Tôi Dùng Tấm Chân Tình Cúng Tế Thời Gian

Chương 24



Hôm nay Lục Lăng Xuyên mặc một bộ vest màu tối, kết hợp với cà vạt cùng tông, chiếc kẹp cà vạt đính đá sapphire tinh xảo tỏa ra ánh sáng lấp lánh. Bộ trang phục thẳng thớm, gọn gàng và thể hiện sự cao quý.

Ánh đèn trên sân khấu chiếu xuống người anh, làm nổi bật vóc dáng hoàn hảo. Ánh mắt anh vẫn lạnh lùng như mọi khi, không chứa chút cảm xúc nào. Đôi mắt sâu thẳm ấy nhìn thẳng về phía trước, tựa như ánh trăng lạnh lẽo trong đêm, toát lên khí chất thanh tao, như không vướng bụi trần.

Anh ngồi vào chỗ trống bên cạnh các lãnh đạo nhà trường, đưa tay điều chỉnh micro trước mặt, để lộ phần cổ tay đẹp đẽ.

Ánh mắt của Lục Lăng Xuyên lướt qua khán giả một vòng rồi thu lại, bắt đầu nói: “Chào mọi người, tôi là Lục Lăng Xuyên, rất vinh dự khi được đứng đây với tư cách là đại diện của các cựu sinh viên xuất sắc.”

Lục Lăng Xuyên nói gì thì Thẩm Niệm không nghe rõ, chỉ đờ đẫn nhìn anh.

Khoảng cách giữa hai người khá xa, lại còn bị ngăn cách bởi rất nhiều người, thực ra Thẩm Niệm không nhìn rõ anh. Nhưng chỉ cần nhìn thấy bóng dáng ấy, trong đầu cô lại hiện lên khuôn mặt đó.

Anh… sao lại có mặt ở đây?

Những ngày gần đây, cuộc trò chuyện giữa họ chỉ giới hạn trong công việc, chỉ có vậy mà thôi.

Cô chưa bao giờ nói rằng mình sẽ trở về Đại học A tham dự lễ kỷ niệm 100 năm của trường, và anh cũng chưa từng tiết lộ rằng anh sẽ lên sân khấu phát biểu với tư cách là đại diện của cựu sinh viên xuất sắc.

Người dẫn chương trình cũng là một sinh viên của Đại học A, anh ta phấn khích nhìn Lục Lăng Xuyên, rõ ràng là biết về anh.

Ngay khi Lục Lăng Xuyên kết thúc lời nói, người dẫn chương trình lập tức cầm micro và bắt đầu nói:

“Chào anh Lục, em là sinh viên năm ba của Đại học A, sau kỳ nghỉ hè này em sẽ bước vào năm cuối, chuẩn bị tốt nghiệp và cũng đối mặt với một vấn đề rất quan trọng - việc làm.”

“Dưới khán đài còn có rất nhiều bạn cùng khóa với em, cả các em khóa dưới nữa. Hôm nay là lễ kỷ niệm 100 năm của Đại học A, thật vinh dự khi có thể mời được nhiều cựu sinh viên xuất sắc quay về trường, và cũng thật vinh dự khi được nói chuyện với anh Lục.”

“Em có vài câu hỏi muốn biết câu trả lời, anh Lục có thể giải đáp giúp em được không?”

Lục Lăng Xuyên khẽ gật đầu: “Tôi sẵn lòng lắng nghe.”

“Câu hỏi đầu tiên là về vấn đề việc làm, luôn có nhiều tranh luận xoay quanh chủ đề này. Một số bạn cho rằng làm việc trong công ty có thể thấy trước tương lai, nếu muốn thành công thì chỉ có thể khởi nghiệp. Nhưng cũng có bạn cho rằng khởi nghiệp có ưu và nhược điểm, không phải lúc nào cũng thắng, nếu không cẩn thận có thể mất tất cả, vì vậy để cuộc sống ổn định thì làm việc trong doanh nghiệp là tốt hơn. Quan điểm của anh về vấn đề này như thế nào?”

Lục Lăng Xuyên đưa tay điều chỉnh lại micro trước mặt, giọng nói trầm ấm và dễ nghe của anh truyền qua hệ thống âm thanh đến mọi ngóc ngách của hội trường.

“Bất kể lựa chọn nào cũng có ưu và nhược điểm, hãy chọn điều gì phù hợp với bản thân, không cần phải chạy theo xu hướng để chọn những lĩnh vực mà mình không giỏi.”

Người dẫn chương trình gật đầu, tiếp tục với câu hỏi thứ hai: “Ai cũng biết hiện tại anh Lục là một nhà đầu tư rất thành công, anh có bí quyết thành công nào có thể chia sẻ không?”

“Tôi không có bí quyết thành công nào cả, chỉ có hai chữ muốn gửi đến các bạn - Học hỏi.”

“Em nghĩ là em hiểu ý anh Lục rồi,” người dẫn chương trình nói: “Liên tục học hỏi, không ngừng tiến bộ, và liên tục tích lũy kinh nghiệm, có đúng không ạ?”

“Đúng vậy.” Lục Lăng Xuyên gật đầu, ánh mắt vẫn tìm kiếm mục tiêu trong đám đông đối diện.

“Giáo viên của em từng đề cập về anh Lục trong lớp, thầy nói rằng anh đã bắt đầu khởi nghiệp khi còn đang học, vì vậy mới có được thành công trẻ tuổi như hôm nay.”

“Thành công của tôi không chỉ là nhờ sự nỗ lực của bản thân tôi.” Giọng của Lục Lăng Xuyên trở nên sâu lắng.

Nghe câu nói này, người dẫn chương trình liền hỏi: “Còn có người khác sao?”

