Rõ ràng là bọn họ đã bàn bạc trước, cố ý chơi tôi.
Tôi hết nói nổi.
Nếu đã như vậy, làm chuyện chính quan trọng hơn.
Tôi thu thập Tuyết Liên, đi đến thành phố, gặp mặt Hàn Mai ở một khách sạn.
Lúc đến khách sạn là mười giờ sáng.
Hàn Mai qua đây từ sáng sớm, vẫn luôn đợi tôi ở trong khách sạn.
Hai người chúng tôi ngồi trên ghế sofa, Hàn Mai trang điểm rất đẹp, xách theo một rương hành lý. Khi mở ra, bên trong là hai mươi viên linh thạch tôi cần, mỗi viên linh thạch to bằng quả hồ đào, có kí hiệu của Cục điều tra hiện tượng huyền bí, chứng tỏ đám linh thạch đều là hàng từ kênh chính thống.
Tôi kiểm tra linh thạch, không thấy có vấn đề gì mới lấy Tuyết Liên ra giao cho Hàn Mai.
Hàn Mai kiểm tra thật kĩ, vô cùng hài lòng, nhưng nhìn thấy hộp đựng của tôi thì nhíu mày nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu… cũng quá tùy tiện rồi. Báu vật quý giá như vậy, cậu lại lấy đại hai hộp gỗ để đựng?”
Đây là hộp đựng vốn có của nó khi mua ở tiệm bán thuốc, không hề đổi cái khác, tôi cười nói: “Như thế mới không khiến người khác chú ý, tất nhiên dược tính trong báu vật của tôi sẽ không thoát ra ngoài, xin hãy yên tâm sử dụng”.
Hàn Mai cười cười không hỏi nhiều.
Sau khi giao dịch xong, Hàn Mai cám ơn tôi, sau đó nói: “Tổng giám đốc Trương, cậu có suy nghĩ gì về sự cố của ông chủ Trang?”
Tôi nói: “Ông chủ Trang kinh doanh chợ đen, kẻ thù cũng nhiều. Lần trước bố ông ta cũng bị kẻ thù hại, xem ra là đã đắc tội với một số người dẫn đến họa sát thân”.
“Ông chủ Trang quả thực là người tốt, xảy ra chuyện như vậy tôi cũng không ngờ tới”.
Hàn Mai thở dài nặng nề: “Không dám giấu giếm, tôi và ông chủ Trang là bạn học, tuy không liên lạc với nhau, nhưng tôi biết ông chủ Trang làm việc rất có chừng mực. Cho dù có đắc tội ai, sao ngay cả bố và vợ của ông ấy cũng bị giết hại?”
“Chợ đen cũng có quy tắc của chợ đen, kẻ giết người thật sự quá ác, điên cuồng mất trí”.
“Tôi luôn cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy”.
Chúng tôi đang nói chuyện, điện thoại của tôi bỗng vang lên, là một số lạ.
Sau khi kết nối, trong điện thoại truyền ra một giọng nói lạnh lùng: “Anh có phải là Trương Sơn Thành không?”
Tôi nói: “Tôi là Trương Sơn Thành, xin hỏi anh là ai?”
Đối phương trả lời: “Tôi là người của Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân, anh quen biết Trịnh Lệ Quyên đúng không?”
Người của Cục cảnh sát?
Cục cảnh sát gọi điện thoại cho tôi? Vì sao lại hỏi tôi chuyện của Trịnh Lệ Quyên? Lẽ nào sáng hôm qua tôi đánh bạn của Trịnh Lệ Quyên nên bọn họ báo cảnh sát?
Tôi đánh cũng không nặng mà, đến nỗi báo cảnh sát sao?
Đây cũng không phải chuyện gì lớn, cùng lắm là bồi thường ít tiền thuốc men.
Hình như có chút không đúng, đây không phải điện thoại của đồn cảnh sát thị trấn Tường Vân, mà là của Cục cảnh sát. Nếu bọn họ báo cảnh sát, không thể nào báo trực tiếp cho Cục cảnh sát được.
Tôi nói: “Tôi có quen Trịnh Lệ Quyên, không biết là có chuyện gì?”
Bên kia điện thoại lại nói: “Khoảng chín giờ rưỡi sáng hôm qua, có phải anh đã gặp Trịnh Lệ Quyên ở khách sạn Long Hòa không? Thậm chí còn đánh bạn của Trịnh Lệ Quyên?”
“Phải”, tôi nói: “Lúc đó là vì một vài tranh chấp”.
Cảnh sát lại nói: “Xin hỏi anh có quen Lý Tam Quý không?”
Lý Tam Quý là bố của Lý Giai Dao.
Tôi có dự cảm chẳng lành, đáp: “Tôi có quen, tôi và Lý Giai Dao, con gái của Lý Tam Quý, quan hệ rất tốt”.
Cảnh sát nói: “Làm phiền anh đến Cục cảnh sát thị trấn Tường Vân một chuyến, chúng tôi có vài vụ án cần anh phối hợp điều tra”.
