Tô Vàng Nạm Ngọc

Chương 55




Lý Thường Niên nhớ lại sau khi Uyển Hoàng hậu bị đâm, hắn bi ai khó lành, say rượu đến bệnh, sốt cao khiến thần trí mơ màng, đúng là có kêu gào muốn giết Bùi gia. Sau đó dưới áp lực của thái tử, Thái y viện mấy ngày không nghỉ chẩn mạch kê thuốc, mới kéo được hắn về từ quỷ môn quan.
Mà lúc tỉnh lại, Bùi gia đã bị diệt vong, đúc thành sai lầm lớn.
Quan canh điện mà hắn tín nhiệm nói mấy ngày nằm trên giường bệnh, hắn đã truyền ý chỉ lệnh cho quan Đại Lý Tự bắt phản tặc Bùi Hồ An, giết sạch đàn ông trên 15 tuổi của Bùi phủ, tịch thu hết gia sản, nữ quyến bị đày đi làm nô.

Trong ký ức mơ hồ của Lý Thường Niên, chỉ nhớ mình quả thực từng có sát tâm, lại thấy quan canh điện khai báo thành thật, bút tích trên thánh chỉ cũng là của mình, không cần nói ai xa, ngay chính hắn cũng tin mình là người đã hạ thánh chỉ.

Không tới một năm sau, Vi Khánh Quốc thay Bùi Hồ An làm Quốc công, tiếp đó, viên quan canh điện bệnh mà chết, Đại Lý Tự từ quan về quê, nghi án Bùi gia theo hai nhân vật then chốt này mà biến mất hoàn toàn.
Bây giờ ngẫm lại, quá nửa là do Vi Khánh Quốc nhúng tay.
Nhiều năm như vậy, Lý Thường Niên một mực lảng tránh nhắc đến Bùi gia, không phải vì hận thù, mà là hắn sợ nghe thấy chân tướng thật sự…
“Hôn quân!” Vi Khánh Quốc khinh bỉ nhìn Lý Thường Niên đang đau khổ vì hối hận, dùng hai chữ này để tổng kết một đời đáng thương lại đáng buồn của Lý Thường Niên.
Triệu Mẫn Thanh nhấc kiếm, nổi giận nói: “Vi Khánh Quốc, ngươi truyền thánh chỉ giả, tàn hại đồng liêu, ám sát hoàng thượng, từng cái đều là tội chết, còn không giơ tay chịu trói?”
Như là nghe được chuyện cười, Vi Khánh Quốc ngửa mặt lên trời cười lớn: “Nhân sinh có mấy chục năm, sớm muộn cũng vào hoàng tuyền, chết thì có làm sao? Nhờ phước hoàng thượng mà lão phu quanh năm ốm đau, cô đơn một mình, càng không sợ chết! Trước khi xuống địa ngục còn tạo nên một trận oanh oanh liệt liệt, rất thống khoái! Mà các ngươi, từng người một đều là ngu thần, đi bảo vệ một hôn quân chỉ biết đi hỏi xin thần dược, mặc bách chúng lầm than! Cả ngươi nữa…”
Dứt lời, Vi Khánh Quốc nâng kiếm chỉ về Bùi Mạc: “Tên ranh con ngu ngốc, nhận giặc làm cha, không sợ có lỗi với linh vị của tổ tiên sao!”

 
“Nói khéo như rót, lẫn lộn đầu đuôi!” Bùi Mạc đứng thẳng người, không vì lời đó mà lay động, lạnh giọng nở nụ cười: “Vi đại nhân là người khởi xướng mới đáng xuống hoàng tuyền bồi tội với Bùi gia!”
“Thằng nhãi ranh chớ có cuồng ngôn!” Vi Khánh Quốc giơ tay ra hiệu, lộ vẻ điên cuồng: “Các ngươi bị vây nhốt ở đây đều như cua trong rọ, ai đến hoàng tuyền trước còn chưa biết!”

