Sáng sớm, chim chóc đậu trên cành hót líu lo bằng thứ ngôn ngữ chỉ có chúng mới nghe hiểu được, lúc này, rèm cửa căn hộ nhỏ chợt bị người kéo ra, có lẽ là đang trút hết cảm xúc trong lòng, người nọ xuống tay cực kỳ dùng sức, kéo rèm cửa sổ phát ra tiếng “Cạch cạch”, chim chóc ngoài cửa sổ bị tiếng động dọa giật mình, tốp năm tốp ba vỗ cánh hốt hoảng rời đi.
Trong giọng nói của cô gái lộ ra sự bực bội không thể che giấu: “Phiền muốn chết.”
Sau khi xác nhận âm thanh đáng ghét ngoài cửa sổ kia hoàn toàn biến mất, cô tùy ý xoa mái tóc, lúc này mới xoay người quay lại bên giường, nhìn thấy bình thuốc màu trắng đặt trên tủ đầu giường, sắc mặt vừa dịu đi vài phần của cô lại trở nên khó coi.
Một lần còn có thể nói là ngoài ý muốn, hai lần ba lượt đều như vậy, nói anh không cố ý cô cũng không tin, đêm qua cô dặn đi dặn lại nhiều lần, thời khắc quan trọng cũng nhắc nhở anh, kết quả anh vẫn giống như lần trước bắn vào trong thân thể cô.
Rốt cuộc anh ấy bị cái gì vậy? Biết có thể cho cô uống thuốc, cho nên không quan tâm?
Phiền muốn chết, lần sau không có bao cao su đánh chết cô cũng sẽ không làm.
Cái này cũng coi như xong, đêm qua, anh cứ như không biết mệt mỏi đòi hỏi cô, từ gara dưới tầng ngầm, đến phòng khách, lên đến trên giường...Cô một lần lại một lần bị anh làm đến nỗi ngất đi.
Cố Ninh Du cảm thấy cô có thể thêm một điểm nữa vào đánh giá của mình về sự "điên" của anh, cũng là trong hai lần quan hệ tình dục này cô mới phát hiện, Bùi Tư Viễn người này ở trên giường cũng rất điên, một khi bắt đầu thì không dứt, mặc cho cô cầu xin anh thế nào cũng vô dụng.
Ngày hôm qua Bùi Tư Viễn một lần nữa lại cho cô một cảm giác anh thật sự điên rồi, có nhiều lần anh tách hai chân cô ra rồi đè cô xuống dưới người anh, lúc đó cô đều cảm giác Bùi Tư Viễn giống như thật sự muốn cô chết ở dưới thân anh.
Ngày hôm qua anh thật sự quá đáng, vừa rồi khi cô đi kéo rèm lại, cô cảm thấy hai chân mình tê dại đến nỗi run rẩy, nơi tư mật khó có thể mở miệng kia cũng hơi đau, cô hoài nghi chỗ đó đã bị anh chơi hỏng.
Đang suy nghĩ có nên cởi quần lót nhìn xem thử hay không, trước mắt cô có một bóng người rơi xuống, nhìn ống quần của người đàn ông trước mặt, trong chốc lát cô không kịp phản ứng.
Thanh âm Bùi Tư Viễn vang lên phía trên đầu cô: “Tỉnh rồi?”
Cố Ninh Du như vừa tỉnh mộng ngẩng đầu lên, nhìn thấy mặt Bùi Tư Viễn, mới tin chắc mình không phải đang nằm mơ: “Không phải anh đi rồi sao?”
“Không có đi, anh chỉ đi mua chút đồ.”
Bùi Tư Viễn đưa cái túi trong tay cho cô, Cố Ninh Du thuận tay nhận lấy - - Bên trong là bánh rán nóng hổi, trứng luộc trà, còn có sữa đậu nành.
Cố Ninh Du nhìn cái túi trong tay, đầu có chút đứng máy, không phải bởi vì anh mua điểm tâm cho cô, mà là bởi vì...
Cái túi đóng gói trong tay, là túi đặc biệt của cửa hàng cô thích nhất.
Mà bữa sáng anh mua cho cô, cũng là mấy món cô thường ăn nhất.
Trùng hợp à? Nhưng quán ăn sáng kia cách nhà cô rất xa, hơn nữa mỗi buổi sáng có rất nhiều người, phải xếp hàng rất lâu mới có thể mua được... Bùi Tư Viễn là loại người có kiên nhẫn xếp hàng? Chỉ để mua bữa sáng cho cô?