Băng qua con phố dài không quá ồn ào, ánh mắt họ chạm nhau chỉ trong vài giây.
Chẳng bao lâu, Ân Tô Tô nhận ra mình đang làm gì, thầm nói không xong liền đóng rèm lại.
Hai tai và má cô nóng bừng, vì ngạc nhiên cũng vì xấu hổ.
Cô cắn môi.
Tối hôm qua cô say rượu, chị Lương một mình chăm sóc cô, thay váy, mặc váy ngủ cho cô đã rất khó khăn, đương nhiên không cách nào giúp cô tắm rửa gội đầu. Cùng với di chứng say rượu, ngay cả khi không nhìn vào gương, Ân Tô Tô cũng có thể tưởng tượng được lúc này cô trông lôi thôi và chật vật như thế nào.
Lúc này nhìn xuống, tình cờ thoáng thấy đôi chân trần.
Ân Tô Tô ngay lập tức trở nên càng tuyệt vọng.
Trời ơi.
Đôi mắt sưng húp, mái tóc rối bù, cũng không đi dép, cô có lẽ không khác gì một người phụ nữ điên khùng...
Cách đó vài bước, Lương Tịnh theo dõi một loạt hành động của Ân Tô Tô, nhìn thấy cô lẩm bẩm nhảy khỏi giường bằng chân trần, mở rèm ra, vài giây sau đột nhiên đóng lại, lại lẩm bẩm, vẻ mặt sợ hãi như thể nhìn thấy ma, chẳng hiểu đầu cua tai nheo gì.
"Em sao vậy?" Lương Tịnh cau mày, hoang mang bước đến cửa sổ sát đất, lẩm bẩm: "Nhìn thấy ai mà sợ như vậy chứ."
Ân Tô Tô cảm thấy không ổn, vội vàng đưa tay ngăn cô ấy lại: "Khoan đã chị Lương... đâu, đâu có ai đâu!"
Mắt Lương Tịnh đã lướt qua cửa sổ và nhìn về hướng Ân Tô Tô tìm kiếm. Nhưng theo những gì cô ấy thấy, con đường bên kia vắng tanh, không có gì khác thường.
Khi Ân Tô Tô nhìn thấy như vậy, tảng đá treo trong lòng cô đột nhiên rơi xuống đất. Cô lặng lẽ thở ra, giơ tay chạm vào trái tim mình, thầm nghĩ: Hình như anh đã đi rồi.
Ân Tô Tô nói: "Chị nhìn xem, thực sự không có gì cả."
"Được rồi, buổi chiều năm giờ chúng ta về Bắc Kinh, đi tắm rửa sạch sẽ đi." Lương Tịnh xoay người chuẩn bị trở về phòng, đi ngang qua bàn ăn lại nhìn thấy bát canh gừng trên bàn, hỏi cô: "Cái này phải làm sao? Đổ đi?"
Ân Tô Tô xỏ đôi dép da bò vào, nghe xong do dự một lát, một lúc sau mới trả lời: "Để đó đi ạ."
Lương Tịnh giơ ngón trỏ lên, nghiêm túc nhắc nhở: "Nếu em không biết chuyện gì sắp xảy ra thì đừng uống rượu bừa bãi."
"Em biết." Ân Tô Tô mỉm cười ngọt ngào với Lương Tịnh, "Tối qua chăm sóc em chắc chị không được nghỉ ngơi đàng hoàng, chị về ngủ một giấc đi."
Ân Tô Tô và Lương Tịnh đã là bạn thân nhiều năm, cùng bước trên thảm đỏ, thay váy cũng không thấy ngại ngùng. Nói xong cô cũng không để ý Lương Tịnh đang ở trước mặt, cởi váy ngủ đi thẳng vào phòng tắm.
Các ngôi sao nữ đến phòng tập quanh năm, quản lý dáng người cực kỳ nghiêm ngặt, trong giới có rất nhiều cô gái có vòng eo và mông nở nang, cũng không thiếu những người đẹp có thân hình nóng bỏng, nhưng Ân Tô Tô thực sự có vốn liếng để nổi bật so với những người còn lại.
