Cho đến khi ngồi lên xe, lời nói đầy ẩn ý của Tiết Chỉ Hành vẫn còn quanh quẩn trong đầu Sở Từ. Cậu tựa vào cửa xe, nhìn phố phường phồn hoa bên ngoài cửa sổ, trong lòng nặng suy tư.
Cho dù Tiết Chỉ Hành không đề cập đến, cái rắc rối này cũng đã hình thành trong đầu Sở Từ từ rất lâu rồi. Cậu tự nhận mình là một kẻ vô danh, tuy dung mạo có thể xem được nhưng trong giới giải trí không thiếu quốc sắc thiên hương, suy ra vẫn không có gì đặc biệt đáng để chú ý. Trong giới không thiếu những tân binh trẻ đẹp, năm này qua năm khác sóng sau xô sóng trước, vậy mà bản thân lại có thể đứng trong cơn sóng dâng trào này, rốt cuộc cậu có gì khiến cho công ty phải nể phục cậu?
Rõ ràng cậu đang ngồi đây, nhưng lại như lâm vào một màn sương mù. Cậu không thấu được đâu là thật, dưới chân là khoảng không, không biết thật giả.
Tới nơi trời đã khuya, đã nhiều đêm Sở Từ không về nhà. Do là cậu luôn ở trong đoàn làm phim, sau đó lại được cứ đến chi nhánh khác của công ty để xử lý tai tiếng, cho nên qua vài tháng cậu mới về nhà lại. Có lẽ vì lâu lắm không trở lại nơi này, vì thế nhìn tòa nhà bụi bặm không chút đặc sặc cậu lại thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút, bước chân xuống xe cũng nhẹ nhàng khoan khoái.
Ngược lại, Đường Nguyên thò đầu ra khỏi cửa xe, trề môi ghét bỏ đánh giá mấy vết lốm đốm trên tường nhà.
"Tiều Từ, hay chú em đổi chỗ mới đi? Bên này không có bảo vệ, nhìn thế nào cũng không yên tâm được." Hắn ta dừng một chút, sau đó nói. "Công ty chi tiền, em cứ chọn một nơi mình thích là được."
Dù sao cậu cũng là người nhà của ông chủ, đừng nói tiền công ty, đoán chừng ông chủ còn muốn đóng gói mình nhét vào nhà cậu.
Đường Nguyên cảm thấy cách mình quản lý nghệ sĩ rất chu đáo, nhưng lại không chú ý đến đôi mắt nghệ sĩ nhà mình tối sầm lại. Bàn tay Sở Từ đặt lên xe cứng đờ, trong bóng đêm u tối gật đầu với hắn ta. Cậu không nói cần, cũng không nói không cần, chỉ ngoan ngoãn vẫy tay: "Anh lái xe cẩn thận, chú ý an toàn."
Nghệ sĩ nhà mình vừa ngoan ngoãn vừa hiểu chuyện, tâm Đường Nguyên tan thành bãi mưa xuân. Vừa định trả lại, chuông di động reo lên.
Đến từ ông chủ ác độc xảo trá quỷ quyệt luôn đe dọa trừ lương hắn ta.
Đường Nguyên dừng tay, quay đầu nhìn Sở Từ vẫn đang nhìn mình, mỉm cười vẫy tay lại với cậu. Hắn ta lái xe thêm một đoạn, xác định Sở Từ không còn nghe được gì nữa mới nhận cuộc gọi: "Alo, ông chủ...."
Giọng nói đầu bên kia trầm thấp, từ lời nói hiện rõ vài phần mệt mỏi: "Tới nơi chưa?"
Hắn không nói rõ là người nào, nhưng lòng Đường Nguyễn đã tỏ, vội nói: "Đã tới rồi, cậu ấy vừa mới lên lầu, có lẽ lát nữa sẽ đi ngủ."
Hắn ta đeo tai nghe, nhân lúc đối phương im lặng báo cáo lại tình hình hôm nay Sở Từ ăn gì, mặc gì, đi lại, chuyện lớn chuyện bé kể lại toàn bộ: "... Bữa sáng cậu ấy ăn rất ít, chỉ ăn một quả táo, tối thì ăn rất nhiều bánh đậu đỏ yokan. Vừa nãy tôi có dặn cậu ấy về nhớ uống sữa, chắc sẽ không có vấn đề gì xảy ra."
Đầu bên kia im lặng hồi lâu, một lúc sau mới nói một câu:"Thêm một ít rau củ, cho anh ấy ăn cà rốt."
Đường Nguyên vội vâng dạ, khóe miệng giật giật.
"Còn nữa, anh đi hỏi đầu bếp."
Đường Nguyên: "???"
