Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 11: Tình cảm của họ, cuối cùng vẫn không thể phơi bày dưới ánh sáng



Thẩm Niệm không khỏi nhìn chăm chú.

Không biết đã bao lâu, cô mới chậm rãi thu hồi ánh mắt, nhẹ nhàng lau đi lớp bụi không tồn tại trên tấm ảnh, lấy túi zip đặt trên bàn trà, bỏ tấm ảnh tốt nghiệp vào trong.

Cô đứng dậy, nhấc tấm đệm sofa lên một chút, rồi đặt tấm ảnh tốt nghiệp xuống, để tấm đệm đè lên.

Năm đó khi đang yêu Lục Lăng Xuyên, cô cùng với anh và Lục Lăng Nhụy đã chụp rất nhiều ảnh, Lục Lăng Nhụy thậm chí còn đặc biệt bỏ tiền ra in ảnh và làm thành album.

Sau khi Lục Lăng Nhụy qua đời, Lục Lăng Xuyên phát điên đốt hết tất cả những tấm ảnh, tấm ảnh tốt nghiệp này là bức ảnh duy nhất còn sót lại mà cô chụp chung với Lục Lăng Nhụy.

Bình thường, cô không dám lấy ra cho Lục Lăng Xuyên nhìn thấy, chỉ có thể lén lút nhìn.

Cô vẫn còn giữ lại được một tấm ảnh chụp với Lục Lăng Nhụy, nhưng với Lục Lăng Xuyên...

Nghĩ đến điều gì đó, Thẩm Niệm không khỏi cười khổ.

Rõ ràng đã từng yêu nhau sâu đậm như thế, vậy mà chẳng có nổi một tấm ảnh chung.

....................................

Vài ngày sau, kỳ nghỉ một tháng của Thẩm Niệm kết thúc.

Trước khi kết thúc, cô đã đến bệnh viện để tái khám. Tình trạng hồi phục sau khi sẩy thai không tốt lắm. Việc uống rượu, uống nước đá và dùng thuốc ngủ cuối cùng cũng đã ảnh hưởng đến cô, dù đã nghỉ ngơi tại nhà nhưng do áp lực tinh thần lớn, cô không thể duy trì tâm trạng vui vẻ.

Từ giờ về sau, cô cần phải chăm sóc cơ thể một cách cẩn thận và kỹ lưỡng hơn.

Nhận được kết quả này, trong lòng Thẩm Niệm không có bất kỳ dao động nào, đối với cô, kết quả thế nào cũng chẳng khác gì nhau.

Ban đầu, cô thậm chí không muốn đi, nhưng Tiêu Mộc Bạch liên tục giục cô đi kiểm tra, nói rằng nếu cô không đi, anh ấy sẽ tự lái xe đến đón cô.

Thẩm Niệm không còn cách nào khác nên mới đi một chuyến.

Kết thúc kỳ nghỉ, vào ngày đầu tiên đi làm, Thẩm Niệm thức dậy, rửa mặt như thường lệ, trang điểm, sau đó mở tủ quần áo để chọn trang phục.

Trước đây, Lục Lăng Xuyên thường xuyên ở lại đây qua đêm, trong tủ quần áo có rất nhiều quần áo của anh.

Áo sơ mi trắng của anh treo cùng với váy trắng của cô, tạo nên một hình ảnh hài hòa đến vậy.

Thẩm Niệm bỗng chốc mất hồn, nhưng ngay giây tiếp theo, cô lập tức tỉnh táo, vội vàng thu hồi ánh mắt, lấy bộ đồ công sở màu trắng bên cạnh xuống, lắc đầu xua tan những hy vọng không nên có.

Cô nhanh chóng thay đồ, sau khi chuẩn bị xong xuôi thì ra khỏi nhà.

Khi cô đến công ty, vẫn chưa đến giờ làm việc, chỉ có vài nhân viên đã đến.

Nhìn thấy Thẩm Niệm, họ chào hỏi.

"Trợ lý Thẩm."

"Chào buổi sáng, Trợ lý Thẩm."

"Ừ." Thẩm Niệm đáp lại một tiếng, trước tiên đặt túi xuống chỗ ngồi của mình, sau đó tiến đến chỗ một nhân viên, cầm lấy tập tài liệu trước mặt anh ta: "Công việc hai ngày qua thế nào, nói với tôi một chút."

Sau khi hiểu rõ tiến độ từ phía nhân viên, cô chuẩn bị cho một cuộc họp quan trọng dự kiến kéo dài hai giờ đồng hồ hôm nay, trong cuộc họp này cần có tài liệu.

Thẩm Niệm kiểm tra một lượt tài liệu sẽ cần sử dụng, sau khi chắc chắn không có vấn đề gì mới bảo người đi photo.

Vẫn chưa đến giờ làm việc chính thức, các nhân viên cũng có thời gian để nói chuyện cười đùa.

"Trợ lý Thẩm, chị đúng là người chăm chỉ nhất công ty chúng ta."

"Chưa đến giờ làm mà Trợ lý Thẩm đã bận rộn rồi."

Thẩm Niệm khẽ mỉm cười, đáp lại: "Các cậu cũng đi chuẩn bị đi, còn hai phút nữa là vào giờ làm việc, nếu bị Tổng giám đốc Lục bắt gặp các cậu nói chuyện, cẩn thận bị trừ lương đấy.”

Hai nhân viên nhìn nhau, sau đó nói: "Tổng giám đốc Lục đã đến từ sớm rồi."

Thẩm Niệm hơi sững lại: "Cậu chắc chứ?"

