Hạ Kiều bị đẩy lại phía sau, cửa thang máy nhanh chóng đóng lại.
Người đại diện nhìn sắc mặt cô, trước khi tiểu tổ tông này nổi giận, nhanh chóng bước lên an ủi: “Đừng tức giận, chờ lát nữa chúng ta ghé Mỹ Dung spa, hai ngày nữa còn phải tham gia fanmeeting nữa, bảo trì tốt trạng thái, đừng để nóng nảy hại thân.”
Hạ Kiều kéo kéo tóc mái, gắt gao nhìn số tầng thang máy lần lượt nảy lên.
Cô nhất định sẽ đòi lại cả gốc lẫn lãi a a a a a.
Ngày thứ hai của chuyến công tác, Sở Tích có một buổi chụp hình ở ngoài phố. Trạng thái tinh thần gần đây của cô rất tốt, mỹ nhân tự tin thả dáng trên phố, khiến không ít người qua đường không thể rời mắt, ngoái lại ngắm nhìn. Thợ chụp ảnh ôm máy, liên tục khen. Sau khi Sở Tích chụp xong nhận được tin nhắn Cố Minh Cảnh chuẩn bị hạ cánh, anh hẹn cô gặp nhau ở một quán rượu. Đêm nay theo dự định cô sẽ đến Moulin rouge (1) giả trí, nhưng Cố Minh Cảnh đến đột ngột, hành trình của cô đành thanh đổi một chút.
Moulin rouge: (trong tiếng Pháp có nghĩa là "cối xay gió đỏ") là một tiệm hát (cabaret) nổi tiếng của Paris, được xây dựng năm 1889 bởi Joseph Oller. Nó nằm trong khu phố Pigalle, một "khu đèn đỏ" của Paris, trên Đại lộ Clichy, gần với đồi Montmartre.Từ một trăm năm nay Moulin rouge được cả thế giới biết đến qua hình ảnh chiếc cối xay gió đỏ với các vũ nữ chân dài quyến rũ trong điệu nhảy Cancan nổi tiếng.
Cả đoàn ăn trưa ở một nhà hàng Pháp gần đó, Sở Tích xoắn xuýt nữa ngày, cuối cùng ngại ngùng mở lời với Phó Bạch ngồi uống nước hoa quả bên cạnh: “Phó Bạch, đêm nay em không đi xem biểu diễn,... em,.. em bỗng dưng không muốn đi lắm.” Phó Bạch: “Không được, vé đã mua sao bỗng dưng lại không đi? Trong người không khỏe à?”
Tiểu Nghiêm gật gầu: “Đúng đó, chị sao vậy? "Khu đèn đỏ" nổi tiếng nhất của Paris đó. Chị bỏ qua cơ hội này thật ư???”
“Không phải, chị không sao.” Sở Tích ngượng ngùng nhìn hai người, “Chỉ là cảm thấy lịch trình mấy hôm nay quá dày, nên muốn có thời gian nghỉ ngơi, không muốn đi đâu.”
“Mệt mỏi.” Phó Bạch nghe xong, lo lắng hỏi lại: “Nếu không đêm nay chúng ta không đi nữa, ở lại khách sạn cùng em.”
“Không cần, không cần.” Sở Tích vội vàng cự tuyệt. “Vất vả lắm mới mua được vé, mọi người không cần để ý đến em, em chỉ cần về khách sạn nghỉ ngơi một chút, đi spa, xông hơi cho thoải mái là ổn. Mọi người cứ đi chơi đi, không cần lo lắng, đi chơi cho khuây khỏa.” Phó Bạch nhìn phản ứng của Sở Tích thấy là lạ: “Em thật sự chỉ mệt mỏi? Muốn ở lại khách sạn nghỉ ngơi.”
Anh ta nói: “Ở lại khách sạn là tốt nhất. Nếu em muốn ra ngoài thì thôi đi. Ở Paris rất hỗn loạn, một cô gái một thân một mình đi lại buổi tối rất nguy hiểm.”