Dứt lời, hắn đưa tay ra hiệu, quát lớn: “Bắn cung!”
Ngoài dự liệu, bốn phía vắng lặng, mấy tay cung sĩ trên nóc nhà đầu đầy mồ hôi, nơm nớp lo sợ không dám động đậy.
Không có được sự đáp lại trong tưởng tượng, sắc mặt Vi Khánh Quốc chìm xuống, giương mắt nhìn về binh sĩ đang mai phục trên nóc nhà. Bùi Mạc chậm rãi nở nụ cười, hỏi: “Vi đại nhân có phải đang thắc mắc tại sao cung thủ không nghe lệnh ngươi điều động?”
Vi Khánh Quốc trong lòng cảm giác nặng nề, ra hiệu lần nữa: “Mau bắn tiễn!”

Cung thủ không nghe lệnh, trái lại ném cung tên, giơ hai tay lên.
Vi Khánh Quốc tức đến nổ đom đóm: “Các ngươi!”
“Chủ công…” Trên mái hiên, một tên cung thủ run rẩy nói: “Không phải bọn thuộc hạ kháng mệnh, mà là Vũ An Hầu đã xuất binh ở phía trước, chúng ta…bị bao vây.”
Vừa dứt lời, như để chứng minh lời tên cung thủ, ngoài tường đã truyền đến âm thanh bày trận của quân thiết giáp, tiếp đó là tiếng của Vũ An Hầu truyền đến: “Thần Quách Trung cứu giá chậm trễ!”
“Lấy 10 ngàn quân đấu với 3 vạn quân, vốn là châu chấu đã xe, đầu hàng đi Vi Khánh Quốc, ngươi đã hết đường lui rồi.” Bùi Mạc chậm rãi rút kiếm, ánh kiếm lành lạnh chiếu vào con ngươi của hắn,như ngưng tụ thành băng tuyết.
Ở ngoài cửa, Quách Trung đã một thân trên lưng ngựa, lớn giọng nói: “Phản tặc bên trong nghe đây, bệ hạ độ lượng nhân từ, thu vũ khí đầu hàng sẽ miễn cho ngươi tội chết! Nếu còn u mê không tỉnh, tru di cửu tộc.”
“Thật là đường lang bổ thiền, hoàng tước tại hậu*.” Vi Khánh Quốc như một con thú bị ép đến đường cùng, răng nanh hãy còn nhuốm vị máu tanh. Hắn lắc lắc đầu, giơ tay lên, đứng trước mặt Bùi Mạc không hề phòng bị.
“Đến đây đi, tiểu tử Bùi gia, đến đâm kẻ thù của ngươi!”
Bùi Mạc nhấc kiếm, khom lưng, ánh mắt sắc lẹm, bày ra thế công kích.
Vi Khánh Quốc nhìn thấy sát ý trong mắt Bùi Mạc, bỗng cười to.
Bùi Mạc nhíu nhíu mày: “Chết đến nơi rồi, còn cười cái gì?”
Vi Khánh Quốc giọng khàn khàn: “Lão phu nếu khởi sự hành thích vua, tất đã chuẩn bị tốt cho kết cục nếu sự không thành. Mệnh này của lão phu, có thêm công chúa cùng thái tử chôn cùng, đáng giá!”
Bùi Mạc ánh mắt ác liệt, theo bản năng nhìn về hướng Trường An cung.
“Ngươi nói cái gì!” Lý Thường Niên ngơ ngác, mặt đầy hốt hoảng: “Vi Khánh Quốc, ngươi rốt cuộc đã làm gì!”

