Tối Cường Hệ Thống Thăng Cấp

Chương 44: Nàng Cười Trong Thật Đẹp



Long Phi kiếp trước chỉ là cái thằng vô dụng không làm được tích sự gì cho đời.

Cái gì mà yêu thương, cái gì mà ba ba ba. Hắn hoàn toàn không hiểu

Nhưng lại không ngăn cản được phản ứng sinh lý a.

Càng chết là.

Liễu Lạc Khê hai gò má đỏ hồng, đôi mắt mê ly, cả người khô nóng.

Để Long Phi càng không kìm giữ được dục vọng nguyên thuỷ. Quá mãnh liệt rồi a.

Cũng tại lúc này.

- “Rống”

Một tiếng yêu thú vang lên. Đánh vỡ không gian yên tĩnh.

Liễu Lạc Khê vẻ mặt lập tức biến đổi, lập tức đẩy Long Phi ra, sửa sang lại đầy tóc.

Hai gò má đỏ như quả táo. Hận không thể tìm một cái lỗ để chui vào.

- "Ngươi học rất tốt. Tập luyện một đoạn thời gian nữa. Là có thể luyện chế Cực Phẩm Phù Lục rồi." Long Phi cũng ho khan một tiếng nói.

- “Ân” Liễu Lạc Khê ní nhí kêu lên một tiếng.

Hai người lập tức trầm mặc.

- “Hôm nay trăng thật sáng a.” Trầm mặc một lúc Long Phi tùy tiện nói.

- “Ừm, thật là sáng a.” Liễu Lạc Khê gật gật đầu nói.

- "Lão đại, trời sắp đổ bão đến nơi dồi. Làm gì có trăng mà sáng a." Tiểu Bạch Lang ngẩng đầu lên nhìn chả thấy sao đâu lại nhìn Long Phi nói.

- “Ách”

- “Xì xì...”

Hai người đồng thời ngẩng đầu lên nhìn. Chỉ thấy bầu trời đen kịt mây đen giăng lối hình như sắp đổ bão thật.

Hai người đồng thời cười gượng gạo.

- "Ngươi cười lên trong rất đẹp. Sau này lên cười nhiều một chút a." Long Phi cười nói.

- "Thế ta cười có đẹp hơn vị hôn thê Nam Cung Yến của ngươi không. Nàng chính là Hỏa Ly Thành đệ nhất mỹ nhân a." Liễu Lạc Khê chua chua nói.

- “Ách”

- “Ngươi có phải đang ghen hay không.” Long Phi cười ha ha nói.

Từ lúc hắn xuyên việt đến bây giờ. Còn chưa được gặp vị hôn thê kia lần nào.

Hơn nữa trong ký ức.

Trước khi hắn bị phế đan điền thì Nam Cung Yến còn thường xuyên đến tìm hắn.

Nhưng từ khi hắn Long Huyết bị rút ra, Đan Điền phá toái, Nam Cung Yến liền chưa một lần tìm đến hắn.

Đồng thời Nam Cung Thân Vương Phủ cũng không còn nói qua này cọc hôn sự này.

- "Ta ghen cái gì. Ta liền ngay cả tư cách ghen đều không có." Liễu Lạc Khê nói.

Rõ ràng là bình dấm chua bị đánh đổ rồi a.

Long Phi khẽ mỉm cười. Cầm bút vẽ lên lá bùa cái gì đó. Sau đó đem Yêu Hạch của Đại Lực Kim Cương Viên quấn vào trong đưa cho Liễu Lạc Khê nói:

- "Đến, tặng cho bình dấm chua lễ vật nè."

Liễu Lạc Khê đưa tay tiếp nhận, vừa nhìn thấy viên Yêu Hạch liền khiếp sợ nói:

- "Đây là Đại Lực Kim Cương Viên Yêu Hạch."

Chỉ có Ngũ Cấp Yêu thú mới có Yêu Hạch, hơn nữa còn cực kỳ đắt đỏ a.

- "Ngươi không phải muốn luyện chế Cực Phẩm Phù Lục sao. Đem viên Yêu Hạch này dung hợp đi. Luyện chế Phù Lục liền có thể luyện được Phong Hệ Cực Phẩm Phù Lục rồi." Long Phi nói.

- “Đồ vật này quá trân quý. Ta không thể nhận.” Liễu Lạc Khê lập tức lắc đầu từ chối.

Cho dù tại Triều Thiên Tông thuộc tính Yêu Hạch cũng cực kỳ quý hiếm.

- "Ta đã dung hợp Phong Hệ Yêu Hạch rồi. Để nói trong tay ta cũng không làm được gì. Ngươi cứ coi như đây là phí giữ bí mật đi." Long Phi nói.

Liễu Lạc Khê trong lòng cảm kích vạn phần, cất viên Yêu Hạch đi. Lại nhìn vào trên lá bùa. Có một Tiểu Cô Nương cười vô cùng xán lạn, trên đó viết một hàng chữ nhỏ.

- "Mỗi ngày cười nhiều một chút. Ngươi sẽ phát hiện thế giới này sẽ vô cùng đẹp đẽ. Ngốc nữu, phải nhiều cười nha."

Liễu Lạc Khê nghẹn ngào, nước mắt không khống chế được mà trào ra, trừng Long Phi sụt sịt nói:

- "Ngươi mới là đồ ngốc đấy. Ngươi chính là đại ngốc. Đại đại ngốc..."

