Có lẽ suốt cuộc đời này anh không thể cùng em đi hết con đường, không thể cùng em trải qua hết mọi gian lao, khó khăn, thử thách, hạnh phúc, và niềm vui trong cuộc sống.
Anh không thể nắm lấy tay em mỗi lúc em cần anh, nhớ anh, gọi tên anh, anh không thể ở bên em cùng em vượt qua mọi buồn vui, cùng em ngắm bình minh bên cửa sổ, cùng em ngắm hoàng hôn khi một ngày đã tắt.
Tuy anh không thể ở bên em nhưng anh sẽ luôn cầu chúc cho em được hạnh phúc, luôn được vui cười.
Anh yêu em và mãi mãi vẫn yêu em.
Hãy cố quên đi nỗi đau.Hãy cố quên anh đi, quên anh đi để sống tiếp, đừng bao giờ từ bỏ niềm tin, từ bỏ hạnh phúc từ bỏ tương lai, từ bỏ thành quả lao động của em trong năm năm qua.
Em còn nhiều trách nhiệm trên vai, còn nhiều người em cần quan tâm, chăm sóc.
Em hãy đem tiếng hát, đem nụ cười, đem tài năng của em phục vụ mọi người, hãy thay anh làm điều đó.
Nếu mỗi lần em vấp ngã, em thiếu tự tin, em không muốn sống nữa, hãy nghĩ đến anh, hãy sờ lên trái tim em, anh là một phần trong cơ thể em, em đi đâu hay làm gì anh cũng luôn ủng hộ em, đi theo em.
Tạm biệt em tình yêu của anh................!!
Tạm biệt những ngày tháng hạnh phúc đã qua.........!!
Tạm biệt em..!!
Và tạm biệt cuộc đời.
“Ai cũng biết rằng đời không suôn sẻ
Lệ ưu sầu vẫn cứ mãi tuôn rơi
Nước mắt buồn như suối dạt biển khơi
Dẫu biết rằng ngày mai trời lại sáng
Nhưng ai đã một lần ôm trái đắng
Mới thấy đời như chiếc lá nhẹ rơi
Khi thu đến tả tơi hàng bóng nắng
Gắng che đầu mà nào có được đâu
Số yêu trên đời có gì là bền lâu?
Hay phút chốc vui cười, ngàn phút khóc”
Từ khi đi thăm mộ Long về, Thanh không bao giờ còn cười được nữa, nước mắt Thanh không ngừng rơi khi một mình ngồi đối diện với đêm tối, có một điều là Thanh không còn nghĩ đến cái chết nữa, Thanh vẫn sống, vẫn đi làm, vẫn không ngừng học hỏi, vẫn không ngừng vươn lên, Thanh làm việc như điên, Thanh cống hiến tài năng, sức khỏe, tiền tài, của cải, vật chất, địa vị của Thanh ọi người, còn đối với bản thân Thanh, Thanh không cần gì cả.
Sau năm năm, bọn trẻ ở trại trẻ mồ côi đứa nào cũng đã lớn hết cả rồi, trách nhiệm và gách nặng trên vai Thanh ngày càng nhiều hơn, Thanh thấy Thanh nhỏ bé quá, Thanh như một hạt cát trên xa mạc, dù Thanh có làm, có cố hết sức, cũng không có ai biết đến Thanh, biết đến nỗi đau, biết Thanh đã đánh mất thứ gì.
Lịch biểu diễn, lịch quay phim, lịch tập vũ đạo, lịch tập luyện, lịch sáng tác, kế hoạch ra album mới dày đặc, Thanh không có phút giây nào được nghỉ ngơi, có những trận Thanh ốm, Thanh tưởng Thanh có thể ra đi theo Long nhưng ông Trời không cho Thanh chết, ông Trời muốn Thanh sống, muốn Thanh tiếp tục tồn tại, hành hạ bản thân nhiều như thế mà Thanh cũng không thể ra đi, bỏ ăn bỏ uống chỉ khiến cơ thể Thanh gầy hơn, chỉ khiến bố mẹ Thanh, bố mẹ Long, Thiên, Kim, Thoa, Hường, Liên, Thu, Hoàng, lo lắng cho Thanh hơn, khiến họ rơi lệ vì Thanh hơn.
