Buổi sáng thích ăn gì ư? Sau khi cha Trình và mẹ Trình qua đời ngoài ý muốn, cô có thể ăn no bụng đã là may mắn lắm rồi, nào có tư cách kén ăn. Bây giờ, khi nghe mẹ Lâm hỏi như vậy, cô nói: “Con thích đồ ăn Tây."
Mẹ Lâm nói: "Thế để sáng mai mẹ nói phòng bếp chuẩn bị cho con."
Lâm Hành Tri không tiếp tục nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ Lâm và Trình Hi nữa, mà vào bếp dặn dò: "Mang cho Giai Hân một phần bữa sáng."
Bác Lưu nói: “Cậu chủ yên tâm đi, tôi đã cho người mang lên rồi.”
Sau khi mẹ Lâm và Trình Hi ăn xong, Lâm Giai Hân mới mang bát đũa không từ phòng mình đi ra, đưa xuống nhà bếp. Cô cắn môi nhìn Trình Hi đang ngồi bên cạnh mẹ Lâm, cuối cùng chọn ngồi ở chiếc sô pha đơn bên cạnh, cúi đầu không nói lời nào, bộ dạng trong rất cô đơn, đáng thương.
Mẹ Lâm dĩ nhiên nhìn thấy hết thảy, bà biết Lâm Giai Hân không xuống cùng ăn sáng với bà là vì Trình Hi. Dù sao đó cũng là đứa con gái mà bà đã yêu thương hơn mười năm nay, nhìn cô con gái ngày xưa dáng vẻ kiêu ngạo như công chúa nhỏ nhưng bây giờ lại phải lo lắng lấy lòng người khác như vậy, khiến bà không khỏi cảm thấy đau lòng. Thế nhưng nhìn lại Trình Hi đang ngồi bên cạnh mình, bà do dự một chút, cuối cùng vẫn không lên tiếng.
Lâm Hành Tri ngồi trên ghế sô pha, đang đọc tin nhắn do bác sĩ gửi đến, đã có kết quả xét nghiệm ADN, Trình Hi đúng là con gái của nhà họ Lâm, còn Lâm Giai Hân không có quan hệ huyết thống với gia đình họ. Bác sĩ đang trên đường đưa báo cáo kết quả giám định đến đây, còn phải mất khoảng nửa giờ nữa mới đến nơi: "Hai đứa đã nghĩ xong nên giải thích thế nào chưa?"
Trình Hi và Lâm Giai Hân đều im lặng, hai người họ cũng không dám nhìn vào mắt Lâm Hành Tri nữa.
Lâm Hành Tri đầu tiên là liếc nhìn Lâm Giai Hân - người đã quên mất phải tiếp tục giả vờ đáng thương, anh hỏi: "Làm sao em biết được chuyện này mà xin trường về sớm.”
Trình Hi thấy mình không phải là người bị anh hỏi trước thì có chút thở phào nhẹ nhõm, nhưng nghĩ lại, đây là do Lâm Hành Tri quan tâm đến Lâm Giai Hân nhiều hơn thì lại cảm thấy buồn bã chua xót. Thế là cô nhịn không được mà lên tiếng: "Có lẽ nó đã biết mình không phải con ruột nhà này từ trước rồi, thế nên mới cố ý mua chuộc hạ nhân trong nhà giám sát mẹ giúp nó."
Lâm Hành Tri cau mày nhìn Trình Hi, trầm giọng nói: "Hạ nhân cái gì, em nghỉ nhà họ Lâm có ngai vàng chờ em kế thừa đấy à?"
Bất kể là bác Lưu quản gia, đầu bếp, tài xế hay người làm vườn, bọn họ đều là người làm thuê cả. Họ làm việc cho nhà họ Lâm, nhà họ Lâm trả tiền cho họ, sao mà giọng điệu của Trình Hi lại trịch thượng như vậy? Loại thái độ vô thức đề cao địa vị bản thân mà đánh giá thấp thân phận của người khác mới là điều không nên làm nhất.
Lâm Hành Tri cảm thấy, như cốt truyện mà anh nhìn thấy trong mơ, sau khi Trình Hi trở lại nhà họ Lâm thì tính tình trở nên cực kỳ kiêu căng hiếu thắng. Nếu đó là hiếu thắng trên phương diện học tập, đó chắc chắn là chuyện tốt. Thế nhưng thứ mà Trình Hi theo đuổi lại là những thứ xa xỉ hưởng lạc, như để trả thù cuộc sống không như ý ngày trước, đủ loại đua đòi với những người khác, thậm chí còn hùa vào cùng cười nhạo những bạn học có gia cảnh bình thường, thích thú khoe khang sự giàu có của mình nữa chứ.
Chỉ là Lâm Hành Tri cảm thấy cũng không thể hoàn toàn đổ lỗi cho Trình Hi được. Đối với những việc sai trái mà Trình Hi và Lâm Giai Hân đã làm, ba Lâm và mẹ Lâm hẳn phải chịu hơn một nửa trách nhiệm. Hai vợ chồng họ đã không xử lý tốt mối quan hệ giữa Trình Hi và Lâm Giai Hân, khiến cho Trình Hi – người vừa trở về nhà họ Lâm và Lâm Giai Hân - người vừa phát hiện ra mình không phải là con cái trong nhà, đều cảm thấy hoảng hốt, cuối cùng dẫn đến một kết cục bi thảm như vậy.