Tôi Coi Tra Công Là Thế Thân

Chương 1



Nam Hựu Tinh gọi cuộc gọi thứ năm.Điện thoại từ trước vẫn luôn bận của Bùi Thế Tiêu lần này cuối cùng cũng gọi được.

Đầu dây bên kia nhấc máy với giọng điệu thiếu kiên nhẫn: "Có chuyện gì?"

Âm thanh bên kia rất ồn ào, tiếng huýt sáo và tiếng hét pha lẫn với một giọng nữ nũng nịu:

"Bùi tổng, anh uống nữa đi mà. "

"A Thế, không phải hôm nay đã nói rõ là..." Trước khi Nam Hựu Tinh nói xong, đầu bên kia đã vang lên âm thanh:" tút tút"

Cậu nhìn chiếc điện thoại đã bị cúp máy, trong lòng thoáng có chút mất mát.

Người phục vụ bên cạnh thỉnh thoảng nhìn cậu, chắc là thấy cậu ngồi đây đợi đã lâu mà không gọi món.

Dù sao cũng là một nhà hàng khó đặt chỗ, trực tiếp rời đi thì có hơi phí.

Nam Hựu Tinh gọi cho Từ Thần Thần

"Cái gì? Tên cẩu b Bùi Thế Tiêu này! Hôm nay là sinh nhật của cậu! Cậu đã hẹn trước với anh ta rồi, anh ta lại không đến, cúp máy của cậu rồi bỏ mặc cậu một mình trong nhà hàng?!"

🐙*Tên cẩu b《 这狗b》=nghĩa với rác rưởi

Giọng nói bên kia điện thoại vẫn hung hăng, mang theo sựu phẫn nộ bùng cháy.

"Nhà hàng Vân Lan? Tôi đã muốn ăn ở đó từ lâu rồi.Cậu đợi đó! Tôi đang rảnh, bây giờ đến ngay đây!"

Nam Hựu Tinh còn chưa kịp trả lời, điện thoại đã cúp máy.

Nam Hựu Tinh nhìn người phục vụ bên cạnh: "Xin chào, tôi gọi món."

Người phục vụ vội vàng đưa thực đơn, cậu cúi đầu giở sang trang đồ uống.

Ánh nắng từ cửa sổ sát sàn rọi vào nhà hàng và làn da trắng như sứ của thiếu niên trắng gần như trong suốt.

Cậu cúi đầu nhìn thực đơn, phần gáy hơi nhô lên, bả vai mảnh khảnh hơi rụt lại, giống như con bướm đang thu mình.

Đôi mắt cậu rũ xuống xuống, những ngón tay mảnh khảnh và nhợt nhạt lướt trên thực đơn.



Còn chưa bao giờ thấy một người đẹp như vậy...

Người phục vụ có chút thất thần ngẩn người nhìn chằm chằm vào đầu ngón tay của Nam Hựu Tinh.

Trong chốc lát, người phục vụ thậm chí cảm thấy rằng ngay cả thực đơn tầm thường của họ dường như cũng được phủ một tầng hào quang bằng đầu ngón tay của cậu.

"Một cốc trà đào sữa kem cheese, một cốc trà xuân bốn mùa."

Bên cạnh không có tiếng trả lời, Nam Hựu Tinh theo bản năng ngẩng đầu lên, quay mặt nhìn phục vụ.

Người phục vụ nhanh chóng hồi thân lại, ngại ngùng đỏ mặt, cúi đầu xin lỗi: "Xin lỗi! Tôi lập tức mang tới cho ngài."

Nam Hựu Tinh cong khóe môi, giọng điệu ôn hoà gật đầu.

"Không sao đâu, bạn tôi một lúc nữa mới đến cơ nên cậu không phải vội đâu"

Lời cậu nói như làn gió thoảng qua ngọn cây, ấm áp ôn hòa.Cậu khẽ gật đầu, nụ cười khiến người như tắm mình gió xuân ấm áp, là kiểu giáo dưỡng lịch sự đã được thấm nhuyền vào xương tủy.

Nam Hựu Tinh có dung mạo khinh diễm, khi ánh mắt của cậu dừng ở người khác, luôn khiến người ta có ảo giác cậu đang nhìn mình chăm chú vì thế người phục vụ không khỏi đỏ mặt lần nữa.

Sau khi nhân viên mang trà sữa lên xong, Nam Hựu Tinh mới chỉnh hướng và vị trí của cốc trà sữa đối diện để đảm bảo hai cốc thủy tinh nằm trên cùng một đường thẳng, cậu lại cẩn thận chỉnh lại khăn ăn và bộ dao nĩa đã xếp sẵn rồi lấy giấy ăn lau lại cái bàn đã được lau sạch sẽ lần nữa.