 
“Lão phu cô độc, cửu tộc chỉ có Thái Phi cùng Thụy Vương, thử nghĩ xem một khi ta binh bại, lo nhất sẽ là ai?” Nói đến đây, hắn lộ vẻ mặt đắc ý, điên cuồng cười to: “Hoàng thượng khiến người ta thương yêu nhất phải chịu số phận bi thảm, ta liền khiến ngươi đoạn tử tuyệt tôn. Giao dịch này không thiệt thòi!”
Nhưng hắn còn chưa cười xong, đã nghe ở ngoài phủ truyền đến tiếng cười của thiếu nữ: “Không nhọc Hàn Quốc công lo lắng, Bổn cung phúc lớn mạng lớn, tạm thời chưa chết được.”
Ầm!
Đại môn bị một người mạnh mẽ phá tan, đang lúc tất cả đều kinh ngạc, Lý Tâm Ngọc đã chen chúc len qua cấm vệ, bước vào bên trong phủ Quốc công.
Ánh mắt Bùi Mạc trong phút chốc sáng lên, mà Lý Thường Niên cũng thở phào nhẹ nhõm.
Không ngờ đến cùng lại vậy, tiếng cười của Vi Khánh Quốc im bặt đi.
Khuôn mặt hắn trở nên cứng ngắc, một lát sau mới không thể tin được nói: “Không, không thể…Ngươi sao lại có thể sống sót.”
Nửa giờ trước, trong Đông cung.
“Trần Thái phi! Ngươi làm gì vậy??”
Lý Tấn vẻ mặt khiếp đảm, có chút luống cuống đứng dậy, trừng mắt nhìn con dao trên tay TRần Thái phi: “Ngươi điên rồi sao?”
Giờ Mùi khắc ba, Trần Thái phi bỗng rút một con dao từ trong áo bào, kề lên cổ Lý Tâm Ngọc, lúc này nàng mới hiểu rõ tại sao vào thời tiết nóng nực này Trần Thái Phi phải mặc nhiều lớp xiêm y đến vậy.



 
Hóa ra là chứa chấp hung khí.
“Ta không còn thời gian nữa rồi! Biểu ca đã cùng ta hẹn nếu giờ Mùi hắn vẫn không có tin tức, chứng minh kế hoạch thất bại…Đây chính là tội tru di cửu tộc.”
Trần thái phi không ngừng rơi lệ, con dao trên tay càng kề sát cổ Lý Tâm Ngọc hơn, tuyệt vọng nói: “Ai gia không muốn chết! Con trai ai gia mới 20 tuổi, hắn là quý tộc thiên hoàng, vốn tiền đồ thênh thang, không thể vì chuyện này mà liên lụy!”
“Trần thái phi, giết công chúa hay thái tử cũng đều là tội tru di cửu tộc, ngươi muốn chết sao?” Lý Tấn không chịu nổi, đẩy cửa lớn ra nói: “Người đâu!”
Kim Giáp vệ sĩ nghe được động tĩnh, vội chạy đến, lại bị người của Thái phi chắn lại ở cửa.
Người của Trần Thái phi không nhiều, chỉ hơn mười người, nhưng nàng lại đang giữ Tương Dương công chúa, không ai dám manh động.
Lý Tấn tức giận, mắt đỏ lên, một cước đạp ngã bàn trà, cả giận nói: “Mụ già điên! Vọng tưởng mười mấy tên thị vệ có thể kháng lại 300 hộ vệ của ta?”
“Nhưng ai gia có Tương Dương công chúa trong tay, các ngươi cấm nhúc nhích!” Bởi vì sợ đến căng thẳng, tay Thái phi run rẩy, lưỡi dao chà sát qua lại trên cổ của Lý Tâm Ngọc, rất nhanh đã chảy máu.
Lý Tâm Ngọc đau đến không chịu được, đưa tay hạn chế động tác của Lý Tấn, thấp giọng nói: “Nghe nàng ta, hoàng huynh, lui về phía sau.”
“Không được đến đây!” Trần thái phi vừa khóc lại run giọng rống to, móng tay sắc nhọn siết lấy cánh tay Lý Tâm Ngọc, bức nàng đi ra cửa.
“Được, được, được, không đến, không đến, Thái phi nương nương, người bình tĩnh đi.” Lý Tâm Ngọc vừa ra hiệu cho Lý Tấn không được manh động vừa xoa dịu sự kích động của Thái phi: “Người đến tột cùng muốn gì? Từ từ nói, chuyện gì cũng có thể thương lượng.”
“Thái tử!” Trần Thái Phi nhìn Lý Tấn, trong nước mắt quát lên: “Xin Thái tử đưa thư cho Hoàng đế, để hắn thoái vị, lập con trai ta Thụy Vương lên ngôi!”
“Đừng hòng….”
“Bằng không ai gia giết Tương Dương, cùng nàng ta chết.”
Không đợi Lý Tấn đáp lại, Lý Tâm Ngọc đã bật cười.
“Ngươi cười cái gì?” Trần thái phi lại siết dao chặt hơn, thanh đạo ác độc, khuôn mặt kiều diễm trở nên vô cùng vặn vẹo.
“Bổn cung đang cười ngươi a!” Lý Tâm Ngọc ánh mắt trong suốt, như cười như không nói: “Cười ngươi ngu ngốc, vọng tưởng dùng tính mạng ta đổi lấy giang sơn, cười ngươi bất cẩn, ai cũng biết ngươi cùng Hàn Quốc công là bà con, biểu ca ngươi tạo phản, lẽ nào ta lại không phòng bị ngươi?”
“Ngươi là ý gì?”
“Thái phi nhận ra cái này?” Lý Tâm Ngọc lấy ngọc bội đã chuẩn bị sẵn từ tay áo ra, quơ quơ trong tay, hoa văn trên ngọc bội khắc chữ Thụy.
Trần Thái phi gần như tan vỡ, giọng the thé nói: “Ngọc bội của con trai ta sao lại ở trong tay ngươi.”