“Em không ra ngoài một mình đâu. Em đợi mọi người ở khách sạn.” Sở Tích bận bịu giải thích: “Em không thạo tiếng, làm sao ra ngoài một mình được. Mọi người cứ đi đi, không cần để tâm đến em.”
Mặc dù rõ ràng cảm thấy Sở Tích có điều giấu diếm, nhưng sau một hồi nhìn nhau chằm chằm thăm dò, cuối cùng Phó Bạch vẫn thở dài đáp: “Vậy cũng được.”
Sở Tích nhẹ nhàng thở ra.
Tiểu Nghiêm hơi thất vọng nhìn cô: “Tích Tích chị thật sự không đi sao, Moulin Rouge đó. Đến Paris mà không ghé Moulin Rouge có khác nào chưa đến. Nghe nói ở đó có nhiều vũ công nam, non mơn mởn, 6 múi lực lưỡng và mỹ nữ chân dài, ngực nở, eo thon lắm.” Phó Bạch đen mặt.
Sở Tích nghe thấy “vũ công nam, non mơn mởn, 6 múi lực lưỡng” vội vàng ngẩng đầu.
Một bên là Cố Minh Cảnh cố ý sắp xếp thời gian bay qua Paris, một bên là tuấn nam, 6 múi lực lưỡng, Sở Tích cắn răng, nắm chặt chén nước trong tay: “Chị không muốn đi. Thật sự muốn ở khách sạn nghỉ ngơi.”
“Vậy được rồi.”Tiểu Nghiêm giọng đầy mất mát đáp.
Trước khi ghé Moulin Rouge cả đoàn đi ăn tối, Phó Bạch hẹn xe 4h30 chiều đón.
Sở Tích ở lại khách sạn thay quần áo, trang điểm xong xuôi, ngoan ngoãn chờ người đến đón.
Có tiếng gõ cửa bên ngoài. Sở Tích vội vàng để điện thoại xuống, chạy đến. Cửa vừa mở đã thấy khuôn mặt điển trai, lịch lãm của tổng giám đốc Cố - Cố Minh Cảnh.
Tại nơi đất khách quê người gặp nhau, Sở Tích bỗng có cảm giác thật kỳ diệu. Cố Minh Cảnh bước vào phòng, cô liếc về phía sau, băn khoăn hỏi: “Trợ lý Cao đâu?” Cố Minh Cảnh không chờ nổi, đóng cửa kéo cô vào lồng ngực: “Mới gặp nhau câu đầu tiên em lại hỏi về người đàn ông khác.”
Sở Tích cười: “Tùy tiện hỏi thôi mà. Anh thật là hẹp hòi.”
Cố Minh Cảnh chưa ăn gì, hai người dùng bữa tối. Lúc đầu định chọn quán ăn ngay trong quán rượu, nhưng khi bước vào thang máy, Sở Tích đột nhiên đổi ý: “Không được, không được, chúng ta chuyển qua nơi khác ăn.”
Cố Minh Cảnh: “Sao lại thế?” quán hai người sắp đến là quán rượu ngon nhất Paris, mà các món ăn ở đó phục vụ cũng rất tuyệt.
Sở Tích nhìn thang máy, bỗng dưng suy nghĩ Hạ Kiều, Phó Bạch đều đi đến nhà hát lớn, nhưng nếu vạn nhất khi đi ăn lại đúng trúng Hạ Kiều vậy thì phải làm sao?
Ngay ngày mai trên trang nhất các tờ báo sẽ đăng tin cô thân mật cùng người đàn ông lạ mặt trong quán rượu, hoặc fan cuồng giàu có bay xuyên lục địa đến đuổi theo tình yêu, hoặc nữ minh tinh đào mỏ mồi chài đại gia… Sở Tích: “Anh còn nhớ Hạ Kiều không? Trước kia từng diễn nữ chính trong bộ cùng với em đấy, cô ấy cũng đang ở đây, em sợ gặp phải cô ấy.”
