Tôi Là Phi Tần Nhưng Lại Vụng Trộm Với Thái Giám

Chương 2



3/

Sau khi được thăng chức phi tần, ta phải tham gia một số hoạt động. Ta rất ghét những hoạt động này, phải gặp gỡ nhiều người, mà ta lại không thể nhớ hết được mặt họ, ngộ nhỡ làm phật lòng người ta, mạng nhỏ như ta chắc chắn sẽ không giữ được.

Quả nhiên, nói chuyện xui xẻo, xui xẻo liền đến.

Sau khi lần lượt dâng lễ cho Hoàng hậu, Cao Quý phi bỗng nhiên nổi giận:

"Hoàng hậu nương nương, thần thiếp muốn tố cáo Hạ phi Hạ Hàm Điệp, dơ bẩn cung đình, và đã lén lút tình ái với một tên thái giám!"

"Với", "thái", "giám", "tình", "ái".

Năm chữ này, thật sự quá sốc.

Toàn cung đều sững sờ.

Cao Quý phi nắm thế chủ động chỉ vào ta, "Người đâu, lôi đứa nữ nhân ti tiện kia xuống, đánh chết bằng gậy!"

Lúc này chỉ nghe bên ngoài thông báo: "Hoàng thượng giá lâm——"

Một người đàn ông mặc chiếc áo hoàng bào màu sáng, điệu bộ thanh tú bước vào, đi đến trước mặt ta, bước chân chợt dừng lại. Ta không dám ngước nhìn người đó, chỉ nghe giọng nói uy nghiêm của hắn:



"Ai dám."

Hắn ngồi lên ngai vàng, nhấp một ngụm trà, nói một cách điềm đạm: "Ai có quyền lớn như vậy, muốn đánh chết phi tần của ta bằng gậy?"

Ta quỳ ở góc cuối hàng sau, ngước nhìn lên Hoàng đế ngồi trên ngai rồng cao cao. Khoảng cách quá xa, tôi không thể nhìn rõ chi tiết trên khuôn mặt người đó.

Nhưng tại sao tôi cảm thấy, hắn không phải là Thẩm Tuế Vạn? Hắn trông già dặn hơn Thẩm Tuế Vạn một chút, giọng nói trầm hơn, nói chậm hơn...

Nhưng nốt ruồi son ở khóe mắt hắn lại quá rõ ràng, tôi ở khoảng cách xa như vậy vẫn có thể nhìn thấy.

Cao Quý phi nói: "Tối hôm kia, nữ tỳ Tiểu Viên của thần thiếp đi ngang qua vườn thượng uyển, nghe thấy tiếng nam nữ thì thầm, nàng ta lợi dụng tảng đá giả làm bức bình phong, lẻn lên gần nhìn, không ngờ... không ngờ lại phát hiện ra nàng Hạ phi lưu manh kia lại đang hôn một tên thái giám."

Nàng ta quá kích động, một câu nói cứ lặp đi lặp lại "không ngờ".

Các phi tần lập tức tỏ ra kinh tởm, có người phi tần còn làm bộ ói mửa hai lần cho có vẻ.

"Tiểu Viên có nhìn rõ mặt của tên thái giám đó không?" Hoàng hậu hỏi một cách nhẹ nhàng.

Tiểu Viên trả lời: "Lúc đó trời tối, nô tì không nhìn rõ mặt hắn ta."

"Nếu trời tối, làm sao ngươi biết chắc người đó là Hạ phi?" Tôi biết ơn nhìn về phía Hoàng hậu, ấy thế mà là một tỉ tỉ tốt bụng.



Hoàng thượng vừa quay hạt châu trên tay, vừa nói với Cao Quý phi: "Lần trước ngươi xử lý Xuyên phi, làm cho nàng ấy không giống người không giống quỷ, giờ lại nhắm vào một phi tần nhỏ bé, thật sự là một kẻ chỉ muốn gây rối loạn thiên hạ!"

Cao Quý phi không ngờ tới, ý định ban đầu là làm cho ta mất mạng, nhưng hóa ra, kẻ hài hước lại chính là ả ta.

"Hoàng thượng, xin Hoàng thượng tha mạng!" Nàng ta quỳ xuống, nắm chặt vào giày của Hoàng thượng van xin, "Thần thiếp, thần thiếp chỉ là lúc nào cũng ngu xuẩn mà thôi..."

Nàng ta run như cầy sấy, nói không lưu loát được nữa.

Bị dọa thành như vậy, chủ yếu vì vị Hoàng thượng này quá đáng sợ. Việc hành hình phi tần, diễn như ăn cơm bữa. Diệt cả gia tộc như ăn cơm bữa. Tru di cửu tộc cũng như cơm bữa nốt.

Kết quả là những phi tần trong hậu cung và các đại thần triều trước, mỗi bữa ăn cơm như là bữa cuối cùng.

"Không sao cả, Cao Quý phi, ngươi đứng lên đi, lần sau nhớ chú ý."

Cao Quý phi như được ân xá, nha hoàn ta đỡ nàng ta trở về chỗ ngồi.

Ta cảm thấy lần này nàng ta làm không có gì sai, ta thật sự đã có ân ái với "thái giám", đó là tội chết.

Chỉ là, ai có thể ngờ rằng tên thái giám đó chính là Hoàng thượng? Hô hô hô hà hà hà.

Từ đầu đến cuối, Hoàng đế không hề liếc mắt nhìn về phía ta một cái, cũng không cho ta cơ hội để tự minh oan một câu. Ta đoán hắn sợ không chống lại được sự quyến rũ từ ánh mắt của ta, lộ tẩy ngay tại chỗ.