Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 2: Chữ "Niệm" trong từ "Tưởng niệm"



Bắt tay với Lục Lăng Xuyên xong, người đàn ông lại chuyển ánh mắt sang Thẩm Niệm: "Vị này là..."

Thẩm Niệm mỉm cười nhã nhặn: "Chào Tổng Giám đốc Lý, Tổng Giám đốc Phương. Tôi tên là Thẩm Niệm là trợ lý của Tổng Giám đốc Lục."

Đối phương liền nở nụ cười hiểu biết: "Hóa ra cô chính là trợ lý xinh đẹp trung thành nổi tiếng của Tổng Giám đốc Lục."

Trong giới ai cũng biết rằng Lục Lăng Xuyên có một nữ trợ lý rất đắc lực. Dù còn trẻ nhưng năng lực rất mạnh, nhiều dự án lớn đều do cô ấy giúp Lục Lăng Xuyên giành được.

Có thể nói, nếu không có Thẩm Niệm, công ty của Lục Lăng Xuyên sẽ không phát triển tốt đến vậy.

"Tổng Giám đốc Lý quá khen." Thẩm Niệm cúi đầu khiêm tốn đáp.

Tổng Giám đốc Lý lại tỏ ra rất quan tâm đến Thẩm Niệm, hỏi cô: "Chữ "Niệm" của cô là chữ "Niệm" nào vậy?"

Trong tiếng Trung có nhiều chữ khác nhau cùng phát âm là "niàn".

"......" Nghe câu hỏi này, Thẩm Niệm có chút ngẩn ngơ, cô nhanh chóng lấy lại tinh thần và nhẹ nhàng trả lời: "Là chữ "Niệm" trong từ "tưởng niệm"."

Lục Lăng Xuyên liếc nhìn Thẩm Niệm, người vẫn giữ vẻ bình thản, cau mày lại. Đồng thời, bên tai anh vang lên giọng nói dịu dàng, e thẹn của một cô gái.

[Tôi tên là Thẩm Niệm, là chữ "Niệm" trong ‘niệm niệm bất vong’]

*Niệm niệm bất vong: nhớ mãi không quên

Từ “nhớ mãi không quên" đã biến thành "tưởng niệm", Lục Lăng Xuyên biết rõ lý do.

Nghĩ đến điều gì đó, đôi mắt đen của anh thoáng hiện lên sự đau đớn, nhanh chóng chuyển thành căm hận, anh lập tức thu hồi ánh mắt, không nhìn cô nữa.

Hai bên ngồi xuống, Lục Lăng Xuyên đi thẳng vào vấn đề, bàn về dự án. Nhưng đối phương lại là một lão cáo già, chỉ phất tay từ chối và nghiêm nghị nói với Lục Lăng Xuyên:

"Ấy, giờ nghỉ ngơi không nói chuyện công việc, ăn cơm trước đã."

Nói vậy chỉ là để đối phó với Lục Lăng Xuyên. Nếu thực sự không muốn bàn công việc hôm nay, họ sẽ không dẫn theo trợ lý đến cuộc hẹn.

Thẩm Niệm ngồi bên cạnh Lục Lăng Xuyên, nhìn chằm chằm vào ly nước nóng trước mặt mà cô vừa rót.

Khi phục vụ bước vào, họ đã mang đến một bình nước nóng.

Thẩm Niệm vừa mới phá thai, cơ thể còn rất yếu, không thể chịu lạnh cũng như không thể ăn hay uống đồ lạnh.

Cô cầm lấy ly nước, đứng dậy, một nụ cười chuẩn mực lại xuất hiện trên khuôn mặt: "Chắc hẳn các ngài đã hiểu rõ về năng lực của Tập đoàn Lăng Nhụy của chúng tôi. Xin hãy tin tưởng, chúng tôi chắc chắn sẽ không làm các ngài thất vọng."

Trong bàn tiệc của đàn ông, khi một mỹ nữ lên tiếng, họ thường sẽ nể mặt.

