Tôi Bị Kẻ Thù Cũ Ký Hiệu Rồi

Chương 42: Ngoan một chút



Tô Chiêm gần như run lên theo bản năng, đôi mắt màu hổ phách trợn tròn, giống như một con thú nhỏ bị làm cho giật mình, kinh hãi nhìn Văn Mặc, còn thấp thoáng mang theo vài phần tức giận.

Cậu chỉ cảm thấy lông tơ sau lưng mình đều dựng thẳng lên, đôi môi run rẩy, nói không nên lời.

Văn Mặc cúi đầu nhìn bộ dạng hoảng sợ của Tô Chiêm, cụp mắt, cũng không biết đang nghĩ tới cái gì, một lát sau nhàn nhạt nói: "Không muốn tôi như thế thì ngoan ngoãn một chút, lần sau đừng có đứng dầm mưa, tôi cũng sẽ không đối xử với cậu như vậy."

Hắn nói xong, thấy Tô Chiêm vẫn còn đứng chết trân không nói lời nào, dứt khoát kéo tay Tô Chiêm, kéo cậu ra khỏi gian hàng của Givenchy.

Nữ nhân viên bán hàng beta nhìn thấy toàn bộ sự việc thở ra một ngụm khí lạnh, hai tay đưa lên che mặt, chỉ cảm thấy bản thân nhìn không nổi nữa rồi.

Hôm nay cô chính là trái chanh ở trên một cây chanh siêu chua!

Đây là thứ cưỡng chế đánh dấu cưỡng chế yêu kiểu thần tiên gì đây hả, alpha tuổi tác không lớn mấy ngoài miệng lạnh lùng cay nghiệt hết sức, nhưng trên thực tế thì động tác kéo bé omega kia rời đi lại dịu dàng đến không chịu được.

Trước khi đi còn vung tay chi ra mấy vạn tệ mua quần áo cho omega và bản thân, còn mua đồ tình nhân nữa chứ!

Nếu như đây là cách alpha sử dụng kí hiệu để làm omega phục tùng, vậy thì kiếp sau hãy cho cô cũng được làm một omega đi, kiểu alpha cưỡng chế như vậy, xin hãy đưa cho cô một đám!

Tô Chiêm bị Văn Mặc kéo đi, cậu trầm mặc không nói mà đi sau lưng Văn Mặc, trên người mặc quần áo mới sạch sẽ khô thoáng vừa mới thay vào, đầu tóc cũng mới vừa dùng khăn lông lau khô, ngọn tóc không còn tích nước, chỉ có còn hơi ẩm ướt.

Mái tóc đen mềm mại trở nên vô cùng ngoan ngoãn, cậu mím môi, nét mặt mang theo vài phần ảm đạm và quật cường.

Văn Mặc kéo Tô Chiêm đi được một đoạn, thấy Tô Chiêm vẫn luôn im lặng không nói gì, dừng chân xoay người lại, nhìn thấy dáng vẻ mím môi của Tô Chiêm.

Vành mắt của thiếu niên đỏ lên, trên gương mặt trong sáng thanh tú lộ ra vẻ cô đơn mà chính bản thân cậu cũng không phát giác được, cậu giống như là một con vật nhỏ không có chốn về, trong mắt toát ra sự cô độc, nhưng lại quật cường không chịu nói ra gì hết.

Văn Mặc nhắm mắt lại rồi mở ra, sau đó ôn hòa hỏi: "Cậu giận rồi sao?"

"Không." Tô Chiêm thử rút tay mình lại, lần này thành công rút ra được, cậu buông thõng tay bên người, nhẹ giọng nói: "Không có giận."

"Vậy là bị sợ rồi, cảm thấy khó chịu sao?"

Tô Chiêm không nhìn Văn Mặc, nhàn nhạt nói: "Cũng không."

"Thế thì vì sao lại không nói chuyện?" Văn Mặc nhìn cậu hỏi.

"Cậu đã dùng tới bản năng khuất phục của omega trước alpha rồi, còn muốn tôi nói cái gì nữa?!"

