Khi Phí Nghi Chu nói xong, trái tim Ân Tô Tô run lên, phản ứng đầu tiên của cô là mình đã nghe nhầm.
Cô chớp mắt trong bóng tối, quay lại nhìn người bên cạnh. Đêm tối đến nỗi nhìn đâu cô cũng không thấy vẻ mặt của anh, chỉ có thể nhìn thấy đường nét mơ hồ góc cạnh và lạnh lùng.
"Ngại quá có lẽ tôi nghe không rõ." Ân Tô Tô ngập ngừng mở miệng, trong giọng nói mang ý thăm dò rất nhiều, trầm thấp dịu dàng, vô cớ trêu chọc lòng người, "Anh nói gì vậy?"
Phí Nghi Chu quay đầu lại. Đôi mắt trong veo của cô được bao phủ bởi một lớp sương nước, trong suốt và sáng ngời, giống như một cặp sao lấp lánh trong đêm tối.
Anh nhìn cô một lúc, bình tĩnh lặp lại: "Tôi nói, em không ngủ được thì có thể lại đây ôm tôi."
Ân Tô Tô giật mình, không hiểu tư duy logic của sếp này lắm, bối rối hỏi: "Chẳng lẽ tôi ôm anh là có thể ngủ được sao?"
Phí Nghi Chu bình tĩnh nói: "Em không ngủ được là vì căng thẳng, tôi có thể ôm em, dỗ em ngủ."
"..." Ân Tô Tô nghẹn lời, hai đám mây đỏ đột nhiên bay lên má cô, cô đưa tay ra khỏi giường gần như theo phản xạ có điều kiện, vẫy tay từ chối: "Không cần, cảm ơn lòng tốt của anh. Tôi cảm thấy vẫn là mỗi người chúng ta thân ai nấy ngủ thì tốt hơn. Ngủ ngon."
Đôi khi thực sự thấy logic của Phí Nghi Chu thật cảm động.
Thủ phạm khiến cô căng thẳng và mất ngủ không phải là đại thiếu gia ngọc thụ lâm phong đây sao? Để anh dỗ cô ngủ, đây là một đề nghị vô nhân tính và điên rồ, nhất quyết tra tấn tinh thần cô không cho cô ngủ đúng không?
Tai Ân Tô Tô nóng bừng, nhịp tim đập dồn dập, tâm trạng vô cùng hỗn loạn, trong lòng vừa chửi thầm, vừa quay người lại đưa lưng về phía người đàn ông bên cạnh.
Tíc tắc, tíc tắc, kim giây của chiếc đồng hồ trượt đi vài bước.
Toàn bộ thế giới đen tối vô cùng yên tĩnh, yên tĩnh đến mức Ân Tô Tô thậm chí có thể nghe rõ tiếng thở nông của Phí Nghi Chu bên cạnh.
Suy cho cùng, cô là một cô gái trẻ trung sôi nổi, ban ngày cố gắng hòa nhập với thế giới của người trưởng thành, luôn nhắc nhở bản thân phải cẩn thận trong lời nói và việc làm, nhưng đến đêm, con nai nghịch ngợm trong lòng cô lại rời khỏi cương, tự do lao ra ngoài vui chơi mà không hề đắn đo.
Ân Tô Tô nhìn chằm chằm vào bức tranh một bên đầu giường, không biết tại sao, nhưng cô bắt đầu đếm hơi thở của Phí Nghi Chu.
Hít vào thở ra. Một lần.
Hít vào thở ra. Hai lần......
Sau khi đếm hàng chục lần như vậy một cách thích thú, đôi mắt sáng của Ân Tô Tô khẽ lóe lên, cô có một phát hiện mới lạ: Hơi thở của anh đều đều và nhẹ nhàng, chậm hơn một chút so với người bình thường.
Ân Tô Tô cảm thấy rất kỳ lạ, hưng phấn đến không ngủ được, cuối cùng không nhịn được trằn trọc trên giường, quay đầu lại nhìn về phía sau, thấp giọng hỏi: "Anh ngủ rồi à?"
Phí Nghi Chu nhắm mắt lười biếng đáp: "Vẫn chưa."
"Tôi vừa đếm, hơi thở của anh chậm hơn tôi vài nhịp." Ân Tô Tô dừng lại, ngạc nhiên từ tận đáy lòng, "Thể chất của anh thật thần kỳ."
Nghe vậy, Phí Nghi Chu dừng lại một chút, sau đó mở mí mắt nhìn về phía phát ra giọng nói ngọt ngào bên tai.
