Chuyện đầu tiên Sở Tích làm sau khi《 Đào Hoa Nặc 》đóng máy chính là trở về quê, chiều chiều cùng bà nội Sở và dì Trần ba người ngồi trên sô pha xem TV, trên TV đang chiếu chương trình《 Nhà Nhỏ Của Chúng Ta 》, hơn nữa còn đúng lúc chiếu ngay tập 1 có Sở Tích.
Bà nội Sở cười tủm tỉm nhìn Sở Tích trong TV lái xe ba bánh chạy băng băng giữa đồng ruộng, vẻ mặt cháu gái tôi chính là tốt nhất, sau đó lại sợ hãi khi nhìn thấy Sở Tích nửa đêm bị ngộ độc thực phẩm được đưa đi bệnh viện, bà kéo kéo Sở Tích bên cạnh nhìn qua nhìn lại vài lần, sau đó hỏi cô vì sao nằm viện mà không cho bà biết.
Sở Tích nắm tay bà nội: “Aiyo! Chương trình này đã ghi cách đây lâu rồi, đều đã qua rồi bà, với lại chỉ tại bụng con không tốt thôi, đã khỏe từ lâu rồi, bà xem, hiện tại không phải con rất ổn sao?” Đối với bà nội, từ trước đến nay Sở Tích chỉ nói chuyện tốt, không nói chuyện xấu. Cô không nói với bà cô nằm viện là vì ngộ độc thực phẩm cũng vì sợ bà lo lắng.
Bà nội Sở thở dài một hơi, xoa xoa đầu Sở Tích, bà đã già rồi, có rất nhiều chuyện đều hồ đồ, lại không biết dùng điện thoại thông minh, chuyện trong giới giải trí càng không hiểu rõ, nhưng cũng mơ hồ nghe nói giới giải trí rất hỗn độn, đặc biệt là đối với những người không có gia thế không có hậu phương.
Lúc trước bà nằm viện, sau khi giải phẫu thành công chuẩn bị xuất viện thì cháu gái đột nhiên nói với bà rằng nó đã thôi học gia nhập vào giới giải trí làm ngôi sao, còn có quen một người bạn trai.
Rõ ràng thành tích cháu gái bà từ nhỏ đến lớn đều rất tốt, sao lại vì tiến vào giới giải trí mà thôi học, bà luôn cảm thấy có khả năng Sở Tích đã giấu bà chuyện gì đó nhưng lại hỏi không ra. Sở Tích tựa đầu vào đầu gối bà nội.
TV đang chiếu quảng cáo, bà nội Sở nhớ lại hình ảnh cháu gái đầy khí phách lái xe ba bánh, vẻ mặt giống hệt với ba cô năm đó.
Ký ức bà nội Sở trở về những ngày con trai còn trên đời, bà nói: “Nếu ba con vẫn còn thì tốt rồi.” Nếu còn thì cái nhà này không biết hạnh phúc bao nhiêu. Nếu còn thì chắc chắn sẽ không cho phép Sở Tích bỏ học đi làm diễn viên.
Viền mắt Sở Tích đỏ lên, nhỏ giọng nói: “Bà nội, ba đi rồi.”
Bà nội Sở dùng tay lau mắt, nhớ đến một chuyện: “Niên Niên, lần trước con gọi điện thoại nói con cùng… chia tay? Là thật sao?”
Sở Tích: “………………”
Quả nhiên bà nội còn nghĩ đến Cố Minh Cảnh.
Sở Tích cọ cọ lên đùi bà nội, khóe môi cong xuống nói: “Con và anh ấy đã sớm chia tay rồi bà nội.”
Thật ra không phải chia tay, bọn họ căn bản là chưa từng chính thức quen nhau. Hai năm qua cô lừa bà nội nói kim chủ là bạn trai, làm bà nội vẫn luôn nghĩ về anh, mỗi lần trở về đều nhắc là muốn gặp cháu rể, càng nhắc thì cảm giác tội lỗi trong lòng Sở Tích càng nặng. “Ừm.” Bà nội Sở gật đầu, sau đó lại kéo tay Sở Tích nói, “Không sao, Niên Niên còn nhỏ, không vội, sau này chắc chắn sẽ gặp được người tốt hơn.”