Tô Chiêm nói xong câu này, bỗng nhiên cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.

Cậu còn chưa kịp hồi tưởng lại, Văn Mặc đã tự dưng phì cười một tiếng, "Tô Chiêm, trước giờ tôi không phát hiện, hóa ra khi cậu nói chuyện với tôi, cũng có thể giống bạn trai nhỏ nổi tính cáu kỉnh đến như vậy."

Tô Chiêm không cố giận dỗi được nữa, xấu hổ ảo não trừng Văn Mặc: "Cậu nói cái gì đó?!"

"Nói là, hôm nay tôi sắp bị cậu chọc cho tức chết, còn phải chú ý đến tính khí và cảm nhận của cậu, nghe cậu làm nũng giống như một cậu bạn trai nhỏ đang cáu kỉnh ngang bướng." Văn Mặc nói đến đây, yếu ớt thở dài một hơi. "Cảm thấy tôi có xu hướng sớm ngày bước vào cuộc sống kiểu mẫu của cha tôi."

Tô Chiêm nghe không hiểu. "Cậu đang nói đến mấy thứ linh tinh kì quái gì vậy."

"Đang nói......" Văn Mặc kéo dài tiếng nói, buồn bực nhìn cậu, khẽ hừ một tiếng, "Hôm nay tôi sắp bị cậu làm cho tức chết, tôi còn luyến tiếc không nỡ giày vò cơ thể cậu, cậu thế mà lại dám để bản thân đứng dưới trời mưa cho mưa xối lên người."

Lần này Tô Chiêm đã nghe hiểu được lời Văn Mặc nói, trong nháy mắt liền đỏ mắt, cậu trừng mắt nhì Văn Mặc, nói năng lộn xộn: "Cái gì mà cậu, cậu không nỡ giày vò cơ thể tôi, cái quái gì vậy, cơ thể của tôi thì liên quan gì đến cậu, tôi......tôi muốn bản thân như thế nào, thì cứ như thế đấy......."

Cậu nói xong, cảm thấy lời nói của mình chưa đủ cường điệu, nội dung chính chưa đủ rõ ràng rành mạch, lại nhấn mạnh thêm một lần nữa: "Cơ thể của tôi thuộc về bản thân tôi, tôi có thể tùy ý sử dụng, muốn làm như thế nào thì làm như thế đấy, không liên quan đến cậu, cho dù tôi có đứng dưới trời mưa thì đó cũng là chuyện của riêng tôi, chẳng có liên quan gì đến cậu cả."

Cậu bình tĩnh nói hoàn chỉnh từng câu từng chữ xong, lại bắt đầu tự thấy hài lòng về bản thân, ừ, cậu đã nhấn mạnh được quyền sở hữu thân thể cá nhân của bản thân mình, quá đỉnh.

Nhưng không quá vài phút thì cậu liền phản ứng lại, lời cậu vừa nói lúc nãy thật sự là tổ hợp của trẻ trâu và ngố tàu, cậu, cậu vừa phát biểu quyền sở hữu thân thể gì vậy chứ.

Đây, quả thật là......

Cậu từ trạng thái nóng đầu mà tỉnh táo lại, cúi thấp đầu, vô cùng ngượng ngùng khó xử.

Văn Mặc nhìn thấy cậu cúi đầu xuống, một mình ngượng nghịu đỏ mặt trước, thì khẽ cười ra tiếng.

Da của Tô Chiêm rất trắng, trên mặt có hơi phớt hồng thì hiện ra vô cùng rõ ràng, lần này cậu hết sức ngượng ngùng xấu hổ, vệt ửng đỏ trên mặt thậm chí lan đến cả trên lỗ tai.

Vành tai nhỏ nhắn trắng trẻo được bao phủ bởi một vòng đỏ, trông thật sự vô cùng đáng yêu.

Văn Mặc nhìn rồi lại nhìn, không nhịn được mà mềm lòng.