"Nếu không đào được người đến, mua công thức bánh yokan cho tôi." Tần Lục dừng lại, nói tiếp, "Anh học."
Đường Nguyên: "..."
Oắt đờ phoắc! Muốn hắn ta làm đại diện kiêm luôn chức đầu bếp hay sao!
Toang mở miệng kháng nghị, Tần Lục đã sớm chuẩn bị trước: "Tiền lương tháng này nhân đôi."
Đường Nguyên lập tức biến thành mặt chó: "Không thành vấn đề, trong vòng 3 ngày, thuộc hạ nhất định sẽ học được món này."
Mãi đến khi Tần Lục phát biểu ý kiến chỉ đạo xong, hắn ta mới rút tai nghe ra, cảm thấy con mẹ ông chủ làm đổ mồ hôi lạnh. Rõ ràng là sói gian xảo muốn chết, lại giả làm cừu non bên cạnh Tiều Từ.
Hắn ta rất rất không hiểu nổi, chẳng lẽ là tình thú hiện nay sao?
- -
Đèn trong phòng vẫn sáng.
Sở Từ lấy chìa khóa mở cửa. Vừa quay đầu định đẩy vali vào nhà, phía sau bỗng vang lên giọng nam uyển chuyển êm tai: "Gia ơi, ngài đã về rồi..."
Âm thanh trong trẻo như hoàng anh, âm cuối móc nhẹ nhưng vẫn nam tính, hấp dẫn. Ngay sau đó, một cánh tay nhẹ nhàng choàng qua, mang ý nghĩa khác thường nào đó chậm rãi sờ từ ngực Sở Từ sờ xuống, cuối cùng nắm lấy tay cậu.
Khi Sở Từ bị người này chạm vào, lập tức cảm thấy toàn thân nổi gai ốc, vội vàng quay đầu xem chuyện gì xảy ra.
Vừa nhìn, cậu bị hoảng sợ.
Chàng trai trước mặt có mái tóc dài đen óng quấn quanh người. Khóe mắt hơi nhếch lên, đôi mắt phượng thuần khuyết, mỗi cái nhíu mày hay nụ cười trong ánh mắt đều phong tình chết người. Chàng trai không mặc quần áo đàng hoàng, trang phục màu đỏ mặc lỏng lẽo, lộ nửa bờ vai tròn trịa trắng nõn.
Ánh mắt Sở Từ từ dịch xuống dưới, chậm rãi dừng lại hông của chàng trai.
Nếu cậu không nhìn lầm thì... Một cái đuôi mềm mại đang cọ tới cọ lui trên đùi y.
Bỗng dưng cậu có một cảm xúc muốn tung cửa rời khỏi nơi đây.
Cậu còn chưa kịp động đậy, chỗ cửa truyền đến tiếng sột soạt, sau đó một bàn tay mảnh khảnh như ngọc chậm rãi mở rèm cửa, đôi mắt trong veo như chứa đựng non sông trong mắt. Người nọ một thân bạch y, móc tóc đen được quấn gọn dưới mũ miện, nhỏ giọng nói: "Gia đã trở lại."
Sở Từ vô thức lùi về sau, bình tĩnh xoay người kéo cửa: "Xin lỗi, tôi đi nhầm nhà."
Mắt thấy cậu sắp phải đi, cậu chàng hồ ly quyến rũ không cam lòng, vội dùng tấm thân nhỏ bé nhào lên người cậu, nửa cưỡng ép nửa nũng nịu kéo tay Sở Từ: "Sao lại chạy? Gia là chủ nhân nơi này mà, ngài đã quên rồi sao?"
Tuy động tác rất nhẹ nhàng nhưng sức lực lại không nhẹ chút nào. Sở Từ giãy giụa mấy lần cũng không thể thoát ra được, nhất thời càng thêm kinh ngạc, biết rõ người trước mặt tuyệt đối không phải người thường, có thể là do vị thần tiên nào đó biến ra. Cậu miễn cưỡng tránh khỏi diễm sắc ôn hương, hỏi: "Cho hỏi là vị nào?"
"Vì sao gia lại hỏi như vậy?" Người phía sau cuộn mình như rắn, phả hơi thở vào tai cậu: "Gia nhắm mắt lại đi..."
Cậu chàng cố hết sức vẫn không làm lung lay vẻ mặt của Sở Từ, cậu vô cảm kéo tay cậu ta xuống, hỏi: "Nhóm thần tiên kia đâu?"
Từ khi được nặn ra, hồ yêu chưa bao giờ gặp người lạnh lùng đến như vậy. Cậu chàng trừng mắt, như thể không hiểu Sở Từ đang nói cái gì.