“Dạ.” Sở Tích gật đầu.
“Nhưng mà…” Bà nội Sở lại hỏi, “Tiền con thiếu cậu ấy đã trả xong chưa?”
Lúc trước Sở Tích từng nói với bà nội Sở rằng cô mượn tiền bạn trai trả viện phí cho bà, lúc này mới có thể trả hết tiền thuốc men.
Sở Tích bật cười, sau khi nghĩ đến hợp đồng với Cố Minh Cảnh đã kết thúc thì nhẹ cả người: “Đã trả hết rồi ạ.”
Sở Tích chỉ ở nhà một tuần sau đó thì trở về căn hộ trong nội ô thành phố, ban đầu Phó Bạch có nói sau khi quay xong《 Đào Hoa Nặc 》cô có thể nghỉ ngơi hai tuần, nhưng hiện tại đột nhiên nhận được một thông báo: Quảng cáo đại ngôn*.
(*) Đại ngôn: Làm người đại diện. Không một nghệ sĩ nào không thích đại ngôn, so với việc vất vả đóng phim hay tham gia show giải trí thì quảng cáo đại ngôn chỉ cần khoảng một hai ngày quay một cái quảng cáo hơn mười giây là có thể dễ dàng nhận được nhận được phí đại ngôn xa xỉ, thế nhưng vì có thể dễ dàng nhận tiền nên muốn lấy đại ngôn cũng không phải dễ, các thương hiệu hiện tại, đặc biệt những thương hiệu xa xỉ đối với việc lựa chọn nghệ sĩ thường rất khắt khe, không chỉ cần phải nổi tiếng mà còn phải phù hợp với định vị thương hiệu của bọn họ, nghệ sĩ càng được công chúng yêu thích sẽ càng được các thương hiệu xa xỉ ưu ái, cho nên số lượng và chất lượng đại ngôn thông thường cũng phản ánh được giá trị thương mại của một nghệ sĩ.
Trước đó Sở Tích từng có một hai cái quảng cáo đại ngôn, nhưng không phải cô giành được mà là Cố Minh Cảnh kiên quyết để cô làm, sau khi hai người chia tay, đại ngôn của Sở Tích cũng đều hết hạn, vậy nên quảng cáo đại ngôn hiện tại là cái đầu tiên cô chính thức tự mình giành được. Sở Tích kích động không thôi, tò mò không biết rốt cuộc là tìm cô làm đại ngôn cho sản phẩm gì, chắc chắn là đồ ăn vặt hay đồ trang điểm gì rồi, kết quả, sau khi cô nhìn thấy sản phẩm đại ngôn ghi trên hợp đồng thì hai mắt tối sầm lại.
Vì sao lại là… băng vệ sinh…??
Phó Bạch che miệng ho nhẹ một tiếng: “Anh cảm thấy nhãn hiệu này dùng khá là tốt.”
Sở Tích nghe xong thì vẻ mặt lập tức khϊếp sợ, từ trên hợp đồng ngẩng đầu nhìn lên: “Anh từng dùng?”
Phó Bạch: “………………”
Anh đỏ mặt nói: “Hồi trước anh có thấy nó ở nhà em, không phải em dùng nó sao?”
Lúc này đến lượt Sở Tích đỏ mặt.
Được rồi, đúng là cô dùng nhãn hiệu này, quả thật dùng khá tốt, khô mát, thấm hút nhanh, cũng không bị tràn.
