Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 4




Lý Tâm Ngọc ngồi bên trong xe kéo, nghe thấy tiếng sột soạt của xích sắt truyền đến mới vém rèm lên nhìn, quả nhiên thấy Bùi Mạc đang đi theo phía sau xe. 
 
Bùi Mạc là con trai tội thần, nếu không có Hoàng đế đặc xá, không ai dám mang hắn đi. Nhưng ai lại dám ngăn cản sự hồ đồ lần này của Lý Tâm Ngọc, dù sao vị tiểu công chúa duy nhất này là bảo bối được cả Hoàng đế lẫn Thái tử nâng như nâng trứng, đừng nói là muốn một nam nô, kể cả nàng có muốn sao trên trời cũng chẳng ai dám hó hé mà lập tức đi hái. 
 
Bên trong kiệu, Lý Tâm Ngọc nặng nề buông rèm xuống, trong lòng buồn rầu. Rõ ràng nàng quyết định tới đây để giết Bùi Mạc, kết quả lại đem hắn về bên mình. Mà đã mang về rồi, cũng không thể đem hắn vứt lại chỗ cũ?
 
“Thôi, đến đâu hay đến đó vậy.” Con người sống cả đời chỉ cần hai chữ : ăn uống. Việc gì phải sống trong oán hận rồi đánh đánh giết giết?” Lý Tâm Ngọc chống cằm, tự nhủ.
 
Có điều, không thể lặp lại sai lầm kiếp trước, sủng ái Bùi Mạc rồi lại làm nhục hắn, bằng không đợi đến lúc hắn đủ lông đủ cánh, không thể không tạo phản.
 
Thật đau đầu!
 
Lý Tâm Ngọc xoa xoa mí mắt, nghĩ thầm: Một kẻ kiêu căng tự mãn như ta, giờ lấy thân phận gì nuôi hắn đây?
 
Lý Tâm Ngọc suy nghĩ hết cả ngày vẫm cảm thấy đắn đó khó quyết, đến Thanh Hoan đến, Bạch Linh đã chắp tay xin chỉ thị: “Công chúa, tên nô lệ kia phải xử lý thế nào đây?”
 
Lý Tâm Ngọc nghĩ đến đau cả đầu, liền tùy ý phất tay nói: “Tìm phòng chứa củi giam hắn lại.”

 
Bạch Linh lĩnh mệnh, lôi dây xích Bùi Mạc kéo đến phòng chứa củi.
 
Trước khi đi Bùi Mạc nhìn thật sâu vào Lý Tâm Ngọc, con ngươi đẹp đẽ tràn đầy ý tứ thăm dò, tựa như đang thắc mắc không hiểu tại sao nàng lại cứu hắn, sao lại chọn hắn. 
 
Lý Tâm Ngọc không dám nhìn thẳng vào hắn, sợ mình sẽ rơi vào ánh mắt thâm thúy đó, chỉ đành giả bộ vô tình lướt qua hắn.
 
Mãi đến khi tiếng leng keng của xích sắt ngày một xa dần, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. 
 
Lý Tâm Ngọc không ngờ được lúc này, thái giám Lưu Anh đang trốn ở khúc quanh của hành lang, âm thầm quan sát nhất cử nhất động của nàng. Từ ngày Lý Tâm Ngọc tỉnh lại, hắn có thể cảm nhận rõ ràng Lý Tâm Ngọc nhìn hắn bằng ánh mắt tràn đầy căm ghét. Hắn cẩn trọng kiểm điểm lại mình, không dám ở trước mặt Lý Tâm Ngọc xuất đầu lộ diện, nghĩ đi nghĩ lại, hắn vẫn không đoán ra mình đã sai ở đâu. Chẳng lẽ việc lén lút ôm chân Thái tử đã bị nàng phát giác, nên Tương Dương công chúa mới tức tối như vậy.
 
Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, trước mắt vẫn phải xử lý ổn thỏa tên Tiểu Tổ Tông này mới được.
 
Nghĩ đến đây, hắn híp mắt, tầm mắt dán vào tên thiếu niên cao gầy mang trên mình xiềng xích. Công chúa Tương Dương từ nhỏ đã yêu thích mỹ nam tử, lúc này trong lòng hắn liền nghĩ ra một kế, đắc chí nghĩ: “Nếu sau này tiểu nam nô này được sủng ái, không chừng còn phải cảm tạ Lưu công công hắn bắc cầu giật dây đây!”
 
Phía sau Thanh Hoan điện là một bể tắm nước nóng nhỏ vững chắc, dưới bể là một dòng suối nước nóng, hơi nước bốc lên hệt như tiên cảnh, là nơi Lý Tâm Ngọc bình thường rửa mặt, tắm gội.
 