“Đúng vậy.” Giọng nói của Lục Lăng Xuyên rất nhẹ nhàng, nhưng từ “đúng” mà anh nói qua hệ thống âm thanh đã vang lên trong tai mọi người.

“Người đó là ai...?”

“Một cô gái đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời tôi.”

Mọi người trong khán phòng đều kinh ngạc và sau đó bắt đầu thì thầm với nhau.

Thay đổi quỹ đạo cuộc đời…

Mấy từ đó khiến Thẩm Niệm có chút bối rối.

Thực ra, Lục Lăng Xuyên chưa từng nghĩ rằng mình sẽ đi theo con đường đầu tư khởi nghiệp. Anh đã có những lý tưởng và hoài bão khác.

Nhưng cuối cùng, anh lại chọn con đường này vì Lục Lăng Nhụy.

Những chuyện năm đó rất phức tạp, hai kẻ say rượu đã làm nhục Lục Lăng Nhụy đều có một chút quyền lực và hậu thuẫn. Những người đứng sau lưng chúng muốn bảo vệ chúng, nhưng nhag họ Lục kiên quyết đòi tử hình chúng. Vì vậy, họ đã tìm mọi cách, nhưng cho đến bây giờ, dù đã bốn năm trôi qua, vấn đề này vẫn chưa được giải quyết.

Lục Lăng Xuyên đã đầu tư và khởi nghiệp để mở rộng mối quan hệ của mình, làm quen với nhiều người có quyền lực, để có thể tiêu diệt hai con thú vật đó!

Nếu Lục Lăng Nhụy không chết, Lục Lăng Xuyên có lẽ sẽ không chọn con đường này. Nghĩ lại, cô ấy thực sự đã thay đổi cả cuộc đời của anh.

Nghĩ đến đây, Thẩm Niệm không kìm được tự giễu một nụ cười.

Cảm thấy có một ánh mắt nóng bỏng rơi vào mình, Thẩm Niệm ngẩng đầu, liền chạm vào ánh mắt của Lục Lăng Xuyên ở phía trước, cô sững sờ.

Không biết từ khi nào Lục Lăng Xuyên đã nhìn cô, đôi mắt dài hẹp của anh sâu thẳm, ánh nhìn đầy phức tạp. Thẩm Niệm đờ đẫn.

Giữa hai người cách nhau rất xa, nhưng trong khoảnh khắc đó, tất cả những người khác đều trở thành nền, nhân vật chính thực sự chỉ có anh... và cô.

Thẩm Niệm mở miệng, muốn nói gì đó, nhưng phát hiện mình đột nhiên mất tiếng trong khoảnh khắc này.

Tôi đã từng do dự, quay đầu đối mặt với chút hy vọng mong manh đó...

Nhưng vẫn không có ai quan tâm.

Chỉ trong khoảnh khắc, Thẩm Niệm đột nhiên rất muốn hỏi Lục Lăng Xuyên.

Anh có nguyện cứu rỗi em không?

"Phịch!"

Điện thoại trượt khỏi tay rơi xuống đất, âm thanh phát ra khiến Thẩm Niệm lập tức trở lại thực tại.

Lục Lăng Xuyên vẫn đang nhìn cô, Thẩm Niệm lại vội vàng dời ánh nhìn, cúi đầu nhặt điện thoại dưới đất lên.

Bỏ chạy trong hoảng loạn.

Trước khi gặp Thẩm Niệm, mục tiêu của Lục Lăng Xuyên luôn là trở thành một người xuất sắc.

Đối với anh lúc đó, hôn nhân và tình yêu không quan trọng bằng sự nghiệp.

Cho đến khi gặp Thẩm Niệm, anh mới phát hiện ra rằng, hóa ra mình cũng có thể khao khát đến mức muốn cưới một cô gái về nhà, để cô ấy trở thành vợ của mình, danh chính ngôn thụân giữ cô ấy bên mình.

Nếu không có chuyện năm đó... có lẽ họ đã kết hôn rồi, còn có một đứa con.

Không, đáng lẽ là...

Hai đứa.

Xuyên qua đám đông, anh nhìn cô.

Chạm vào đôi mắt đẹp đó, trong khoảnh khắc đó, Lục Lăng Xuyên đột nhiên muốn bỏ qua tất cả những điều anh đang lo lắng, bất chấp tất cả chạy đến trước mặt cô, hỏi cô.

Em còn muốn ở bên anh không?

Chỉ cần cô nói một câu "muốn", anh sẽ từ bỏ mọi thứ, chỉ cần cô.

Đôi mắt chết lặng lóe lên một tia sáng yếu ớt, lúc tỏ lúc mờ, trước mắt vốn tối tăm đột nhiên hiện lên một tia sáng mong manh, chỉ cần nắm lấy tia sáng đó, anh sẽ có thể thoát khỏi bóng tối, thấy lại ánh sáng.

Khi anh sắp nói ra câu đó, Thẩm Niệm đột nhiên đứng dậy vội vã rời đi.

Khoảnh khắc đó anh như bị dội một chậu nước lạnh, đôi mắt vốn đầy hy vọng lại trở nên ảm đạm.

Trước mắt không thể kiểm soát được hiện ra cảnh năm đó Lục Lăng Nhụy nằm trong xe cứu thương, rõ ràng không qua khỏi nhưng vẫn cố gắng nắm lấy ngón út của anh, nỗ lực mỉm cười; cảnh mẹ anh tinh thần sụp đổ và lúc đêm khuya Thẩm Niệm bị giấc mơ dày vò đau đớn lẩm bẩm.

Có quá nhiều điều cần phải lo lắng, nên không thể vô tư mà chạy đến bên cô, ôm lấy cô.

Rõ ràng gần cô trong gang tấc, nhưng lại có cảm giác xa vời như trời và đất.