Quả nhiên, hai vị tổng giám đốc không còn lấy lý do "giờ ăn không bàn công việc" để ngăn chặn họ nữa. Tổng giám đốc Phương, với dáng người béo tốt, nhìn chằm chằm vào thân hình thon thả của Thẩm Niệm, cười sảng khoái.

"Năng lực của quý công ty thì tôi và Tổng giám đốc Lý đã tìm hiểu kỹ rồi. Chúng tôi cũng nghe nói trợ lý Thẩm là người nổi tiếng trong giới về khả năng uống rượu. Vừa hay tôi và Tổng giám đốc Lý tửu lượng không tệ, chúng ta cùng so tài một chút chứ?"

Thẩm Niệm vừa trải qua phẫu thuật phá thai không lâu, bụng dưới vẫn còn đau âm ỉ.

Cô đặt một tay lên bụng, lớp son môi khiến sắc mặt cô trông vẫn ổn, không quá nhợt nhạt.

Tổng giám đốc Phương không cho Thẩm Niệm cơ hội từ chối, gọi phục vụ mang rượu lên.

Chẳng bao lâu sau, phục vụ mang tới một xô đá, bên trong có vài chai rượu kèm theo đá lạnh.

“Rượu này phải uống lạnh mới đã!" Tổng giám đốc Lý cười tươi, lấy một chai rượu lạnh từ trong xô đá ra, mở nắp và rót cho Thẩm Niệm.

Ly rượu lớn 720ml được rót đầy, sau đó ông cũng rót đầy ly cho mình và Tổng giám đốc Phương, rồi nâng ly lên.

"Trợ lý Thẩm, cô phải nể mặt tôi và Tổng giám đốc Phương đấy."

"……" Thẩm Niệm cúi đầu nhìn ly rượu đầy ắp, đầu ngón tay nhẹ chạm vào thành ly, lạnh đến mức khiến tay cô run nhẹ.

Lục Lăng Xuyên giữ nét mặt lạnh lùng, không nói gì.

Sau ba giây im lặng, khi hai vị tổng giám đốc chuẩn bị lên tiếng thêm, Thẩm Niệm ngẩng đầu lên, vẫn giữ nụ cười duyên dáng.

Cô cầm ly rượu lên, hướng về phía hai vị tổng giám đốc giơ ly lên: "Tôi xin phép làm theo ý các ngài."

Nói xong, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Thẩm Niệm rất gầy, vì vậy xương quai xanh của cô rất rõ ràng. Một ly rượu đầy ắp được cô uống cạn trong một hơi, nước rượu lạnh buốt trôi xuống cổ họng, không để sót một giọt, toàn bộ chảy thẳng vào bụng.

Thẩm Niệm uống cạn một hơi, miệng cốc úp xuống, vài giọt rượu cuối cùng trong ly rơi xuống sàn nhà.

Nghe nói từ khi Lục Lăng Xuyên thành lập Tập đoàn Lăng Nhụy, Thẩm Niệm đã luôn theo sát anh.

Giai đoạn đầu phát triển của công ty không có đầu tư, cần họ đi tìm kiếm khách hàng. Thẩm Niệm đã theo Lục Lăng Xuyên tham gia các buổi tiệc tùng, cạnh tranh uống rượu với những con cáo già trên thương trường, chỉ để giành lấy cơ hội được nhìn thấy.

Quả nhiên là nghe không bằng thấy, Thẩm Niệm thật sự đúng như tin đồn, bề ngoài trông yếu đuối, nhưng thực ra lại là một người phụ nữ mạnh mẽ.

Tổng Giám đốc Lý và Tổng Giám đốc Phương ngẩn ra một lúc, rồi ngay sau đó cười lớn.

“Tốt lắm, chúng tôi thích nói chuyện với những người thẳng thắn như trợ lý Thẩm!”

Nói xong, họ cũng uống cạn rượu trong ly.

Thẩm Niệm có làn da rất trắng, kiểu trắng mà không cần trang điểm cũng trắng, một ly rượu lạnh vào bụng, sắc mặt cô càng thêm nhợt nhạt, trong ánh mắt lộ rõ vẻ mệt mỏi.

