Đi vào trong cung, Tố Tâm xuống kiệu đi bộ cùng Tề Văn Võ, nô tỳ đi theo phía sau từ xa xa. Rõ ràng là Tố Tâm có chút tâm sự, Tề Văn Võ hỏi nàng: “Làm sao vậy, nàng có tâm sự gì sao?”
Tố Tâm lắc đầu: “Không có gì, chỉ là có phần không nghĩ ra.”
Tề Văn Võ cười hỏi nàng: “Nàng biết tâm tư của Trinh Hoa đối với nàng không?”
Tố Tâm dừng bước chân rồi nhìn Tề Văn Võ: “Chàng biết sao?”
Tề Văn Võ tiếp tục đi về phía trước và khẽ gật đầu: “Ta biết, biết rất rõ ràng.”
Tố Tâm: “Vậy chàng không ngại chứ?” Tố Tâm lo lắng về chuyện đã đồng ý với Trinh An.
Tề Văn Võ lắc đầu: “Đương nhiên là không, hắn rất có mắt nhìn.”
Tố Tâm cong môi mà không nói gì.
Tề Văn Võ tiếp tục chậm rãi nói: “Hơn nữa, Tố Tâm không thích hắn, thậm chí có thể nói là chán ghét.”
Tố Tâm gật đầu.
Tề Văn Võ còn nói thêm: “Ta hy vọng nàng có thể vứt bỏ thành kiến với hắn, ta luôn cảm thấy yêu thích một người nhưng không có được, là một chuyện rất đáng thương.”
Trong nháy mắt Tố Tâm đứng lại, khoảng cách gần hơn một chút, nàng nâng khuôn mặt Tề Văn Võ lên rồi dùng ngón tay vuốt ve nửa bên mặt hắn. Dường như Tố Tâm đang nhớ lại điều gì đó: “Võ ca ca, chàng biết không? Nơi này của chàng đã từng có một vết sẹo, là lúc ta chín tuổi dùng roi tạo ra. Nhưng Võ ca ca yêu ta, sủng ta, cho dù mọi người ở sau lưng mắng ta kiêu ngạo ương ngạnh, chàng vẫn cứ yên lặng một mình chịu đựng nỗi đau ta mang đến cho chàng.”
Thần sắc Tề Văn Võ mê man, nhưng không ngắt ngang lời của Tố Tâm.
Tố Tâm buông mặt Tề Văn Võ ra và ôm lấy hắn, như muốn tìm được một nơi dựa vào: “Còn kẻ thiếu niên đẹp như thần mà mọi người nhìn thấy kia, vào lúc ta gặp cảnh bị xâm phạm, hắn lại ở nơi đó yên lặng mà nhìn, thậm chí cũng không chớp mắt một cái. Dưới ánh lửa ngợp trời và biển máu đêm đó là Võ ca ca cầm kiếm xông tới bên cạnh cứu ta.”
Nói xong nàng đột nhiên thoát khỏi vòng ôm ấp rồi giữ lấy Tề Văn Võ, đôi mắt mở to dùng sức níu vào ngực và cánh tay hắn: “Nơi này, nơi này, còn có nơi này, khắp nơi đều là vết thương, máu không ngừng chảy ra, còn nhiều hơn cả nước mắt của ta.”
Rồi nàng lại dựa đầu vào trong lòng Tề Văn Võ: “Sao chàng lại ngốc như vậy, ta còn chưa có chuyện, chàng thì suýt chút nữa mất mạng. Võ ca ca, ta hỏi tại sao chàng đối xử tốt với ta như vậy, chàng nói chàng yêu ta, chỉ cần ta vui vẻ, những thiệt thòi đó đối với chàng đều không đáng là gì, chỉ vì ta còn nhỏ không hiểu chuyện mà thôi. Thôi sao, sao có thể nói thôi được, tất cả mọi người bởi vì ta mà hùa nhau sỉ nhục chàng bằng những lời độc ác khó nghe.”
Tề Văn Võ đau lòng từ từ nhẹ nhàng vỗ về sau lưng Tố Tâm, lại tiếp tục nghe chuyện xưa mà ngỡ như thật như mơ này.
Nước mắt Tố Tâm chảy dài: “Võ ca ca nói muốn cưới ta, nói có thể cưới ta là tâm nguyện cả đời của chàng, là sự hồi báo tốt nhất bù lại tất cả tuổi thơ đầy đau khổ mà chàng đã chịu. Tố Tâm có lỗi với Võ ca ca, Tố Tâm không còn tôn nghiêm để sống sót, Tố Tâm không thể ở bên Võ ca ca, thực xin lỗi.” Tố Tâm như đang lâm vào hồi ức, không thể tự giải thoát bản thân.