Mặc dù hắn luôn nói mình từ nhỏ đã bị xem thành cước phí tính thêm mà nuôi lớn, nhưng dù sao cũng là đại thiếu gia của nhà họ Văn, là con một, từ nhỏ đã được cưng chiều không ít.

Tính tình của hắn cũng không được tốt, nhưng lần này rất nhanh đã mềm lòng.

Khi hắn nghe được Tô Chiêm muốn dầm mưa qua điện thoại, thiếu chút nữa đã tức đến phát điên.

Hắn dùng tốc độ nhanh nhất đuổi đến bên chỗ của Tô Chiêm, nhìn thấy cả người Tô Chiêm ướt sũng đứng trước cửa trung tâm thương mại, máu hắn nóng lên, tin tức tố alpha trong người hắn cuồn cuộn, thói xấu của alpha, lòng chiếm hữu và cưỡng chế trong người hắn làm ầm ĩ lên, hắn gần như muốn cưỡng ép đánh dấu Tô Chiêm.

Nhưng hắn vẫn không làm vậy, hắn không những không làm, mà còn đè nén cơn nóng nảy của mình mà dẫn Tô Chiêm đi thay quần áo, không ngờ rằng chỉ nói Tô Chiêm hai câu, đứa nhóc yếu ớt này lại giận dỗi, còn tủi thân cho hắn xem.

Lúc này hắn đột nhiên cảm thấy, cha hắn quả đúng là cha của hắn, nói cấm có bao giờ sai.

Omega rất là yêu kiều vô cùng yêu kiều, không chú ý một chút là sẽ nổi giận, còn rất khó dỗ dành, sớm muộn gì cũng có ngày trèo lên đầu mi.

Văn Mặc tự dưng cảm thấy, câu tổng kết lại thật là sâu sắc, đều là kinh nghiệm xương máu của người từng trải, hắn, có lẽ chắc cũng cần phải cân nhắc tiếp thu một chút.

Mặc dù hắn đã sắp không giận nổi nữa, nhưng sắc mặt vẫn cứ lạnh tanh, "Không liên quan gì đến tôi? Lúc tôi đánh dấu cho cậu, thân thể cậu cũng không nói là không có liên quan đến tôi."

"Cậu, tôi......" Tô Chiêm ngẩng đầu phắt dậy, bực tức nhìn Văn Mặc, nhưng vẫn cứ không phản bác được.

Văn Mặc cụp mí mắt, ung dung thong thả tổng kết: "Cho nên, sau này cậu không được phép tự giày vò thân thể của mình như vậy nữa, cho dù là bởi vì lí do gì cũng không được phép không quý trọng bản thân như vậy. Tôi còn không nỡ thật sự đánh dấu cậu, không cho phép cậu làm hại đến cơ thể của mình như vậy nữa, nếu có lần sau, tôi có thể sẽ không dễ dàng bỏ qua cho cậu đâu."

Nhắc tới cái này, Tô Chiêm tỏ ý mình có lời muốn nói: "Cậu như thế này còn tính là chưa thật sự đánh dấu sao? Cậu rốt cuộc định không bỏ qua cho tôi kiểu gì?"

Văn Mặc không nói, cứ nhìn chằm chằm vào Tô Chiêm, đôi đồng tử đen như mực trở nên hết sức u ám.

Tô Chiêm nuốt một ngụm nước bọt, bất giác thấy khẩn trương.

Sau một hồi lâu, Văn Mặc mới dùng giọng điệu vô cùng dịu dàng mê người nói: "Cậu nên học lại kiến thức về hai giới tính AO thêm một lần nữa, xem thử xem đánh dấu hoàn toàn là xảy ra chuyện gì."

Tô Chiêm: "......"

Bản năng cảm giác được sự nguy hiểm.

"Đi thôi." Văn Mặc nói xong, lại kéo tay Tô Chiêm lần nữa, lôi người đi ra ngoài.

Tô Chiêm bị kéo cho lảo đảo một chút, Văn Mặc lập tức xoay người đỡ lấy cánh tay của Tô Chiêm, nâng cậu đứng vững.

