Lục Nghiêu dùng một tay nhấc Vương Lạp Lạp lên. Cô ta uống được vài ngụm máu, liếm liếm môi, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất. Vừa ngẩng đầu nhìn thấy cằm Lục Nghiêu liền oa một tiếng khóc lên.
Lục Nghiêu hỏi: "Khóc cái gì?"
"Tôi không cố ý mà." Vương Lạp Lạp run rẩy, không thể nói hết câu: "Tôi sợ... tôi sống gần sáu trăm năm rồi. Tôi còn có mười tám đứa con trai, ba sáu đứa con gái nữa...tôi không muốn chết đâu huhu..."
Hai mắt Lục Nghiêu sáng lên: "Hối hận rồi?"
Vương Lạp Lạp gật đầu. Bộ dáng cô ta thấp bé, chỉ cao đến ngực của Lục Nghiêu, mái tóc đen nhánh lăn mấy vòng trên đất dính đầy bụi bặm, chiếc váy nhỏ cũng bản, lại còn đứng dưới ánh mặt trời, đoán chừng một lát nữa sẽ tan ra giống như lúc nãy.
Lục Nghiêu dẫn cô vào trong phòng bảo vệ. Hắn ngồi xổm xuống, vỗ vai Vương Lạp Lạp để cô ta nhìn về phía Yến Khinh ngồi trên ghế: "Nhìn thấy không? Nhóc đó còn chưa thành niên."
Vương Lạp Lạp nức nở gật đầu: "Nhìn thấy rồi."
"Cô chăm sóc nhóc đó, được chứ?"
Vương Lạp Lạp kinh hãi nhìn Lục Nghiêu, cô ta run rẩy nói: "Tôi đã sinh rất nhiều nhưng chưa từng nuôi qua nha... Tôi còn chưa tìm bạn đời kể từ khi chồng trước của tôi qua đời. Anh ấy bị bắn chết trong Thế chiến II."
Lục Nghiêu: "Người chồng thứ mấy?"
Vương Lạp Lạp: "..."
Vương Lạp Lạp: "Thứ mười ba. Tôi cũng rất buồn mà, tuổi thọ của con người quá ngắn."
Lục Nghiêu bấm ngón tay tính toán thử. Vương Lạp Lạp nói mình sáu trăm tuổi, nếu mỗi một đời chồng của cô ta là ba mươi năm*, vậy tính toán một chút cũng chưa tới bốn trăm nay, tính từ đó thì cô ta cũng độc thân hai trăm năm rồi, nói vậy cũng không quá đi.
(Min BXG: chỗ này mình không biết anh Lục tính kiểu gì mà có 30, nói chung là mọi người hiểu sương sương thôi nha><)
Hắn đồng tình sờ sờ đầu an ủi cô ta một chút: "Sau này lại tìm một người thích hợp đi, cũng không quá khó đâu."
Vương Lạp Lạp tủi thân nói: "Huyết tộc mấy năm nay lụi bại. Đám hậu đại còn tốt, chỉ cần ăn chút đậu hũ tiết vịt là có thể sống qua ngày. Còn những người có nhóm máu thuần chủng như chúng tôi thì phải uống máu tươi, máu gà hay vịt gì đó cũng được miễn cưỡng có thể no bụng, nhưng thỉnh thoảng phải bổ sung máu người, nếu không sẽ giống như vừa rồi."
Lục Nghiêu hỏi: "Máu lấy ở đâu?"
Vương Lạp Lạp vội ôm lấy cái hộp lớn của mình, hoảng sợ nói: "Máu tôi lấy đều là hợp pháp đó."
Lục Nghiêu chậm rãi mở miệng: "Tốt nhất là..."
Vương Lạp Lạp vội vàng nói: "Tôi còn liên lạc với đời sau của người chồng thứ mười một, cô ấy làm việc trong bệnh viên..."
Lục Nghiêu gật đầu: "Cũng rất thuận tiện."