Tề Văn Võ ngắt ngang lời nói mê của nàng: “Tố Tâm, đây là sự thật sao?”
Tố Tâm run rẩy ở trong lòng Tề Văn Võ, bỗng nhiên bừng tỉnh: “Nếu ta nói là sự thật, Võ ca ca tin không?”
Ánh mắt Tề Văn Võ như không có tiêu cự gật đầu: “Chỉ cần nàng nói, ta đều tin.”
Tố Tâm giãy giụa hồi lâu: “Phải, là sự thật. Là chuyện ta đã trải qua ở kiếp trước, là tất cả những điều ta từng cảm nhận được rõ ràng chính xác. Cho nên ta mới đối tốt với Võ ca ca như vậy, mới biết trước nhiều chuyện như thế.”
Tề Văn Võ thế mà lại cảm nhận được nước mắt mình chảy xuống, Tề Văn Võ ngắt lời nàng, bắt lấy Tố Tâm và buộc nàng nhìn vào hai mắt mình: “Vậy vì sao nàng trở lại?”
Không đợi Tố Tâm trả lời, chỉ có biểu cảm ẩn nhẫn không muốn nói của nàng đã khiến Tề Văn Võ phát điên lay động: “Nàng đã tự sát, nói cho ta biết có phải không?”
Tố Tâm mấp máy môi, thống khổ nhắm mắt rồi lại mở, vừa gật đầu vừa rơi lệ.
Một tay Tề Văn Võ kéo nàng vào trong ngực: “Sao lòng nàng tàn nhẫn như vậy?” Nói xong hắn bèn khóc nức lên, cũng làm Tố Tâm tỉnh táo trở lại.
Tố Tâm: “Võ ca ca, đều đã qua rồi.”
Tề Văn Võ không ngừng khóc, thấp giọng thì thào: “Trong lòng ta đau, đau lòng vì nàng chịu khổ, càng đau lòng khi mất đi nàng, nàng biết ta yêu nàng biết bao nhiêu không, không có nàng, ta biết sống thế nào?”
Tố Tâm vừa nghe xong lời này lại khóc hỏi: “Vậy chàng nói, nếu mọi thứ không thể quay lại từ đây, Võ ca ca có thể sống tiếp không?”
Tề Văn Võ: “Sẽ, ta nghĩ hắn sẽ điên mất, sẽ gục ngã và trở thành ma quỷ không ngừng giết người. Sau đó sẽ quỳ gối trước mộ nàng và lặng lẽ khóc trong đêm khuya.”
Tố Tâm khóc lớn lên: “Thực xin lỗi, Võ ca ca, xin lỗi chàng, ta thật sự không thể nào chịu đựng được. Lúc ấy ta đã chấp nhận buông xuôi, ta không thể suy xét đến bất kỳ ai, ta chỉ có nỗi hận và đau. Thực xin lỗi, Võ ca ca.”
Tề Văn Võ lau nước mắt cho Tố Tâm: “Đã qua hết rồi, nàng còn ở bên cạnh ta thế này là đủ rồi. Ta nghĩ, kiếp trước ta nhất định còn thành thục hơn hiện tại, nhất định sẽ càng yêu chiều nàng.”
Tố Tâm gật đầu lại lắc đầu: “Ta không muốn Võ ca ca lại chịu bất kỳ đau khổ nào nữa, cũng không cần Võ ca ca sủng ta, kiếp này hãy để Tố Tâm sủng Võ ca ca đi.”
Tề Văn Võ ngây ngô cười: “Tố Tâm thích ta của kiếp trước hơn không, có muốn tạo một vết sẹo trên mặt ta chăng?”
Tố Tâm dẩu miệng lắc đầu: “Võ ca ca đời đời kiếp kiếp đều giống nhau, chưa từng thay đổi, kiếp trước là do Tố Tâm có mắt không tròng, kiếp này sẽ không. Kiếp này, Tố Tâm muốn trao tất cả tình yêu cho Võ ca ca. Muốn gọi Võ ca ca cả đời, kiếp trước chàng vẫn luôn muốn ta gọi như thế nhưng ta chỉ gọi một lần, đó là sau khi chàng rời khỏi.”
Tề Văn Võ gật đầu: “Được. Nhưng nàng xác định người nàng nói là Trinh Hoa?”