Cố Minh Cảnh bất đắc dĩ gật đầu, thế là lại đổi nhà hàng khác, cách khách sạn không xa.
Cơm nước xong xuôi, lúc đi ra trời cũng chạng vạng tối. Mấy ngày mưa liên tục cuối cùng cũng có một ngày khô ráo, thời tiết dễ chịu. Mặt trời hững hờ vén rèm mây, ngoái nhìn nhân gian phồn hoa trước khi đi ngủ nhường chỗ cho màn đêm. Ráng vàng rực rỡ, pha đỏ đẹp huy hoàng in xuống lòng đường như dát vàng lên những viên gạch đều tăm tắp, thỉnh thoảng lại có một cánh chim nhàn nhã bay qua, quang cảnh an nhiên, xinh đẹp hệt như một bức tranh.
Khách sạn nằm ngay vị trí trung tâm, xuyên qua một con đường chính là sông Seine thơ mộng, dịu dàng. Đôi trai gái tay trong tay sóng vai nhau đi dọc bờ sông.
Đèn hai bên đường đã được thắp sáng, bên phải từng tòa kiến trúc Châu Âu phong cách cổ điển, cả giáo đường trầm mặc như những ông lão cao tuổi thản nhiên ngắm nhìn một nước Pháp xinh đẹp chuyển mình qua thời gian, đồng thời lặng lẽ ôm ấp, gìn giữ những huy hoàng và lịch sử đã qua. Vào những năm thế chiến thứ hai bùng nổ, Đức điên cuồng phá hủy Paris, chẳng dễ dàng gì mà lưu lại được những tòa kiến trúc cổ kính, những kiệt tác vĩ đại này, minh chứng cho một Paris rất thơ và cũng rất kiên cường. Bên tay trái dòng sông Seine lững lờ trôi, đèn đường hắt xuống lòng sông yên bình, gợn sóng lăn tăn như dệt bằng chỉ vàng óng. Trên mặt sông thi thoảng lại bắt gặp một vài du thuyền nhỏ nhàn nhã chở các đoàn khách du lịch ngắm nhìn thành phố. Chỗ tốt của việc lang thang nơi đất khách quê người chính là không ai nhận ra mình, lại thêm ánh hoàng hôn mờ ảo, Sở Tích không cần đội mũ, đeo kính, tự do, thoải mái nắm tay người đàn ông mình yêu cùng nhau tản bộ.
Tâm tình Cố Minh Cảnh rất tốt, cảm thấy lòng bàn tay Sở Tích hơi lạnh, anh nắm chặt lấy đôi bàn tay nhỏ bé của cô cho vào túi áo khoác mình.
Sở Tích cảm nhận được nhiệt độ ấm áp trên tay, khẽ nhếch môi cười.
Có không ít cặp đôi giống hai người,từ khách du lịch đến người bản xứ, an nhàn thả bước trên đường. Cứ tản bộ như thế, không suy nghĩ gì, chỉ lặng yên bên người mình yêu. Trong bầu không khí yên tĩnh, không màng danh lợi, lòng đôi trẻ nhẹ nhõm tràn đầy hạnh phúc.
Đang đi hai người nhìn thấy một đôi đang ôm hôn nhau nồng nhiệt.
Sở Tích nhìn sang, sau đó lập tức đánh mắt đi chỗ khác: PHI LỄ CHỚ NHÌN. Cố Minh Cảnh cảm thấy trong bầu không khí thiên thời địa lợi nhân hòa thế này mà không làm gì thì thật quá có lỗi với bản thân, vì vậy chậm rãi dừng lại.
Sở Tích ngẩng đầu nhìn anh: “Hử?”