Phó Bạch thấy Sở Tích giống như đang do dự, anh khuyên nhủ: “Em xem kỹ hợp đồng đi, phí đại ngôn của bọn họ thật sự rất tốt, hơn nữa loại sản phẩm này nếu để cho nghệ sĩ nữ nào làm đại ngôn thì người đó nổi tiếng rồi, không nói đến việc TV chiếu quảng cáo, ngay cả khuôn mặt em bọn họ cũng không làm mờ, trực tiếp in lên bao bì, nếu không có mức độ phổ biến nhất định thì không làm đại ngôn nổi đâu.” “Hoạt động tham quan nhà máy cũng rất đơn giản, lịch trình chỉ có hai ngày.”
Sở Tích cắn đầu bút: “Em cũng không nói là không ký.”
Băng vệ sinh thì băng vệ sinh, sản phẩm thông dụng.
Sở Tích xem kỹ hợp đồng, sau đó ký tên xuống.
Gần đây nhãn hàng tung ra một loại băng vệ sinh phiên bản mới, tên là “Mềm mại thấm hút” nên cần tìm một người người phát ngôn tuyên truyền, trên hợp đồng có ghi thời hạn đại ngôn là một năm. Hai ngày nay Sở Tích cần phải quay quảng cáo cho băng vệ sinh phiên bản “Mềm mại thấm hút” của nhãn hàng, đồng thời thảo luận hoạt động trải nghiệm với bọn họ.
“Mềm mại” là sản phẩm mới được nhãn hàng dốc sức tung ra thị trường, trọng tâm đánh vào khả năng thấm hút tức thời của sợi bông nguyên chất không gây dị ứng, bên nhãn hàng cũng đưa ra một số hoạt động để đẩy mạnh tiêu thụ như tổ chức một vài hoạt động rút thăm trúng thưởng miễn phí đơn hàng, mua hàng sẽ được tặng poster của Sở Tích, trong đó hoạt động đẩy mạnh lượng tiêu thụ nhất chính là hai người có mức tiêu thụ cao nhất trong thời gian diễn ra hoạt động sẽ được cùng với người phát ngôn của bọn họ, cũng chính là Sở Tích, cùng nhau tham gia hoạt động “Trải nghiệm mềm mại”, tìm hiểu toàn bộ quy trình từ mua đến gia công chất liệu tạo ra sản phẩm “Mềm mại”. So với đóng phim thì đóng quảng cáo đơn giản nhiều, Sở Tích chỉ cần nhìn vào ống kính làm vài biểu cảm rồi đọc khẩu ngữ quảng cáo là xong, rất nhanh đã hoàn thành đoạn quảng cáo.
Sau khi quay quảng cáo xong còn phải chỉnh sửa nên tạm thời vẫn chưa công khai, tuy nhiên poster Sở Tích mặt cười vui vẻ ôm một bao lớn băng vệ sinh đã được đăng lên Weibo của nhãn hàng và cửa hàng chính thức trên Taobao, phương thức hoạt động và rút thăm trúng thưởng cũng đã công bố.
Fans Sở Tích không ngờ cô lại bất ngờ công bố đại ngôn, Đội Biệt Động Gạch kích động không thôi, fan hâm mộ ai nấy đều xoa tay hầm hè.
[ Wow~ Tích Bảo có đại ngôn, tuyệt vời! ]
[ Hay lắm, bây giờ xuống siêu thị dưới lầu mua ‘mềm mại’. ]
[ Này này, mọi người có thể mua trực tuyến đấy, mua “mềm mại” bên cửa hàng chính thức có rút thăm trúng thưởng đấy, miễn phí đơn hàng với rút poster, người tiêu phí nhiều nhất còn có thể cùng Tích Bảo đi tham quan hoạt động “Trải nghiệm mềm mại” trong nhà máy! ] [ Vậy qua đó mua băng vệ sinh, tôi cũng muốn gặp Tích Bảo hiuhiu ]
[ Mọi người hãy mua đi ạ, loại hàng như băng vệ sinh dù sao cũng phải dự trữ, Tích Bảo được chọn làm đại ngôn, chúng ta không thể làm nhãn hàng thất vọng, mọi người xông lên đi!!! ]
[ Mọi người xông lên đi! Mua nóa! Mua nóa! Mua nóaaaaa! ]
Cùng lúc đó, fans bạn trai trong Đội Biệt Động Gạch nhìn thấy fans nữ điên cuồng khoe đơn hàng thì có chút xấu hổ.
