Tô Tâm Đường - Dư Trình

Chương 26



Chiếc nhẫn lẻ loi đến cùng cũng được đặt thành một đôi.

Tô Sóc đi lấy nhẫn xong chạy vào bệnh viện đúng lúc gặp Dư Đường kiểm tra thai định kỳ, hắn nóng vội, trong phòng khám nâng tay Dư Đường đeo vào ngón tay cậu một chiếc nhẫn. Ngồi đối diện là nữ bác sĩ mạnh mẽ kia, nàng ghét bỏ nói: “Chạy đến tận bệnh viện cầu hôn, thật khiến người ta mở rộng tầm mắt.”

Tô gia đại thiếu gia sao có thể để người khác xem nhẹ như vậy? Thế là quá trình kiểm tra thai kết thúc, Tô Sóc trực tiếp lái xe chở Dư Đường đến giáo đường cách bệnh viện gần nhất. Ở trước tượng chúa Jesus, Tô Sóc khụy một chân xuống, đường đường chính chính nói ra lời cầu hôn Dư Đường.

Trên đường trở về có chút kẹt xe, cũng may Tô Sóc đổi chiếc xe rộng rãi, hạ thấp chỗ ngồi để Dư Đường nằm thoải mái dễ chịu.

Đến cửa nhà, Tô Sóc thuần thục mở cửa xe ôm Dư Đường hướng về phòng, vừa mở cửa đại sảnh ra thình lình đối đầu với người trong nhà đang bị bất ngờ, hắn một chút cũng không hoảng nhìn kẻ đó rồi thờ ơ đi qua người kia. Đi một mạch thẳng lên lầu tiến vào phòng ngủ, đem Omega của mình đang say giấc đặt lên giường.

Dư Đường híp mắt giống như chưa tỉnh, Tô Sóc cúi người xuống trên trán cậu hôn một chút, phóng ít tin tức tố Alpha ôn hòa để Dư Đường cảm thấy an tâm. Một lúc sau bàn tay Dư Đường nắm chặt khi nãy chậm rãi buông vạt áo của Tô Sóc khi nãy ra, quay đầu ngủ tiếp.

Cho đến khi tiếng hít thở Dư Đường trở nên đều đều bình ổn, Tô Sóc mới đi ra khỏi phòng, nhẹ chân nhẹ tay kéo cửa lại.

Quay người liền đụng phải Tô Nghiên, mặt y giống như cười mà không phải cười. Căn bản thì Tô Sóc không định nhìn Tô Nghiên mà trực tiếp xuống lầu, Tô Nghiên thấy chết không sờn ngăn hắn ở đầu bậc thang, vẻ mặt rất muốn ăn đòn lên tiếng chào hỏi: “Anh, đã lâu không gặp.”

“Cũng không phải là đã lâu không gặp.” Tô Sóc nói tiếp: “Tôi luôn cảm thấy giống như ngày hôm qua mới gặp cậu ở trong nhà.”

Tô Nghiên nhếch miệng cười: “Thì ra anh nghĩ tôi như vậy.” Nói ánh mắt vượt qua bả vai Tô Sóc, hướng phía mắt về cánh cửa đã đóng chặt, hỏi: “Không biết chị dâu có phải là cũng nhớ tôi không.”

Tô Sóc trầm giọng nói: “Nếu cậu còn dám trêu chọc em ấy, thì đừng trách tại sao ở trong công ty tôi để cậu xuống đài.”

“Ấy, đừng hung ác như thế vậy chứ.” Nét cười trên mặt Tô Nghiên không giảm, nói: “Tôi chính là muốn đến thăm hỏi anh trai và chị dâu một chút mà. Làm gì muốn đem sự nghiệp để uy hiếp người ta vậy? Lỡ như để ba ba nghe được thì làm sao bây giờ?”

