Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 30



Mặc dù Lỗ Sầm đã ngoài bốn mươi tuổi, nhưng dáng người bảo trì không tồi, hơn nữa vẻ ngoài của ông ta có phần văn nhã, lại đắp thêm nào là tây trang nào là đồng hồ xịn, thành thử nhìn cũng có vài phần mị lực của người đàn ông thành đạt. Chỉ có điều, lúc này đây trông ông ta khá là hung hăng bực bội, ông ta đi tới trước bàn làm việc của Lâm Hành Tri, vung tay vỗ mạnh lên bàn rồi cao giọng chất vấn anh: “Lâm Hành Tri, anh có ý gì!"

Mặc dù Lâm Hành Tri đang ngồi nhưng lại không ở thế yếu, ngược lại, vẻ mặt bình tĩnh của anh hoàn toàn trái ngược với Lỗ Sầm: "Ngồi trước đi."

Lỗ Sầm căm tức nhìn Lâm Hành Tri: "Dự án này tôi đã phải bận rộn lâu như vậy, anh đã gác lại là gác lại hay sao? Dựa vào cái gì!"

Thư ký đã bưng trà hoa cúc đến trước cửa rồi, nhưng đi vào cũng không được mà lùi lại cũng không xong, vẻ mặt cô có chút sợ hãi.

Trợ lý của Lâm Hành Tri nghe thấy tiếng động thì chạy tới, anh ta đơn giản là tự mình nhận lấy tách trà, nói với cô thư ký: "Cô về chỗ trước đi."

Thư ký thở phào nhẹ nhõm, đưa tách trà cho trợ lý rồi nhanh chóng về lại bàn mình.

Trợ lý bưng trà hoa cúc vào văn phòng, đặt lên chỗ bàn trà cách bàn làm việc hơi xa, sau đó đóng cửa văn phòng lại. Nhưng anh ta không rời đi mà ở lại, đứng sau lưng Lâm Hành Tri. Anh ta lo lắng Lỗ Sầm chó cùng rứt giậu sẽ động thủ động cước với sếp mình mất.

Lỗ Sầm dĩ nhiên cũng nhìn thấy hành động này của trợ lý, lại nghĩ đến việc anh ta là người đã thông báo cho các bộ phận khác rằng dự án này tạm thời bị gác lại thì không nhịn được mà chửi rủa: "Cậu chính là con chó mà Lâm Hành Tri nuôi đấy nhỉ! Nếu xảy ra chuyện, cậu nghĩ chủ nuôi của cậu sẽ che chở cho cậu sao!”

Trợ-lý-chó-nuôi lại chẳng tức giận chút nào, mà ngược lại, trong lòng anh ta còn hy vọng Lỗ Sầm sẽ mắng anh ta thảm hơn chút nữa, dù sao thì lúc này anh ta càng khó xử, lúc sau sếp sẽ cho thêm càng nhiều tiền tài để bù đắp. Cái loại không cần vất vả tăng ca mà lại có thể một bút tiền thưởng rủng rỉnh như thế này, anh ta thực sự là thích chết mất, chỉ nghỉ thôi mà đã thấy lòng phơi phới rồi.



Lỗ Sầm nhìn vẻ mặt của trợ lý thì càng thêm tức giận: "Quả nhiên là chó mà, ngay cả tiếng người cũng nghe không hiểu!"

Lâm Hành Tri nhịp nhịp ngón tay, hơi cụp mắt xuống, giọng điệu vẫn rất ôn hoà mà nói: "Chú Lỗ, đây là công ty, chú nói chuyện vẫn nên chú ý một chút."

Sáng nay Lỗ Sầm không đến công ty, sau khi tâm phúc gọi điện thoại thống báo với ông dự án bị đình chỉ thì ông ta mới tất tã chạy đến. Tất cả các bộ phận liên quan đều không muốn tiếp tục phối hợp với ông ta mà cứ một hai muốn đợi Lâm Hành Tri ban lệnh xuống cái đã. Thực ra ông ta cũng có một số thân tín trong công ty, nhưng ngặt nỗi các bộ phận quan trọng đều là người của Lâm Hành Tri cả. Lúc Lâm Hành Tri không ra lệnh, ông ta vẫn còn có thể dùng thân phận phó giám đốc của mình để sắp xếp họ làm việc, nhưng một khi Lâm Hành Tri đã ban lệnh xuống thì chẳng ai còn nghe theo ông ta cả: "Anh có biết dự án này có thể kiếm được bao nhiêu tiền không? Tôi đã phải dùng biết bao nhiêu mối quan hệ mới lấy được cái dự án này, vậy mà anh nói dùng là dừng!"

Lâm Hành Tri ậm ừ: "Dù sao thì vẫn chưa ký hợp đồng, bây giờ dừng lại cũng sẽ không gây tổn thất cho công ty."

Mặt Lỗ Sầm càng thêm dữ tợn: "Vậy tổn thất của tôi đây thì sao!"

Lâm Hành Tri nhìn Lỗ Sầm: "Đi tìm người giật dây chú ấy. Chuyện đầu tư của công ty không phải chỉ một mình chú Lỗ là có thể quyết định được mà còn phải thông qua trong cuộc họp cấp cao nữa.”

Lỗ Sầm dĩ nhiên biết rằng dự án này không phù hợp với quy định đầu tư của công ty, nhưng ông ta vẫn cố nói: "Bỏ lỡ cơ hội này, anh đừng có hối hận!”