Hai người nắm chặt tay nhau, Cố Minh Cảnh đột nhiên dừng lại, cô đành đi lại nghiêng người về phía anh.
“Anh sao thế?” Sở Tích dựa vào lan can bên bờ sông, Cố Minh Cảnh vòng tay nắm lấy thành lan can, tạo thành một nhà giam nhỏ, giam Sở Tích trong lòng mình.
Cô biết anh muốn làm gì.
Tuy nói là giờ hai người đang ở một đất nước xa lạ, tuy sắc trời đã tờ mờ tối, nhưng hành động âu yếm nhau trước bàn dân thiên hạ thế này, khiến một người con gái truyền thống như Sở Tịch cực kỳ thẹn thùng.
Cố Minh Cảnh chậm rãi cúi người, lại gần.
Sở Tích ngửa người về đằng sau, hai má như bị đốt cháy, ngọn lửa lan đến tận mang tai. Đôi mắt đẹp của cô đầy bối rối, trong khoảnh khắc Cố Minh Cảnh sắp hạ xuống một nụ hôn thì đột nhiên cô gái nhỏ trong lòng vươn tay, chỉ về một nơi nào đó, bối rối nói: “Em… Em muốn chèo thuyền.” Nói xong, đỏ mặt thở ra một hơi.
Cố Minh Cảnh đành dừng lại, sau đó thuận theo hướng cô chỉ, nhìn thấy một bến tàu nhỏ, có mấy chiếc du thuyền cỡ bé đang đón khách.
Sở Tích một mực quay đầu nhìn phương hướng có thuyền: “Em muốn chèo thuyền.”
Cố Minh Cảnh rốt cuộc phát hiện mặt cô gái nào đó đã đỏ ửng như trái cà chua, khẽ cười: “Được.”
Hai người nắm tay đi qua, đường ven sông không rộng, hai người bao trọn một chiếc thuyền 10 chỗ, lái thuyền là một ông lão người Pháp phúc hậu ước chừng 50 - 60 tuổi.
Khuôn mặt ông rất dễ gần, lại thân thiện, thời điểm hai người lên tàu, Sở Tích thấy Cố Minh Cảnh dùng tiếng pháp thuần thục trao đổi gì đó với người lái thuyền. Sở Tích ngồi xuống băn khoăn hỏi anh: “Hai người nói gì thế?”
Cố Minh Cảnh tiến đến ngồi bên cạnh cô: “Không có gì!” Sở Tích bĩu môi: “Keo kiệt!”
Ngắm nhìn cảnh sắc Paris về đêm từ trên chiếc thuyền nhỏ khác hẳn với lúc hai người tản bộ, mang một cảm giác thư thái mà lãng mạn. Du thuyền rẽ nước, chầm chậm trôi, những ánh đèn rực rỡ thả bóng xuống lòng sông khiến Sở Tích có cảm giác mình đang phiêu lưu giữa dải ngân hà. Hai người lướt qua Viện bảo tàng Louvre, tháp Eiffel, Nhà thờ Đức Bà Paris, bỗng nhiên tháp Eiffel bừng sáng, tòa tháp đẹp và lung linh , rực rỡ bởi hơn khoảng 20.000 ngọn đèn và 336 máy chiếu soi sáng. Sở Tích ngắm nhìn đến ngẩn người. Cô ngẩn ngơ cầm máy ảnh lên chụp lấy khoảnh khắc kinh diễm ấy.