Đôi mắt của cô thực sự rất sáng, giống như những ngôi sao và những viên đá quý, đính trên khuôn mặt trắng như tuyết cỡ lòng bàn tay của cô. Lúc này, đôi mắt sáng ngời đó đang nhìn anh, giống như Columbus khám phá ra đại lục mới, không giấu được sự phấn khích, giống như đứa trẻ lần đầu tiên đến thăm nhà máy sô cô la, ánh mắt và khuôn mặt đều lóe lên ngạc nhiên, vui vẻ chia sẻ trải nghiệm của mình với bạn bè.
Phí Nghi Chu bình tĩnh nhìn Ân Tô Tô, trong một khoảnh khắc nào đó, một cảm giác tội lỗi kỳ lạ chợt dâng lên trong lòng anh.
Anh đã vô số lần mơ ước được ôm hôn cô, giao triền với cô cho đến chết.
Cách đây không lâu, anh đã hôn cô.
Bây giờ anh đã trải nghiệm cảm giác hôn cô, sự tò mò, khám phá, khao khát và mơ ước của anh đối với cô không còn có thể dừng lại ở đôi môi mềm mại và đầy đặn đó nữa.
Cho nên chỉ có Phí Nghi Chu mới biết, hiện tại ngủ chung với Ân Tô Tô, mắt nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp cùng thân hình của cô, tai nghe được giọng nói du dương mềm mại của cô, mũi ngửi thấy hương thơm ngọt ngào sảng khoái của cô, anh phải tiêu tốn hết tự chủ mới có thể kiềm chế bản thân không chạm vào cô.
Nhưng cô ở gần như vậy, rõ ràng anh có thể đưa tay ra kéo cô lại, lột trần cô tiến vào.
"Có lẽ là do tôi luôn có thói quen tập thể dục."
Khi Phí Nghi Chu nói lời này, thân thể của anh theo bản năng đã hướng về phía cô, một cánh tay dài chậm rãi đặt ở dưới cổ, vẻ lạnh lùng xa cách giữa hai lông mày của anh dần dần biến mất, tăng thêm một chút lười biếng, "Dung tích phổi tương đối lớn, tần suất hơi thở sẽ thấp hơn một chút."
Ân Tô Tô nghe xong phản ứng lại.
Cũng đúng.
Các vận động viên có dung tích phổi rất lớn do tập luyện nhiều năm, nhịp thở của họ đương nhiên chậm hơn so với người bình thường.
Vừa rồi Phí Nghi Chu tắm rửa xong đi ra, dáng người kia, chậc chậc, quả thực không tầm thường, có thể nhìn ra anh đã luyện tập quanh năm.
Ân Tô Tô nhìn Phí Nghi Chu, sau đó bất chợt tiến lại gần, hỏi: "Vậy hơi thở của anh chậm hơn người bình thường, nhịp tim có phải cũng chậm hơn người bình thường không?"
"Theo lý thì như vậy." Phí Nghi Chu trầm mặc, sau đó thản nhiên nói: "Có muốn dựa sát nghe chút không?"
"Không cần đâu." Ân Tô Tô sặc nước bọt, đỏ mặt hai giây mới lại tò mò hỏi: "Tại sao những người thường xuyên tập thể dục ở cường độ cao lại có nhịp tim chậm hơn người bình thường?"
Phí Nghi Chu nghe được lời này, trong mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ thích thú. Vào đêm tân hôn đầu tiên của họ, anh đã chống lại việc không chạm vào cô, gần như phát điên, còn cô thì ở đây đầy tò mò và ham muốn tìm hiểu, yêu cầu anh phổ cập thông tin trau dồi kiến thức.
Phí Nghi Chu hoài nghi cô cố ý.
Nhưng anh vẫn trả lời một cách tự nhiên: "Bởi vì người tập thể dục quanh năm có cơ tim mạnh mẽ, thể tích tâm thất lớn, khả năng điều hòa thần kinh của tim mạnh mẽ, khả năng sử dụng oxy và chuyển hóa năng lượng cao, tất cả điều này làm giảm bớt gánh nặng cho tim và nhịp tim."
"À, tôi hiểu rồi." Ân Tô Tô đột nhiên hiểu ra, sau đó cô cảm thấy từ đáy lòng có chút ngưỡng mộ, khen ngợi anh: "Anh có một kho kiến thức thật phong phú."
"Quá khen." Phí Nghi Chu bình tĩnh đáp: "Đọc nhiều mấy cuốn sách thôi."
"Dáng người của anh cũng rất man." Ân Tô Tô nhân tiện khen nhiều hơn một chút. Dù sao cô cũng biết rất rõ việc nịnh nọt kim chủ ba ba sẽ không có hại gì, "Có thể thấy bình thường rất có tính tự giác."
"Cảm ơn." Phí Nghi Chu tiếp nhận hết thảy lời khen của cô, bình tĩnh đáp lại.
Một lúc sau, anh thấy mắt cô vẫn sáng, không hề có dấu hiệu buồn ngủ nên cúi đầu lại gần cô.
