Một lần tôi đi làm móng với bạn thân, tình cờ anh thợ làm móng đang trò chuyện về chủ đề hot search ‘‘Tín hiệu cầu cứu’’.
Tôi liền nói với bạn thân: "Đáng sợ quá, chúng ta nhất định phải đặt một tín hiệu!"
Hai chúng tôi cộng với người làm móng nghĩ ra một cách, cuối cùng đã tìm ra được một ám hiệu.
Khi nói chuyện phiếm, đôi khi chúng ta thường kết thúc bằng câu ‘‘moa moa da’’, nhưng nếu gặp nguy hiểm, chúng ta có thể dùng ‘‘moa moa ta’’ làm tín hiệu để cầu cứu!
Chỉ có âm điệu của từ cuối cùng trong hai câu là khác nhau, cả hai âm điệu đều được người ta sử dụng hàng ngày, trừ khi cố ý nhấn mạnh, nếu không sẽ không chú ý đến.
Chỉ là đã quá muộn để nhớ lại, những lời đó tôi đã nói xong.
Đúng lúc tôi đang tiếc nuối vì bỏ lỡ cơ hội thì Chu Nghị đã hủy tin nhắn thoại đó.
"Giọng không đúng, em nói lại lần nữa."
Tôi đã mừng thầm trong lòng, nếu hắn đã cho cô cơ hội thì tôi nhất định phải nắm bắt lấy nó!
"Cục cưng, điện thoại của tớ hết pin nên tắt nguồn. Tớ không có chuyện gì, cậu không cần lo lắng cho tớ đâu, moa moa ta."
Nói xong tôi lo lắng cúi đầu xuống, sợ hắn nhận ra điều gì đó bất thường.
Hắn lại hủy bỏ tin nhắn.
"Giọng không đúng, nói lại lần nữa."
Tôi lại lặp lại lần nữa nhưng hắn lại hủy bỏ.
Chẳng lẽ hắn đã phát hiện?
Nhưng hắn đâu có nổi giận đâu.
Nếu thực sự phát hiện ra điều gì đó, hắn không thể bình tĩnh như vậy được.
Tôi đã lặp đi lặp lại hơn chục lần nhưng vẫn luôn kết thúc bằng ‘‘moa moa ta’’.
Cũng may là cuối cùng hắn đã gửi tin nhắn cầu cứu đi.
"Có phải em giở trò trong giọng nói không. Nhưng sau khi lặp lại hàng chục lần, chắc em cũng không dám đâu, hahaha..."
Hóa ra hắn đang lừa tôi, may mà tôi không mắc câu.
Bây giờ mọi chuyện phụ thuộc vào việc bạn thân của tôi có còn nhớ ước định giữa chúng tôi hay không. Liệu cô ấy có thể phát hiện ra tín hiệu cầu cứu của tôi hay không.
16
Ngay sau đó, bạn thân của tôi đã trả lời lại bằng tin nhắn thoại:
"Khương Khương, cậu làm tớ lo lắng ch ết mất! Cậu không sao thì tốt rồi."
"Bây giờ cậu đang ở đâu? Ngày mai hai chúng ta đi dạo phố không?"
Theo sự ra hiệu của Chu Nghị, tôi từ chối mọi lời mời từ bạn thân của mình.
Còn nói là tôi phải đến Tây Tạng du lịch để lặng lẽ tiếp nhận lễ rửa tội cho tâm hồn mình.
Khi nói chuyện phiếm tôi mà nói lời này thì bạn thân nhất định sẽ cười nhạo tôi.
Hai chúng tôi đều giống nhau, so với việc đi tiếp nhận lễ rửa tội thì chúng tôi sợ tia cực tím làm cháy da dẫn đến đen sạm và xấu xí hơn.
Ngay cả biển Tam Á mà còn không muốn đi, chỉ trốn trong khách sạn để chụp hình. Làm sao mà tôi có thể đến một nơi có tia cực tím mạnh và dễ xảy ra phản ứng say độ cao như Tây Tạng chứ?
Ám hiệu của tôi đưa ra đã đủ rõ ràng, tôi hy vọng bạn thân của tôi sẽ hiểu.
17
Bạn thân của tôi biểu đạt sự tôn trọng đối với việc tôi đi du lịch một mình, sau đó lấy cớ đi tắm để kết thúc cuộc tán gẫu này.
Điều này khiến Chu Nghị cảm thấy bạn thân của tôi đã từ bỏ hiềm nghi đối với hắn.
Khi ai đó buông bỏ cảnh giác thì sẽ bắt đầu thả lỏng hơn.
Hắn mang bàn xếp vào, rồi dọn đồ nhắm rượu lên, sau đó bắt đầu uống rượu.
Uống được vài lon bia Chu Nghị đã hơi say. Hắn vừa uống vừa khóc lóc kể lể, nói rằng hắn yêu tôi đến nhường nào, còn tôi luôn nghĩ cách rời xa hắn.
Sau khi phàn nàn xong, hắn thay đổi chủ đề, bắt đầu khoe khoang về kế hoạch bắt cóc của mình.