Đây là đại ngôn của Tích Bảo.
Thế nhưng bọn họ cũng không biết phải làm sao, lúc này fans nữ liền lên tiếng: [ Ai nói con trai không thể mua băng vệ sinh?! Mua cho ba mẹ cho bạn bè cho họ hàng, ở nhà cần phải dự trữ mặt hàng này, chúng ta hãy cùng nhau vì đại ngôn của Tích Bảo mà cống hiến một phần lực lượng! ]
Nhóm fans nam: [……………… Nói rất có đạo lý! ] Thế là cũng vén tay áo gia nhập đội quân mua sắm.
Hoạt động tổng cộng có ba ngày, hôm thứ hai, doanh số của cửa hàng chính thức đã phá vỡ kỷ lục.
Nhãn hàng đối với việc chọn Sở Tích làm đại ngôn vô cùng hài lòng, không ngờ fans Sở Tích không quá nhiều nhưng sức mua lại kinh người như vậy, bình thường không ai nghĩ cô có thể làm được như vậy, lượng tiêu thụ ở bước đầu đã khả quan như vậy thì chờ đến lúc phát đoạn quảng cáo của Sở Tích lên TV cùng poster Sở Tích đưa fans tham gia hoạt động “Trải nghiệm mềm mại” trong nhà máy thì không cần phải lo lắng đến lượng tiêu thụ sau này rồi.
Quảng cáo còn đang chỉnh sửa nên hiện tại chỉ có thể theo dõi hoạt động “Trải nghiệm mềm mại”.
Căn cứ vào thống kê danh sách khách hàng tiêu phí trên website chính thức thì trước mắt có hai vị tiêu phí cao nhất, một vị chi 7000 tệ, vị còn lại chi 4000 tệ mua băng vệ sinh. Sở Tích nhìn số tiền do hai người này tiêu liền hoảng sợ, cái này sợ là đã mua hết băng vệ sinh đời này luôn rồi.
Fans mua đại ngôn của cô khiến cô rất vui, nhưng mà vẫn nên lượng sức mua mới tốt.
Cũng may 7000 tệ với 4000 tệ vẫn còn trong phạm vi người bình thường có thể thừa nhận.
Ngày thứ ba của hoạt động, 11 giờ đêm, bên nhãn hàng muốn cùng Sở Tích chọn ra hai vị fans tham gia “Trải nghiệm mềm mại” thì lúc này cửa hàng trực tuyến đột nhiên dừng lại một chút.
Nhân viên cửa hàng làm việc tại hậu trường sau khi nhìn thấy bảng xếp hạng tiêu phí cũng kinh ngạc một chút, còn tưởng rằng bản thân đã nhìn lầm, chớp mắt tỉnh táo lại rồi tiếp tục nhìn.
Con số đứng đầu bảng vẫn còn ở đó, thời gian xác nhận cập nhật là hai phút trước.
Tay của nhân viên công tác run nhẹ duỗi đến màn hình, sau đó đếm từng con số không hiển thị trên đó. Đơn vị, chục, trăm, ngàn, vạn, mười vạn…
Hai mươi vạn,
Hai mươi vạn,
Đến hai mươi vạn!
Có người vừa mới mua hai mươi vạn tiền băng vệ sinh!
Trời ạ!
Mẹ nó!
Rốt cuộc là ai?! Điên rồi!
Nhân viên công tác tại hậu trường cho rằng chắc chắn là có chỗ nào đó xảy ra lỗi, tải lại trang một lần nữa nhưng vẫn là hai mươi vạn, vẫn không nhúc nhích đứng hạng nhất bảng xếp hạng tiêu phí.
Nếu chỉ là đặt đơn hàng chưa mua thì còn dễ nói, có thể cho rằng có người đùa giỡn, nhưng người này, đặt đơn hàng hai mươi vạn, còn trực tiếp chuyển khoản.