Tố Tâm bĩu môi: “Vậy nên, cái hắn yêu là gì chứ, không phải là con người ta, có lẽ hắn thích một cô nương quyết đoán. Sau này hắn phát hiện ra ta không phải là người quyết đoán như vậy, mà chỉ là kẻ cam chịu bất lực thôi. Không nói đến hắn nữa, thực phiền, ta đã hứa với Trinh An, cố gắng làm lơ hắn đã là điểm mấu chốt của ta rồi.”
Tề Văn Võ không nói gì nữa, bởi vì một vài điều kiện mới bằng lòng yêu, là tình yêu thật sự sao? Bản thân Tề Văn Võ cũng không hiểu rõ lắm, nhưng hắn nghĩ đến Tố Tâm thật sự từng chịu qua những thống khổ đó, lòng hắn lại như đao cắt. Hắn tình nguyện chịu đau khổ của kiếp trước, cũng không muốn nhìn thấy một Tố Tâm bị đời trước mài giũa đến mức kiên cường như hiện tại thế này.
Tố Tâm đã trưởng thành từ trong đêm hôm đó, lúc trước thật ra nàng chính là một đứa nhỏ đáng thương, không có mẫu thân lại bị phụ thân nuông chiều. Sinh trưởng trong sự khác biệt khiến cho nàng trở thành một người đáng thương và buồn cười, nàng buộc phải mạnh mẽ lên trong hoàn cảnh này. Hơn nữa, yêu Tề Văn Võ là lý do khiến nàng kiên cường trong kiếp này, phải thế nào mới báo đáp được phần ân tình đã nợ, nàng chỉ có thể hứa hẹn bằng tình thâm nghĩa trọng.
Tố Tâm nằm ở trên giường, nhìn chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay lộ ra dưới ánh trăng: “Không biết khi nào mới có thể trao trả nó, đã muộn một năm rồi, có phải hắn định thu tay lại không? Nếu ngươi dừng tay, ta cũng bằng lòng bỏ qua mọi chuyện cũ đời trước.”
(Truyện được edit phi lợi nhuận bởi Anky và chỉ đăng tải trên https://anhduongcung.wordpress.com. Vui lòng ko copy và reup dưới mọi hình thức.)
Hiển nhiên là không có khả năng, có vài người biết rõ thứ không thuộc về mình nhưng lại muốn có được, cái cơ hội mang tên đánh cuộc cũng chỉ là con đường cùng mà thôi. Nhị hoàng tử chính là người như vậy, ngôi vị hoàng đế đối với hắn mà nói, chính là thứ có thể không tiếc tính mạng để mà tranh giành.
Tố Tâm âm thầm quan sát phát hiện, một vài thủ hạ của nhị hoàng tử bắt đầu xa cách hắn, chuyển sang đầu quân cho thái tử. Người thức thời rất nhiều, biết rõ là sẽ chết còn mấy ai có thể kiên trì giữ lòng trung thành và tận tâm đây. Tố Tâm hiểu rõ, nếu nhị hoàng tử không muốn từ bỏ, vậy thời gian xảy ra tất cả mọi chuyện e rằng không còn xa nữa. Bắt đầu càng sớm bọn họ sẽ càng có lợi, nếu không chỉ e hắn không buông tay mà cũng không có khả năng đó.
Tố Tâm vẫn không ngờ tới nhị hoàng tử sẽ ra tay nhanh như vậy, chưa tới mười ngày, đêm tối không chút ánh trăng. Bầu trời âm u trút mưa suốt một buổi trưa, đến bây giờ mây đen còn chưa tản ra, bóng đêm vốn đang u tĩnh, bầu trời bỗng nổi lên từng luồng khói đen.
Hắn cũng vẫn dùng lửa, Tố Tâm không sợ hãi ánh lửa ngập trời, nàng cố nén nỗi khó chịu đi ra cửa nhìn về phía nơi xa.
Các binh lính sớm đã phòng bị hơn một năm nay, đều sục sôi ý chí chiến đấu. Lưới đã giăng xong chỉ chờ con cá cắn câu.
Lúc này nhị hoàng tử mang theo một đội nhân mã đứng ở trước mặt hoàng thượng, hoàng đế bình tĩnh ngồi nhìn đứa con trai này.
Nhị hoàng tử không dám ngẩng đầu nhìn phụ hoàng mình, chỉ lấy một phần chiếu thư ra: “Phụ hoàng, người để hoàng ấn ở chỗ nào?”