Long nói đúng, Thanh là một cô gái có trách nhiệm, thấy mọi người vì mình, họ phải rơi lệ, phải khóc, phải lo lắng, Thanh không thể đành lòng, Thanh lại cố gượng dậy, cố gắng sống tiếp, Thanh sống mà không có một nụ cười, sống mà không có một niềm vui.
Mỗi khi đứng trên sân khấu, nước mắt Thanh lại trực trào ra.
Thanh vừa hát vừa khóc, Thanh luôn ngước mặt lên trời cao, luôn gọi thầm tên Long trong tâm tưởng, luôn nhớ Long, luôn mong ngóng Long trở về, luôn tin vào một ngày không xa điều đó sẽ thành hiện thực, Thanh luôn đánh lừa bản thân mình, vì nếu không làm thế, nỗi nhớ Long, nỗi đau mất Long sẽ luôn dày vò Thanh, sẽ làm trái tim Thanh không thể chịu đựng được, Thanh cảm tưởng Thanh đang sống mà như đã chết, đang thở mà tưởng rằng Thanh đã tắt thở từ lâu, thân xác này có là gì khi linh hồn, khi trái tim đã đi theo một người khác, khi người đó bỏ ra đi, cũng là lúc Thanh không còn biết gì nữa.
Quá đau khổ, Thanh đã viết thư cho Long, viết mà không gửi, vì Thanh biết rằng Long không bao giờ có thể nhận được nó.
“Cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn vì anh đã yêu em, đã từng có thời cầm lấy bàn tay em, từng ôm em, hôn em, từng cho em hạnh phúc, khi anh ra đi em đã lầm tưởng chỉ một mình em đau, chỉ mình em sầu khổ, chỉ mình em khô héo, chỉ mình em nhớ anh, khóc vì anh, nhưng em biết là mặc dù anh không còn, anh vẫn không thôi nhớ đến em, không thôi yêu em, gọi tên em. Vậy thì em có gì phải đau, phải khóc, phải sầu khổ đúng không anh…??
Em hiểu rằng em cần phải đối diện với sự thật. Em đã mất anh thật rồi, anh đã ra đi thật rồi. Em sẽ cố gắng sống, cố gắng không khóc vì anh, cố gắng nghĩ rằng anh vẫn luôn ở gần em mặc dù chúng ta không thể chạm vào nhau được nữa.
Em đã khóc khóc thật nhiều, em đã khóc như chưa bao giờ được khóc vì anh, những giọt nước mắt lúc này sao cay đắng quá? Em chưa bao giờ thôi hy vọng, thôi nguyện ước là một ngày nào đó anh sẽ quay về bên em, anh sẽ xuất hiện trước mặt em, anh sẽ làm cho em ngạc nhiên, làm cho em hạnh phúc , làm cho em mỉm cười, em điên quá, khùng quá, đúng không anh?
Anh đã mất rồi, đã ra đi vĩnh viễn rồi, mộ anh nằm kia, thân xác anh đã mãi nằm im dưới lòng đất lạnh, em và anh cách nhau không xa nhưng chúng ta không thể chạm được vào nhau được nữa. Tại sao thế hả anh…?Tại sao ông Trời lại nhẫn tâm với em thế hả anh…??Tại sao em không thể có được hạnh phúc…??, tại sao em không thể có được tình yêu của anh…??Tại sao ông lại bắt anh đi…?? Tại sao ông lại tách anh ra khỏi em…??Tại sao…??
Em luôn mong cho thời gian quay lại lúc chúng ta mới quen biết nhau, mong quay lại khoảnh khắc, em cầm lấy tay anh chạy tung tăng khắp các con đường. Nếu có thể em hứa em sẽ không cãi nhau, không giận dỗi với anh, em sẽ nghe lời anh, sẽ cố gắng làm cho anh vui, cố gắng khiến anh hạnh phúc, em sẽ nắm chặt lấy tay anh không rời.
Những ngày tháng ấy những kỉ niệm thật đẹp có lẽ là tuyệt đẹp nhất đối với em. Đẹp nhưng sao lại buồn quá, đau đớn quá, em chưa thực sự thức tỉnh sau một giấc mơ muôn màu thật hạnh phúc, cho đến bây giờ em vẫn không thôi mơ về anh, không thôi mơ về quãng thời gian chúng ta ở bên nhau, bây giờ chúng ta đã xa nhau thật rồi, anh mãi mãi không bao giờ thuộc về em nữa.
