng là bạn của anh. Trước tiên phải giới thiệu lẫn nhau một chút. Đúng không?”

Đối diện Alpha từ đầu đến cuối sắc mặt đều hiện lên sự ôn hòa, đối với hắn thì quan hệ của bọn họ là gì hắn hoàn toàn không chút hiếu kỳ, lịch sự duỗi  một cái tay ra nói: “Xin chào, tôi là Tống Viễn Chinh. Dư Đường thường gọi tôi là học trưởng.”

“À, Còn tôi làTô Sóc, cũng là học trưởng của em ấy.” Tô Sóc nở một nụ cười lễ phép, lười biếng vươn tay cùng đối phương bắt tay làm quen.

Tống Viễn Chinh cũng không ngoài ý muốn khi nghe tên Tô Sóc, thu tay lại nói: “Ngưỡng mộ cậu đã lâu. Lúc trước bên bộ phận tuyển dụng chúng tôi có đến Đại học A để mời gọi nhân tài, đi tới chỗ nào đều có thể nghe được tên của cậu. Còn chưa tốt nghiệp thì đã có được  sự nghiệp do mình gầy dựng làm chủ, khó trách sẽ trở thành thần tượng ở trường.”

Tô Sóc không có chút đắc ý, cũng không có tâm tình cùng Tống Viễn Chinh tân bốc sự nghiệp lẫn nhau. Nhưng hắn đã nói như vậy mà không mượn đề phát huy một chút thực tế lãng phí, thế là khiêm tốn nói: “Nào có tài cán gì. Chỉ là tôi muốn nuôi gia đình thôi. Dù sao thì bản thân tôi cũng sắp làm cha.”

Lại nghe không ra mục đích trong lời nói của hắn thì quỷ mới tin.

Dư Đường nhìn sang chỗ khác, miệng giật giật, cuối cùng là không nói gì.

Uống xong nước trong ly, Tống Viễn Chinh cùng Dư Đường đi sang phòng bên cạnh xem triển lãm tranh, Tô Sóc lấy lý do “Cũng thích xem để học hỏi thêm” mà đuổi theo.

Hai người bị ép biến thành ba người đi xem tranh, Dư Đường tận lực xem nhẹ sự tồn tại của người nào đó, cùng Tống học trưởng ở trong quán vừa đi vừa nói.

Ban đầu Tô Sóc còn mở miệng nói được hai câu nhưng mà hắn cả ngày chỉ rành làm ăn, tính toán hay liên hệ đầu tư các dự án lớn. Vì vậy các đề tài trong lĩnh vực hội họa chưa từng đọc lướt qua, mà bản thân Tô Sóc cũng không có hứng thú, đi theo đi theo liền ngáp không ngớt.

Đi đến một góc nào đó phải rẽ ngoặt, người nọ lúc nãy đi ở phía trước hai người thì hiện tại liền không nhìn thấy bóng dáng của Tô Sóc. Tống Viễn Chinh hỏi Dư Đường muốn gọi điện thoại tìm xem người đã lạc ở đâu không nhưng Dư Đường lắc đầu nói: “Không cần, anh ấy đã đi rồi.”

Đi vào phòng triển lãm tranh xem được một nửa, Tống Viễn Chinh quan tâm dẫn Dư Đường đi tới chỗ nghỉ ngơi bảo cậu ngồi xuống đây đợi hắn đi ra ngoài mua đồ uống. Dư Đường đưa mắt nhìn học trưởng rời đi, bên này còn chưa ngồi nóng mông, tay đặt ở trên gối của cậu liền bị nắm lấy, Tô Sóc không biết từ nơi nào xuất hiện, ý muốn dẫn cậu đi.

Trước mắt là nơi công cộng, Dư Đường nghĩ không nên làm người khác chú ý, hạ giọng nói: “Anh muốn làm gì?”

Tô Sóc cũng không có dùng lực mạnh nắm lấy bàn tay của Dư, nhưng cũng không có ý định muốn buông tay cậu, trả lời: “Không phải đã xem xong hết rồi sao? Bây giờ anh đưa em về nhà.”

“Học trưởng. Tống học trưởng vẫn còn ở đó…”

Tô Sóc bất mãn đánh gãy lời Dư Đường, nói: “Kệ hắn ta đi. Hắn đối em ý đồ không đứng đắn, em không nhìn ra sao?”

Dư Đường kinh ngạc với hắn dùng từ: “Anh đừng nói nhảm nữa.”

Tô Sóc nửa đẩy nửa ôm mang cậu đi, vừa đi vừa nói: “Vừa rồi tại quán cà phê, hắn ngay tại đó tỏa ra tin tức tố của mình để câu dẫn em. Nếu như không phải anh đến kịp thời… Hừm. Anh là Alpha nên anh biết rõ, đương nhiên là em không nhìn ra được.”

Dư Đường không tiêu hóa được nên nghĩ là hắn chỉ đang ngụy biện, đến cổng liền kiên trì không chịu lên xe của hắn, cậu muốn trở vào trong đi tìm Tống học trưởng.

Tô Sóc bị cậu mở miệng một tiếng “Học trưởng” làm cho lòng càng nặng. Hắn còn nhớ rõ lần kia tại bệnh viện, Dư Đường nằm trên giường bệnh mơ màng đều gọi “Học trưởng”. Lúc trước Tô Sóc không ngại là bởi vì hắn không biết mình thích Dư Đường, nhưng bây giờ không giống nữa. Từ này xưng hô thân mật nên nhất định chỉ có thể  là một mình hắn hưởng thụ điều này.


“Sao lạ gọi người khác ngoài anh là học trưởng, hắn không có tên sao? Dư Sênh làm sao lại cho em cùng loại người không có ý tốt này đi ra ngoài?” Tô Sóc hỏi.