Rất nhanh Từ Thần Thần phấn khích chạy đến cùng với hai túi shopping lớn, cũng không biết cậu ta chạy từ trung tâm mua sắm nào đến.

"Ây dô cục cưng, mày còn gọi trà sữa phô mai cho tao! Quả nhiên là mày hiểu tao nhất, yêu mày ghê luôn!"

Từ Thần Thần cúi đầu nhìn cốc trà sữa trên bàn, hai mắt lập tức sáng lên.

"Mày ngồi trước đi."

Nam Hựu Tinh cong mày và dịu dàng cười với cậu ta.

Từ Thần Thần bị dáng vẻ sống dở chết dở này của cậu làm cho tức đến mức muốn bùng nổ ngay tại chỗ.

"Tao nói chứ, Nam Hựu Tinh à Nam Hựu Tinh, mày càng sống càng thụt lùi hả? Lâu ngày không gặp, mày càng ngày càng nhát rồi đấy!"

Từ Thần Thần phập phồng tức giận, cậu ta ẻo lả* giơ bàn tay lan hoa chỉ *, hai mắt trắng gần như trợn lên trời.

🐙* raw 女里女气: t không tìm được được nghĩa tiếng việt của nó nhưng mà cụm này bằng với 娘娘腔.女里女气 là một từ dùng để chỉ những người con trai có hành động, cử chỉ giống nữ.

🐙*Lan hoa chỉ



Nam Hựu Tinh chỉ cười chứ không hề phản bác, đẩy thực đơn đến trước mặt cậu ta: "Tao đinhk chờ mày tới nên chưa gọi món đâu, không thì mày gọi món trước đi?"

Từ Thần Thần bị cậu làm cho tức giận đến nghẹn họng, ở một nhà hàng cao cấp như vậy cậu ta không tiện biểu diễn những tiếng gầm rú tại chỗ, chỉ có thể trút giận lên hai túi đồ rồi ném xuống đất "bộp"một cái ngồi xuống đối diện với Nam Hựu Tinh.

Sau khi xem qua thực đơn, Từ Thần Thần vừa lật vừa lạnh lùng khịt mũi một cái: "Tao nói cho mày biết, hôm nay tao muốn ăn món đắt tiền nhất!Tao không quan tâm có ngon hay không chỉ cần là đắt nhất!Sau đó, quẹt tối đa thẻ của tên cẩu nam nhân kia! "

Nam Hựu Tinh chỉ cười mà không nói lời nào, y cúi đầu uống trà.

Hình ảnh một con ngao vòi voi* lớn chiếm toàn bộ một trang của menu đang mở. Nó có hình dạng giống như một cơ quan nào đó rõ ràng bao trùm tất cả tầm nhìn, được đặt tinh tế ở góc dưới bên phải có dấu "hải sản: Ngao vòi voi 999 nhân dân tệ/ con." ( xấp xỉ 3,4 củ:))

🐙* Ngao vòi voi



Từ Thần Thần: "..."

Mấy cái thứ đồ chơi này thế mà lại đắt như thế?! Cậu ta ho một tiếng rồi lật sang trang tiếp vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Nam Hựu Tinh nhún vai, vẻ mặt vô tội nhìn cậu.

Lúc này Từ Thần Thần mới nhận ra rằng mình đã vô tình thốt ra thành tiếng câu cà khịa kia rồi.

Cậu ho một tiếng rồi vờ như không có chuyện gì lật thực đơn sang trang sau, hoàn toàn quên mất chủ đề lúc nãy chất vấn Nam Hựu Tinh.

"Hừ, thôi vậy."

Từ Thần Thần không thể tưởng tượng được việc bày cái thứ đồ chơi này lên bàn, cậu cũng xuống không được miệng.

"Tha cho anh ta lần này vậy."

Lúc thanh toán, Nam Hựu Tinh quẹt thẻ của mình. Khi cầm lấy thẻ cậu đưa, mặt của người phục vụ đỏ lên: "Chào..chào ngài, chi phí là 5.000 tệ... Chúng tôi nhận được thẻ của ngài rồi, cảm ơn."

Sau khi thấy cậu rời đi, những người phục vụ ở quầy lễ tân nhỏ tiếng phấn khích bàn tán.

"Cậu ấy thật là đẹp trai quá đi mất, tôi gần như ngừng thở khi nhìn thấy cậu ấy luôn.Chắc không phải là thực tập sinh chưa debut của công ty nào đấy chứ?"

"Tôi vừa nghe bạn của cậu ấy nói rằng hôm nay là sinh nhật của cậu ấy và cậu ấy đã bị ai đó thả bồ câu*. "

"Trông cậu ấy như thế nào còn bị thả bồ câu?! Đổi cho tôi đi! Tôi tình nguyên ngồi đây trước một ngày để đợi cậu ấy! "

🐙*Thả bồ câu《 放鸽子》: thất hẹn

Đi trên đường, Từ Thần Thần kéo tay áo của Nam Hựu Tinh, cậu ta tiếp tục không ngừng lảm nhảm giáo dục cậu.