Cố Minh Cảnh ngồi bên cạnh, cũng nghiêng đầu nhìn theo. Sở Tích chụp xong, lại quay phóng mắt ra xa thưởng thức khung cảnh, lại bắt gặp khoảnh khắc người đàn ông điển trai bên cạnh ung dung nhìn cảnh trời đêm Paris, quay lưng lại phía cô. Khung cảnh thật đẹp, Sở Tích âm thầm bấm máy, vui vẻ nhìn tấm ảnh vừa chụp. Nhìn thế nào cũng thấy đẹp, kỹ thuật chụp hình của cô hình như lại tiến bộ thêm. Tấm này không cẩn chỉnh sửa nhiều, kết cấu ổn, màu sắc lung linh, cô trực tiếp đăng lên weibo của Nhị Cẩu. Bình thường các fan hâm mộ đều cố bới các chi tiết trong tấm ảnh cô đăng mà chỉ ra NHỊ CẨU NGƯỜI TA YÊU ĐƯƠNG NỒNG THẮM CÒN CỐ TÌNH THỒN CẨU LƯƠNG KIỂU NỬA HỞ, NỬA KÍN cho fans, thế thì giờ không bằng quang minh chính đại thể hiện sự yêu đương cho fans sáng mắt.
Ảnh chụp vừa đăng lên, chúng fans hâm mộ nhìn thoáng qua cảnh tòa tháp Eiffel rực rỡ ánh đèn sau đó tập trung tất cả lực chú ý lên cái ót hấp dẫn của người đàn ông trong ảnh.
[A a a a a a a đây là Cẩu Ca sao.]
[Nói nhảm!! Chắc chắn là Cẩu Ca.]
[Ô ô ô ô Nhị Cẩu nhà chúng ra cuối cùng cũng công khai người yêu.]
[Đây là Eiffel! Nhị Cẩu cùng Cẩu Ca đi Pháp chơi sao?]
[Trời ạ nhìn cái ót đã biết mỹ nam.]
[Cẩu ca đại soái mới đủ công lực cua được Nhị Cẩu nhà chúng ta chứ.]
[Không liên quan nhưng có vẻ tóc Cẩu Ca có vẻ rậm rạp. Cô gái hói đầu âm thầm hâm mộ *khóc ing~*] [Nhị Cẩu cô chụp khi hai người đang bơi thuyền sông Seine à? Lãng mạn quá. *GATO*]
[Ô ô ô tạ ơn Cẩu Ca giúp Nhị Cẩu trở thành một con người sinh hoạt tốt, chúc hai người sau này, ngày ngày sinh hoạt đều đặn, vui vẻ, hòa hợp, càng ngày càng tốt.]
Sở Tích: …
Một blog chỉ ghi chép lại những sự kiện thường nhật vì sao bỗng dưng lại trở thành “sinh hoạt đều đặn” ba chữ này nghe thế nào cũng thấy sặc mùi ám muội.
Tức giận nha.
Cố Minh Cảnh thoáng nhìn qua màn hình điện thoại của Sở Tích: “Em lén chụp hình anh.”
Sở Tích bận bịu rep comment trong điện thoại, không ngẩng mặt lên: “Em đang chụp tháp Eiffel, không cẩn thận chụp phải gáy của anh thôi.”
Cố Minh Cảnh: “Ồ! Thật không?”
Sở Tích lè lưỡi: “Tin hay không tùy anh.”
Trời đã tối, thuyền trưởng phía trước nghe thấy hai người nói chuyện, dù không thông thạo tiếng trung, không quá hiểu đôi bạn trẻ nói gì, nhưng vẫn mỉm cười, dùng tiếng pháp nhắc nhở Cố Minh Cảnh hành trình bằng du thuyền đã sắp kết thúc. Sở Tích chỉ hận mình không thông thạo hai loại ngôn ngữ, quay sang hỏi anh: “Ông ấy nói gì thế?”
“Em ngồi sát lại đây anh nói thầm cho em nghe.”
“Ừm” Sở Tích cúi xuống, dán sát tai lại gần Cố Minh Cảnh.
“Á.” Sở Tích trợn tròn mắt, cuối cùng cảm nhận được hô hấp trầm ổn, quen thuộc của anh mới chậm rãi nhắm mắt lại.