Dư Đường mặc dù không hiểu lắm nhưng vẫn không bị Tô Sóc đang náo loạn ở nơi này mà thay đổi tư duy logic, hít sâu một hơi, nói: “Anh muốn làm gì?”

Tô Sóc thản nhiên nói: “Anh muốn đưa em về nhà.”

“Đơn xin ly hôn bản mới đã đưa đến tay. Anh chỉ cần ký xong rồi liên hệ luật sư là được, không cần tìm em.”

Lời này không khác phủi sạch quan hệ, đem mấy ngày thành ý của Tô Sóc đứng chờ ở cửa lớn nhà vợ  toàn bộ xoá bỏ, cho dù Tô Sóc đã chuẩn bị tâm lý tốt từ trước rằng sẽ bị từ chối nhưng lần nữa bị như vậy vẫn còn có chút khó mà tiếp nhận.

Vừa rồi cảm xúc dâng trào muốn đón vợ về nháy mắt mất một nửa, Tô Sóc chần chờ hỏi: “Anh có gửi cho em bức tranh. Em đã nhìn thấy chưa?”

Từ khi Dư Đường chuyển về nhà, Tô Sóc tranh thủ mỗi lúc trời tối đều sẽ hướng về phía ban công của cậu mà ném đồ lên. Thường thường sẽ bổ sung một tờ giấy vẽ. Sợ Dư Đường không chịu nhìn, còn cố ý xé tờ giấy ly hôn để thu hút sự chú ý của cậu.

“Không cẩn thận có nhìn một chút, mấy tờ khác đều ném hết.” Dư Đường lạnh lùng nói: “Về sau em không muốn anh lại đến.”

Tô Sóc vốn là chắc chắn Dư Đường sẽ mềm lòng, giờ phút này hắn không nghĩ tới Dư Đường sẽ như thế mà không để lại chút tình, cân nhắc để sau quyết định trước tiên là dỗ vợ, ỉu xìu hỏi: “Anh không đi tìm em thì còn có thể tìm ai nữa?”

Dư Đường lại đem câu nói này xem ra thật buồn cười liền trêu chọc, đáp: “Anh ở phương diện kia có nhu cầu thì đi tìm người khác. Em không tiện lắm.”

Tô Sóc gấp gáp nói: “Ai nói anh tìm em là muốn…”

Việc so sánh này khiến hắn bối rối, thái độ của Dư Đường khi nói ra câu này thật bình tĩnh nói là cùng hắn ngồi chung một chỗ như cả hai đang ở không gian khác.

“Tìm người khác đi.” Dư Đường nói: “Anh không phải có rất nhiều bạn trên giường sao? Chỉ cần em không nói thì sẽ không có người nào biết, đối với điều kiện đền bù trong tờ đơn ly hôn đều không có bất kỳ ảnh hưởng gì nên anh có thể yên tâm hơn rồi.”

Câu trả lời này sắc bén đến mức khiến Tô Sóc lập tức mộng.

Hắn đương nhiên sẽ không quên lúc trước Dư Đường nhìn thấy hắn “Ăn vặt với cô ca sĩ kia” khi đó phản ứng như thế nào, Dư Đường không sợ bị người chê cười dù là ở trường học cũng thoải mái đến “bắt gian”. Bên ngoài không để ý, trên thực tế hận không thể treo trên người hắn một tấm gỗ rồi nói cho khắp thiên hạ biết “Đây là Alpha tôi. Không cho phép ai có ý đồ với hắn”. Chuyện khi đó đến nay đều khiến Tô Sóc mỗi lần nhớ lại đều cảm thấy đáng yêu cực kỳ. Nhất là lúc biết rõ ràng tâm ý của mình về sau những điều này chính là nói rõ hắn cùng Dư Đường rõ là hai người cùng hướng về nhau, trời đất tạo nên bọn bọn họ hợp đến chín mươi chính phần trăm chính chứng minh tốt nhất.

Mà bây giờ không có như hắn nghĩ, Dư Đường đơn phương tuyên bố cậu không quan tâm những chuyện về hắn nữa. Lòng Tô Sóc bây giờ như tảng đá lớn ở vách núi bị đẩy xuống, phía dưới là vực sâu, càng rơi càng ngọn nguồn sự việc.

Không đợi được trả lời, Dư Đường nhanh chóng rời đi.

Tô Sóc đưa tay nắm lấy cậu, giãy giụa nói: “Anh đi mua bức họa em thích, ngay tại trên xe này anh cùng em…”

Sắc mặt Dư Đường không có chút nào chuyển biến: “Chừa đường lui cho nhau đi. Không phải cứ thích thì nhất định phải có được, hiện tại rõ là thích, nói không chừng ngày mai liền nhìn chán.”

Hai giờ sau, khu vực triển lãm tranh đã đóng cửa, xe Tô Sóc còn dừng ở cổng ở ghế sau chồng chất lên mấy bức họa.

Lúc nãy trong quán hắn tận mắt nhìn thấy Dư Đường đứng trước những bức họa này dừng chân dừng lại thật lâu, không chớp mắt mà say mê nhìn, chuyên chú mà nóng bỏng, giống như ánh mắt lúc trước cậu đi theo mình.

Tô Sóc chậm rãi giơ tay lên che mặt, theo hô hấp dâng lên lòng bàn tay, hung hăng chà một cái mặt mình.

Không phải cái gì cũng là mưu kế, càng không phải là vì sự mong chờ Tô Sóc quan tâm cậu. Hắn hiện tại có cơ sở tin tưởng Dư Đường là thật không thích hắn.