"Đêm không nhắm mắt ngủ, tinh thần tốt vậy sao." Anh nói, thanh âm có chút khàn khàn, giống như một tia lửa chưa cháy.
Khi hai mắt nhìn nhau ở khoảng cách gần như vậy, Ân Tô Tô hơi giật mình, không còn xa lạ nhìn thấy làn sương mù dày đặc trong mắt anh.
Tim cô đột nhiên lỡ nhịp, đại não căng ra lại phát ra hồi chuông báo động, nhận ra có điều gì đó không ổn.
Không có cách nào, Ân Tô Tô chỉ có thể thành thật giải thích: "Không phải tinh thần tôi tốt, là vì đây là lần đầu tiên tôi ngủ chung giường với người khác giới nên tôi khá căng thẳng. Thực sự không thể ngủ được."
Phí Nghi Chu nghe vậy trầm mặc hai giây, sau đó đáp lại cô: "Thật trùng hợp."
Ân Tô Tô bối rối: "Trùng hợp gì cơ?"
Người con cả bình tĩnh nói: "Đây cũng là lần đầu tiên tôi ngủ chung giường với người khác giới, cũng hơi căng thẳng, không ngủ được."
Nghe những lời này, lời cảnh báo của Lương Tịnh ngay lập tức vang lên trong tâm trí Ân Tô Tô - anh ta khẳng định đang thiết lập mình là một vị chiến thần thuần khiết trong tình yêu, muốn đánh cắp trái tim em, hoàn toàn chinh phục trái tim em, làm cho em yêu anh ta bằng cả trái tim, yêu đến chết đi sống lại.
Nghĩ đến đây, Ân Tô Tô không khỏi nheo mắt thật sâu, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đẹp trai lạnh lùng và trang nghiêm của Phí Nghi Chu, trong lòng nói: Anh thật giỏi giả vờ ngây thơ.
Nhưng, sếp thích giả vờ thì cứ giả vờ đi. Mỗi người đều có tham vọng của riêng mình.
Anh thích giả vờ là chuyện của anh, không vạch trần là do cô có phẩm chất.
Ân Tô Tô không thắc mắc lời nói của Phí Nghi Chu, cũng không tỏ ra nghi ngờ hay khinh thường. Cô chỉ cong môi về phía anh một cách dịu dàng, nữ tính và đoan trang, cười nói: "Anh đừng lo, chỉ cần anh cho tôi chút thời gian, chúng ta cùng ngủ chung thêm vài lần nữa, tôi nhất định sẽ từ từ quen thôi."
Phí Nghi Chu rũ mi nhìn cô, hỏi: "Vậy bây giờ em có ngủ hay không?"
Ân Tô Tô chớp đôi mắt to hai lần, nghiêm túc tiến lại gần anh vài centimet, thì thầm: "Còn tùy anh có làm hay không."
"..." Phí Nghi Chu nhìn cô chằm chằm, nhướng mày.
Sau đó, anh nhìn thấy cô gái mặt đỏ bừng hít vào thở ra một hơi thật sâu, như thể đã hạ quyết tâm, giơ hai bàn tay trắng nõn thanh tú ra, ra hiệu dưới mắt anh, vỗ bạch bạch bạch ba lần, giả vờ như lão luyện nói: "Chính là cái này. Hiểu chưa?"
"..." Lông mày Phí Nghi Chu nhướng cao hơn nửa tấc.
"Anh cứ bám lấy tôi như thế này, không có lời chắc chắn, tôi rất sợ." Ân Tô Tô nhìn anh, giọng điệu có vẻ nghiêm túc, "Ai biết được đợi tôi ngủ nửa chừng, anh có thể đột nhiên......"
Từ "thú tính quá độ" đã lăn đến miệng cô, một lúc sau liền nuốt lại. Ân Tô Tô dừng lại một lúc, nuốt nước bọt, thay đổi lời nói một cách rất hợp lý: "Có thể đột nhiên tâm huyết dâng trào, muốn luật bất thành văn với tôi thì sao."
Phí Nghi Chu nhìn thẳng cô gái bên cạnh, rõ ràng còn trẻ rõ ràng ngây ngô, mặt đỏ bừng vì xấu hổ, nhưng lại nhất quyết giả làm tay già đời, trong mắt anh không có chút kiêu ngạo hay phản cảm nào cả, chỉ có đáng yêu.
Hay nói chính xác hơn.
Cho dù cô có tỏ ra kiêu căng thì anh cũng chỉ thấy cô ngoan ngoãn.
Anh cảm thấy khá thú vị nên tiến lại gần cô, những ngón tay dài quấn quanh sợi tóc đen mềm mại của cô hai lần rồi chậm rãi nghịch nghịch. Chậm rãi nói: "Lời em nói không chính xác, chúng ta là vợ chồng, việc em và tôi làm không phải gọi là luật bất thành văn, nói một cách thông tục thì có thể gọi là động phòng, nói một cách nghệ thuật thì gọi là 'vân hoan vũ hợp'."