Tôi cảm thấy lòng rối bời, vội hỏi: “Anh cảnh sát, anh nói cho tôi biết đi, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Đối phương nói: “Khoảng ba giờ sáng ngày hôm qua Trịnh Lệ Quyên đã bị người ta giết chết, khoảng năm giờ sáng ngày hôm qua vợ chồng Lý Tam Quý đã bị giết”.
“Làm phiền anh lập tức đến Cục cảnh sát phối hợp điều tra”.
Trịnh Lệ Quyên đã bị người ta giết chết!
Bố mẹ của Lý Giai Dao đã bị người ta giết chết!
Sao lại xảy ra chuyện như vậy?
Đây không đơn giản là vụ mưu sát, người có liên quan đến ngọc bội Cửu Âm đều đã chết.
Vì sao lại như vậy?!
Tôi không cầm chắc điện thoại được nữa, điện thoại rơi xuống đất, đối phương cũng đã cúp máy.
Lý Giai Dao thì sao? Lý Giai Dao đang ở nhà, lẽ nào chị ấy cũng gặp chuyện rồi?
Tôi hoàn toàn mất kiểm soát, sắc mặt cực kì đáng sợ, ngã người xuống sofa, thở hổn hển.
Hàn Mai thấy bộ dạng của tôi như vậy vội vàng hỏi: “Tổng giám đốc Trương, cậu làm sao thế? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Bạn tôi… có chuyện rồi”, tôi vô cùng khó chịu, trong lòng buồn phiền tột độ.
Vì sao lại có người giết bố mẹ của Lý Giai Dao, giết ông chủ Trang, giết Trịnh Lệ Quyên?
Tất cả đều tại tôi, đều tại tôi, đều vì tôi điều tra chuyện này mới chuốc lấy tai họa!
Tôi tức khắc cầm điện thoại lên gọi cho Lý Giai Dao nhưng không gọi được, điện thoại của cô Lý và chú Lý cũng không gọi được.
Tiên nữ Thanh Thủy nói: “Ngươi bình tĩnh một chút, trước tiên hãy đến Cục cảnh sát tìm hiểu tình hình, sau đó mới quyết định”.
“Sao tôi bình tĩnh được? Cô nói tôi biết làm sao tôi bình tĩnh được?”, trong lòng tôi đang phát run, nói: “Bố mẹ của Lý Giai Dao giống như người thân của tôi vậy… Sao tôi có thể bình tĩnh được?”
“Tất cả là tại cô! Tiên nữ, vì cô bảo tôi điều tra tung tích của ngọc bội Cửu Âm, kết quả những người tôi điều tra, những người biết chuyện này đều đã chết!”
Tiên nữ Thanh Thủy thở dài nặng nề, cũng rất buồn bực, nói: “Ta cũng không biết chuyện sẽ phức tạp như vậy, cũng không ngờ chuyện sẽ thành ra thế này”.
“Xét tình hình bây giờ thì đúng như ngươi nói, những người biết về ngọc bội Cửu Âm và những người có liên quan đến nó đều bị giết chết”.
“Có thể là ông chủ Trang vốn không nói sự thật cho chúng ta, cũng có thể… người đứng trong bóng tối đã giết nhiều người như vậy, mục tiêu tiếp theo… sẽ là ngươi”.
Nghe đến đây, tôi lại run lên.
Là tôi?
Tôi cố gắng bắt mình bình tĩnh lại, vài phút sau, trong lòng mới ổn định được.
Chuyện này cũng không thể trách tiên nữ Thanh Thủy, nếu tôi biết ngọc bội của Lý Giai Dao bị mất, tôi cũng sẽ đi tìm.
Hơn nữa, cặp ngọc bội này liên quan đến thân thế của tôi và Lý Giai Dao, đương nhiên tôi phải điều tra.
Vì sao tôi vừa điều tra chuyện này là có nhiều người mất mạng như vậy?
Tôi nhất định phải bắt được kẻ đứng đằng sau!
Trước mắt tôi phải đến Cục cảnh sát tìm hiểu tình hình.
Tôi tạm biệt Hàn Mai, Hàn Mai nói: “Tổng giám đốc Trương, có vẻ như đã xảy ra chuyện quan trọng, cậu cần giúp đỡ không?”
“Không cần, cám ơn bà”, tôi nói: “Tôi sẽ tự mình xử lý”.
Chuyện này tôi sẽ tự giải quyết, không thể để Hàn Mai dính líu vào.
“Đúng rồi, giám đốc Hàn”, tôi nói: “Bà hãy nán lại đây một lát, tôi tạm thời để linh thạch lại đây, tôi sẽ gọi điện thoại cho người khác đến lấy linh thạch, bây giờ tôi có việc gấp”.
Giám đốc Hàn đồng ý liên hồi. Tôi rời khỏi khách sạn, sau đó bắt taxi đi thẳng tới thị trấn Tường Vân.
Tôi gọi cho Âu Dương Bác, nhờ ông ấy cử người đến khách sạn lấy rương hành lý của tôi, khi nào trở về tôi sẽ tới lấy.