Trách sao vừa rồi cửa hàng trực tuyến bị đứng.
Vốn dĩ Sở Tích tưởng rằng 4000 và 7000 đã là cực hạn, sau khi nghe nói có người dùng hai mươi vạn mua băng vệ sinh thì thiếu chút nữa rớt cả cằm.
Không phải chỉ vì cùng cô tham gia “Trải nghiệm mềm mại” mà bỏ ra hai mươi vạn mua băng vệ sinh đó chứ?! Thật muốn gặp mặt người đó quá đi! Không cần biết những người khác dùng bao nhiêu tiền để mua, dứt khoát bỏ ra hai mươi vạn, yên ổn ngồi vị trí thứ nhất.
Không có khả năng đâu, cô không có mị lực như vậy đâu.
Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?!
Nhãn hàng mừng rỡ trực tiếp công bố tin vui trên Weibo, "Người phát ngôn mới - ngọn gió mới, doanh số băng vệ sinh phiên bản “Mềm mại” phá kỷ lục, đơn hàng cá nhân đột phá hai mươi vạn!"
*******
Tập đoàn Nguyên Cảnh.
Trợ lý Cao không ngại phiền phức trả lời tin nhắn của Taobao.
Chăm sóc khách hàng số 1: [ Thân ái, bởi vì ngài đặt hàng với số lượng rất lớn cho nên cửa hàng xin hỏi ngài lại lần nữa là đơn hàng ngài đặt vừa rồi có thật không? Cửa hàng muốn xác nhận với ngài một lần nữa ~ ]
Lão Cao yêu Taobao: [ Là thật. ]
Chăm sóc khách hàng số 1: [ Thân ái, cửa hàng muốn xác nhận lại với ngài rằng trong lúc diễn ra hoạt động thì cửa hàng sẽ không chấp nhận trả hàng, cho hỏi ngài có thật sự cần mua nó không? ] Lão Cao yêu Taobao: [ Tôi mua thật. ]
Chăm sóc khách hàng số 1: [ Thân ái, được, vậy cửa hàng sẽ sắp xếp giao hàng cho ngài trong thời gian sớm nhất. Cảm ơn ngài. ]
Rốt cuộc cũng tống cổ xong nhân viên chăm sóc khách hàng, trợ lý Cao buông điện thoại, thở hắt một hơi.
Cố Minh Cảnh ở trong phòng làm việc tăng ca.
Trợ lý Cao nhìn Cố Minh Cảnh, sau đó lại nhìn đơn đặt hàng trong điện thoại.
Hay cho một kim chủ biến thành fans bạn trai.
“Trải nghiệm mềm mại?” Trợ lý Cao chỉ nhìn bốn chữ này thôi thì khóe miệng đã không nhịn được mà giật giật.
Hai mươi vạn, mua một “Trải nghiệm mềm mại”.
Trước bàn làm việc, Cố Minh Cảnh ký xong phần văn kiện cuối cùng thì buông bút, anh hỏi trợ lý Cao: “Mua xong chưa?”
Trợ lý Cao: “Đã mua xong, tổng giám đốc Cố.”
“Ừm.” Cố Minh Cảnh gật gật đầu. Trợ lý Cao thấy vẻ mặt anh rất thản nhiên, nhịn không được liền hỏi: “Chuyện đó… tổng giám đốc Cố, cho hỏi hai mươi vạn băng vệ sinh này ngài muốn xử lý như thế nào?” Chắc không có khả năng cậu ấy để dùng rồi, cho cô Sở thì cô ấy cũng dùng không hết.
Cố Minh Cảnh nghe xong thì nhăn mày lại, giọng nói nghi hoặc: “Cái tôi mua là băng vệ sinh?”
Trợ lý Cao: “………………”
Không phải cậu vẫn chưa tìm hiểu rõ ràng cô Sở làm đại ngôn cho nhãn hàng nào đó chứ?!