Hắn nói rằng hắn đã lấy cảm hứng từ bộ phim điện ảnh và đã nảy ra ý tưởng giam cầm tôi. Trong lúc trao đổi cùng với bạn trên mạng, hắn đã từng bước thực hiện kế hoạch này.
Hắn đã chuẩn bị trước một biệt thự có tầng hầm và dây xích chó, chỉ là không nghĩ tới, cho dù đã trả lời tin nhắn trên điện thoại của tôi nhưng bạn thân của tôi vẫn tìm đến cửa.
Khi hắn dừng lại thì tôi sẽ đặt câu hỏi, thỉnh thoảng còn khen ngợi hắn, khiến cho hắn nói không ngừng, nói càng nhiều càng tốt.
Biết người biết ta, vậy mới có thể tìm ra cơ hội phản kháng.
Càng nghe về kế hoạch bắt cóc tôi của Chu Nghị, tôi càng trở nên kinh hãi.
Cái gì gọi là nếu tôi ngoan ngoãn thì sẽ được nuôi như một con ch ó, nhưng nếu không nghe lời thì tủ lạnh cũng đã chuẩn bị xong?
Hắn dự định nếu tôi không chịu phối lúc bị nhốt thì hắn gi ết tôi, sau đó đông cứng trong tủ lạnh sao?
Bây giờ hắn không còn lo lắng gì nữa, bất cứ lúc nào đều có thể động thủ với tôi.
Tôi sợ không thể đợi được đến lúc bạn thân tìm ra manh mối cứu tôi nên chỉ có thể tìm cách chủ động hơn.
Chu Nghị rõ ràng đã say rồi nhưng tôi vẫn thấy chưa đủ.
Tôi nói ‘‘Anh uống nhiều quá rồi, đừng uống nữa.’’ Trong khi vẫn mở lon bia đưa trước mặt hắn.
Người say làm sao có thể thừa nhận mình say, bọn họ sẽ chỉ tiếp tục uống để chứng minh mình không say thôi.
Đột nhiên, Chu Nghị sửng sốt một chút, sau đó loạng chà loạng choạng đi đến góc tường rồi c ởi quần ra.
Cùng với tiếng nước, mùi nước tiểu khó chịu tràn ngập khắp tầng hầm.
Điều này khiến tôi quyết tâm rời khỏi địa ngục này càng sớm càng tốt.
18
Cuối cùng, khi hắn sắp uống hết một thùng bia, Chu Nghị lớn tiếng nói với tôi:
"Tôi làm tất cả những điều này... đều vì... tôi không muốn rời xa em... tôi yêu em... tôi muốn... ở... bên em... mãi mãi..."
Sau đó hắn đã ngã quỵ trên bàn, vang lên tiếng ngáy và ngủ thiếp đi.
Vào lúc Chu Nghị say rượu thì chiếc điện thoại của tôi rơi xuống đất, cách tôi không gần lắm, dùng tay không thể với tới nhưng tôi có thể dùng chân.
Tôi nhìn chằm chằm vào Chu Nghị, một bên cố gắng kéo điện thoại tới chỗ mình.
Sau khi lấy được điện thoại, tôi cài chế độ im lặng rồi mở khóa, mở WeChat ra, sau đó mở khung chat của bạn thân và gõ chữ…
Trong lúc làm việc này tay tôi vô cùng run. Tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm vào Chu Nghị, sợ hắn đột nhiên mở mắt ra nói với tôi rằng đây là cái bẫy mà hắn sắp đặt. Hắn sẽ phát hiện ra tôi không nghe lời, sẽ giấu tôi vào trong tủ lạnh.
"Tớ ở tầng hầm trong biệt thự của Chu Nghị."
"Lối vào ở phòng bếp."
Sau khi tin nhắn được gửi đi, tôi xóa lịch sử tin nhắn rồi thả điện thoại về chỗ cũ.
Sau đó tôi cuộn tròn vào trong góc, bắt đầu nghiên cứu tháo sợi dây xích ch ó.
19
Đầu dây xích ch ó này quấn quanh cổ tôi và khóa bằng một ổ khóa.
Tôi không biết chìa khóa ở đâu nên hiện giờ tôi chưa thể mở ra được.
Đầu còn lại được nối với một chiếc vòng cố định trên tường, nếu không dùng lực sẽ không kéo nó ra được.
Tuy nhiên, cái này dùng để xích ch ó nên Chu Nghị đã bỏ một điều.
Có một số việc ch ó không làm được nhưng con người thì làm được, chẳng hạn như việc vặn ốc vít.
Không sai, chiếc vòng trên tường được cố định bằng bốn chiếc ốc vít.
Bây giờ tôi chỉ cần tháo nó ra là có thể mang sợi dây xích ch ó rời khỏi tầng hầm này.
Đầu ốc vít lộ ra ngoài có hình lục giác, không thể vặn bằng tay mà phải dùng đến tua vít.
Ở tầng hầm không có tua vít, tôi có thể thay thế bằng cái gì đây?