Ban đầu son môi còn giúp cô trông có chút khí sắc, nhưng vừa rồi uống rượu, trên miệng ly dính rõ dấu vết của son, son môi trên miệng cô đã nhạt đi nhiều.

Không còn lớp màu bảo vệ này, sự yếu đuối của cô hiện rõ ra.

Nhưng Thẩm Niệm từ trước đến nay không dễ dàng bộc lộ sự yếu đuối của mình trước người khác. Nụ cười trên mặt cô không giảm, cô cầm chai rượu bên cạnh, trước tiên rót cho hai vị giám đốc, sau đó lại rót đầy cho mình.

“Được Tổng Giám đốc Phương và Tổng Giám đốc Lý khen ngợi là vinh dự của tôi. Ly này tôi kính hai vị, tôi cạn ly, hai vị tùy ý.”

Nói rồi, cô ngửa đầu uống cạn ly rượu.

Hai ly rượu đã vào bụng, lúc này có thể bắt đầu bàn về hợp tác.

Thẩm Niệm đặt ly xuống, đi thẳng vào vấn đề: "Tổng Giám đốc Phương và Tổng Giám đốc Lý đã gặp chúng tôi, điều đó chứng tỏ hai vị vẫn đánh giá cao năng lực của Tập đoàn Lăng Nhụy chúng tôi, và chúng tôi cũng rất trân trọng sự hợp tác với quý công ty. Đã có tình ý với nhau rồi, thì còn do dự gì nữa, hợp tác sớm chẳng phải là điều tốt cho cả hai bên sao?"

Thấy Thẩm Niệm đã nói như vậy, Tổng Giám đốc Phương và Tổng Giám đốc Lý cũng không vòng vo nữa.

"Thực ra ngoài công ty của các cô, chúng tôi cũng đã tìm hiểu thêm một công ty khác, năng lực của hai công ty không khác nhau là bao, chỉ là... bên kia hứa sẽ giảm giá thêm một phần mười, vì vậy..."

Trên gương mặt Tổng Giám đốc Lý lộ ra vẻ khó xử và do dự.

Trong mắt của người làm kinh doanh, một chút lợi ích cũng là tài sản lớn, không ai không muốn bỏ ít tiền ra mà thu về lợi nhuận cao nhất.

"..." Lục Lăng Xuyên hơi nhướng mí mắt, trên mặt anh luôn không có biểu cảm dư thừa, lạnh lùng như băng, đôi mắt đen láy như bầu trời đêm không có ranh giới, không nhìn thấy chút ánh sáng nào.

Thẩm Niệm lập tức hiểu ý.

Hai người quen biết nhau đã nhiều năm, không biết từ khi nào đã có sự ăn ý đến mức chỉ cần một ánh mắt cô đã hiểu ý anh.

Hai ly rượu lạnh vừa rồi đã bắt đầu có tác dụng, bụng cô như bị hàng ngàn lưỡi dao nhọn đâm vào, đau buốt.

Thẩm Niệm suýt nữa thì ngã xuống đất trong tư thế lúng túng, may mà vừa rồi khi ngồi xuống cô đã nắm chặt ghế, mới tránh được một tình huống xấu hổ.

Hít một hơi thật sâu, cô lại đứng lên.

Trước tiên cầm chai rượu, sau đó lấy ly rượu trước mặt Lục Lăng Xuyên, rót đầy, rồi đưa cho Lục Lăng Xuyên.

Nhận lấy ly rượu do Thẩm Niệm đưa tới, Lục Lăng Xuyên đứng dậy, giơ tay lên nhẹ nhàng, khi nhìn hai vị giám đốc, trên mặt anh cũng không có biểu cảm gì, giọng nói không lớn nhưng lời nói lại mạnh mẽ, đầy thuyết phục.

"Công ty kia hứa sẽ giảm giá thêm một phần mười cho Tổng Giám đốc Phương và Tổng Giám đốc Lý, vậy thì Tập đoàn Lăng Nhụy chúng tôi hứa sẽ nhân đôi lợi nhuận cho quý công ty.”