Tô Sóc đối với đứa em này thực tế không có cảm tình gì, nghĩ đến chuyện lúc trước, nóng lòng bảo hộ Dư Đường khiến tâm tình chiếm thế thượng phong, nghiêm mặt nhìn y, nói: “Tốt nhất là như thế. Tôi không ngại trước mặt cha mà đánh cậu đến đầu phải nở hoa.”

Lúc trước ở bệnh viện bị đánh mặt mũi bầm dập làm Tô Nghiên vô thức sờ sờ mũi của mình. Ho nhẹ một tiếng che giấu sự xấu hổ, buông ánh mắt quyét đến chiếc nhẫn sáng loáng trên tay Tô Sóc, lại hỏi: “Ồ. Anh và chị dâu rốt cuộc cũng phục hôn rồi à?”

Lời này Tô Sóc không thích nghe, nhíu mày hỏi ngược lại: “Không được à.”

Tô Nghiên đối với việc này có chuyện để nói, hắn đắc ý, nhìn thấu hết thảy giống như: “Tôi biết mà. Khẳng định Omega tâm cơ thâm trầm này cuối cùng sẽ thắng thôi.”

Tô Sóc đối với xưng hô của y nói như vậy về Dư Đường mà hình dung cảm thấy hết sức bất mãn, hắn quay sang nhìn Tô Nghiên bày ra một tư thế chuẩn bị đánh người.

Tô Nghiên ôm đầu lui về sau, vội la lên: “Ài ài ài. Tôi gọi cậu ta như vậy còn không được sao? Cha, cha dưới lầu nhìn lên đấy!” Còn không hết hi vọng tự lẩm bẩm, nói: “Nhưng cậu ta chính là có tâm tư sâu sa là thật. Tôi không có nói sai.”

Tô Sóc lười nhác cùng Tô Nghiên lý luận, một phát bắt được cánh tay của Tô Nghiên bắt chéo hai tay của y về sau lưng, Tô Sóc ngay cả việc vừa đẩy vừa đập cũng làm để đem Tô Nghiên xuống lầu.

Tô Nghiên rơi vào hoàn cảnh thê thảm kêu la thảm thiết, đến khi Tô Sóc đem y ném tới trên ghế sa lon cũng không có người tới cứu y. Tô Nghiên cảm thấy không thú vị, ngừng kêu to lại, chạy đến phòng bếp nhìn anh trai pha sữa bò nóng cho chị dâu. Nhìn một chút lại không nín được lời, quyẹt miệng nói: “Cậu ta đối với anh có tâm tư khó lường như thế, có phải anh bị ngốc không vậy? Còn đối tốt với cậu ta như vậy.”

Tô Sóc không để ý tới Tô Nghiên.

Tô Nghiên càng hăng hái, tiếp tục đắc ý: “Cậu ta tính toán với anh cũng không nói đi, còn đem tôi tính toán vào kế hoạch của cậu ấy. Tôi đã chọc ai, gây hấn với ai hả?”

“Nói chưa xong đúng không?”

Tô Sóc ném trên tay thìa, lại muốn phát tác. Tô Nghiên mở cửa tủ lạnh núp ở mặt phía sau, bày ra tư thế phòng ngự, nói: “Không phải, tôi chưa nói xong. Tôi  chỉ là không muốn xem anh bị lừa. Anh suy nghĩ kỹ một chút đi anh trai. Lúc ấy ở trên núi, cậu ta trốn kỹ như thỏ, thì làm sao hết lần này tới lần khác lại để tôi tìm tới dễ dàng như vậy? Tìm tới cũng không nói, cứ như vậy để tôi dễ dàng gần thân cận. Đi tới đi lui vừa vặn để anh bắt gặp được à?”

Tô Sóc sửng sốt một chút. Cho đến nay hắn đối với chuyện từng phát sinh trên núi khiến trong lòng còn sợ hãi một ít. Nếu lúc ấy hắn lại ngu một chút nữa, chỉ sợ là đời này Dư Đường cũng sẽ không thể trở về.