"Mày bị hắn ta thả bồ câu, mày nên dùng hết tối đa thẻ của hắn chứ! Mày lại không cần tiền của tên cẩu nam nhân kia, hắn đối xử với mày không tốt tại sao mày còn ở cùng hắn? Làm ơn đi anh hai, xin mày hãy tự hiểu rõ khuôn mặt của bản thân, được không? Với nhan sắc này của mày, mày muốn tìm cái dạng gì cũng được. Rốt cuộc mày nhìn trúng anh ta điểm gì thế?"

Mặt của Nam Hựu Tinh trắng, sáng bóng và mềm mại như sứ, đôi môi cậu nhợt nhạt, lông mi dài và rậm khi hạ mắt xuống che đi nửa con mắt, trông có vẻ vô tội lại đáng thương.

"Khuôn mặt."

Từ Thần Thần kìm không được thầm mắng Bùi Thế Tiêu trong lòng một trăm lần.

"Tao thừa nhận Bùi Thế Tiêu trông cũng không tồi, quả thực là một tiểu 1 hiếm có trong vòng của chúng ta, gia thế hàng đầu, hàng to xài tốt......"

Nói rồi, bản thân cậu ta cũng có chút dao động.

Làm người yêu, điều kiện cứng của Bùi Thế Tiêu quả thật không tồi cho lắm.

Nhưng khi nghĩ đến những hành vi lẳng lơ của tên nam nhân kia, Từ Thần Thần quay đầu lại, cau mày, cậu ta đột ngột thay đổi giọng điệu, tận tình khuyên bảo Nam Hựu Tinh.

"Nhưng! Tên cẩu nam nhân này này làm mọi thứ vì lợi ích của bản thân, anh ta quá đề cao bản thâm và tự coi mình là trung tâm, anh ta chính là một kẻ tự cao tự đại! Tiểu Tinh, mày không thể ở treo cổ trên một cái cây như vậy được*."

🐙*treo cổ trên một cái cây như vậy được<一棵歪脖子树 上吊死啊>: là một câu thành ngữ nói về sự cố chấp, tự chuốc lấy phiền não, chỉ bám vào một người hay một con đường, không muốn buông bỏ, không chịu sử dụng các phương pháp khác hoặc chọn một cách mới để giải quyết vấn đề.

Nam Hựu Tinh lắc đầu: "Mày không hiểu đâu."

Đôi mắt cậu đen và sâu như một xoáy, môi cậu mím chặt thành một đường, giọng điệu cố chấp và kiên định: "Tao không thể rời xa anh ấy."

Nghe thấy mức độ của tình yêu não tàn này phát biểu, Từ Trần Trần lại nhớ tới câu:"Tôn trọng, chúc phúc, đừng chết trước cửa nhà tôi." trên weibo đột nhiên không nói nên lời, một lúc lâu sau mới lắc lắc đầu:"Mày thật sự là bị hắn mê hoặc đầu óc rồi."

Thấy cậu không nói gì, Từ Thần Thần thở dài: "... Thôi vậy.Mày đã chuẩn bị sẵn sàng đến nơi đến chốn tối tăm kia rồi, tao còn có thể làm gì nữa."

Đổi lại nếu là chuyện của người khác, Từ Thần Thần thật sự sẽ cảm thấy người ở đâu thì cút về nơi ấy, nhưng khi đối phương là Nam Hựu Tinh thì cậu ta lại có chút không nỡ.

Nam Hựu Tinh cắn môi dưới: "... Xin lỗi."

Cậu biết Từ Thần Thần là vì tốt cho cậu, nhưng cậu không có cách nào rời khỏi Bùi Thế Tiêu được.

"Mày xin lỗi gì chứ? Mày tự huỷ hoại bản thân mày, xin lỗi đâu cần phải nói với tao."

Lời nói của Từ Thần Thần đầy mỉa mai, nhưng giọng điệu của cậu ta dần dịu xuống.

"Được rồi, được rồi, không quan tâm đến hắn ta nữa. Tên cẩu nam nhân kia không cùng mày dự sinh nhật, tao sẽ dự cùng mày! Chúng ta đi xem phim."

Sau khi xem phim, Từ Thần Thần đưa Nam Hựu Tinh trở lại biệt thự của Bùi Thế Tiêu.

Dưới bóng cây, căn biệt thự độc phong cách châu âu biệt lập được trang trí tinh xảo và trang nhã, thấp thoáng mái ngói màu trắng sữa.

Xe băng qua quãng đường cao tốc, Nam Hựu Tinh ngồi ở ghế sau ấn cửa sổ xuống, trong màn đêm sực nức mùa kia y có thể ngửi thấy mùi hương của hoa mộc lan trắng, thật dễ chịu.