Lý Tâm Ngọc cởi bỏ xiêm y, mặc cho mái tóc đen dày ôm lấy thân thể trắng nõn nà. Cơ thể thiếu nữ 15 tuổi, vòng eo uyển chuyển, trước sau trập trùng, lại toát lên vẻ lanh lẹn hoạt bát. Ánh chiều tà xuyên qua song cửa rắc lên da thịt nàng, ánh lên mặt nước lấp lánh, dường dường toàn bộ không khí đều phát sáng. 
 
Lý Tâm Ngọc uể oải tắm mình, cả người như thay da đổi thịt, sảng khoái vô cùng, giống như rửa sạch cả cơn ác mộng kiếp trước.
 
Ngâm mình đến lúc chóng mặt, mãi đến khi cung nữ giục, nàng mới khoác áo lên, chân trần đạp lên tấm thảm Ba Tư mềm mại. Cung nữ lập tức bày ra một bàn ăn thịnh soạn.
 
Lau tóc khô ướt, dùng xong bữa cũng là lúc đèn hoa bắt đầu sáng. Hôm nay Lý Tâm Ngọc mệt mỏi khác thường, liền cho cung nữ lui hết, rất sớm đã về phòng nghỉ ngơi.
 
Đến trước tẩm điện mới phát hiện có chút kì quái, sao lại thắp đèn phòng sớm vậy, bên trong lại không có người trải giường gấp chăn, nhũ mấu hầu hạ Lý Tâm Ngọc đi ngủ cũng đều đứng hết bên ngoài. Thấy Lý Tâm Ngọc đến, mấy nhũ mẫu đều lộ vẻ sốt sắng muốn nói lại thôi.
 
Lý Tâm Ngọc dừng bước, hỏi: “Sao các ngươi lại đứng ngoài này, đệm chăn đều bày sẵn rồi hả?”
 
Nhũ mẫu đáp: “Hồi bẩm công chúa, đều chuẩn bị tốt rồi.”
 
Lý Tâm Ngọc bị cơn buồn ngủ vây lấy, không nghi ngờ gì, ngáp một cái liền tiến vào phòng.
 
Phòng ngủ rất lớn, từ gian ngoài vòng qua bức rèm mỏng chính là không gian rộng rãi lại tinh xảo, cả bức tường đều bị làm thành giá sách, bày đủ loại sách vở, mặt tường khác lại toàn đồ cổ lẫn đồ bằng ngọc, trân bảo trên thế gian hết thảy đều tập hợp về đây. Mà gian chính nhất lại là chiếc giường cực kỳ lớn bằng ngà voi nạm vàng. Bên giường là tấm rèm lụa đỏ, bốn góc điểm ngân linh, ánh nến mờ nhạt, lộng lẫy chẳng khác nào phòng ngủ của thần tiên. 

 
Một trận Ngân Linh vang lên giòn giã, rèm đỏ phất phơ, hiện ra một bóng người mơ hồ trên giường.
Lý Tâm Ngọc bất ngờ giật mình, nhất thời tỉnh cả ngủ, đột nhiên lùi một bước trốn sau thư án, quát lên: “Ai ở đó!”
 
Trên giường, bên trong rèm, cái bóng người kia giật giật không yên, nhưng không trả lời.
 
…Hình như không phải là thích khách, không ai có bản lĩnh tới Thanh Hoan điện để ám sát. Nàng nhớ lại cảnh lúc nãy ngoài cửa các nhũ mẫu muốn nói gì đó lại thôi…
 
Lý Tâm Ngọc cảm thấy có chút quái lạ, nhưng quái lạ ở đâu lại không diễn tả được. Nàng tỉnh táo lại một chút, cầm cái chặn giấy trên thư án lên làm vũ khí phòng thân, lại hỏi: “Bạch Linh, là ngươi à?”
 
“Hô…” Trong màn trướng truyền đến âm thanh ồ ồ thở dốc, còn mang theo âm thanh khan khàn kỳ quặc của thiếu niên.
 
Lý Tâm Ngọc run lên, ngây người như phỗng. 
 
Âm thanh này…dù cho chỉ là một âm thanh thở dốc gấp gáp, đối với nàng mà nói không thể quen thuộc hơn!
 
Bùi Mạc!
 
Lý Tâm Ngọc vứt cái chặn giấy đi, đến giày cũng không kịp đeo, chân đất đạp lên thảm Ba Tư chạy thẳng đến xốc trướng lên, nhất thời cứng người, suýt nữa ngất trên mặt đất.
 
Đây rốt cuộc là ý đồ của tên nào!
 
Chỉ thấy Bùi Mạc dựa vào thành giường, hai tay bị trói chặt phía sau, trên người chỉ mặc một cái áo choàng có thể thấy được hết bên trong, áo choàng vô cùng rộng, lại chỉ buộc lỏng lẻo nơi eo, miễn cưỡng che đi vị trí then chốt bên dưới, mà lồng ngực thon gầy lại không hề yếu ớt liền với cơ bụng cuồn cuộn bắp thịt, liếc mắt một cái liền thấy rõ mồn một.
 
