Tôi Đã Xem Cuốn Sách Mà Mấy Người Xuyên Vào Rồi

Chương 45



Tâm tình của Lâm Giai Hân rất phức tạp, cô vẫn không thể buông bỏ khúc mắc trong lòng, nhưng cô cũng biết là bây giờ không còn lựa chọn nào tốt hơn cả: "Anh ơi, anh giúp em chọn thành phố nào đó nhé, chuyện trường học cũng làm phiền anh. Chỉ là em không muốn đi quá xa, sau này ngày lễ ngày tết em vẫn muốn về đây thăm mọi người, cũng muốn đi bái tế ba mẹ nữa.”

Lâm Hành Tri ừ một tiếng: "Dù sao đây cũng là nơi em sẽ sống sau này. Em có thể nói vài yêu cầu cụ thể với trợ lý của anh để anh ta xử lý, như yêu cầu về bất động sản mà em mong muốn, về dì giúp việc sau này sẽ chăm sóc em,...”

Lâm Giai Hân biết mình không có tư cách để Lâm Hành Tri phải nhọc lòng về chuyện của cô: "Vâng ạ." Nói xong, cô quay qua nhìn ba Lâm và mẹ Lâm: "Ba, mẹ, con rời đi thì sẽ tốt hơn cho tất cả, sau này... Sau này ba mẹ đừng quên con, nếu thỉnh thoảng nhớ con thì đến thăm con nhé. Hoặc nói với con cũng được, con sẽ quay về thăm ba mẹ."

Ba Lâm nghe vậy thì không kìm được mà thấy có chút chua xót, ông dặn dò: “Về sau, ngày lễ ngày tết con đều có thể về đây.”

Mẹ Lâm đứng dậy, đến ôm lấy Lâm Giai Hân: "Giai Hân, mẹ sẽ mãi là mẹ của con, và đây cũng sẽ mãi là nhà của con."

Những lời này vừa nói ra, đôi mắt của Trình Hi đã đỏ hoe, cô muốn hét lên, muốn tiến đến hung hăng nắm tóc của Lâm Giai Hân rồi lôi đầu nó ném ra khỏi nhà. Nhưng nhìn thấy Lâm Hành Tri đứng đó, cô lại không dám làm gì, thậm chí cô còn có chút mong đợi Lâm Hành Tri sẽ có thể làm chủ cho cô, giống như cách anh luôn đứng về phía cô trước nay.

Nhưng Lâm Hành Tri không hề nhúc nhích, giống như một người ngoài cuộc vậy.

Lâm Giai Hân nhỏ giọng khóc thút thít, nói: "Mẹ, con sợ... Có khi nào người nhà họ Trình sẽ tìm được con không, con sợ họ..."

Mẹ Lâm hứa hẹn: "Mẹ sẽ để cho anh hai con xử lý tốt chuyện của nhà họ Trình, sẽ không để cho bọn họ ức hϊếp con đâu."

Ba Lâm cũng lạnh giọng nói: "Sao bọn họ dám ức hϊếp con được! Tưởng nhà họ Lâm này không có ai à?"

Lâm Giai Hân đã nhận được lời hứa hẹn, cũng đã đạt được hơn phân nửa mục đích của mình rồi, cô sợ rằng nếu mình khóc quá lâu, ngược lại sẽ khiến bọn họ mất kiên nhẫn, thế nên sau khi nức nở thêm mấy tiếng, cô rưng rưng mà nhẹ nhàng đẩy mẹ Lâm ra. Tỏ vẻ kiên cường lau nước mắt, Lâm Giai Hân cười nói: "Con biết mình vẫn phải nhờ trong nhà nuôi dưỡng, nhưng sau này con cũng kiếm việc làm thêm trong lúc rảnh rỗi, để có thể mua quà cho ba mẹ, anh hai và em gái. Có điều, có thể chúng không đáng bao tiền, chỉ hy vọng đến lúc đó mọi người sẽ không chê.”

Mẹ Lâm vuốt ve khuôn mặt Lâm Giai Hân: "Con ngoan, con chỉ cần học hành chăm chỉ, lấy thành tích của con làm quà tặng là được rồi."

Ba Lâm gật đầu tán thành: "Con cố gắng thi cho tốt, sau này ba sẽ tổ chức một bữa tiệc chúc mừng thật hoành tráng cho con."

Trình Hi nhìn bộ dạng một nhà ba người của bọn họ thì cảm thấy mình như là một kẻ xấu xa dư thừa. Cô nhìn chằm chằm vào ba người Lâm Giai Hân, nắm chặt tay để kìm nén cơn giận dữ và khổ sở đang dậy lên trong lòng. Cô muốn lớn tiếng chất vấn, muốn chỉ thằng vào mặt Lâm Giai Hân mà mắng to đồ làm bộ làm tịch, nhưng lời nói đến bên miệng chỉ còn lại là: “Con mới là con gái của các ngươi cơ mà!”

Ba Lâm cau mày, ông cảm thấy Trình Hi quá so đo rồi, nhưng dù sao người chết là lớn nhất, ông cũng không trách ba mẹ nuôi của Trình Hi mà chỉ nghĩ rằng cái thói tình toán chi li này của cô là được dưỡng thành trong khoản thời gian sống với cụ ông cụ bà nhà họ Trình thôi: "Dĩ nhiên là ba biết, Giai Hân cũng sắp chuyển đi rồi, con kiềm chế cái tính nóng nảy của mình lại đi."