 
“Thái phi là biểu muội của Vi Khánh Quốc, sao có thể không phòng?”
Trên thực tế, Lý Tâm Ngọc vẫn chưa khống chế được Thụy Vương, ngọc bội này là nhân dịp sinh nhật nàng Thụy Vương tiện tay tặng. Lý Tâm Ngọc có ý mang bên ngươi phòng bất cứ tình huống nào, Thái phi yêu Thụy Vương hơn mạng sống, quá hốt hoảng mà chưa nhìn rõ đầu mối.
Lý Tâm Ngọc lấy lại bình tĩnh: “Trần thái phi muốn dùng ta uy hiếp phụ hoàng, ta không thể dùng Thụy Vương uy hiếp người sao?”
“Ngươi dám!”
“Bạch Linh!”
Lý Tâm Ngọc lệnh một tiếng, Bạch Linh từ trong bóng tối hiện thân, loáng một cái đã đá văng con dao trên tay Thái phi.
Chính vào lúc này, Lý Tâm Ngọc đẩy Thái phi ra, nhanh chóng kéo Lý Tấn lui ra ngoài cửa, chạy đến chỗ Kim Giáp vệ sĩ.
“Tâm Nhi! Muội không sao chứ?” Lý Tấn thở phào nhẹ nhõm, bưng mặt nàng lên cẩn thận xem xét, thấy vết máu trên cổ nàng, không khỏi giận tím mặt: “Các ngươi ngây ra làm gì! Bắt ả lại!”