"Đúng vậy." Một nhân viên gật đầu: "Dự án hôm qua chưa hoàn thành, nên hôm nay tôi đến công ty sớm một giờ để làm cho xong, vừa khéo đến cùng lúc với Tổng giám đốc Lục. Bây giờ anh ấy đang ở trong văn phòng."

Thẩm Niệm thu hồi ánh mắt, bình tĩnh nói: "Tôi biết rồi, các cậu tiếp tục làm việc đi."

Nói xong, cô cầm tài liệu trên tay trở về bàn làm việc của mình.

Đặt tài liệu lên bàn, Thẩm Niệm suy nghĩ vài giây, rồi vẫn quyết định quay đầu bước về phía văn phòng của Lục Lăng Xuyên.

"Cộc cộc cộc." Ba tiếng gõ cửa vang lên, không quá nặng cũng không quá nhẹ, bên trong truyền ra giọng nói nhàn nhạt của người đàn ông: "Vào đi."

Thẩm Niệm đẩy cửa bước vào, người đàn ông đang cúi đầu viết gì đó.

Anh chỉ mặc một chiếc áo sơ mi, thậm chí không thắt cà vạt.

Không biết có phải là ảo giác của Thẩm Niệm hay không, nhưng cô luôn cảm thấy sau một tháng không gặp, anh đã gầy đi rất nhiều.

"Em đang nhìn gì thế?"

Bên tai vang lên giọng nói không chút cảm xúc của người đàn ông, Thẩm Niệm mới giật mình tỉnh táo lại, nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng của anh.

Lúc này cô mới nhận ra mình vừa rồi đã mất hồn, không biết Lục Lăng Xuyên ngẩng đầu từ khi nào.

Cô lập tức hạ thấp tầm mắt, tránh ánh nhìn của anh, khẽ nói: "Tổng giám đốc Lục."

Ánh mắt của người đàn ông càng lạnh lẽo hơn khi thấy cô cúi đầu.

Thẩm Niệm cúi đầu, giữ thái độ cung kính như một trợ lý bình thường: "Tổng giám đốc Lục, tôi đến để xin trở lại làm việc."

Lục Lăng Xuyên nhìn cô bằng đôi mắt lạnh lẽo, không nói gì.

Tiếng chuông điện thoại phá vỡ sự im lặng trong văn phòng, ánh mắt của Lục Lăng Xuyên vẫn dán chặt vào cô, anh tiện tay cầm chiếc điện thoại bên cạnh, bấm nút nghe rồi đưa lên tai.

"Alô."

Lục Lăng Xuyên vốn không nói nhiều, từ sau khi Lục Lăng Nhụy qua đời, anh càng trở nên ít lời, trên người luôn tỏa ra hơi lạnh.

"Con đang ở công ty."

"Đã gặp rồi."

“Con biết, con sẽ giải quyết."

Chỉ nói bốn câu, Lục Lăng Xuyên đã cúp máy.

Đặt điện thoại trở lại bàn, anh mới thốt ra một tiếng "Ừm".

Thẩm Niệm hiểu rằng tiếng "Ừm" này là để đáp lại cô, liền nói: "Tổng giám đốc Lục, nếu không có gì dặn dò, tôi xin phép trở về làm việc."

Nói xong, cô xoay người chuẩn bị rời đi.

"Đợi đã." Anh gọi cô lại.

Bước chân của Thẩm Niệm khựng lại, cô quay lại, chờ đợi lời dặn dò của anh.

Lục Lăng Xuyên nhìn chằm chằm vào cô, nói: "Sau giờ làm đi mua một đôi hoa tai, bao nhiêu tiền công ty sẽ hoàn lại."

"...Vâng."

Cả ngày làm việc sau đó rất nhàm chán, cô chỉ sắp xếp tài liệu, phân loại hợp đồng, báo cáo công việc cho Lục Lăng Xuyên như thường lệ.

Thực ra, cách họ giao tiếp hàng ngày chính là như vậy. Ban ngày, họ là tổng giám đốc và trợ lý, giữa họ chỉ có vô số công việc cần xử lý, không ai nói một lời thừa.

Chỉ khi về đêm, Lục Lăng Xuyên mới trút bỏ mọi nỗi hận sâu thẳm trong lòng, cùng Thẩm Niệm tự hành hạ lẫn nhau.

Tình cảm của họ, cuối cùng vẫn không thể phơi bày dưới ánh sáng.

Sau giờ làm, Thẩm Niệm không về nhà ngay, mà bắt taxi đến một nơi khác.

Đây là một khu vực khá sầm uất ở Bắc Kinh, nơi có nhiều cửa hàng của các thương hiệu lớn.

Thẩm Niệm một mình bước lên thang máy, nhìn đôi tình nhân phía trước đang chia nhau một cây kem, rồi lại nhìn đôi bạn thân phía trước đang nắm tay nhau cùng uống trà trái cây.

Chỉ trong những khoảnh khắc như thế này, Thẩm Niệm mới nhận ra mình cô đơn đến nhường nào.

Đến tầng bán hàng xa xỉ, Thẩm Niệm đi dạo một vòng, cuối cùng bước vào một cửa hàng.

Vừa vào cửa, một nhân viên bán hàng đã tiến đến chào đón.

"Xin chào, cô cần gì không? Chúng tôi vừa có một số mẫu túi mới, rất đẹp."

"Không cần." Thẩm Niệm không thích lãng phí thời gian: "Có hoa tai không?"

"Tất nhiên là có, mời cô qua bên này."

Thẩm Niệm được dẫn đến khu vực trang sức, nhân viên bán hàng nhanh chóng mang ra vài hộp.

"Mấy mẫu này là những đôi hoa tai bán rất chạy tại cửa hàng chúng tôi, rất hợp với những cô gái xinh đẹp và khí chất như cô. Cô thấy thế nào?”