Ân Tô Tô nín thinh, nghĩ thầm dù sao ý nghĩa không phải giống nhau sao.
"Trong ngành này chúng tôi đã quen nói như vậy, anh hiểu là được." Ân Tô Tô dừng lại một chút, sau đó ngoan ngoãn làm theo chỉ dẫn và thay đổi lời nói: "Vậy xin hỏi, tối nay anh có muốn cùng tôi... động phòng không?"
Hai mắt Phí Nghi Chu như sương, môi nhẹ nhàng nhích gần đến đôi môi hồng hào của cô, cách nửa ngón tay liền dừng lại, lười biếng hỏi cô: "Vậy em nghĩ thế nào?"
Ân Tô Tô vừa hít một hơi, hơi thở trong trẻo của anh đã len vào mũi và phổi cô, cảm thấy bối rối, đỏ mặt, muốn trốn tránh nhưng biết mình không còn tư cách gì để trốn. Cô chỉ có thể tự nhủ ép mình bình tĩnh rằng "Mày không sợ, không sợ chút nào" mà nói: "Được, tôi đều được. Tùy anh."
"Được." Phí Nghi Chu gật đầu.
"......" Được? Thế rốt cuộc có ngủ hay không. Ân Tô Tô cảm thấy bối rối từ tận đáy lòng.
Đúng lúc cô định hỏi thêm vài câu nữa, không ngờ kim chủ ba ba bên cạnh lại đột nhiên ra động tác mới - Phí Nghi Chu đưa tay về phía cô với vẻ mặt nhàn nhạt, trực tiếp tóm lấy cô bằng cánh tay thon dài của mình, ôm cô vào lòng.
Hơi thở nam tính mạnh mẽ quét qua đầu và mặt cô, bao trùm hoàn toàn Ân Tô Tô, xâm chiếm mọi giác quan của cô. Mùi rất dễ ngửi, không hề gây khó chịu cho cô cả về mặt thể chất lẫn tâm lý.
Nhịp tim của Ân Tô Tô như sấm cộng thêm xấu hổ, hàng mi dày của cô không ngừng run rẩy.
Lại có chút ngạc nhiên.
Không biết bắt đầu từ khi nào, nhưng cô đã quen với cái ôm của anh, mùi hương lạnh lẽo, nguy hiểm và tràn ngập tính xâm lược của anh...
Có lẽ đã bắt đầu.
Ân Tô Tô đoán, những ngón tay mảnh khảnh của cô vô thức siết chặt chiếc chăn bông trong tay, cố gắng tự khai thông trong lòng: Cô đã kết hôn rồi, việc lên giường với anh dù sớm hay muộn cũng chỉ là vấn đề thời gian. Cô là thanh niên của thời đại mới, không cần phải lập đài tưởng niệm trinh tiết, cứ làm đi.
Không có gì to tát!
Việc xây dựng tâm lý lại được hoàn thành, Ân Tô Tô chấp nhận số phận. Đơn giản chịu đựng nhắm mắt lại, trực tiếp dùng biểu cảm của mình giải thích sống động cho Phí đại công tử về câu "Nhân sinh tự cổ ai không chết".
Phí Nghi Chu rũ mắt nhìn cô, nhìn thấy tư thế anh hùng hy sinh của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, trong mắt hiện lên một nụ cười thoáng qua.
Anh không nói gì, chỉ ôm cô thật chặt, đưa mắt sát lại gần cô.
Một nụ hôn nhẹ như cánh bướm, thậm chí còn mang theo vài phần thành kính, rơi xuống khóe miệng Ân Tô Tô.
"..." Cô sửng sốt, lần nữa mở mắt trong bóng tối, hơi kinh ngạc nhìn anh.
"Nhắm mắt lại." Phí Nghi Chu thân mật dựa vào cô, hàm dưới góc cạnh nhẹ nhàng cọ xát trên gò má mềm mại của cô, đồng thời nhắm mắt lại, giọng điệu cực kỳ kiềm chế khàn khàn: "Ngủ ngon."
Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng, đôi mắt sáng mở to: "Không làm?"
Phí Nghi Chu không mở mắt mà lặng lẽ nói: "Em có biết bây giờ bộ dáng của mình giống gì không?"
"Giống gì?"
"Giống như người lính mang túi thuốc súng làm nổ tung lô cốt của địch, quyết tâm chết trong danh dự, có đi mà không có về."
"..."
"Ngủ đi." Phí Nghi Chu nói: "Trước khi em cam tâm tình nguyện, tôi sẽ không ép buộc em."
Nghe đến đây, trong mắt Ân Tô Tô hiện lên vẻ kinh ngạc sâu sắc, cô ngẩng cổ mở to mắt, chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cách cô chưa đầy nửa inch trên đầu.