Tôi vừa suy nghĩ vừa lục lọi, tìm kiếm những vật đang có ở đây.
Sự thật chứng minh, khi con người bị ép đến mức nóng nảy thì họ cái gì cũng làm ra được.
Tôi đột nhiên nghĩ đến việc dùng đũa kẹp song song đinh ốc, như vậy có thể mượn lực vặn lỏng ốc vít!
Tôi vội vàng lấy một đôi đũa.
Nó không dễ dàng nhưng tôi vẫn làm được.
Vào lúc tôi đang vui mừng thì phía sau lại truyền đến giọng nói của Chu Nghị:
"Em không trốn thoát được đâu."
Ngay lập tức huyết áp của tôi tăng cao, lông tơ đều dựng lên hết.
Khi nghe thấy tiếng ngáy lần nữa, tôi mới dám cứng ngắc quay đầu.
Nhìn thấy Chu Nghị vẫn còn nhắm mắt nằm trên bàn, giống như vừa mới nói mơ vậy.
20
Bị Chu Nghị hù dọa gần như sụp đổ, tay tôi run đến mức không thể tiếp tục được nữa.
Nhưng nếu bây giờ tôi không trốn, không biết lần sau còn có cơ hội hay không.
Tôi lấy một lon bia vừa khui rồi uống một hơi hết một nửa.
Uống bia khiến tôi can đảm hơn, sau vài lần hít thở sâu, tay tôi đã tốt hơn nhiều, miễng cường mà có thể tiếp tục.
Chất lượng đũa dùng một lần này không tốt lắm, cũng may là người bán hàng tặng thêm cho vài đôi đũa vì đặt nhiều đồ ăn.
Trước khi tất cả mấy đôi đũa bị gãy, tôi đã thành công vặn lỏng bốn chiếc ốc vít.
Tiếp theo, tôi dùng tay để tháo các ốc vít xuống.
Khi tôi vừa tháo con vít đầu tiên ra, phía sau đột nhiên có một tiếng động lớn khiến tôi sợ đến mức tim muốn ngừng đập vài nhịp.
Chậm rãi quay đầu lại, tôi thấy Chu Nghị đã ngã từ trên ghế xuống.
Tôi vội vàng đứng dậy, dùng cơ thể để che chỗ trên tường, một bên đem ốc vít vừa tháo ra vặn lại chỗ cũ.
Khá tốt, một lát sau, tiếng ngáy lại vang lên.
Tôi sợ hắn có thể tỉnh dậy bất cứ lúc nào nên luôn nhìn chằm chằm vào động tĩnh của Chu Nghị, hai tay giấu phía sau lưng hành động.
Không gặp nguy hiểm, bốn chiếc ốc vít nhanh chóng được tháo ra bằng cả hai tay.
Tôi ôm dây xích vào trong ngực, cởi giày rồi rón rén bước ra ngoài.
Trước khi đi tôi vẫn không quên lấy điện thoại của mình.
21
Cuối cùng cũng trốn ra khỏi biệt thự của Chu Nghị.
Tôi lấy điện thoại ra định gọi cho bạn thân, nhưng đang gọi thì điện thoại hết pin mà tắt máy.
Tất cả các ngôi nhà đều có tường cao bao quanh, tôi là người duy nhất trên con đường rộng rãi này, không có chỗ nào để trốn.
Tôi không dám nhờ hàng xóm giúp đỡ, nếu lại bị lừa gạt đến tầng hầm nhà ai, đến lúc đó cảnh sát sẽ không thể tìm thấy tôi.
Tôi chỉ có thể lục lọi trí nhớ lúc tôi đến, theo hướng cổng biệt thự mà chạy trốn.
Nửa giờ sau, tôi nhìn cánh cửa biệt thự nhà Chu Nghị đang mở trước mặt, mắng một câu th ô tục.
Chu Nghị khẳng định đã lên kế hoạch từ trước, lúc tới hắn đã dẫn tôi đi một vòng. Nếu cứ tiếp tục đi theo lộ trình trong trí nhớ thì không biết phải mất bao lâu mới đến được cổng lớn.
Tôi cố gắng nhớ lại lộ trình lái xe của Chu Nghị trong đầu, nhưng tôi không biết gì về sơ đồ mặt bằng của các căn biệt thự nên cái này hoàn toàn vô dụng.
Trong lúc lo lắng, tôi chợt nghĩ đến khi bạn thân của tôi đưa cảnh sát đến đây thì chắc chắn họ đã đi con đường ngắn nhất!
Khi rời biệt thự, bọn họ đi về phía bên phải, nhưng con đường Chu Nghị đưa tôi đi lại là hướng ngược lại.
Hơn nữa Chu Nghị không đợi ở cửa quá lâu để tiễn họ, có nghĩa là chỗ ngoặt cũng không còn xa nữa!
Quả nhiên đi về phía bên phải khoảng 500m thì bên trái sẽ xuất hiện một ngã tư, sau khi rẽ trái thì đi thêm 200m nữa, tôi nhìn thấy cổng lớn!