Vẻ mặt Vương Lạp Lạp có chút ảm đạm: "Làm mười mấy năm thì phải đổi việc khác, nếu không rất dễ bị phát hiện." Cô ta than thở, sau đó ôm cái hộp lớn rời đi.
Cũng không trách được vì sao cô ta xúi giục thanh niên chuyển phát nhanh trèo tường vào. Buổi tối không giao hàng, còn ban ngày cô ta lại không tiện đi lấy. Nhưng chuyện này Lục Nghiêu cũng không có biện pháp, tiểu khu có quá nhiều thứ quái dị, có một cơn ác mộng không tên ở tòa nhà số hai, người bình thường tốt nhất không nên đi vào. Mặc dù có thể xóa trí nhớ của bọn họ nhưng cái giá lại vô cùng đắt đỏ, phía bên trên cũng không chi trả cho việc này. Một lần xóa trí nhớ đã bay mất một nửa tiền lương của hắn, Lục Nghiêu trả không nổi.
Yến Khinh nãy giờ ngoan ngoãn ngồi trên ghế, lúc này mới nhỏ giọng nói: "Em không phải là trẻ con."
Lục Nghiêu càng nhìn đứa nhỏ này càng cảm thấy tiền đồ vô hạn. Tuổi không lớn lắm lại có thể từ Vân Nam xa xôi chạy đến chỗ này, khuôn mặt sạch sẽ xinh đẹp, một hạt bụi nhỏ cũng không đâu. Hắn thật không nghĩ ra được, thằng nhóc này để cái đầu của anh trai trong cái bọc kia, làm sao có thể vượt qua được trạm kiểm soát an ninh.
Lục Nghiêu hỏi: "Đi tìm chỗ ở trước hay đi mua đồ vệ sinh cá nhân trước?"
Yến Khinh nói: "Không cần."
Lục Nghiêu: "Nhóc có tiền không?"
Yến Khinh khẽ lắc đầu. Lục Nghiêu lại hỏi: "Trong cái bọc còn lại là gì?"
Yến Khinh có chút do do, hắn vội vàng nói: "Không muốn nói thì đừng nói."
Người trong tiểu khu đều có thói quen giấu diếm cái gì, mọi người ra vào không tránh khỏi gặp mặt, có đôi khi gặp phải chính là thiên địch của mình, nói không chừng một ngày nào đó sẽ đánh nhau một trận, ai dám đem lá bài bảo mệnh của mình ra cho người khác xem chứ.
Yến Khinh đưa tay nhéo nhéo vành tai mình, trên đó có hai cái hoa tai nhỏ: "Đây là bạc, có thể đổi thành tiền."
"Không cần, tôi sẽ trả tiền hộ nhóc." Lục Nghiêu thở dài: "Đi mua đồ trước. Máy sưởi, điều hòa không khí trong tiểu khu đều được lắp thống nhất, đồ nội thất không có, tốt xấu gì cũng phải mua cho nhóc một cái giường đã."
Yến Khinh không nói gì. Lục Nghiêu xoa xoa đầu cậu, có chút ngạc nhiên khi cậu không né tránh. Lục Nghiêu cảm thấy mình không giống người sẽ làm ra hành động này, dù sao thì nhìn đôi môi đỏ mọng và hàm răng trắng sáng kia, hắn cũng thấy thật thích mắt.
Lục Nghiêu nhìn đồng hồ, sắp xếp một chút: "Hôm nay chắc là sẽ không có chuyện gì lớn, đợt tôi sắp xếp một chút liền dẫn nhóc ra ngoài. Nhà ở không có gì khác biệt, tòa số 1,3,4,5 đều đầy người rồi, tòa số 2 không thể ở, chỉ còn tòa số 6 thôi."
"Anh ở chỗ nào?"
Lục Nghiêu sửng sốt, thấy thiếu niên chăm chú nhìn mình không chớp mắt.
Hắn theo bản năng sờ sờ mặt mình, chần chừ nói: "Tôi ở tòa nhà số 8. Trên lâu tôi vẫn còn chỗ trống, muốn đến đó ở trước không?"