Lúc này đây anh đang ở nơi phương trời rất xa, xa đến nỗi em và anh không thể cùng nhau đặt chân trên mảnh đất thân yêu này. Tuy không là của nhau nữa nhưng em hy vọng dù đó là một tia ánh sáng len lỏi, mỏng manh và yếu đuối, em vẫn sẽ nắm chặt lấy, em sẽ ôm thật chặt, em sẽ đánh đổi tất cả để có được nó mặc dù em biết là em không thể.
Nhưng rất tiếc chẳng còn gì nữa đúng không anh? Anh giống như một cơn gió khẽ thổi qua em có lẽ một lần duy nhất, một lần thôi nhưng đủ làm em hạnh phúc, đủ làm em hiểu thế nào là yêu và thế nào là đau. Giá như em có thể quên tất cả và làm như lời chúc của anh. Em sẽ khép lại những trang nhật kí anh viết cho em. Em sẽ cố quên những gì từ trước đến nay anh dành cho em. Những bức thư những bài thơ anh viết đầy những lời ngọt ngào và yêu thương.
Em sẽ cố quên, những gì em viết ra anh sẽ mãi không bao giờ đọc được, nó sẽ bị quên lãng vào quá khứ, em sẽ cất đến khi nào nhớ anh em sẽ lại mang ra đọc , em sẽ nhớ mãi một thời em sống trong mơ. Nhật kí đóng lại nhưng em vẫn luôn nghĩ về anh. Vẫn nói rằng em yêu anh.
Anh ra đi đã mang theo tất cả những gì mà em có, nhưng em hứa em sẽ không nghĩ đến cái chết, không hủy hoại bản thân em, em sống cho anh, em sẽ thay anh làm tất cả những thứ mà khi còn sống anh đang làm dang dở, em sẽ thay anh chăm sóc bố mẹ, em gái, chăm sóc nhà cửa, chăm sóc bọn trẻ, sẽ thay anh cảm ơn mọi người, thay anh gửi lời yêu thương đến họ, em cũng sẽ thay anh xin lỗi họ.
Em sẽ yêu anh, sẽ nhớ anh cho đến lúc chết. Hãy chờ em ở trên thiên đường anh nhé, em sẽ đi theo anh rất nhanh thôi, anh từng nói thời gian thấm thoắt thoi đưa.
Em không biết em sẽ sống được bao lâu, sẽ tồn tại cho đến lúc nào nhưng đêm nào em cũng mong tử thần mau mang em đến bên anh.
Em không dám hủy hoại bản thân em vì em đã hứa với anh là em sẽ sống tốt, vì em sợ anh sẽ giận em, không gặp mặt em khi em chết đi, vì em sợ mọi người sẽ đau lòng vì em, nên em phải chờ, phải cố nén, phải cố sống tiếp, phải tồn tại mặc dù trong lòng em không hề muốn.
Anh có đến bên em, có đi theo em không, có thì thầm câu “anh yêu em” với em không…?? Có mỉm cười chào đón em mỗi sáng không, có chúc em ngủ ngon mỗi tối không…??
Đừng rời xa em anh nhé, đừng bỏ em, hãy ở bên cạnh em, hãy đi theo em, hãy thì thầm lời “anh yêu em” với em hàng ngày, hãy làm điều đó vì em, hãy cho em niềm tin, hãy cho em hy vọng, đừng bao giờ dập tắt mong ước này của em, em xin anh.
Em sẽ vẫn luôn chờ anh, vẫn luôn mong ngóng anh và vẫn luôn yêu anh.”