Làn da trắng tự nhiên khác với làn da trắng lạnh ốm yếu của người Bắc Âu hay do tiêm kích trắng tạo ra, làn da toàn thân cô trắng nõn pha chút hồng hào, thanh tú khỏe mạnh và tràn đầy sức sống, số đo cơ thể cũng theo tỉ lệ vàng, thêm một chút cũng không nhiều lắm, kém một tấc cũng không hơn, không phải thân hình trắng nõn thon thả đang thịnh hành hiện nay mà là cả người trông tròn trịa và sáng bóng.
Nhìn dáng người xinh đẹp chỉ mặc áo ngực và quần lót chữ Đinh ( 丁) trong phòng tắm, ngay cả Lương Tịnh là nữ cũng không khỏi có chút choáng váng.
Lương Tịnh cố tình huýt sáo trêu ghẹo: "Chậc chậc. Mỗi lần nhìn thấy em cởi quần áo chị lại hận mình không phải đàn ông, muốn hạ gục em nhưng lại không dùng được súng."
Ân Tô Tô nghẹn ngào, trên mặt có vạch đen: "Đi ngủ bù đi chị gái."
Nói thật trong làng giải trí không có thứ gọi là hoa trắng tinh khiết, bất kể là ngôi sao nữ hay ngôi sao nam, chỉ cần họ có thể lọt vào mắt công chúng, đằng sau họ đều ẩn chứa một lịch sử đáng buồn nào đó.
So với những đồng nghiệp không có bối cảnh khác, Ân Tô Tô thực sự cũng xem như may mắn.
Người quản lý đầu tiên trong giới của Ân Tô Tô là Lương Tịnh ngay thẳng chính trực. Mặc dù dưới ảnh hưởng của hoàn cảnh chung, Lương Tịnh cũng sẽ sắp xếp nhiều bữa tiệc khác nhau cho Ân Tô Tô, thỉnh thoảng Ân Tô Tô gặp phải những tên doanh nhân móng heo dầu mỡ, nhưng vào những thời điểm quan trọng Lương Tịnh đã bảo vệ Ân Tô Tô rất tốt.
Ít nhất cho đến nay, Lương Tịnh vẫn chưa yêu cầu Ân Tô Tô hi sinh thân thể của mình.
Đây là nguyên tắc chung, là sự hiểu biết ngầm của họ và là nền tảng cho tình bạn của họ.
Cánh cửa phòng mở ra rồi đóng lại, Ân Tô Tô biết Lương Tịnh đã rời đi. Cô dùng tốc độ nhanh nhất tắm rửa gội đầu, mặc áo choàng tắm sạch sẽ, quấn mái tóc đen dài ướt đẫm vào mũ chụp, bước ra khỏi phòng tắm vòi sen.
Các nghệ sĩ là dựa vào khuôn mặt và hình dáng của họ để kiếm sống, trên bồn rửa mặt có rất nhiều chai lọ thiết bị điện tử, tất cả đều là sản phẩm chăm sóc da. Tinh dầu chăm sóc tóc, kem dưỡng mắt, tinh chất dưỡng da, thiết bị làm đẹp, mặt nạ dưỡng da, mặt nạ tay, mặt nạ chân, mặt nạ ngón chân, thiết bị mát xa mắt...
Mỗi sáng và tối Ân Tô Tô đều dành một giờ chỉ để chăm sóc da.
Có lẽ sau một cơn say, đầu óc vẫn còn trong trạng thái mệt mỏi, những việc cô từng làm giờ đây trở nên nhàm chán một cách khó hiểu.
Ân Tô Tô phồng má, không thèm chăm sóc da mà đi thẳng ra phòng tắm.