Trên đầu lướt qua bóng những cây cầu nổi tiếng bắc qua sông Seine, bên tai là tiếng sóng vỗ nhu hòa. Thời gian như chảy chậm lại, phồn hoa đô hội, cảnh đẹp nhân gian, giờ phút này Sở Tích chẳng còn quan tâm nữa, trong mắt, trong tim cô chỉ tràn ngập sự ôn nhu cực hạn của người đàn ông đang ôm mình.
Đêm tối cho người ta cảm giác thanh thản, an toàn, cô thẹn thùng đáp lại nhiệt tình của anh. Không cần quá nhiều từ ngữ, chỉ có môi kề môi, má kề má, chỉ có hơi thở quấn quýt không rời, tình ý triền miên không dứt. Ông lão thuyền trưởng cười quay đầu, nhìn đôi nam nữ ngoại quốc trẻ tình nồng ý mật. Nụ hôn kéo dài thẳng đến khi con thuyền nhỏ cập bến, Cố Minh Cảnh mới chịu buông cô gái trong lòng ra, anh dịu dàng vuốt ve cái ót mảnh mai, lưu luyến nhìn sâu vào đôi mắt trong vắt của cô, chạm vào đáy mắt đầy nhu tình khiến trái tim anh bỗng chốc mềm nhũn, suy nghĩ đảo lộn.
Hai người tạm biệt ông lão, tản bộ về khách sạn.
Sở Tích thoáng nhìn điện thoại trong tay, Phó Bạch nhắn Wechat hỏi cô đang làm gì, có an toàn không?
Sở Tích nhắn mình đang ở khách sạn cho anh yên tâm.
Tiểu Nghiêm lại nhắn Wechat cho cô, nói màn trình diễn bốc lửa, sεメy thế nào, cảm xúc của họ high ra sao, ở đây nhiều chàng trai sáu múi đẹp trai như thế nào, cơ bắp săn chắc ra sao, nói cô không đến buổi diễn cỡ nào đáng tiếc, còn gửi cho cô mấy video buổi biểu diễn, một đống ảnh nóng bỏng của các vũ công nam cơ bắp cuồn cuộn. Sau đó nói đại khái tầm 12h đêm họ sẽ trở về, Sở Tích cứ ngủ trước đi không cần chờ họ, cần gì cứ nhắn họ mua cho đừng đi ra ngoài một mình. Sở Tích xem lại đống hình và video quả là cực kỳ kíƈɦ ŧɦíƈɦ nhưng nếu được chọn lại cô vẫn sẽ chọn Cố MInh Cảnh.
Sở Tích cười cười nghĩ đến đêm nay, cùng anh tản bộ, cùng anh ngắm cảnh Paris về đêm trên du thuyền, rồi… cả nụ hôn êm đềm như nước ấy! Thật khó quên.
Sau đó cúi đầu cực kỳ cho Tiểu Nghiêm mặt mũi reply lại meme tỏ vẻ tiếc nuối, đau buồn vô tận.
Tiểu Nghiêm không hổ là người chị em tốt, cắt cắt mấy video đáng xem gửi cho cô.
Cố Minh Cảnh đối với hành động hứng thú chúi mũi vào điện thoại này của cô cực kỳ không vui, hờn dỗi hỏi: “Em đang nói chuyện phiếm với ai đó?”
Sở Tích để điện thoại sang một bên, ôm lấy cánh tay anh, vui vẻ đáp: “Trợ lý của em.”
Đến khách sạn, tư thái bình tĩnh ban đầu của Sở Tích lập tức buông xuống, nhanh chóng khoác lên bộ mặt hình sự, cùng thái độ cảnh giác, không chỉ bước xa Cố Minh Cảnh 2m, mà còn liên tục quay đầu quan sát xung quanh. Cố Minh Cảnh bất đắc dĩ hỏi: “Không có đám săn tin ở đây.” Sở Tích: “Phòng người còn đáng sợ hơn cánh nhà báo cơ. Hạ Kiều đó.”