Mắt hắn bị một mảnh vải đen dài hơn ba thước che lại, hai gò má ửng hồng bất thường, dưới sống mũi anh tuấn là bờ môi khô như đóng như mở, nhả ra hơi thở hổn hển nặng nề…
 
Để phòng hắn chạy trốn, trên cổ bị cài lại bằng vòng sắt của chó, trên vòng sắt là một cái dây sắt nhỏ mà chắc, móc hắn lại thành giường.
 
Ánh nến chiếu vào tấm rèm đỏ, chiếu lên cả cơ thể của vị thiếu niên, khiến cả người đều phủ lên một sắc đỏ ám muội. Thật sự tình cảnh này, chính là cảnh Hoạt sắc sinh hương tuyệt vời!
 
“Này, ngươi…” Sau khi nỗi khiếp sợ đi qua, Lý Tâm Ngọc bò lên giường, tay chân luống cuống kéo miếng vải đen trên mắt Bùi Mạc ra.
 
Mắt Bùi Mạc mơ hồ, không biết trúng phải độc dược gì, thần trí trở nên mơ màng, con ngươi cũng mờ ảo theo, có cảm giác yếu đi nhiều.
 

Lý Tâm Ngọc đánh bôm bốp vào cả hai má Bùi Mạc, vừa đánh vừa lay mạnh hắn: “Này, ngươi không sao chứ!”
 
Khuôn mặt anh tuấn của Bùi Mạc bị đánh đến đỏ đồng, cuối cùng xem như đã thanh tỉnh lại một chút, cắn răng nhịn lại hơi thở bực tức, nói: “Ngươi nhìn ta giống như không bị gì sao? Thật không nghĩ tới đường đường là Đế cơ, lại dùng thủ đoạn thấp hèn này!”
 
Đùng!
 
Lý Tâm Ngọc từng đòn một giáng lên người hắn, đánh xong lại có chút chột dạ, dù sao kiếp trước Bùi Mạc cũng từng mang đến cho nàng cảm giác áp bức đến tận xương tủy. Nàng cười nhẹ một tiếng, đứng trước giường cao ngạo nhìn xuống Bùi Mạc: “Chớ tự mình đa tình, chẳng qua là có người muốn ngươi bò lên giường bản cung, mượn chuyện này để uy hiếp ta thôi.”
 
Bùi Mạc bị nàng đánh đến lệch mặt, trong mắt đã sớm nhuộm một tầng nước, thần tình kia thật không rõ là khuất phục hay phẫn nộ.
 
Lý Tâm Ngọc thật sự thích xem dáng vẻ không chút sức lực chống đỡ này của Tiểu Bùi Mạc. Nàng càng dương dương đắc ý, khóe miệng cười ngày càng cong, cố ý xốc vạt áo hắn lên, chọc hắn tức giận: “Ai da, ngươi xem, thân thể gầy đét mà cơ bắp cũng cân xứng phết…”
 
Nói xong nụ cười nàng liền cứng đờ, tầm mắt rơi vào sau gáy Bùi Mạc. Ở chỗ gáy liền với mang tai là một dấu ấn màu đen rộng tầm hai ngón tay, giống như hình xăm, lại xấu hơn hình xăm nhiều.
 
Đó là dấu ấn quan phủ khắc lên tội nhân để tượng trưng cho thân phận đày tớ, là dấu ấn sỉ nhục nhất.
 
Lý Tâm Ngọc nhớ tới kiếp trước, cái ngày mà Bùi Mạc rời xa nàng ấy.
 
Bùi Mạc sắc mặt không đổi cầm lấy dao, vụt một cái ngay trước mặt nàng cắt đi hình xăm đen kia, máu tươi từ cổ hắn chảy ra đâm nhói mắt nàng…Vào thời khắc đó, nàng cảm giác có gì đó trong lòng mình cũng vừa bị cắt đi, đau, thực sự rất đau. 
 
“Nước, mang nước lại…”
 
Tiếng nói đầy kìm nén của Bùi Mạc đánh thức thần trí Lý Tâm Ngọc, nàng dần tỉnh lại, yên lặng rụt tay về. Thậm chí người cao quý như nàng lại nhân nhượng trước kẻ thấp hèn như Bùi Mạc, đưa tay sửa sang lại vạt áo cho hắn, sau đó xuống giường tìm kiếm một phen, cuối cùng đem bồn nước lạnh còn dư trên gá gỗ bưng tới. 
 
Đêm thu lạnh giá, nàng lại cuống quýt ngâm tay mình ướt nhẹp trong nước, lại đem nước lạnh vỗ vào khuôn mặt ửng hồng của Bùi Mạc. Bùi Mạc mở mắt ra, giọng nói khan khan: “Không đủ…”
 
Chỉ là tấm áo khoác mỏng bị nước ngâm ước mỗi lúc một trong suốt, từng đường nét trên thân thể nàng cùng lắm chỉ, ngắm, không, hơn!