Lý Tâm Ngọc sượt qua cổ, cũng còn may, chỉ bị rách một chút da.
Thái phi bị thị vệ bao vây, tóc tai bù xù, tay phải không ngừng chảy máu. Chỉ thấy một nhánh phi tiêu xuyên qua cả bàn tay nàng.
Thấy không thể cứu vãn, Thái phi một mặt thất thần phủ phục xuống đất.
Lý Tấn căm ghét nhìn Trần Thái phi, ra lệnh: “Bắt tội phụ đại nghịch bất đạo này nhốt vào thiên lao, chờ phụ hoàng xét xử!”
Kim giáp vệ sĩ áp giải nàng đi, mà Thái phi chợt nhớ đến Thụy Vương, trong con mắt chết héo ánh lên hào quang.
Nàng không quản tay phải đang chảy máu không ngừng, giẫy dụa đứng dậy, gian nan cúi đầu, trán dập xuống đất, khóc không thành tiếng: “Thắng làm vua, thua làm giặc, ai gia nguyện lấy cái chết tạ tội. Nhưng con trai ta vô tội, hắn còn nhỏ, tính cách hiền lương đôn hậu chưa bao giờ có chỗ thất thố. Nếu có tội, chỉ trách hắn có một biểu cậu điên cuồng cùng mẹ ruột ngu muội!”
Lý Tâm Ngọc trầm mặc một lát mới hỏi ngược lại: “Chừng ấy tội, chẳng lẽ còn chưa đủ sao?”
“Tương Dương! Thái Tử!” Vai Trần thái phi run rẩy, bàn tay dính đầy máu bám chặt dưới mặt đất lạnh lẽo: “Cầu xin hai vị điện hạ, ai gia là hậu phi duy nhất còn sống của tiên đế, Thụy vương xem như là thúc thúc của hai người, xin tha cho hắn một con đường sống!”
“Tổ chim bị phá thì trứng còn nguyên vẹn hay không?” Lý Tâm Ngọc nhìn bộ dạng chật vật của nàng, nghĩ thầm: Sớm biết sẽ thế này, sao lúc trước còn làm như vậy?
Mà bên trong phủ Quốc công, biết được chân tướng Thái phi thất bại, Vi Khánh Quốc hừ lạnh một tiếng: “Đến cùng cũng là lòng dạ đàn bà.”
Lý Thường Niên thấy con gái bình an vô sự, buồn rầu trong lòng tiêu tán không ít, miễn cưỡng đứng thẳng người nói: “Người đâu! Áp giải nghịch tặc này xuống!”

 
“Ha ha ha ha ha!” Vi Khánh Quốc không hề sợ hãi, ngửa mặt lên cười như điên nói : « Mưu kế 17 năm, sắp thành lại bại, nhưng ta, cũng không hối hận ! »
Vi Khánh Quốc nhìn xuống đất, tầm mắt rơi vào bức tranh Khương Phi, quyến luyến nói : « Nếu nàng còn sống, nhất định đã không thất bại, nhỉ ? »
Nói xong, hắn rút kiếm xoẹt qua cổ.
Bùi Mạc cảm thấy không đúng, muốn ngăn cản, nhưng đã muộn.
Vi Khánh Quốc dùng đao tự vẫn, máu tươi nhất thời phun cao ba thước. Kiếm trong tay rơi xuống đất, Vi Khánh Quốc mở to mắt vô lực quỳ xuống, thân thể bổ nhào về phía trước, co giật một hồi liền không động tĩnh.
Thân thể Vi Khánh Quốc nằm lên bức họa Khương Phi, cổ tay đầy máu tươi hòa với xiêm y đỏ của Khương Phi thành một thể, đỏ đến đẹp đẽ vạn phần. Máu tươi không ngừng lan ra, môi Khương Phi được máu tươi muộn nhỏ, dây ra như đang nở một nụ cười trào phúng…
Lý Tâm Ngọc che mắt, một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi : « Hắn chết rồi sao ? »
« Ừ, hắn chết rồi. » Đỉnh đầu truyền đến âm thanh quen thuộc : « Điện hạ. »
Trong lòng Lý Tâm Ngọc ấm áp, cũng không màng phụ hoàng cùng mọi người đều ở đây, một mực nhào vào lòng Bùi Mạc, ôm chặt lấy vòng eo mạnh mẽ của hắn.
Nỗi căng thẳng đến giờ xem như đã được buông xuống, nghĩ lại mới thấy sợ, nàng run giọng nói : « Căng thẳng muốn chết ta rồi. »
Bùi Mạc cũng thả kiếm ôm chặt lấy nàng. Môi hắn tràn ra một nụ cười, hai tay ôm lấy Lý Tâm Ngọc, quay một vòng.
Đất đầy mũi tên, vết máu loang lổ, nhưng ý cười của cả hai đều thuần khiết rực rỡ.
Ánh mặt trời tháng 6 xán lạn, cũng không bằng một phần yêu thương trong mắt cả hai.
Lý Thường Niên mặc có chút phức tạp, Triệu Mẫn Thanh ho một tiếng, lệnh toàn cấm vệ : « Cấm quân nghe lệnh, toàn thể rút lui ra phía sau. »