"Nhóm thần tiên kia đâu?" Sở Từ kiên nhẫn lặp lại lần nữa.
Hồ yêu theo bản năng quay đầu nhìn lại, Sở Từ nhìn theo ánh mắt của cậu ta lại không thấy ai. Người vén rèm là một cậu nhóc tóc bạc bó hai búi, khuôn mặt hồn nhiên ngây thơ, đôi mắt cong cong háo hức được ôm vào lòng.
Sở Từ rút tay lại, nhất quyết từ chối yêu cầu này.
"Ngài chắc chắn mấy thứ này sài được không?" Nhìn thấy cảnh này, Hằng Nga ẩn mình trong mây bình tĩnh nói.
Nữ Oa đứng bên cạnh lo lắng cắn ngón tay: "Đừng mà... đây là mặt hàng tốt nhất của bổn tọa đó..."
Nàng thậm chí móc hết đáy hộp, đặc biệt là hình nhân hồ ly bách chiến bách thắng, không gì cản bước nổi. Thờ ơ trước một sắc đẹp như thế, Sở Từ là phàm nhân đầu tiên mà nàng gặp.
Đầu số kẻ địch không giống bình thường, Nữ Oa nhắm mắt thảy hết hình nhân ra ngoài. Trong nháy mắt, căn phòng biến ra vài chục người chen chúc đi vào. Bất luận là cường tráng cao tám thước hay hài tử còn thơm mùi sửa, hồ ly yêu mị hay quân tử lạnh lùng, tất cả đều ai oán gọi: "Gia..."
Sở Từ nhìn đám người trước mắt, cảm thấy bản thân đi lạc vào Viện Di Hồng hoặc tiểu quan nào đó.
.... Nhưng cậu không muốn làm khách làng chơi một chút nào.
Cậu từ từ lui về sau, trợn mắt há mồm nói: "Đó là gì?"
Vừa thốt lời, mấy chục người theo bản năng quay đầu nhìn--- Phía sau là biển mây trông rỗng, không có gì dị thường. Khi họ quay đầu lại, người phàm trước mắt đã biến mất, đáp lại họ là tiểng bịch đóng cửa.
Sở Từ quyết đoán đóng cửa lại.
Chờ lúc sau mở cửa ra, cuối cùng không còn động cực lạc cậu thấy trước đó nữa, đối diện là đôi mắt hạnh nhân cười chào đón của Hằng Nga: "Tiểu Từ, cậu cảm thấy thế nào?"
"Thế nào là thế nào?" Sở Từ cười cong mắt, "Chuyện gì vừa xảy ra vậy ạ?"
Trong giọng nói có mùi vị nguy hiểm nhưng Hằng Nga hồn nhiên không để ý tới, đi tới bên cạnh cậu cười nói: "Đó là mẫu Nữ Oa muốn cho cậu xem. Nếu cậu không thích cái nào cứ nói ngài ấy nặn cho cái khác. Vừa nãy ta lạnh lùng nhìn, ngài ấy đang nặn một nhân ngư rất tuyệt sắc, rất thích hợp làm bạn trai cậu."
Sở Từ:..
Nhất thời, cậu bỗng dưng không biết phải phản ứng ra sao. Vừa buồn cười vừa cảm thấy vô lực, đành phải kiềm nén rồi nghiêm túc giải thích: "Em thật sự không cần bạn trai."
Hằng Nga nghĩ cậu mạnh miệng mềm lòng, nghe vậy cũng không để bụng, chỉ qua loa đáp lại: "Ừ, đúng rồi, hông cần."
Sở Từ:...
Cái giọng điệu này nghe không tin được chút nào hết á!
Nữ Oa là thượng thần thượng cổ, so với chúng thần tiên như Thái Thượng Lão Quân lại càng uy nghiêm khí phách. Mặt mày uy nghiêm, khi bất động thì giống như một pho tượng tạc ngọc, cao quý thánh khiết, từng sợi tóc đều phát sáng mờ ảo.
Nàng vừa thu hết những hình nhân mình tự hào nhất, trong lòng rất không vui, chỉ cảm thấy Sở Từ quá kén cá chọn canh. Vừa nhìn thấy Sở Từ, câu đầu tiên hỏi là: "Đứa nhỏ của bổn tọa kém ở chỗ nào?"
Sở Từ dở khóc dở cười, cung kính nói: "Không kém. Đồ trong tay Nữ Oa nương nương sao lại kém được?"
Nữ Oa cau mày: "Vậy thì sao cậu không cần?"
Nàng suy nghĩ, sau đó tỉnh ngộ: "Bổn tọa biết rồi, tất nhiên cậu muốn hình nhân phải giống em trai cậu rồi!"