Chỗ ở tiêu chuẩn dành cho những người nổi tiếng hàng đầu khi đi công tác là khách sạn năm sao trở lên, nhưng thật không may Ân Tô Tô lại không như vậy. Các công ty quản lý rất tinh vi, số tiền bạn có thể nhận được phụ thuộc hoàn toàn vào doanh thu bạn có thể tạo ra. Khi họ đến Florence lần này, khách sạn mà Ân Tô Tô và Lương Tịnh ở chỉ là một khách sạn bốn sao quy mô không quá lớn, là một phòng đôi tiêu chuẩn bình thường.
Vì vậy, hương thơm cay ngọt gần như tràn ngập toàn bộ không gian.
Ân Tô Tô bước đến bàn ăn.
Bề ngoại của bình giữ nhiệt rất đơn giản nhưng không khó để nhận ra nó được làm từ chất liệu tuyệt vời. Đã một tiếng rưỡi trôi qua kể từ khi canh gừng được mang đến phòng nhưng nó vẫn còn bốc khói.
Ân Tô Tô cầm canh gừng bằng hai tay.
Cô rất chắc chắn thứ Phí Nghi Chu gửi đến không thể có độc.
Không cần thiết phải xem xét liệu anh có động cơ hãm hại cô không, hay nói cách khác là anh không có động cơ gì với cô cả.
Một nhân vật như vậy khó có thể đạt tới, dùng từ "hai thế giới" để miêu tả chẳng khác nào khinh nhờn, anh và cô ở hai chiều không gian khác nhau. Đối với anh, cô có thể chỉ như một hạt bụi vô tình rơi vào tay áo anh, không đủ để khiến anh thăng trầm cảm xúc.
Ân Tô Tô nhấp một ngụm canh gừng, vị ngọt cay ấm nóng chảy qua môi và lưỡi theo thực quản tiến vào dạ dày lập tức làm ấm chân tay và xương cốt của cô.
Cô cầm điện thoại lên.
Màn hình còn dừng lại ở giao diện tin nhắn, dãy số xa lạ gửi đến tám chữ "Đuổi hàn tỉnh rượu, vô độc vô hại", như đang chế nhạo cô vì đã tưởng bở về bản thân chín mươi phút trước. Chươ𝘯g mới 𝘯hấ𝒕 𝒕ại ﹎ 𝖳 𝐑𝑢𝗠𝖳𝐑U𝖸𝙚𝑁.v𝘯 ﹎
Sau khi do dự hết lần này đến lần khác, Ân Tô Tô cuối cùng gõ được hai chữ: [Cảm ơn.]
Click gửi.
*
Cách trung tâm thành phố Florence năm kilomet về phía Bắc, phòng chờ SVIP của sân bay Amerigo Vespucci.
Hà Kiến Cần vừa hoàn thành các thủ tục liên quan và quay lại sảnh khởi hành, tình cờ nhìn thấy khóe miệng Phí Nghi Chu có một đường cong như có như không.
Là một trong những nhân vật trung tâm quyền lực của FEI, Hà Kiến Cần có thể đạt được vị trí này nên đương nhiên sẽ không phải kẻ ăn không. Anh ta biết rất rõ cách sinh tồn bên cạnh Phí Nghi Chu, không hỏi những chuyện không nên tò mò, không nên nhìn những điều không nên nhìn, không nên nghe trước những điều không nên nghe. Những chuyện riêng tư mà ông chủ không chủ động đề cập đều tự động được Hà Kiến Cần đưa vào phạm vi "ba không".
Hà Kiến Cần rũ mi cúi đầu đi về phía trước, nói: "Tiên sinh, lộ trình đã được lên kế hoạch, việc phối hợp với sân bay đã hoàn tất, sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào."
Nụ cười trên mặt Phí Nghi Chu nhạt dần và trở lại vẻ lạnh nhạt thờ ơ như thường ngày. Anh vẫn giữ thái độ bình tĩnh, rời mắt khỏi màn hình điện thoại, nghiêng đầu nhìn mây trắng và bầu trời xanh ngoài cửa sổ sát đất, chợt hỏi: "Cuối tháng Năm Phí Vân Phạn hình như có đầu tư một bộ phim. Tiến triển đến đâu rồi?"