Văn Mặc nhíu mày hỏi Tô Chiêm: "Có phải bị bệnh rồi không?"

Hắn vừa nói, vừa dùng một tay đỡ lấy Tô Chiêm, một tay khác sờ lên trán Tô Chiêm, đầu lông mày nhíu lại, là bộ dạng rất lo lắng.

Tô Chiêm nhìn thấy dáng vẻ nhíu mày của Văn Mặc, cuối cùng cũng hậu tri hậu giác phát hiện, hôm nay Văn Mặc làm mặt lạnh lâu như thế, còn nói đến chuyện sự phục tình trong kí hiệu.

Hình như, đều là vì lo lắng cho cậu.

Sau khi ý thức được điểm này, Tô Chiêm đứng ở tại chỗ thổn thức một lúc lâu.

Cậu không thể tả được cảm xúc của bản thân cụ thể là gì, chỉ cảm thấy trái tim như một hồ nước tĩnh bị người ta thả vào một hòn đá to, lúc ban đầu chỉ bắn lên một ít bọt nước, nhưng sau đó lại nổi lên những gợn sóng tầng tầng lớp lớp, liên tiếp không nghỉ, càng lúc càng dày đặc."

Vành mắt của cậu cay cay, trước giờ cậu chưa hề biết, vào lúc cậu cho là bản thân mình bị cha mẹ nuôi dưỡng từ bé bỏ rơi, cảm thấy thế gian rộng lớn nhưng lại không có nơi nào cho cậu nương náu.......

Vẫn còn có một người quan tâm đến cậu như thế.

Sẽ bởi vì cậu dầm mưa, giày vò thân thể của mình mà buồn bực, nổi giận với cậu.

Nhưng sự tức giận này cũng chẳng kéo dài bao lâu, đã lại đến xem xem cậu có bị bệnh hay không.

Cái người từ lúc ban đầu gặp mặt đã chọc ghẹo cậu, người mà ngày trước cậu xem như kẻ thù không đội trời chung này, lại có thể lo lắng cho cậu như vậy.

Cõi lòng cậu chua xót rồi lại mềm nhũn.

Cậu chuyển động cổ họng, miễn cưỡng mở miệng, trong giọng nói mang theo giọng mũi dày đặc: "Tại sao cậu lại quan tâm tôi đến như vậy?"

Văn Mặc lấy tay ra khỏi trán của cậu, trán cậu có hơi nóng, Văn Mặc lo lắng ở trong lòng, lại nghe được âm mũi khi cậu nói chuyện, càng thêm không có tâm trạng để nghĩ ngợi lung tung, nói thẳng: "Tại sao thì cậu tự mình đoán đi, bây giờ tốt nhất là cậu ngoan một chút, đừng để tôi nổi giận nữa, tôi dẫn cậu đi bệnh viện khám."

Cậu há miệng, muốn nói không cần làm lớn chuyện, cậu cảm thấy chút cảm mạo này của mình không phải là vấn đề, nhưng chạm phải ánh mắt vẫn còn mang theo chút tức giận và lo lắng của Văn Mặc, câu nói đó của cậu bất giác tự động rụt trở lại.

Cậu nghiêm túc nhẹ giọng nói: "Cảm ơn."

Văn Mặc sợ cậu bị bệnh, không trêu ghẹo, mà ngược lại thở dài giống như một vị cha già, "Không cần nói cảm ơn với tôi, cậu biết chăm sóc tốt cho bản thân mình chính là lời cảm ơn lớn nhất đối với tôi rồi."

Tô Chiêm hiền dịu thành thật tùy ý để Văn Mặc kéo tay cậu đi về phía cầu thang của trung tâm thương mại.

Lúc đi đến cầu thang, bọn họ có đi ngang qua một cửa hàng đồ ngọt, Văn Mặc đứng trước cửa hồi lâu rồi tiến vào cửa hàng, mua một ly trà sữa trân châu nóng thêm pudding sữa.