Hoàng thượng bình đạm nói: “Ngay cả dũng khí nhìn thẳng vào trẫm ngươi cũng không có, sao ngồi được trên long ỷ của trẫm đây?”
Nhị hoàng tử vẫn không dám ngẩng đầu: “Trong lòng phụ hoàng chỉ có một mình Tố Tâm, tất nhiên sẽ cảm thấy chúng ta đều không bằng muội ấy.”
Hoàng thượng lắc đầu: “Trẫm quả thật không có bất kỳ cảm tình gì đối với hoàng Hậu cùng các phi tần, nhưng mỗi một đứa con của mình, trẫm đều yêu thương. Ta chỉ cưng chiều nữ nhi hơn chút thôi. Ba năm trước đây ta mới định ra thái tử, chính là vì cho các ngươi một cơ hội. Các ngươi đều không thích hợp với ngôi vị hoàng đế, một đứa dã tâm quá lớn, một đứa lại có lá gan quá nhỏ. Thái tử thế nào ta cũng không dám đảm bảo, nhưng Tố Tâm sẽ giúp nó. Ta không chỉ là một phụ thân, ta còn phải suy nghĩ cho con dân của mình. Hoàng nhi, vị trí này không tốt như con tưởng tượng đâu, con cũng không bao giờ ngồi lên được vị trí này, chi bằng con thu tay lại đi.”
Cuối cùng nhị hoàng tử cũng ngẩng đầu nhìn phụ hoàng già nua ở trước mặt: “Hiện tại đã tiến tới một bước này, ta không muốn quay đầu lại. Phụ hoàng hãy nhìn xem hoàng nhi có bản lĩnh đó hay không, không phải ta không bằng được Tố Tâm.”
Hoàng thượng thở dài, mấy hắc y nhân tràn lên bao vây từ phía sau long sàng, ẩn náu lâu như vậy mà lại không bị phát hiện. Ngoài cửa nghe được tiếng động, thị vệ cũng đều xông ra, bao vây quanh bọn họ, ngay cả một cơ hội động thủ cũng chưa cho hắn.
Nhị hoàng tử cười khổ như đang tự giễu: “Hóa ra phụ hoàng đã sớm biết ta sẽ làm như vậy, cuối cùng nhi thần cũng phải cúi đầu chịu thua trước phụ hoàng.”
Hoàng thượng lại nói: “Không phải, Tố Tâm đã chuẩn bị rất nhiều năm cho hôm nay, phụ hoàng không biết con bé biết chuyện này từ đâu. Nhưng phụ hoàng cũng rất hổ thẹn với con, con nói đúng, phụ hoàng vẫn là thiên vị con của Linh Nhi, bằng không vì sao Tố Tâm có thể nói hết cho ta nghe bất cứ chuyện gì, đối đãi với ta như một người cha bình thường. Còn trong mắt các con trẫm chỉ là hoàng đế mà không phải phụ thân. Đi xuống cả đi, trẫm có chút mệt mỏi rồi.”
Thế cục bên ngoài cũng đã được khống chế tốt, Tề Văn Võ cùng Tố Tâm đi đến trước mặt nhị hoàng tử. Tố Tâm không ngừng thở hổn hển, đám người xung quanh nhị hoàng tử lần lượt bị kéo ra ngoài từng người: “Mấy người này trảm lập quyết, bắt giam những kẻ khác lại, còn nhị hoàng tử mời ngươi quay về tẩm cung, chuyện khác chờ ngày mai đích thân thái tử quyết định.”
Từng tiếng hô to vang dội: “Tuân lệnh.” Nói xong, từng người rời khỏi, mọi thứ kết thúc, Tố Tâm hơi quỳ gối trên mặt đất, một bàn tay vỗ nhẹ lên ngực, thở dốc từng hồi.
Tề Văn Võ nhanh chóng ngồi xổm xuống trước mặt nàng, nâng đỡ thân thể lung lay sắp đổ của nàng lên rồi từ từ ôm người đứng dậy.
Tề Văn Võ không ngừng nói: “Đã kết thúc rồi, Tố Tâm, tất cả đã kết thúc.”
Tố Tâm ngất xỉu trong lòng Tề Văn Võ, bên cạnh chỉ có Tiểu Đao và Tiểu Kiếm, Tề Văn Võ hét lên: “Tìm thái y.” Nói xong hắn vội vàng bế Tố Tâm lên chạy về phía Đình Hiên cung.