Phí Vân Phạn là con trai thứ tư của Phí gia, anh ta điều hành ba công ty giải trí lớn, cũng là người nổi nhất trong bảy anh chị em, mỗi ngày luôn xuất hiện trên trang nhất của các tin tức giải trí, hôm nay bị chụp ảnh đi nghỉ ở Hawaii với một nữ diễn viên Hollywood, ngày mai bị chụp ảnh đang ngắm tuyết ở Hokkaido với nữ hoàng điện ảnh quốc tế. Nói theo cách riêng của Phí tứ gia, anh ta không phải phong lưu mà là nghệ thuật yêu thích thuần túy.
Cũng may Phí Vân Phạn mê chơi thì mê chơi, nhưng sự nhạy bén trong kinh doanh khá tốt, tất cả các dự án nghỉ dưỡng do anh ta chỉ đạo ở Nam bán cầu đều thành công rực rỡ. Chính vì thành tích này mà lão gia vốn luôn nghiêm khắc, bất đắc dĩ trở nên khoan dung một chút, nhắm mắt làm ngơ, tự an ủi rằng Phí gia cực kỳ hiển hách, quý công tử vọng tộc, ai mà không có chút tật xấu.
Dù sao, rồng sinh chín con, không thể ai cũng hoàn hảo được.
Phí Nghi Chu là người đứng đầu Phí gia, còn Hà Kiến Cần là tâm phúc của Phí Nghi Chu, mọi hành trình di chuyển của bảy người con của Phí gia, trợ lý Hà luôn nắm rõ.
Nghe Phí Nghi Chu hỏi chuyện, Hà Kiến Cần liền đáp: "Là bộ phim thần thoại sử thi, kịch bản đã được trau chuốt và hoàn thiện, vừa bước vào giai đoạn casting ạ."
Phí Nghi Chu: "Sau khi trở về Bắc Kinh, gọi Phí Vân Phạn tới một chuyến."
Hà Kiến Cần không hỏi nhiều, chỉ cung kính gật đầu: "Vâng."
Ánh mắt Phí Nghi Chu lần nữa rơi vào màn hình điện thoại.
Có một tin nhắn mới trong hộp văn bản, được gửi cách đây vài phút: Cảm ơn.
Trong đầu nhớ lại cảnh tượng cách đây không lâu: Đối phương đứng chân trần trong ánh bình minh của Florence, đã ngủ ngon lành suốt một đem, quần áo không chỉnh tề, làn da trắng như tuyết trải dài dưới cổ áo hơi mở, đôi mắt sưng vù, vẻ ngoài tiều tụy, hoàn toàn trái ngược với ánh sao lộng lẫy trong một đêm kia.
Đặc biệt là đôi mắt mờ sương, ướt đẫm, mong manh đến mức khiến người ta cảm thấy thương xót.
Phí Nghi Chu chậm rãi tắt màn hình điện thoại.
Một lúc sau, chiếc máy bay tư nhân Legacy 750 lao lên không trung, sau khi đạt đến độ cao bay mười ba nghìn mét, dòng chữ FEI mang tính biểu tượng trên thân máy bay biến mất trong đám mây.
*
Sau khi trở về Trung Quốc, cuộc sống của Ân Tô Tô trở lại bình thường, cuộc gặp gỡ tình cờ ở Florence dường như chưa từng xảy ra. Nếu chiếc bình giữ nhiệt không còn ở trong bếp, cô sẽ nghĩ đó chỉ là một giấc mơ trong lúc say.
Đúng như Ân Tô Tô dự đoán, doanh thu 20.000 euro trong bữa tiệc tối khiến thương hiệu vô cùng thất vọng với cô, bất chấp uy tín và quà tặng của Lương Tịnh, ban lãnh đạo cao cấp chỉ đáp lại bằng một câu: Xin lỗi, hình ảnh cá nhân của cô Ân Tô Tô không phù hợp với định vị thương hiệu của chúng tôi.