Yến Khinh khẽ gật đầu. Lục Nghiêu thấy vậy cũng không nói gì, đưa cho nhóc con một cốc nước. Yến Khinh nhìn cốc nước nóng hổi, không uống. Lục Nghiêu lại hỏi: "Không quen dùng chung đồ với người khác à?"
Trong phòng bảo vệ tổng cộng chỉ có hai cái cốc, một cái là của Lục Nghiêu, cốc thủy tinh bình thường, IKEA mua 20 tệ. Cái còn lại là của đồng nghiệp trực ca đêm, cốc bằng đồng bám đầy bụi. Lục Nghiêu với anh ta không thân thiết, ngoài lúc giao ca cũng ít gặp nhau nên bình thường cũng sẽ không động đến cốc của anh ta - cái đưa cho Yến Khinh là của hắn.
Yến Khinh cầm cốc thổi mấy cái rồi đẩy về phía Lục Nghiêu: "Anh uống đi." Sau đó cậu chỉ vào môi mình.
Lục Nghiêu theo bản năng nhìn qua, liếc một cái liền thấy hàm răng trắng như tuyết của thiếu niên cùng với đầu lưỡi đỏ tươi. Hắn ngẩn ra "A" một tiếng mới nghe thấy giọng của Yến Khinh: "Môi anh khô, uống chút nước đi."
Lục Nghiêu nói: "Không sao đâu. Nhóc từ phía Nam đến, phải tập làm quen với một số thứ, khí hậu ở phía Bắc này rất khô."
Yến Khinh gật đầu, cúi xuống bắt đầu đọc sách.
Điện thoại của Lục Nghiêu vang lên một tiếng, lần này tên lãnh đạo xui xẻo không giả chết quá lâu. Mặc dù lão không nghe điện thoại nhưng vẫn gửi cho anh một tin nhắn - Chuyện của Yến Khinh và Yến Trọng đã báo lên, cậu chờ một chút, tối nay tôi sẽ trả lời.
Lục Nghiêu cầm điện thoại, hít sâu rồi thở ra một hơi dài. Hắn mở điện thoại di động ra lần nữa, hùng hổ gõ một đoạn dài, dự định sau đó in ra dán trên cửa sắt - Nhân viên quản lý ra ngoài giao lưu học tập, đã bảy năm chưa trở về, ở bên ngoài không biết còn sống hay đã chết, tiền điện tiền nước đều không nộp, Lục Nghiêu chỉ có thể gánh vác trọng trách nặng nề này.
Bận rộn công việc xong, hắn vỗ vai Yến Khinh nói: "Đi thôi. Đưa nhóc ra ngoài mua đồ."
Yến Khinh dường như có chút xấu hổ. Sau khi bị hắn chạm vào thì vô thức lùi lại một chút. Lục Nghiêu cứ nhìn cậu một hồi không chớp mắt giống như không nhận ra. Cửa bị Lục Nghiêu đạp bay lúc nãy là cửa bên ngoài, phòng bảo vệ vẫn còn một cánh cửa nữa, lúc Lục Nghiêu đứng khóa cửa Yến Khinh bị hắn chặn ở giữa. Lúc làm điều này hắn không suy nghĩ nhiều. Lục Nghiêu chính là người như vậy, từ trước đến nay đều nói một không hai, hắn vừa nóng nảy lại lạnh lùng, cũng không thích nói lời ngon ngọt làm người khác yêu thích, dù sao cũng không ai nghe. Người sợ hắn, thấy hắn liền thiếu điều quỳ xuống dập đầu mấy cái, người ghét hắn lại hận không thể mỗi ngày trèo tường mà đi ra ngoài. Làm nghề này lâu, ngay cả hắn cũng cảm thấy bản thân là một tên lạc loài. Vừa cứng đầu lại còn xấu xa, không muốn làm cho người khác yêu thích, cũng không ai dám đến gần làm quen.