“Biết không anh từng đêm dài cô lẻ
Giọt lệ tình em nuốt vội trên môi
Mong thời gian sẽ tiếp nối cuốn trôi
Cho em được quên đi niềm nhung nhớ
Từng đêm dài từng đêm dài nức nở
Em nghe lòng réo gọi một niềm đau
Tim em nghe chứa đựng vạn nỗi sầu
Ngày tháng lạnh nghe lòng mình băng giá
Đường em đi vẫn còn nhiều sỏi đá
Nên ân tình còn hụt hẫng bay xa
Chuyện yêu đương mang cay đắng lệ nhòa
Trong giấc ngủ còn mang nhiều ác mộng
Chiều thu về mình em trong gió lộng
Nghe bâng khuâng vương vấn bóng hình ai
Đêm cô đơn sao em thấy quá dài
Hương vị mặn lệ tình sao thấm mãi
Để lòng em mang lòng đau tê tái
Ánh mắt nào mang nỗi nhớ trong tim
Trong cô đơn em vùng vẫy kiếm tìm
Khi tỉnh giấc thì ra là mộng ảo”
Hai năm sau, Thu và Hoàng tổ chức lễ cưới. Thanh nhìn chị gái hạnh phúc, lòng Thanh mừng rơi lệ, Thanh tủi cho thân phận của mình. Thanh biết là Thanh sẽ không bao giờ còn nhận được hạnh phúc nữa, Long ra đi đã mang tất cả niềm vui sống của Thanh.
Thanh được Thu nhờ làm phù dâu, Thanh lắc đầu bảo Thu.
_Em xin lỗi chị nhưng em không thể…??
Thu nhướng mày hỏi.
_Tại sao lại không…??
Thanh đau xót nói.
_Chị cũng biết rồi, em không thể bước vào nhà thờ, với em hạnh phúc chỉ mang lại cay đắng và khổ đau, em đã mất anh Long, em từng nguyện ước là khi nào em gặp được lại anh ấy, em mới dám bước đến nhà thờ…!!
Thu ôm lấy Thanh, Thu dịu giọng.
_Đã bảy năm trôi qua rồi mà em vẫn chưa quên được anh ấy ư…??
Thanh lắc đầu.
_Em sẽ không bao giờ quên anh ấy…!!
Thu đau khổ bảo Thanh.
_Em định sống cô độc cả đời hay sao…??
Thanh gượng cười.
_Nếu không phải là anh Long, em sẽ không lấy ai cả…!!
_Nhưng mà anh ấy đã chết rồi…!!
_Em biết….!!
_Em có hiểu là bố mẹ và mọi người lo cho em lắm không…?? Nếu em muốn mọi người ngừng lo lắng, ngừng nghĩ về em, em hãy tìm ai đó để yêu, tìm ai đó có thể mang lại hạnh phúc cho em.Chị nghĩ là ở trên thiên đường, Long cũng không muốn nhìn thấy em như thế này đâu…!!
_Em hiểu nhưng em không thể, vì anh ấy là tình yêu duy nhất trong đời em, em không thể yêu ai được nữa. Mong chị và mọi người hiểu cho em…!!
_Nhưng mà…!!
Thanh lau hai dòng lệ trên má Thu, Thanh nói.
_Cô dâu mà khóc trong ngày cưới thì xấu lắm, chị xem, phấn son đã lem hết trên má rồi kìa…!!
Thu đỏ bừng mặt, Thu lo lắng hỏi.
_Có thật không…??
Thanh muốn cười lắm nhưng cười không nổi. Đưa chiếc gương cho Thu, Thanh bảo.
_Chị hãy tự soi đi. Hôm nay trông chị đẹp lắm…!!
Thu cầm lấy gương, Thu chỉ thấy một khuôn mặt đỏ hồng, ánh mắt long lanh hạnh phúc, ngoài ra Thu không còn thấy gì nữa.Thu cáu.
_Em lừa chị….!!!
Thanh le lưỡi.
_Có như thế chị mới thôi khóc được chứ…?? Em sợ lúc nữa anh Hoàng vào đây, anh ấy lại trách em…!!
_Em đã làm gì chị Thu à…??
Thanh và Thu giật mình, cả hai quay lưng lại nhìn Hoàng. Thanh nói.
_Em có dám làm gì cô dâu của anh đâu, chẳng qua chị ấy sợ bị anh bắt nạt khi hai người kết hôn với nhau nên chị ấy mới khóc trước…!!
Thu kêu lên.
_Em ăn nói lung tung gì thế hả…??
_Em nói sai sao…!!
Thanh bảo Hoàng.
_Anh có hứa với em là sẽ chăm sóc tốt, sẽ bảo vệ chị Thu mà không ăn hiếp, bắt nạt hay làm chị ấy khóc không…??
Hoàng gật đầu.
_Anh hứa…!!
Thanh trêu.