Ân Tô Tô cảm thấy rất có lỗi về điều này.
Lương Tịnh nghĩ rất thoáng, vỗ vai an ủi cô: "Vốn dĩ cũng đã cố gắng rồi. Diệp Phỉ cũng đang tranh giành thương hiệu này. Chị nghe nói đội của cô ta có mối quan hệ rất tốt với Bulgari và họ gần như đang đàm phán. Nói cách khác, dù em có bán hết, chiếc bánh này cũng sẽ không đập vào đầu em."
Diệp Phỉ là con hắc mã mới nổi lên trong ngành năm nay. Bộ phim đầu tiên của cô ta là bộ phim mới của một đạo diễn nổi tiếng, cô ta đã đạt giải Kim Lộc cho diễn viên mới xuất sắc nhất và thu hút được sự quan tâm ưu ái của nhiều tên tuổi lớn trên thế giới.
Ân Tô Tô không biết những gì chị Lương nói là thật hay chỉ là những lời an ủi mình nên chỉ mỉm cười không nói thêm câu nào nữa.
Lương Tịnh không nhắc đến sự việc đau lòng này nữa mà nói: "Hôm kia chị nhận được kịch bản, tuy là web drama nhỏ nhưng nhân vật đều ổn. Chị đã giúp em hẹn thử vai chiều nay, em xem kịch bản chuẩn bị một chút đi."
Nếu không lấy được danh hiệu từ thương hiệu lớn thì vẫn phải đi làm thuê để kiếm sống. Diễn viên giai tầng như cô không có tư cách kén cá chọn canh.
Ân Tô Tô rất tự giác: "Vâng."
*
Buổi thử vai buổi chiều diễn ra suôn sẻ.
Kỹ năng diễn xuất của Ân Tô Tô thực ra khá tốt nhưng cô lại kém may mắn, được đề cử hai giải nữ diễn viên phụ có giá trị cao nhưng cả hai lần đều bị cắt. May mắn thay tính cách của cô vốn lạc quan, dù trời có sập cũng có thể dùng làm chăn, theo thời gian cô cũng nhận ra ---- ngành giải trí là một lĩnh vực có thu nhập cao, có thể kiếm sống trong đây đã là một điều hơn vô số người, không cần phải bị ám ảnh bởi sự nổi tiếng.
Là một con người, chỉ khi bạn hài lòng thì bạn mới luôn hạnh phúc.
Buổi thử vai diễn ra tại một khách sạn 5 sao ở trung tâm thành phố, đoàn làm phim rất trang trọng, đặc biệt thuê một địa điểm để gặp gỡ tất cả các diễn viên được mời. So với nhóm diễn viên ít tên tuổi, Ân Tô Tô là người có vị trí cao nhất.
Sau khi gặp giám đốc sản xuất, nữ chính đầu tiên và cơ bản đã quyết định chọn Ân Tô Tô.
Sau khi buổi thử vai diễn ra, Lương Tịnh trong nhà có việc phải rời đi trước, Ân Tô Tô buổi chiều không có lịch nên cô cho trợ lý duy nhất của mình nghỉ một bữa, còn mình định quay về căn hộ để ngủ bù ---- tác dụng chậm của cơn say tại bữa tiệc tối ở Florence gây ra thực sự quá lớn, về nước đã một tuần, dạ dày và đầu của cô sẽ thỉnh thoảng cảm thấy khó chịu.
Tháng Bảy ở Bắc Kinh vẫn có thể gọi là mùa hè nóng nực.
Ân Tô Tô lúc tới thì đi xe của Lương Tịnh, bây giờ chị Lương đã đi trước, cô đành phải bắt xe về nhà.
Trong nhà vệ sinh ở tầng 1 của khách sạn, cô đeo khẩu trang, kính râm, mũ che nắng, trang bị đầy đủ vũ khí rồi chậm rãi bước ra ngoài. Sau khi đi vòng quanh vùng bên đài phun nước ở cửa cô ngáp dài, định dùng điện thoại gọi một chiếc xe thì đột nhiên khoé mắt của cô thoáng thấy một bóng người.
