Lâm Hành Tri đẩy hai chồng tài liệu ôn tập về phía các cô đang ngồi: "Hai ngày tới thì cứ ôn tập trước đi, nhân tiện nghĩ xem tiếp theo muốn làm gì. Chờ anh từ công ty trở về thì sẽ cho hai đứa làm một bài kiểm tra. Được rồi, ôm hết sách về phòng đi.”
Chờ Trình Hi và Lâm Giai Hân choáng váng mà ôm đống tài liệu học tập về căn phòng đang ở tạm, Lâm Hành Tri mới nghiêm mặt nhìn về phía ba Lâm và mẹ Lâm, nói: “Ba, mẹ, con có chuyện muốn nói với hai người."
Vẻ mặt Ba Lâm rất không tình nguyện mà đi qua ngồi bên cạnh mẹ Lâm: "Anh có việc gì thì nói nhanh đi, tôi cũng bận lắm."
Mẹ Lâm vỗ nhẹ vào người ông, sau đó nhẹ giọng hỏi Lâm Hành Tri: "Chúng ta có thể giúp gì cho con sao?"
Điều Lâm Hành Tri muốn nói rất đơn giản, anh cũng đã đề cập đến với mẹ mình rồi, chỉ là lần này lại dặn dò thêm một lượt trước mặt ba mình thôi: “Hai ngày tới con phải đến công ty giải quyết một số công việc, chuyện của Giai Hân và Hi Hi đành phải làm phiền ba mẹ rồi."
Mẹ Lâm lập tức nói: “Công việc quan trọng, chuyện trong nhà con cứ yên tâm, mẹ cũng sẽ để tâm đến chuyện ôn tập của hai đứa nó.”
Thật ra, Lâm Hành Tri đề cập đến chuyện học hành sớm như vậy, ngoài việc khiến Lâm Giai Hân và Trình Hi bận rộn, anh còn muốn sắp xếp chút chuyện cho ba mẹ mình làm nữa. Anh cũng không thể ở nhà cả ngày mà nhìn chằm chằm hai đứa nó được, còn có rất nhiều công việc đang chờ anh nữa: “Ngoài chuyện này thì còn một chuyện nữa, ba mẹ đừng có vì cám thấy ai đáng thương là đi hứa hẹn với người đó đấy.”
Ba Lâm cau mày chất vấn anh: "Trình Hi là con gái ruột của tôi, con bé ở bên ngoài đã phải chịu khổ nhiều năm như vậy, giờ khó khăn lắm mới tìm về được, không phải là ta nên bù đắp cho con bé à. Giai Hân đã ở nhà họ Lâm hưởng phước lâu thế rồi, sau này chúng ta cũng có thể tiếp tục nuôi nó, nhưng nó cũng phải nhận thức rõ được thân phận của mình mới được. Chẳng lẽ tôi lại đi thương con gái của người khác hơn con gái của mình à?"
Cũng không phải là ba Lâm sẽ đối xử khắc nghiệt với Lâm Giai Hân, chỉ là so ra thì ông càng quan tâm đến máu mủ của mình hơn. Với lại, ông cảm thấy Lâm Giai Hân nên biết nhớ ơn, chứ không phải cảm thấy những gì mình nhận được từ nhà họ Lâm là điều đương nhiên.
Mẹ Lâm có vẻ do dự, bà nói: "Con bé Giai Hân là chúng ta nhìn nó lớn lên đấy."
Lâm Hành Tri không có ý định thuyết phục ba Lâm hay thay đổi quyết định của mình, nhưng anh vẫn nói: "Hơn mười năm nay, Giai Hân vẫn luôn coi ba là ba ruột của mình."
Ba Lâm cau mày, không nói gì nữa, rốt cuộc thì mười mấy năm qua ông cũng có tình cảm với Lâm Giai Hân. Lâm Giai Hân sẽ làm nũng quấn lấy ông đòi quà, cũng sẽ bưng trà rót nước cho ông mỗi khi ông từ bên ngoài về nhà, vào sinh nhật ông cũng chuẩn bị quà cho ông, đi theo sau lưng ông gọi ba, càng không nói đến lúc Lâm Giai Hân còn nhỏ, ba Lâm cũng không ít lần ôm cô dỗ cô.
Lâm Hành Tri nói: "Con để hai người đứa nó tự mình suy nghĩ một chút, nhưng ba mẹ ruột của Giai Hân đã không còn, những thân thích bên đó lại càng... Không thể nhìn con bé nhảy vào hố lửa được."
Ba Lâm khịt mũi nói: "Cứ nhận nó làm con gái nuôi đi. Dù sao nhà ta cũng đã nuôi hơn mười năm rồi, không thể để nó quay về nhà kia chịu tội được. Nhưng Hi Hi mới là con gái của tôi, từ nay về sau, trong nhà nhất định phải lấy Hi Hi là chủ.”
Lâm Hành Tri không phản bác, chỉ nói: "Con sợ để Giai Hân ở lại trong nhà thì không tiện lắm, để vài ngày tới con sẽ thu xếp một chút.”
Sắc mặt ba Lâm khó coi: "Có gì mà không tiện? Cũng không phải là nhà ta nuôi không nổi."
Mẹ Lâm cũng vội vàng nói theo: “Đúng vậy, để hai đứa nó ở lại trong nhà đi con.”