Hiện tại bỗng nhiên bị gợi lên đoạn ký ức mà hắn không muốn nhớ, nó giống như là một cái còi báo động, để hắn đem lực chú ý chuyển đến một chút việc nhỏ sơ sót không đáng kể trước đó ngẫm nghĩ.

“Lúc trước nói em ấy đối với tôi cực kỳ lãnh đạm, thái độ kỳ kỳ quái quái, anh còn không tin à?” Tô Nghiên thấy Tô Sóc thần sắc buông lỏng, căm giận nói: “Nghĩ đến mà tức đau lồng ngực. Xem tôi là khỉ mà đùa nghịch, về sau tôi suy nghĩ hơn nửa ngày mới hiểu rõ. Cậu ta không phải nghĩ cách thông đồng với tôi, mà là lợi dụng tôi đấy! Ừ. Vì để cho anh ăn dấm để anh đau lòng, nước mắt nói rơi liền rơi, tuyến thể cũng kém chút để tôi cắn… Tôi ảm thấy quái lạ thật vì ngày đó cậu ta tại sao đột nhiên đối với tôi nhiệt tình như vậy? Rõ ràng hôm qua còn mặt lạnh không để tôi vào nhà!”

Tô Sóc bờ môi máy móc giật giật: “Em ấy… Ở trước mặt cậu khóc rồi sao?”

“Đúng vậy.” Tô Nghiên ưỡn ngực, hùng hồn nói: “Còn không chỉ một lần, nếu không phải là bởi vì thấy cậu ta tội nghiệp rơi nước mắt, thì làm sao tôi lại tuỳ tiện mắc mưu của cậu ta chứ?”

Buổi chiều, Dư Đường ngủ một giấc thật lâu tự tỉnh dậy, ngồi dậy đọc sách trong chốc lát. Thời điểm Tô Sóc từ công ty trở về nhà, cậu và mẹ Tô cùng đi cổng nghênh đón.

Tô Sóc thả đồ vật trên tay xuống, giống như thường ngày ôm Dư Đường vào lòng, hôn lên mặt của cậu một chút, hỏi cậu rằng Bảo Bảo ở trong bụng cậu có ngoan không.

“Ngoan, rất ngoan.” Dư Đường chôn trong ngực hắn nhỏ giọng nói: “Em kể cho con nghe chuyện xưa. Bé con rất thích, còn đá em một chút.”

Tô Sóc từng bước đi vào quỹ đạo dùng tâm yêu cậu, Dư Đường gần đây trở nên sáng sủa không ít, thói quen nói nhanh một chữ hai chữ cũng thu liễm rất nhiều, mỗi lần cậu trả lời xong một câu, đều ngây người suy nghĩ một hồi, sau đó lại chậm rãi bổ sung một câu. Mặc dù nhìn xem có chút vụng về, ít nhất là có thể cùng người trò chuyện thật tốt.

Trong lúc ăn tối, người trong nhà ngồi vây quanh tại bàn ăn thảo luận khi nào Dư Đường nên nằm viện chờ sinh. Mẹ Tô cho là cuối tuần này nên vào đó, Dư Đường tuổi còn nhỏ lại là lần thứ nhất sinh em bé, bên phía bệnh viện đã có bác sĩ y tá chăm sóc, sớm đi vào ở đi cũng đỡ phải đến lúc đó mọi người luống cuống tay chân.

Tô Sóc cảm thấy việc này còn phải trưng cầu ý kiến hai vị phụ huynh của nhà họ Dư. Nên Mẹ Tô đích thân gọi điện thoại cho sui gia. Ba ba của Dư Đường cùng mẹ Tô nhất trí, nói mình lúc ấy sinh song thai hai anh em Dư Đường với Dư Sênh chính là tới lúc đau bụng mới đưa đi bệnh viện. Lúc ấy một chút chuẩn bị tâm lý đều không có, tại cửa phòng sinh bị dọa đến khóc.

Mẹ Tô nghe xong cười ha ha: “Đường Đường xưa nay không khóc. Đến lúc đó nói không chừng Đường Đường so với tất cả mọi người đều bình tĩnh hơn.”