Mà Yến Khinh lại cho hắn một loại cảm giác không giống như vậy. Trong mắt hắn, Yến Khinh vẫn là một đứa trẻ xinh đẹp, mảnh khảnh, cũng may dáng người không thấp, bằng không cả người da thịt đều mềm như vậy ngay cả giới tính cũng khó phân biệt. Nói chuyện vừa nhu thuận lại lễ phép, ai mà không yêu thích chứ?!
(Min BXG: Nói một hồi để sau này người ta đè anh nha kk)
Hai người đứng ở trạm xe buýt chờ một lát, chiếc xe buýt duy nhất đến muộn, Lục Nghiêu đẩy thắt lưng thiếu niên một cái, người phía trước bị bàn tay hắn chạm vào, cả người cứng đờ. Lục Nghiêu híp mắt cười: "Sao vậy?"
Yến Khinh vội vàng liếc hắn một cái, sau đó lắc đầu lên xe.
Tài xế xe buýt cũng là người trong tiểu khu, thoạt nhìn là một người đàn ông trung niên, nhìn thấy họ ông ta vội vàng dập điếu thuốc: "Chào buổi sáng."
Xe loạng choạng một đường đi vào trung tâm thành phố, Lục Nghiêu không dám rời khỏi vị trí làm việc quá lâu, đi mua đồ không phải chuyện lớn gì, tất cả cứ theo tiêu chuẩn phòng của mình mà mua. Yến Khinh đi theo sau hắn, mặc kệ Lục Nghiêu hỏi cái gì, cậu đều đáp được.
Lục Nghiêu để lại số điện thoại và địa chỉ cho người giao hàng, nghiêng đầu cười nói: "Uống trà sữa không?"
Yến Khinh sửng sốt, một lúc sau trên khuôn mặt xuất hiện nụ cười như có như không. Nhưng rồi cậu vẫn đáp: "Không cần."
Lục Nghiêu có chút thất vọng, kêu lên một tiếng, sau đó cũng không từ bỏ, đi mua một ly trà sữa rồi cầm trong tay. Trẻ con tầm tuổi này, bộ dáng lại đẹp mắt như vậy, nếu phồng má nhai trân chân khẳng định rất đáng yêu.
Bọn họ mua đồ xong vừa vặn là giữa trưa, ít người, trên xe buýt cũng không cần chen chúc, cùng với lúc đến không khác nhau là mấy. Lục Nghiêu dựa vào ghế trước nói chuyện phiếm với tài xế, Yến Khinh vẫn ngồi chỗ lúc nãy, thắt lưng thẳng tắp, nghiêng mặt nhìn ra bên ngoài cửa sổ.
Bất kể muốn lên hay xuống, xe buýt đều chỉ dừng ở trạm, khi cách điểm cuối một trạm thì có một tên côn đồ đi lên, chông còn rất trẻ, tên đó nhuộm một cái đầu lông vàng, trên tai có một chuỗi khuyên, Lục Nghiêu híp mắt đếm thử, tổng cộng có chín cái.
Tên côn đồ miệng nhai kẹo cao su, liếc mắt một cái liền nhìn thấy Yến Khinh, cả người thẳng tắp lại giống như đang say xe mà ngồi ghế sau, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm sườn mặt của Yến Khinh.
Tài xế không khởi động xe ngay, mà cười nói: "Anh bạn, cậu lên nhầm xe à?"
Còn một điểm dừng nữa là đến trạm cuối, tên côn đồ này chính là một con người bình thường, thay vì nói là đến tiểu khu thăm người thân, không bằng nói là đưa dê vào miệng cọp. Trong tiểu khu cũng không ít "người" thích ăn thịt. Lục Nghiêu vuốt cằm suy nghĩ một chút, ít nhất ông tài xế này cũng không phải là "người" ăn chay nha...
Tên côn đồ sắc mặt trầm xuống, quay đầu quát một tiếng: "Lái xe của ông đi!"