Cố Minh Cảnh: “…”
Thời điểm Cố Minh Cảnh đưa cô về khách sạn mới phát hiện quản lý và trợ lý của cô không ở đây, liền hỏi: “Người của công ty em đâu?”
Sở Tích: “Họ đi ra ngoài chơi rồi, 12h mới về.”
Cô ôm cánh tay Cố Minh Cảnh nũng nịu: “Nếu không anh cho rằng em sao có thể một mình ra ngoài gặp anh. Mấy ngày nay giấu đông giấu tây không để họ phát hiện, cực kỳ khổ sở đó.”
Tình cảm của họ không thể để mọi người biết anh chấp nhận. Nhưng ngay cả người đại diện cũng phải giấu, Cố Minh Cảnh đen mặt, hừ một tiếng, coi như là đáp ứng.
Sở Tích nhoẻn miệng: “Anh đừng không vui như vậy. Anh biết hôm nay vì anh em đã bỏ qua cái gì không?”
Cố Minh Cảnh nhíu mày hỏi: “Cái gì?” “Bỏ qua...” lời định nói mắc ngay tại cổ họng, cô quay mặt đi, “Anh không cần quan tâm, dù sao thì chính là một việc vô cùng thú vị.”
Cố Minh Cảnh mơ hồ nhận ra cái hoạt động thú vị kia có vẻ không được thuần khiết cho lắm.
Sở Tích liếc nhìn đồng hồ, cảm thấy hiện tại đã muộn, cô bối rối không biết làm sao để uyển chuyển tiễn anh về.
Trên thực tế, mặc dù mối quan hệ của họ vô cùng thuần khiết, nhưng ở một mức độ nhất định thì trên tình cảm trẻ con, lại kém một chút so với tình cảm vợ chồng. Nhìn thái độ này của tổng giám đốc Cố hẳn là muốn qua đêm ở đây không chịu về.
Hiện tại đã khuya cô sợ đồng nghiệp có thể trở về bất kỳ lúc nào và rất tệ nếu để họ bắt gặp.
Vừa nghĩ đến đã khó xử, không biết dùng lý do gì để tiễn Cố tổng cứng đầu về, người đàn ông nhỏ mọn này thể nào cũng giận dỗi cô cho xem. Sở Tích suy nghĩ kĩ càng một phen cất giọng: “Anh có bị lệch múi giờ không? Không thấy mệt mỏi trong người à?”
Cố Minh Cảnh: “Quen rồi nên không vấn đề.”
“À.” Sở Tích gật đầu lại hỏi: “Anh có muốn uống gì không: Coffee, nước trái cây, em gọi phục vụ mang lên.”
Cố Minh Cảnh: “Nước lọc là được rồi.”
Sở Tích đi rót cho Cố Minh Cảnh một ly nước lọc.
Cô vừa đi, điện thoại trên ghế sáng lên. Cố Minh Cảnh nhìn thoáng qua. Điện thoại di động cũng không chịu khóa màn hình.
Đến khi Sở Tích lấy nước về, ân cần đưa cho Cố Minh Cảnh.
Tổng giám đốc Cố từ tốn uống một ngụm.
Sau khi quan sát sắc mặt Cố Minh Cảnh sớm nắng chiều mưa cẩn thận, Sở Tích mới dè dặt đề nghị: “Uống xong nước anh về phòng mình đi nhé.”
Nhưng không hiểu sao cảm giác nhìn Cố Minh Cảnh lúc này có gì khang khác so với trước khi cô đi lấy nước. Anh chậm rãi buông chén nước, nhàn nhạt nhìn cô: “Anh đi còn em làm gì?”
Sở Tích: “Đương nhiên là…”
Cố Minh Cảnh: “Ngắm mấy em giai non nớt cơ bắp cuồn cuộn biểu diễn vũ đạo!”