Người đàn ông này có khuôn mặt quá ba chiều và lạnh lùng, vầng trán đầy đặn, hai hàng lông mày bằng phẳng hơi cao, vị trí hốc mắt sâu, tạo thành một khuôn mặt đẹp khó quên. Lúc này, anh nhắm chặt mắt ôm cô, toàn bộ nét mặt mất đi vẻ uy hiếp của ánh mắt lạnh lùng, ngược lại lộ ra một chút hư ảo mềm mại cùng thâm tình.
Trong lòng có những cảm giác lạ lùng lớn dần, giống như hạt giống quả dại ném vào mùa xuân phương Nam, lớn lên không kiềm chế, đâm chồi, nở hoa.
Anh biết cô dù không muốn cũng sẽ không từ chối.
Rõ ràng anh có những lý do hợp lý và chính đáng nhất để chiếm hữu cô.
Nhưng anh đã không làm thế.
Lúc này, Ân Tô Tô đột nhiên hiểu ra điều gì đó.
Người đàn ông quyền cao chức trọng này thực sự tôn trọng cô từ tận đáy lòng, về mọi mặt, từ đầu đến cuối.
*
Phía bên kia của thủ đô.
Khi trợ lý Hà đi hàng ngàn dặm từ khu mới phía Nam đến địa chỉ WeChat mà Ân Tô Tô đã gửi, khi xuống xe anh ta đã nhìn thấy cảnh tượng sau đây.
Đại sảnh của khách sạn năm sao được thắp sáng rực rỡ và được trang trí theo phong cách châu Âu thuần túy, hồ bơi trong nhà có đài phun nước chảy róc rách, một người đang nằm lười biếng trên chiếc ghế sô pha da màu đỏ sậm ở khu vực nghỉ ngơi dành cho khách hàng bên trái.
Một người phụ nữ xinh đẹp với ngoại hình ưa nhìn và quần áo thời thượng.
Cô có mái tóc đen dày, dài và thẳng, tựa vào lưng ghế sô pha, hai chân thon dài được bọc trong chiếc quần tây chuyên nghiệp tùy ý chồng lên nhau, tay phải đang nghịch điện thoại di động, giữa ngón trỏ và ngón giữa trên bàn tay trái của cô có kẹp một điếu thuốc lá nữ, cả người từ đầu đến chân đều toát lên vẻ lãnh đạm gợi cảm.
Cách đó vài mét, Hà Kiến Cần đứng ở cửa khách sạn, lặng lẽ nhìn đối phương trong vài giây, trong đầu anh ta đã đại khái phán đoán đây chính là người đại diện say rượu mà Ân Tô tô đã giao cho anh ta đi đón.
Chiều cao, ngoại hình và khí chất đều phù hợp với mô tả của Ân Tô Tô.
Hà Kiến Cần lấy điện thoại di động ra, gọi trước vào số mà Ân Tô Tô đã gửi cho anh ta trên WeChat, nhấp vào nút quay số.
Trong vòng hai giây, nghe thấy tiếng điện thoại di động đổ chuông từ phía ghế sô pha.
Mỹ nữ cao ráo trong bộ trang phục chuyên nghiệp có chút không kiên nhẫn nhướng mày, ngón tay thon dài lười biếng ấn nút trả lời rồi đưa điện thoại lên tai.
"A lô." Đầu của Lương Tịnh vẫn còn nặng nề, cau mày trả lời.
"..." Xác nhận là không lầm. Hà Kiến Cần không nói gì và trực tiếp cúp máy.
"A lô? A lô a lô a lô." Nghe thấy tiếng bíp bận phát ra từ ống nghe. Đầu óc choáng váng của Lương Tịnh càng nặng nề hơn, lúc say không tỉnh táo, tính tình nóng nảy nhưng bây giờ lại càng cáu kỉnh. Cô nhắm mắt lại, ngả người ra sau, đập điện thoại xuống ghế sô pha mềm mại rồi nhét điếu thuốc chưa châm vào miệng.
Hà Kiến Cần đi đến trước mặt cô, mỉm cười ôn tồn lễ độ nói: "Xin chào, xin hỏi là Lương tiểu thư, Lương Tịnh phải không?"
Giọng nói này trong trẻo mà trầm thấp, lọt vào tai người như gió xuân. Tâm tình cáu kỉnh của Lương Tịnh dường như đã được xoa dịu, cô có chút khó khăn mở mắt ra, nhướng mi nhìn lên trên.
Trong tầm mắt có thể nhìn thấy, có một dáng người cao lớn mặc vest đang đứng, vai rộng chân dài, tạo thành một đường nét đặc biệt vượt trội của giới tinh anh thượng lưu.