Nhìn Liễu Lạc Khê khóc. Long Phi trái tim có chút đau nhói. Định đi lên ôm nàng vào ngực.

Vừa mới đi được vài bước. Phía xa truyền đến tiếng kêu.

- “Thiếu Chủ”

- “Thiếu Chủ”

- “Sư Tỷ”

- “Sư Tỷ...”

...

Long Phi cùng Liễu Lạc Khê nhìn nhau. Nàng liền nói:

- "Chúng ta rời khỏi nơi này trước đã."

Nửa giờ sau.

- “Ta ở nơi này. Ta ở nơi này.” Long Phi đứng ở một hướng khác la lớn.

Long Sơn cùng với hơn mười tên Long gia đệ tử cấp tốc đuổi tới.

- “Thiếu Chủ, ngươi không có sao chứ.”

Hiện tại hắn hoàn toàn coi Long Phi là Thiếu Chủ. Đồng thời cũng vô cùng sùng bái hắn.

Đánh vài chiêu liền có thể giết chết ba tên Chư Cát Thần Phủ Tử Sĩ, khiến hắn bội phục phục sát đất.

Đông đảo Long gia Đệ Tử cũng đều tiến lên nói:

- “Thiếu Chủ”

- “Thiếu Chủ”

Bọn hắn không giống với Long Sơn mãnh liệt như vậy. Bất quá, bọn họ vô cùng cảm kích Long Phi.

Nếu như không có Long Phi đem Đại Lực Kim Cương Viên dẫn đi, e là bọn họ toàn bộ đều phải bỏ mạng tại nơi này.

- "Ta không sao. Cũng may mà có vị nữ hiệp này cứu giúp. Nếu không ta đã bị con Đại Lực Kim Cương Viên kia xé thành hai nửa rồi." Long Phi giả bộ thành dáng dấp yếu ớt nói.

- "Đa tạ nữ hiệp cứu giúp Thiếu Chủ của chúng ta. Đại ân của nữ hiệp chúng ta suốt đời không quên." Long Sơn lập tức tiến lên quỳ xuống nói.

- "Không cần Khách khí. Ta chẳng qua chỉ là tiện tay cứu giúp mà thôi." Liễu Lạc Khê khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt hàng ngày nói.

Lúc này Tiếu Điềm Điềm cùng Diệp Tử Yên mới chạy tới:

- "Sư Tỷ, ngươi không sao chứ."

- “Hỗn Đản, ngươi cũng không có bị thương đấy chứ.”

- “Lần sau đừng có làm những chuyện nguy hiểm như thế a.”

Liễu Lạc Khê nhìn Tiếu Điềm Điềm nháy nháy mắt. Tiếu Điềm Điềm không hiểu đần độn hỏi:

- "Đại sư tỷ ngươi mắt làm sao vậy. Không phải là bị Đại Lực Kim Cương Viên đánh bị thương rồi đấy chứ."

- “Ngốc nha đầu.” Liễu Lạc Khê trong lòng vô lực ôm quyền nói:

- “Chúng ta có chuyện xin phép đi trước.”

- “Còn một điều kiện cuối cùng nha.” Nàng nhìn Long Phi cười nói.

Nói xong nàng liền kéo Tiếu Điềm Điềm cùng Diệp Tử Yên vội vã rời đi. Chỉ lo Tiếu Điềm Điềm nói ra các nàng tới Hỏa Lang Cốc là đến bảo vệ Long Phi.

Trên đường. Tiếu Điềm Điềm như tên trộm hỏi:

- "Đại sư tỷ, các ngươi ở cùng nhau cả đêm. Có hay không phát sinh sự tình nào đó hay không a."

- "Tiểu Sư Muội, phát sinh chuyện gì là phát sinh chuyện gì." Diệp Tử Yên biết rõ vẫn cố hỏi.

- "Cô nam quả nữ, đêm hôm khuya khoắt. Thường thì sẽ cùng nhau làm cái chuyện gì gì đó á." Tiếu Điềm Điềm hì hì cười nói.

- "Chết nha đầu. Lại dám trêu ghẹo đại sư tỷ lại bắt đầu ngứa da rồi hả."

- “Ai nha”

- “Nhị sư tỷ, cứu mạng.”

- “Đại sư tỷ, tỷ bị ta nói trúng rồi a.”

- “Ai nha, đừng đánh nữa mụi sai rồi.”

...

Ba nữ đánh lộn rời đi Hỏa Lang Cốc.

Liễu Lạc Khê trước khi đi nàng quay lại nhìn Hỏa Lang Cốc, đem tấm bùa mà Long Phi vẽ đặt ở trong ngực.

Ngẩng đầu thấy mặt trời sắp mọc. Thở ra một hơi dài, khuôn mặt tươi cười hô lên một tiếng:

- “Ah...”

- “Lại một ngày mới bắt đầu.”

- “Sư tỷ thay đổi a.” Tiếu Điềm Điềm cùng Diệp Tử Yên sững sờ đồng thanh nói.

- “Càng ngày càng đẹp trai hơn rồi. Hì hì...”

Vòng thứ nhất khảo hạch kết thúc, Hỏa Lang Cốc cửa ra vào. Long Gia Đệ Tử lần lượt đi ra. Long Ngạo nhìn chằm chằm vào Long Phi âm lãnh nói:

- "Cẩu vật, dĩ nhiên lại không chết. Lôi Đài Chiến ngươi sẽ biết tay ta."