Tô Chiêm cũng đi vào theo, mơ mơ màng màng nhìn Văn Mặc đi mua trà sữa trân châu, mãi đến khi Văn Mặc đặt ly trà sữa trân châu vẫn đang âm ấm vào trong tay cậu thì cậu mới phản ứng lại, hỏi: "Sao lại đưa cho tôi?"

Văn Mặc "chậc chậc" hai tiếng: "Cha tôi nói omega đều thích loại đồ uống ngọt ngào có vị sữa này, còn vô cùng thích thêm pudding sữa, cậu bệnh rồi nên mua cho cậu một ly, sẵn tiện còn có thể ủ ấm tay."

Tô Chiêm chưa từng uống qua thứ đồ ngọt mà cậu cho rằng nó thuộc về con gái, cả người gượng gạo cầm ly trà sữa, lúng túng nói: "Tôi không thích uống cái thứ này đâu, không cần mua cho tôi, cậu uống đi."

Văn Mặc trực tiếp cắm ống hút vào giúp cậu, nói: "Cậu thử tí đi."

Tô Chiêm bán tín bán nghi nhìn ly trà sữa trong tay, suy nghĩ một lúc, vẫn là không muốn lãng phí "một hồi tâm ý" của Văn Mặc, ngậm ống hút bắt đầu uống.

Cậu uống hai ngụm, bỗng nhiên cảm thấy mùi vị cũng ổn, ngọt ngọt, kèm theo chút vị sữa, lại thêm hương trà, hòa quyện với nhau......

Uống rất ngon.

Trân châu ở trong trà sữa cắn vào giòn dai, cảm giác khi ăn vô cùng đỉnh, pudding sữa mềm mềm, tràn ngập hương sữa.

Bất tri bất giác, cậu uống trà sữa mà uống đến không ngừng lại được, đợi đến khi đi theo Văn Mặc xuống đến tầng một của trung tâm thương mại, cậu đã uống hết cả ly trà sữa.

Cậu kinh sợ nhìn vào ly trà sữa bị cậu uống cạn......

Trời má, từ lúc nào mà cậu thích uống loại đồ uống ngọt cmn ngào này vậy?

Chẳng lẽ phân hóa thành omega còn có thể làm thay đổi sở thích của cậu luôn sao?

Tô Chiêm nhìn ly trà sữa trống không, sâu sắc hoài nghi nhân sinh.

Cậu lộ ra vẻ mặt kinh ngạc không dám tin, miệng hơi hé ra, đôi mắt màu hổ phách mở thật to, biểu cảm đáng yêu không chịu được.

Văn Mặc nhìn thấy, nhịn cười lấy ly trà sữa rỗng đi cho cậu, chậm rãi hỏi: "Uống ngon nhỉ."

Tô Chiêm uống sạch một ly trà sữa chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi, thật sự không thể dối lòng mà nói ra câu không ngon được, chỉ có thể sờ sờ đầu mũi, nói: "Cũng khá ngon đó."

Văn Mặc rất hài lòng, hơi híp mắt lại, cuối cùng cũng lộ ra một chút ý cười, "Ngoan, lần sau lại mua cho cậu tiếp."

Tô Chiêm nghe được chữ "ngoan", theo bản năng muốn xù lông ngay, nhưng trong giây lát nghĩ đến Văn Mặc vừa mới đối xử rất tốt với cậu, lớp lông này đã không xù lên nổi nữa.

Thế thì chỉ có thể, "ngoan" một chút thôi.

- --------------------------

Tác giả có lời muốn nói:

Văn Mặc: Chắc hẳn cậu chưa có học qua cái gì là đánh dấu hoàn toàn mới có thể nói ra loại lời nói ngây thơ thế này.

Tô Chiêm: Hôm nay lại là một ngày thật thơm*, đối tượng thật thơm chính là trà sữa trân châu do Văn Mặc mua, làm tròn lại thì chính là tôi thật thơm với Văn Mặc.

[*Gốc 真香: ngôn ngữ mạng TQ, chỉ việc 1 người ban đầu không thích làm một việc nhưng sau đó lại chủ động thực hiện]