Ánh mắt của Lương Tịnh rơi vào khuôn mặt của người đàn ông này, cố gắng xác định các đặc điểm trên khuôn mặt của anh, nhưng não cô quá choáng váng do ảnh hưởng của rượu, khuôn mặt anh mờ mịt, nhưng cô có thể mơ hồ nhìn thấy đường quai hàm rõ ràng.
Anh rất cao, có lẽ cao không dưới 1m85.
Lương Tịnh mê mang nghĩ.
Hà Kiến Cần thấy cô nhìn mình nhưng không lên tiếng, chỉ nghĩ cô say quá nên nhắc lại với giọng rất ôn hòa: "Xin chào, xin hỏi là Lương tiểu thư, Lương Tịnh phải không?"
Lần này, Lương Tịnh cuối cùng cũng tỉnh dậy từ một giấc mơ, hồi phục sau cơn choáng váng.
"Ồ, là tôi." Có lẽ là vì người đàn ông này có khí chất nổi bật nên không cần nhìn mặt cũng có thể nhận ra anh là một anh chàng đẹp trai, Lương Tịnh vô cớ cảm thấy có chút xấu hổ.
Cô hắng giọng, vuốt tóc, cố gắng ngồi thẳng dậy rồi nói tiếp: "Anh chắc là Hà tiên sinh, Hà Kiến Cần phải không."
"Đúng vậy." Hà Kiến Cần cụp mắt nhìn cô, thấy cô khó có thể hoàn thành việc ngồi thẳng một mình, không khỏi bất lực hỏi: "Bây giờ cô cảm thấy thế nào? Có thể tự mình đứng dậy hay đi lại được không?"
"Chắc là có thể..." Lương Tịnh trả lời, rồi bắt đầu đứng dậy. Nhưng lần đầu tiên thử, thất bại. Lần thứ hai, vẫn thất bại, chỉ có thể cam chịu ngã ngồi trở về.
Lương Tịnh không khỏi xấu hổ.
Ý thức sâu trong não cô lúc này rất rõ ràng, nhưng tứ chi không tuân theo mệnh lệnh của cô, toàn thân nhũn ra, có cảm giác như đang ôm mấy bao cát lớn, không thể nhấc nổi sức lực.
Hà Kiến Cần ở trên đỉnh đầu nhìn thấy thế thì bất lực thở dài, nói một cách lịch sự và nhõ nhã: "Xin lỗi Lương tiểu thư, thứ cho tôi mạo phạm."
Lương Tịnh nhìn anh, đôi mắt cô đầy vẻ bối rối, nhất thời cô không hiểu anh có ý gì.
Cho đến giây tiếp theo, cô nhìn thấy người đàn ông cao lớn đột nhiên cúi xuống, đột nhiên nhưng tự nhiên, anh bế cô lên khỏi ghế sô pha.
Cánh tay thon dài bắt qua sau lưng và khuỷu chân cô, ôm cô thật chắc chắn và mạnh mẽ.
Lương Tịnh trợn tròn mắt kinh ngạc, vốn tưởng rằng anh sẽ chỉ đỡ cô, không ngờ anh trực tiếp bế cô lên mà không nói một lời.
Lương Tịnh không phải là một cô gái trẻ mới ngoài đôi mươi như Hứa Tiểu Phù mới tốt nghiệp đại học không biết gì về đàn ông. Vì thế, chỉ sau vài giây bàng hoàng, cô đã bình tĩnh lại, biết vị tổng trợ lý tiên sinh này của Phí thị đã nhận lời ủy thác thì phải làm hết sức mình, việc bế cô lên chỉ là thuận tiện thôi, sẽ không bao giờ có ý giậu đổ bìm leo.
Chỉ hơi ngạc nhiên khi thấy tổng trợ lý trông thanh tú như vậy, không ngờ bế cô cao gần 1m7 lại dễ dàng như bế một cục bông.
Nghĩ như vậy, mặt Lương Tịnh hơi nóng lên, cô im lặng vài giây, sau đó mới bình tĩnh nói vài câu: "Muộn như vậy còn khiến Hà tiên sinh phải đi mộ chuyến, thật sự phiền anh quá rồi."
"Lương tiểu thư khách sáo quá." Hà Kiến Cần nhìn thẳng về phía trước, không nheo mắt bước thẳng ra khỏi cửa khách sạn, rất nhẹ nhàng trả lời.
Lương Tịnh tiếp tục: "Sau khi ra ngoài anh giúp tôi bắt xe, đưa tôi lên xe, tôi sẽ nói địa chỉ nhà cho tài xế, không cần phiền anh đưa tôi về nhà."
Hà Kiến Cần không chút suy nghĩ liền từ chối: "Tôi được Ân tiểu thư giao phó đưa cô về nhà, giúp người giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn đến Tây kinh, đương nhiên không có đạo lý bỏ dở giữa chừng. Đây là vô trách nhiệm với cô, cũng không có cách nào báo cáo công tác với Ân tiểu thư và Phí tổng nhà tôi."
