Ba người Trình gia lần đầu tiên đối diện với cảnh máu tanh như thế, hơn nữa cả đại lầu bốc mùi hôi thối, Trình Mạch cùng Trình mẫu nhịn không được nôn ra.
Trình Kỳ Phùng nhịn được, sắc mặt thật yếu ớt.
- Đi nhanh lên!
Trình Kỳ Phùng dìu vợ theo sát, chạy tới lầu ba bị hai con cuồng thi chặn đường đi. Hai con kia đang cắn xé thi thể một con cuồng thi bị Quý Hủ giải quyết trước đó, không nghĩ tới lưu lại phiền toái như vậy.
Trình Mạch chân mềm đặt mông ngồi trên bậc thang, Trình mẫu lại ói ra.
Cuồng thi hướng bốn người đánh tới.
Quý Hủ đánh ra một gậy, đánh ngã một con, con còn lại đã nhào đi lên.
- Lại đây hỗ trợ!
Trình Kỳ Phùng cắn chặt răng, cầm búa xông tới, một búa bổ lên đầu cuồng thi, cuồng thi giống như không có cảm giác đau đeo luôn cây búa đánh về phía hắn.
Trình Mạch bị cảnh tượng này dọa thiếu chút nữa kêu to, ngẩng đầu liền nhìn thấy một con cuồng thi từ trên lầu chạy xuống, Quý Hủ cùng cha mình không rảnh quản phía sau.
Trình Mạch không kịp nghĩ nhiều, rút trường đao đâm thẳng vào cuồng thi.
Đao bị mài thật sắc bén, thoải mái đâm xuyên qua nhưng lại giống như đâm trúng quả bí đao bị thối rữa, một đao xuyên thấu hoàn toàn không tạo thành được thương tổn cho cuồng thi. Trình Mạch thiếu chút nữa bị đụng lăn xuống thang lầu, cũng may nhờ Trình mẫu chống lại được.
Trình mẫu vung dao trái cây đâm vào cổ quái vật, máu đen phun tung toé nhưng quái vật vẫn chưa chết, giãy dụa muốn ăn cơm!
- Tránh ra!
Hai người vội vàng né tránh.
Quý Hủ đập một gậy, chỉ nghe răng rắc một tiếng sọ não cuồng thi hoàn toàn lõm xuống, ngã xuống bất động.
Bốn người lao nhanh xuống lầu, bị cuồng thi chen chúc ngoài cửa kinh sợ.
Quý Hủ quơ gậy bóng chày, Miêu Lập Thu vẫn luôn chờ bên ngoài chợt nhìn thấy, xe thổi còi, một cước lao ra, đại bộ phận cuồng thi bị thanh âm động cơ hấp dẫn, còn lại vẫn canh giữ ở cửa không chịu rời đi.
- Khống chế cảm xúc, tôi đi dẫn dắt chúng nó, mọi người tranh thủ thời gian!
Quý Hủ nói xong, xoay người chạy lên lầu hai, nhảy ra ngoài cửa sổ, đặc biệt vòng qua trước cửa rống một tiếng.
Quả nhiên cuồng thi đều quay đầu đánh về hướng Quý Hủ.
Quý Hủ căng chân chạy như điên, mang theo một đám cuồng thi rời đi bên này.
Trình Kỳ Phùng lập tức mở cửa chạy hướng đỗ xe.
Trình Kỳ Phùng mở cửa sau xe, Trình Mạch cùng Trình mẫu kéo tới một bao vật tư, đồng thời cũng có cuồng thi đuổi theo.
Trình Kỳ Phùng cầm búa nghênh đón, một búa chém ngã một con, xoay người kéo vật tư bỏ chạy.
- Cứu mạng! Cứu mạng!
Ngay lúc ba người đem vật tư nhét vào trong xe, tòa lầu đối diện có người dựa bên cửa sổ quơ tay hô to cứu mạng.
Hiện tại bản thân bọn họ còn khó bảo toàn, làm sao còn tinh lực đi cứu người khác? Nếu không có Quý Hủ đi qua tiếp ứng, bọn họ còn chưa thể xuống lầu.
- Đừng ngây người! Nhanh lên xe!
Trình Kỳ Phùng đột nhiên đẩy mạnh Trình Mạch lên xe, ngay sau đó cửa xe đóng sập lại, cuồng thi nhào lên cắn cổ của hắn!
Đồng tử Trình Mạch co rút lại, nhìn thấy cha mình không thoát khỏi quái vật dính trên người, toàn thân hắn sợ choáng váng, lại nghe tiếng mở cửa xe, mẹ hắn đã lao xuống xe.
Đôi mắt Trình Mạch đỏ rực giật mạnh cửa xe cầm trường đao đâm thẳng vào ánh mắt quái vật, cuối cùng đem nó đánh rơi xuống.
Trình mẫu đã chạy tới che cổ của chồng đang không ngừng đổ máu.
Trình Mạch liên tục đâm mấy đao, hận đỏ mắt, mùi máu tươi hấp dẫn càng nhiều quái vật.
- Lên xe!
Trình Mạch đem cha mẹ đẩy lên sau xe, chính mình ngồi vào ghế lái.
- Trong túi có hộp thuốc, trước cầm máu cho cha!
Trình mẫu vội vàng làm theo.
- Cha không sao, con cẩn thận lái xe.
Trình Kỳ Phùng nói.
Trình Mạch lái xe chạy ra ngoài, vừa qua ngã rẽ liền nhìn thấy một xe vận tải dừng ven đường, Quý Hủ đang ngồi trên ghế lái.
Quý Hủ tạm thời không muốn bại lộ tin tức cách sử dụng thạch anh, hắn muốn nhân cơ hội thu thập càng nhiều.
Hai chiếc xe chạy nhanh ra tiểu khu, xe của Miêu Lập Thu đang đợi trên đường.
Tần Nghiễn An cùng Trì Ánh một đường bị đuổi giết chạy vào tiểu khu.
Trì Ánh muốn quỳ xuống lạy huynh đệ mình!
Tần Nghiễn An chạy phía trước, chú ý vết máu khô cạn đầy đất, thang lầu như bị dùng máu tẩy rửa.
Trì Ánh phát điên, bị Tần Nghiễn An kéo lên thang lầu.
Quái vật đuổi theo có bước hụt chân, có bắt nơi lỗ hổng giãy dụa, có nhảy theo lên.
Hai người thuận lợi chạy về tới trước nhà, Tần Nghiễn An đi gõ cửa đối diện, không ai mở cửa, hắn cũng không cảm ứng được cảm xúc tồn tại.
Nhìn thấy quái vật truy theo tới, hắn chỉ đành mở cửa nhà mình lao vào khóa lại, quái vật đập phá cửa rầm rầm, cả đại lầu đều đi theo rung động.
Trì Ánh mệt lả ngồi phịch dưới đất, kinh hồn táng đảm nhìn lên cửa chống trộm, lo lắng cửa sẽ báo hỏng.
Bọn họ một đường nhìn thấy quái vật đáng sợ, cửa chống trộm căn bản ngăn không nổi chúng nó, thậm chí có một con cường tráng đánh xuyên vách tường xông vào truy giết bọn họ.