Lúc đầu cô cũng không xem trọng, chỉ vô thức quay đầu lại liếc nhìn.
Không ngờ bóng người đó đi thẳng về phía cô trên môi nở nụ cười, gọi: "Cô Ân Tô Tô."
Ân Tô Tô:?
Giọng nói này trong trẻo ngọt ngào, cách phát âm cũng rất đặc biệt không phải tiếng phổ thông chuẩn nhất mà có chút giọng Quảng Đông. Ân Tô Tô nghi hoặc nhìn chằm chằm và anh chàng cao ráo đẹp trai trong bộ vest một lúc lâu, rốt cuộc nhớ ra.
Đây là chàng trai trẻ đã đưa danh thiếp cho cô tối hôm đó, trợ lý của tiên sinh kia.
"Xin chào xin chào..." Sau khi Ân Tô Tô lấy lại tinh thần vội vàng tháo kính trong khẩu trang xuống, khách sáo chào lại nhưng đồng thời cũng cảm thấy bối rối, "Xin hỏi anh tìm tôi có việc gì?"
Hà Kiến Cần mỉm cười, ôn tồn lễ độ: "Tiên sinh muốn gặp cô, mời đi theo tôi."
Ân Tô Tô nhìn theo.
Chỉ thấy một chiếc Aston Martin màu xám bạc không biết khi nào đậu ở bãi trống rợp bóng cây phía bên trái bùng binh đầy phun nước
Mấy dấu chấm hỏi hiện lên trong đầu Ân Tô Tô, cô đi theo Hà Kiến Cần về phía chiếc xe hơi sang trọng. Đến cạnh xe, Hà Kiến Cần lịch sự mở cửa hàng ghế sau quay lại nhìn cô rồi mỉm cười mời.
Trợ lý của Phí gia có khí chất rất mạnh, nặng nề đến mức có thể vô hình áp đảo người khác. Ân Tô Tô do dự vài giây nhìn xung quanh để đảm bảo không ai chú ý đến mình rồi cúi xuống bước vào xe.
Sau khi cửa xe đóng chặt cô ngạc nhiên mở to mắt.
Ngoài cô ra, thực ra còn có một người người khác ngồi ở ghế sau bên trái. Bộ đồ của đối phương có màu xanh mực gần như đen, kết cấu hoàn toàn thủ công, toàn thân không có bất kỳ qua loa, thiết kế tối giản ẩn giấu kỹ năng sâu sắc của nhà thiết kế, ngay cả chiếc cúc trên cổ áo cũng tràn đầy vẻ cao quý khó có thể nói hết.
Khoan xe rất rộng rãi, một mùi thơm nhẹ nhàng tao nhã mơ hồ xộc vào mũi Ân Tô Tô, cực kỳ lạnh lẽo nhưng lại không giống bạc hà, hẳn là thuộc về một loại cây nổi tiếng nào đó mà cô chưa từng nghe nói đến.
Ân Tô Tô hơi cứng.
Nhưng lúc này cô chỉ có thể vứt lại khiếp sợ sau lưng, không thể đắc tội với người này. Cô rất nhanh chóng điều chỉnh nét mặt, nói một cách kính cẩn và thân thiện: "Phí tiên sinh, thật trùng hợp. Ngài đến đây công tác sao?"
Người đàn ông nhắm mắt dưỡng thần, nhàn nhạt mở miệng: "Tôi đến tìm cô."
Ân Tô Tô nhất thời không nghe rõ: "Xin lỗi. Ngài nói gì cơ?"
"Không phải cô nói, muốn kết bạn sao." Phí Nghi Chu thong thả xốc mí mắt, nhìn cô bằng ánh mắt thẳng thắn không che giấu, đáy mắt ngưng một màu sương mù xanh như băng, "Vì sao không liên lạc với tôi?"