_Anh hứa đơn giản quá nhỉ…?? Em mà thấy anh làm chị em khóc, hay phản bội lại chị ấy em sẽ xử anh, sẽ đánh anh, sẽ tuyệt giao với anh…!!
Hoàng giả vờ sợ hãi.
_Em làm anh sợ chết đi được…!! Chưa gì mà em đã tìm cách bắt nạt anh rồi nhưng mà anh có thể chịu được vì anh thật lòng yêu chị gái của em…!!
Thanh cầm lấy tay Thu đặt vào tay Hoàng, Thanh chúc.
_Em mong hai anh chị mãi mãi hạnh phúc bên nhau, mong hai người sống thật lâu, thật lâu, và sinh thật nhiều con…!!
Mặt Thu đỏ như gấc chín, mặt Hoàng cũng đỏ không kém gì mặt Thu. Thu xấu hổ quá, Thu đấm nhẹ vào người Thanh.
_Con quỷ miệng lưỡi của em đúng là ghê gớm thật, chị sợ em rồi….!!
Thanh ôm lấy Thu, ôm lấy Hoàng, Thanh nói trong nước mắt.
_Hai người phải sống thật hạnh phúc đấy nhé. Hãy nhớ là em luôn cầu chúc cho anh chị…!!
Thu khóc.
_Cảm ơn em…!! Chị mong là em cũng có thể tìm được một người con trai có thể cho em được hạnh phúc…!!
_Vâng….!!
Người hâm mộ bí mật có biệt danh là “Z”, Thanh vẫn cố gắng tìm hiểu xem người đó là ai nhưng đã bảy năm trôi qua, Thanh không thể tìm hiểu được người đó là ai, người đó sống ở đâu, làm gì. Thanh đành chịu thua, đành chấp nhận người đó là người bạn bí mật, người bạn không thể gặp mặt.
Thanh từng mong ngóng, từng cầu khẩn, từng van xin người đó hãy gặp mặt Thanh dù chỉ là một lần thôi nhưng người đó vẫn mãi lặng im, vẫn từ chối Thanh. Thanh đau khổ, Long mất, Thanh đã mất hết tất cả, nếu không có người đó động viên, an ủi Thanh thì có lẽ Thanh đã gục ngã mất rồi.
Chiều nay Thu và Hoàng sẽ đến nhà thờ làm lễ cưới, Thanh ngồi im trong phòng, lòng Thanh trống rỗng, hạnh phúc như là một giấc mơ, nó đi nhanh quá đến nỗi Thanh không nắm giữ được gì ình, Thanh đã đau khổ quá nhiều, đã khóc quá nhiều.
Thanh nghe có tiếng chuông cửa. Thanh vội chạy ra mở cổng. Thanh hỏi.
_Anh hỏi ai…??
Người đưa thư, hỏi Thanh.
_Cô có phải là Thanh không… ??
Thanh gật đầu.
_Vâng…!!
Anh ta đưa cho Thanh một lá thư, anh ta bảo.
_Cô nhận lấy bức thư này và kí vào đây….!!
Thanh run run, đã từ lâu lắm rồi Thanh không còn nhận được thư của bạn bè, bọn nó toàn gửi mail, tin nhắn và gọi điện cho Thanh, thời buổi bây giờ giới trẻ không còn hứng thú cầm bút viết hí hoáy nữa, mạng đã làm con người ta lười đi.
Thanh nhận lấy bức thư, kí tên vào cuốn sổ trên tay anh đưa thư, Thanh lí nhí.
_Cảm ơn anh….!!
_Không có gì…!!
Anh ta quan sát Thanh thật kĩ, anh ta kêu lên.
_Cô có phải là ca sĩ không… ??
Thanh gật đầu.
_Vâng… !!
Anh ta run run.
_Tôi…tôi hâm mộ cô lắm. Cô có thể cho tôi xin chữ kí của cô được không…??
Thanh gật đầu. Cầm cây bút Thanh kí tên vào cuốn sổ của anh ta, anh ta sung sướng quá, mặt đỏ bừng vì hạnh phúc. Thanh nói.
_Chào anh…!!chúc anh luôn gặp được nhiều niềm vui trong cuộc sống…!!
Anh ta lắp bắp.
_Chào…chào…!!