Lương Tịnh bất lực, thấp giọng lẩm bẩm: "Tô Tô cũng thật là. Việc tôi tham gia tiệc uống quá nhiều không phải chuyện thường sao, một hai phải tìm người đến đón tôi. Thật là xấu hổ."
Hà Kiến Cần nghe cô tự nói với mình như vậy, cười nhạt đáp: "Cô là bạn của Ân tiểu thư, cô ấy lo lắng cho an toàn cá nhân của cô là chuyện bình thường. Hơn nữa, cô là một cô gái xinh đẹp như vậy, buổi tối một mình bên ngoài, thực sự rất đáng lo ngại."
Lời khen bất ngờ này khiến Lương Tịnh nhướng mày.
Cô đang ở trong vòng tay anh, khoảng cách này khiến cho bộ dáng vốn dĩ mơ hồ của anh trở nên rõ ràng, mặt mày sạch sẽ, nước da thanh tú, thực sự là một người tinh tế.
Suy cho cùng, Lương Tịnh là một người phụ nữ trưởng thành, tuy không phải là tình trường già đời nhưng cô cũng không đến mức xấu hổ đỏ mặt vì lời nói của đàn ông. Ngược lại, cô thấy rất thú vị và yêu thích.
Cơ thể hướng lại gần Hà Kiến Cần vài centimet, nói: "Trợ lý Hà giỏi lấy lòng các cô gái thật."
"Cô quá khen." Khuôn mặt tinh xảo của Hà Kiến Cần luôn dịu dàng và tao nhã, nụ cười xa cách và lãnh đạm, nhìn có vẻ dễ gần nhưng thực chất lòng dạ thâm trầm.
Không đáp lại lời Lương Tịnh, anh mở cửa xe, bế cô gái nồng nặc mùi rượu trong tay vào ghế sau xe. Còn lấy chiếc chăn mềm đã chuẩn bị trước từ cốp xe ra, nhẹ nhàng đắp lên người cô.
Cảm nhận được cơ thể mình hơi ấm lên, Lương Tịnh vốn đang mệt mỏi nhắm mắt lại, sửng sốt một lát rồi mở mắt ra.
Khi nhìn thấy tấm chăn trên người, cô sững sờ giây lát.
Hà Kiến Cần bình tĩnh nói: "Nhiệt độ ở thủ đô gần đây hạ, quần áo cô mỏng, lại uống nhiều, dễ bị cảm lạnh, đắp chăn vào cho ấm."
Có một dòng nước ấm kỳ lạ lặng lẽ chảy ra từ trái tim.
Lương Tịnh đưa ngón tay lướt qua tấm chăn trên người, chỉ cảm thấy mềm mại ấm áp. Nó dường như thấm qua da và thấm vào bên trong lồng ngực.
Lương Tịnh khẽ mỉm cười. Đã hơn 10 năm cô từ quê hương đến thủ đô, trong hơn 10 năm, đây dường như là lần đầu tiên cô thực sự cảm nhận được lòng tốt của người xa lạ ở thủ đô hào nhoáng này.
Lương Tịnh mỉm cười, nói: "Cảm ơn Hà tiên sinh tốt bụng và ân cần."
*
Đêm đầu tiên khi cô chuyển đến biệt thự Phí ở khu mới phía Nam, nhịp tim của Ân Tô Tô vốn dĩ lo lắng đến mức không thể ngủ được, nhưng được Phí Nghi Chu ôm, mùi hương lạnh lẽo từ cơ thể anh khiến cô cảm thấy đầu óc lâng lâng. Một lúc sau, điều kỳ diệu đã xảy ra, cô chìm vào giấc ngủ trong trạng thái mơ mơ màng màng.
Một đêm không mộng mị, ngủ ngon.
Sáng sớm hôm sau, cô bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại nhiễu loạn - ding ding ding, ding ding ding.
"..." Ân Tô Tô vẫn đang rất buồn ngủ, cô cuộn tròn trong chăn ấm áp như một con tôm, ngủ mê man, hoàn toàn quên mất mình đã có chồng và đang sống cùng chồng.
Khi nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động, theo phản xạ cho rằng là chị Lương lại gọi có chuyện quan trọng, cô cau mày lẩm bẩm vài câu, sau đó từ trong chăn duỗi ra một cánh tay thon dài trắng sứ, khều khều, tùy tiện chộp lấy chiếc điện thoại đang kêu dưới gối, sau đó trượt mở nút trả lời.
"A lô xin chào?" Ân Tô Tô ngáp dài, mí mắt sụp xuống không thể mở ra.