Tô Sóc nghe hai vị trưởng bối giảng dạy qua điện thoại, đem canh gà hầm bưng đến trước mặt Dư Đường. Lúc ngẩng đầu thuận tiện nhìn thoáng qua, chỉ thấy Dư Đường thần sắc thản nhiên, khóe miệng ngậm lấy ý cười yếu ớt, nhìn mẹ Tô từ chối cho ý kiến.

Cuối cùng vẫn là quyết định tuần sau vào viện để Dư Đường chuẩn bị sinh. Tô Sóc biết Dư Đường không thích mùi thuốc sát trùng của bệnh viện, dựa vào lí lẽ biện luận thuyết phục các vị trưởng bối. Nói rằng hắn sẽ mời thêm hộ lý về nhà một tuần cho cậu, còn hắn cũng sẽ ở nhà chăm sóc Dư Đường, nhất định sẽ không để cho cậu xảy ra việc gì.

Dư Đường nội tâm vui vẻ nhưng ở ngoài mặt chỉ tỏ ra ba phần, ban đêm trước khi ngủ, cậu đem nửa gương mặt chôn ở trong chăn, duỗi ra một ngón tay chọc chọc cánh tay Tô Sóc, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn anh.”

Tô Sóc đem Omega nhỏ kéo vào lòng, nhìn xem cậu bình yên nhập mộng, còn hắn thì lại không có chút cảm giác buồn ngủ.

Hắn nhớ về khoảng thời gian trước, đem mọi việc trước đó trốn tránh hồi tưởng sự tình lần lượt làm rõ ràng, mỗi chuyện tiền căn hậu quả, mỗi đầu manh mối hợp lý, tất cả đều đem ra nghĩ kỹ lại một lần.

Hắn nghĩ kết luận cho cùng cũng chỉ là giống như Tô Nghiên nói, bị Omega của mình, ở dưới mí mắt đùa nghịch chút mưu kế một phen mà thôi. nhưng mà mỗi khi hắn đuổi đến cùng trong đó sẽ có một chi tiết, đều có thể đào móc ra từ đồ vật sơ sót trước đó.

Ví dụ như Dư Đường biết có bé con cũng cũng không quan tâm bản thân, đóng chặt miệng không nói. Rõ ràng có rất nhiều chỗ dựa, có rất nhiều biện pháp có thể giải quyết, lại muốn giấu diếm tất cả mọi người, một mình trốn đến trên núi. Kỳ thật chính là vì chờ hắn đi tìm, hắn bất đắc dĩ sớm chiều ở chung dần dần tiến vào cuộc sống của cậu, để hắn biết được cậu rất tốt.

Ví dụ như Dư Đường biết rõ khi cùng Tô Nghiên chen lấn trong cùng một chỗ bị hắn nhìn thấy sẽ như thế nào, hay là mặc kệ kế hoạch này sẽ phản tác dụng cũng đi thông đồng với Tô Nghiên. Mục đích đúng là vì để cho hắn đố kị mà ăn dấm, bên trong tự loạn một trận, để hắn cực kỳ tức giận nói nhầm, làm sai sự tình. Omega nhỏ này thậm chí không tiếc tổn thương đến mình, sau đó lặng lẽ rời đi, im lặng không nói mà mượn miệng người khác để hắn phát giác chân tướng, để hắn hối hận, để hắn nhận ra lương tâm của mình đáng bị quất roi, để hắn không thể làm gì, chỉ có thể đi khắp nơi tìm người hắn từng bỏ lỡ, nội tâm cầu cho đối phương an bình.