Anh ta định nói thêm vài câu nữa nhưng Thanh đã đóng cửa mất rồi. Thanh vì hồi hộp, vì run nên chưa nhìn rõ tên trên phong bì, Thanh không biết ai đã gửi thư cho Thanh. Đến khi nhìn rõ tên “Z”trên phong bì, Thanh rú lên vì mừng rỡ.
Thanh run rẩy xé bỏ lớp phong bì bền ngoài.Lệ Thanh không ngừng chảy.
“Chào em…!!
Chúng ta đã quen biết nhau bao lâu rồi nhỉ.. ?? bảy năm đúng không em, bảy năm qua anh đã luôn dõi theo em, luôn đi theo em, anh đã chứng kiến em trưởng thành, em thành đạt, chứng kiến gian lao, thử thách của em.
Anh tự hào vì em lắm, tự hào vì em đã không phụ sự kì vọng của em, không phụ niềm tin của anh dành cho em.
Có lẽ anh đã làm cho em luôn thắc mắc, luôn tò mò tự hỏi không biết anh là ai, anh ở đâu, anh làm gì, anh gầy hay béo, anh đẹp trai hay là xấu xí, anh có thể nói cho em biết anh rất đẹp trai, anh rất thần tượng và rất hâm mộ em.
Em có muốn gặp anh không… ??có muốn biết anh là ai không… ?? có muốn không… ?? "
Thanh hét lên.
_Có… !!
" Nếu thế em phải làm theo yêu cầu này của anh, nếu em làm được anh sẽ cho em gặp mặt anh, còn nếu không vĩnh viễn em cũng sẽ không biết anh là ai.."
Thanh hấp tấp nói.
_Vâng. Em sẽ làm … !!
"Mặc dù em không biết anh là ai nhưng anh lại biết về em rất rõ, anh biết em sống ở đâu, biết em thích ăn gì, thích uống gì, biết em có tật xấu gì, biết em mặc quần áo có cỡ size bao nhiêu, biết em thích nói câu gì nhất, biết em ương bướng như thế nào, anh biết em có bao nhiêu bạn bè, có bao nhiêu người thân, anh biết tất cả
Những điều này đã đủ cho em tin tưởng anh chưa, đủ cho em thấy anh biết về em nhiều như thế nào chưa… ?? "
Thanh nôn nóng nghĩ.
_ Sao anh ấy lại dài dòng thế nhỉ, cứ nói thẳng là anh ấy muốn mình làm gì có phải là hay hơn không…??
“Chắc là bây giờ em đã nôn nóng lắm rồi đúng không…??
Anh cho em đáp án đây, đúng ba giờ chiều nay, em có mặt tại nhà thờ, em sẽ mặc chiếc váy cưới mà anh sẽ gửi cho em sau ít phút khi người đưa thư đi, em có đồng ý không…??”
Thanh run bần bật. Thanh hét.
_Làm sao em có thể làm được như thế chứ…?? Kể từ lúc anh Long mất ngay cả nhà thờ em cũng không dám đặt chân đến nói gì đến mặc váy cưới, em không đi….!!
“Anh biết là em sẽ phản đối, sẽ không đồng ý, nếu thế thì thôi vậy, chúng ta không nên gặp mặt nhau làm gì.
Nếu em không đồng ý với yêu cầu này của anh, anh cũng không bao giờ tặng hoa, tặng quà, gửi thiệp chúc mừng, gửi mail, chat hay nói chuyện với em nữa. Tạm biệt em, em nhé…!!
Tạm biệt…!!”
Thanh hốt hoảng, mặt Thanh tái lại, nếu mất đi người bạn hiểu Thanh ,quan tâm đến Thanh hơn cả bản thân Thanh làm sao Thanh có thể tiếp tục sống tiếp, làm sao Thanh có dũng khí đi tiếp con đường đời khi Long đã mất, Thanh sợ hãi nói.
_Đừng…!!đừng làm thế…!!Đừng bỏ em…!!
“Nếu thế em làm theo yêu cầu của anh nhé, được không…??"
Thanh run rẩy, mặt Thanh tái lại, bước vào nhà thờ với bộ váy cưới làm sao Thanh chịu nổi. Thanh không muốn làm trái với nguyện ước của chính mình, Thanh sợ tất cả mọi thứ.