"..." Giọng nói này lười biếng mà tinh tế, tràn đầy cảm giác quyến rũ "thị nhân phù khởi kiều vô lực" từ ống nghe chui ra, người ở đầu bên kia điện thoại cũng im lặng khoảng năm giây.
Đến giây thứ sáu, đối phương không tự nhiên hắng giọng, cố gắng nói một cách ân cần nhất có thể: "Là Tô Tô à, ừm, con bảo Phí Nghi Chu nghe điện thoại chút."
Ân Tô Tô: "..." Hả? Giọng nói này?
Chết tiệt!!!
Giọng nói này giống như một gáo nước lạnh dội xuống đầu cô, Ân Tô Tô chợt giật mình tỉnh dậy. Cô hoàn toàn choáng váng, buông lỏng ngón tay, chiếc điện thoại đắt tiền nào đó trong tay rơi xuống giường kêu "cộp" một tiếng, tạo thành một vết lõm nhỏ hình tròn.
Sau đó, nó được nhặt lên bởi một bàn tay to lớn khác với các khớp nối rõ ràng.
Giọng điệu của Phí Nghi Chu cực kỳ bình tĩnh và bình tĩnh: "Bố, bố nói đi ạ."
...
Hai bố con nói chuyện giống nhau, ngắn gọn, súc tích, sau vài câu thì cúp điện thoại mà không hàn huyên nhiều.
Một phút sau, Phí Nghi Chu kết thúc cuộc gọi với Phí Thiện Thanh. Nói xong, anh quay đầu liếc nhìn cô gái nhỏ đang quấn bánh bao trên giường, nhẹ nhàng nói: "Vừa đi ăn sáng quên mang theo điện thoại, xin lỗi em."
"... Là tôi nên xin lỗi." Mặt Ân Tô Tô đỏ bừng xấu hổ, sắp khóc không ra nước mắt, "Tôi tưởng là điện thoại của tôi đổ chuông nên đã nghe nhầm cuộc gọi của bố anh gọi cho anh, ngại quá."
Khóe miệng Phí Nghi Chu nhếch lên, nụ cười lộ ra có chút nhàn nhã lười biếng: "Bố tôi mới sáng sớm nhận được lời chào của con dâu, hẳn sẽ rất vui vẻ."
Ân Tô Tô im lặng, nghĩ thầm chủ tịch Phí có vui hay không cô không biết, dù sao cô cũng rất xấu hổ.
Không muốn nhớ lại nữa, cô mím môi, chuyển sự chú ý sang Phí Nghi Chu. Cô nhìn thấy chồng mới của mình đã thay bộ đồ ngủ ra, mặc một bộ vest may đo thủ công đồng màu, xanh đậm và đen, toàn thân tối màu và nhiều lớp, khiến cả người càng thêm cao lớn đĩnh bạt, khuôn mặt giống như một viên ngọc quý.
Rõ ràng là anh đã thức dậy được một lúc rồi.
Ân Tô Tô ngạc nhiên: "Anh dậy khi nào vậy?"
"Đúng bảy giờ." Phí Nghi Chu nói: "Sáng nay ở công ty có việc, tôi và bố phải đến đó."
"Ồ." Ân Tô Tô gật đầu, có ý thức giơ tay phải lên vẫy với anh như muốn nói "tạm biệt": "Vậy trên đường anh cẩn thận, đi thong thả."
Cô vừa mới ngủ dậy, mái tóc dài bồng bềnh trông có chút lộn xộn, giống như một con mèo con bị xù lông. Có lẽ là bởi vì nghe nhầm điện thoại vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, trên khuôn mặt trắng nõn vẻ ửng hồng xấu hổ vẫn chưa phai nhạt, đỏ bừng, ánh mắt trong veo, động tác có chút đờ đẫn, cả người duyên dáng và quyến rũ hơn bình thường.
Một ý nghĩ chợt xuất hiện trong đầu.
Lòng Phí Nghi Chu hơi động, giây tiếp theo anh ngồi nghiêng ở mép giường, vươn tay ra, động tác nhẹ nhàng nhưng không thể cưỡng lại, ôm cô gái lẫn chăn vào lòng.
Ân Tô Tô bất ngờ, theo phản xạ giơ tay lên ôm lấy cổ anh.
"Hôn một chút." Anh hơi nghiêng đầu, đưa má trái lên đôi môi đỏ mọng ngạc nhiên hé mở của cô, bình tĩnh nói: "Hôn chào buổi sáng đi, vợ."
*****
Editor: Trước khi nghỉ Tết xả chương cho mọi người nà, thông báo đến mọi người là tui sẽ nghỉ Tết ăn chơi xả láng đến hết tuần sau (19/2 tui quay lại) nên mọi người đừng đợi tui nhó. Chúc mọi người năm mới vui vẻ, vạn sự như ý và thật nhiều sức khỏe tiếp tục đồng hành cùng nhau