Khi ấy, Bùi Thế Tiêu không để ý việc để Nam Hựu Tinh sống ở đây, Nam Hựu Tinh ngay lập tức đồng ý.Chỉ là thời gian Bùi Thế Tiêu về biệt thự không nhiều, Nam Hựu Tinh giống như một con chim hoàng yến được nhốt trong một chiếc lồng tinh xảo, chờ đợi sự trêu chọc tình cờ của chủ nhân.

Sau khi Nam Hựu Tinh bước vào cửa, một người phụ nữ trung niên từ trong bếp bước ra, đó là dì Từ, bảo mẫu được biệt thự của Bùi Thế Tiêu thuê."Nam tiên sinh, cậu về rồi à?"

"Chà, dì Từ, sao muộn như vậy mà dì vẫn đang bận vậy."

"Ông chủ nói tối nay sẽ về nên tôi chuẩn bị bữa tối." dì Từ mỉm cười, lau lau tay vào tạp dề.

Nam Hựu Tinh dừng bước chân đang chuẩn bị bước lên lầu.Bùi Thế Tiêu từ trước đến giờ không bao giờ nói hành tung của mình cho ai, Nam Hựu Tinh sớm đã quen với điều đó rồi.Nghĩ đến giọng nói khàn khàn của Bùi Thế Tiêu trong điện thoại, y quay người và đi về phía nhà bếp.

"Dì Từ, dì về trước nghỉ ngơi đi.Con sẽ nấu cho anh ấy một ít canh giải rượu."

Bùi Thế Tiêu liều mạng làm việc, hắn rất ít khi về biệt thự, khi về thì luôn mang theo tài liệu xử lý, hắn uống không ít rượu và thường xuyên ăn không đúng giờ, dần dà tích lũy thành bệnh dạ dày.

Nam Hựu Tinh chỉ có thể học một vài món thuốc có tác dụng làm ấm và bồi bổ dạ dày, trộn chúng vào các món ăn do dì Từ nấu, giúp hắn bồi bổ cơ thể.Nam Hựu Tinh khéo léo đeo tạp dề rửa sạch nồi niêu.Dì Từ không khỏi thấp giọng thở dìa một tiếng:" Ai ya, cậu Nam, ông chủ nói sẽ trở về rất muộn, không thì cậu trước nghỉ ngơi đi, tôi đợi ông chủ trở về..."

Nam Hựu Tinh khách sáo mỉm cười: "Không sao đâu, dì Từ. Món canh vừa hay cần phải đun một lúc nữa.Làm nóng nó sẽ tốt hơn. "

"Vậy được rồi.Bữa tối tôi đã làm xong và cất trong tủ lạnh, khi nào ông chủ về thì hâm nóng lại chút là được rồi."

Dì Từ dừng một chút, quan tâm dặn dò y:"Nam tiên sinh, cậu cũng đừng đợi quá muộn.Ông chủ không chắc khi nào về, nói không chừng thì đến sáng sớm hôm sau 5-6 giờ sáng mới về.

Nam Hựu Tinh nhỏ giọng đáp lại.

Dì Từ đã về phòng đi ngủ, Nam Hựu Tinh cho các nguyên liệu vào nồi, đổ nước khoáng vào và đun trên lửa nhỏ.

Cậu lấy máy tính cầm tay trong phòng ra phòng khách, mở tài liệu word ra viết sách mới.

Trong màn đêm thanh tĩnh, chỉ có tiếng đồng hồ "tích tắc"chuyển động và tiếng gõ bàn phím nhẹ nhàng của Nam Hựu Tinh.Căn biệt thự khổng lồ trông thật cô đơn và tĩnh lặng, khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo từ trong ra ngoài.

Sau khi viết xong một đoạn, Nam Hựu Tinh đưa hai tay lên vặn vặn vài cái rồi che miệng khẽ ngáp. Không biết đã sờ tay vào đâu nhưng y cảm thấy có chút ngứa. Nam Hựu Tinh cúi đầu xuống nhìn, hóa ra ở bên phải ngón trỏ của bên tay trái có một cục sưng đỏ, nó ngứa đến mức cậu không thể không gãi được.

Phải một lúc sau cậu mới nhận ra rằng đó chắc là bị bỏng lạnh.

Hồi nhỏ cậu cũng bị nhưng về sau có người quản cậu việc giữ ấm, lâu ngày không bị lại nên cậu quên mất là mình bị bỏng lạnh.

Cậu nhìn xuống vết đỏ trên ngón trỏ trắng bệch vì lạnh xoa nhè nhẹ, thoáng ngẩn người một lúc.

Mãi cho đến lúc có tiếng động ở cửa, cậu mới hồi thần, quay đầu nhìn ra cửa.