Trong lòng Thanh đang đấu tranh dữ dội, một mặt Thanh không muốn mất đi người bạn này, một mặt Thanh không thể làm theo vì con tim Thanh, lí trí của Thanh đang chống lại Thanh, Thanh phải làm sao đây…?? Thanh có nên quên đi ám ảnh của bản thân, có nên quên đi nỗi đau của quá khứ để sống tiếp không…??
Thời gian vô tình cứ trôi nhanh, mà thời gian đến hẹn sắp tới gần, Thanh sợ hãi, Thanh suy sụp. Thanh định gọi điện cho Hoàng, định xin lời khuyên của Hoàng nhưng Thanh lại ngại không dám, định gọi cho Thu để hỏi nhưng Thanh lại sợ làm Thu bị phân tâm.
Thanh quỳ sụp xuống sàn nhà. Thanh hỏi Long.
_Em nên làm gì hả anh…?? Em có nên mặc váy cưới để đến nhà thờ không…??
_Em có nên từ bỏ tình bạn bảy năm với người đàn ông tên “Z” không…??
_Em có nên làm như thế không….??
Không có tiếng đáp lại lời Thanh, cũng giống như bao nhiêu lần khác, cứ mỗi lần Thanh hỏi Long, Long đều im lặng, Thanh chỉ nghe thấy có tiếng gió, tiếng kêu sào sạc của những chiếc là khô rơi ngoài sân.
Thanh ôm lấy đầu, không còn cách nào khác Thanh gọi điện cho Thu.
Thu nôn nóng hỏi Thanh.
_Bây giờ em đang ở đâu…?? Sao em không đến chung vui với mọi người. Em tàn nhẫn và lạnh lùng quá đấy, sắp đến lễ cưới của chị rồi mà em lại bỏ đi mất, em có còn là em gái của chị không…??
Thanh sụt sịt nói.
_Em…em xin lỗi…!!
Thu lo lắng hỏi.
_Em không sao chứ…??Tại sao em lại khóc…??
_Em có thể hỏi chị chuyện này được không…??
_Ừ, em hỏi đi…!!
Thanh nói.
_Em từng kể cho chị nghe về người bạn tên “Z” của em, chị có nhớ không….??
_Nhớ…!!Có chuyện gì xảy ra với người đó à…??
Thanh run rẩy nói tiếp.
_Em đã mong ngóng được gặp mặt người đó, em luôn muốn biết người đó là ai, đang ở đâu, đang làm gì, nhưng em đành bất lực vì người đó không muốn em biết. Hôm nay người đó gửi thư cho em, người đó hẹn gặp em ở nhà thờ …!!
Thu reo lên.
_Nếu thế thì em phải mừng chứ…??Tại sao em lại khóc…??
_Nhưng mà người đó yêu cầu em phải mặc váy cưới đến nhà thờ…!! Chị bảo em làm sao có thể làm được điều đó…!!
Thu im lặng hồi lâu.
_Em đang đùa chị đúng không…??
_Em có thời gian rảnh dỗi đâu mà đùa chị….!!
_Nếu thế em nên nghe theo lời yêu cầu này của người đó đi, chẳng phải em luôn mong được gặp người đó là gì…??
_Nhưng mà…!!
_Em là con ngốc, em mặc váy phù dâu, với mặc váy cô dâu thì có gì khác nhau… ??
_Em..em… !!
_Em đừng chần chờ nữa, thời gian không đợi ai đâu, hãy một lần thả lỏng cơ thể, hãy một lần sống ình đi em, người đó đã ở bên cạnh em trong bảy năm, người đó luôn động viên em, luôn nhìn em, luôn đi theo em, vậy thì yêu cầu của người đó với em có gì là quá đáng đâu… !!
_......... !!
Thu nói tiếp.
_Đừng để nỗi đau làm em đánh mất đi những thứ quý giá của hiện tại, tình bạn giữa em và người tên là « Z » đó không phải là dễ kiếm tìm, không phải là ai cũng làm được như thế đâu, em là một cô gái tốt bụng, một người có trách nhiệm, anh ta đã làm cho em nhiều việc như thế, không lẽ chỉ một việc nhỏ nhoi này em lại không làm được… !!
_Em…em… !!
_Thôi nào nghe lời chị đi. Hãy mặc chiếc váy do anh ta tặng và hãy đến nhà thờ đúng hẹn em nhé, chị cũng muốn biết người đàn ông đó là ai….!!
_Vâng…!!