Ví dụ như hắn trèo đèo lội suối tìm tới người, đuổi theo ở phía sau mông cầu xin cậu tha thứ. Dư Đường lại trở nên lạnh lùng vô tình, cố ý trốn tránh hắn, để hắn khó chịu, nhìn thấy không chiếm được. Đến khi hắn xác định mình thật sự yêu sâu sắc, muốn cùng cậu sống tốt đến hết đời thì Dư Đường mới nhẹ nhàng nói rằng cậu không còn yêu hắn, lạnh lùng lại tiêu sái thoát ra mà đi giống như quay đầu tạt cho hắn một chậu nước lạnh, chảy vào vết thương chưa khép lại trong của hắn trói buộc, để hắn đau đến khắc sâu, để hắn ăn đủ đau khổ, cuối cùng là không thể buông tay cậu xuống.

Cũng có thể là Dư Đường biết rõ hắn chán ghét bị trói buộc, lại lần lượt thăm dò ranh giới cuối cùng của hắn, mỗi lần không nhiều không ít, liền vi phạm một chút xíu. Làm hắn tức giận đồng thời vừa rơi vào chỗ yếu thế, để chính hắn tìm tới với lý do như là “Không cùng Omega nhỏ tính toán những chuyện này ” mà bỏ qua. Từ đó cam tâm tình nguyện tiếp nhận, từng bước một hòa vào nhau, thẳng đến khi Dư Đường trước mặt hắn đánh vỡ tất cả nguyên tắc, để trong lòng hắn đã mọc đầy rễ, rốt cuộc có đuổi hắn cũng không đi.

Tô Sóc không biết nên khóc hay nên cười, những lời Tô Nghiên nói trong buổi sáng kia ý tứ là hai người không hợp. Ai ngờ thủ đoạn của Tô Nghiên lại thấp kém mà ngây thơ như chó ngáp phải ruồi, đã giúp hắn nghĩ thấu những chuyện này.

Chỉ là hắn không biết đây xem như là trong họa có phúc, cuối cùng cũng tìm được người quan trọng với mình.

Omega nhỏ ở trong ngực hắn ngủ thật an ổn, lông mi thon dài che ở dưới mắt, theo hô hấp từ từ rung động. Tô Sóc nhìn trong chốc lát, kìm lòng không đặng đưa tay đi sờ, lông mi đâm đến đầu ngón tay ngứa, Tô Sóc khóe miệng mất tự nhiên giơ lên, nở một nụ cười thương xót không thể làm gì.

Kỳ thật trong quá trình này cũng không hoàn toàn không có chút sơ hở, ví dụ như nếu lúc đó chính miệng hắn thừa nhận bé con là của hắn thì nước mắt của Dư Đường chắc sẽ trào ra mất.

Phản ứng vô thức đầu tiên của cậu là chân thật nhất, đáng tiếc lúc ấy hắn chỉ lo đau như búa bổ, cũng không có xem nước mắt của cậu để trong lòng. Về sau xảy ra chuyện, thái độ Dư Đường bất ngờ lạnh lùng liên hệ với một số manh mối, dễ như trở bàn tay tỉ rằng Dư Đường đã không còn yêu hắn.

Mà hắn sơ sót ở một chỗ quan trọng là Dư Đường không ở trước mặt người khác khóc bao giờ. Lúc trước từ bên nhà vợ nghe cha cậu nói mới biết được Dư Đường từ đi học về sau đều không khóc lần nào nữa. Lúc đó hắn còn kinh ngạc thật lâu, hiện tại mới giật mình hiểu được, nước mắt chính là vũ khí yếu thế của Dư Đường, đối Tô Nghiên là như thế mà làm nó mủi lòng vào kế hoạch của cậu, còn đối với mình thì chân thật thành tâm.

Tô Sóc nhớ tới mình từng hình dung Dư Đường “Không phải đèn đã cạn dầu”, đúng là không sai, mà là không hoàn toàn chính xác.

Chỉ là hắn không nghĩ tới Dư Đường mở ra lối riêng, đem tất cả “Dầu” của mình cất ở nơi hắn không nghĩ đến, chầm chậm mưu toan, thận trọng từng bước để hắn hãm sâu trong đó lại không biết, coi mọi chuyện là thật mà trở thành một kẻ ngốc.