Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 463: Trích xuất camera giám sát



Từ ánh mắt của thị trưởng Trương tôi có thể nhìn ra bà ta muốn chuyện lớn hóa nhỏ, chuyện nhỏ hóa không, bà ta muốn ra mặt giải quyết.

Thị trưởng Trương cũng là người từng trải, mọi người ở đây đều là ông lớn, người của Lư Thần Dương và Đàm Quý Dương đều đứng cả lên rồi, nhìn qua là có thể biết hai ông lớn đang cãi nhau, không ai chịu nhường ai.

Tôi bước lên trước vài bước, nói: “Tôi tán thành với cách ban nãy của anh Đao, chuyện đã xảy ra rồi thì phải giải quyết, chúng ta nói ra hết mọi chuyện từ đầu đến cuối, để mọi người bàn luận, cũng là để thị trưởng Trương làm chủ”.

Tôi không sợ làm căng mọi chuyện, nhưng nếu cứ tiếp tục đối đầu với Lư Thần Dương, thì chỉ càng thêm đắc tội với Lư Thần Dương, mục đích của tôi chỉ là giải quyết Lý Quốc Thắng, chứ không phải là Lư Thần Dương, vậy nên tôi mới đồng ý với cách của anh Đao

Ánh mắt của thị trưởng Trương quét về phía tôi, vẻ mặt ngạc nhiên, bà ta đã nghe nói về tôi.

Thị trưởng Trương cười nói: “Cậu Trương nói đúng, dù có xảy ra chuyện gì, chỉ cần mọi người chịu nói ra, rồi giải quyết mọi chuyện là được rồi”.

Đàm Quý Dương cười nói: “Nếu thị trưởng Trương đã mở lời rồi thì tôi cũng phải nể mặt thị trưởng Trương, tôi cũng không muốn xảy ra hiểu lầm gì với chủ tịch Lư để rồi sứt mẻ tình cảm”.

Thị trưởng Trương cười nói: “Đều là chuyện của người trẻ thôi, hồi còn trẻ, ai mà chưa từng đánh nhau chứ? Mọi người đừng để tâm, là ai không đúng, mọi người dạy dỗ, quản thúc lại là được”.

Âu Dương Bác cũng nói: “Nếu đã như vậy, chủ tịch Lư, ý anh thế nào?”

Lư Thần Dương thấy mọi người đều muốn nói hết mọi chuyện, hóa giải hiểu lầm, bây giờ thị trưởng Trương cũng ra mặt rồi, ông ta đành lên tiếng: “Thôi được, chuyện ngày hôm nay, chúng ta nói cho rõ hết, ai đúng ai sai sẽ biết ngay, đến lúc đó chúng ta sẽ đưa ra quyết định”.

Nói đến đây, sắc mặt của Lý Quốc Thắng có chút khó coi, ánh mắt của Lư Phi Phi cũng bắt đầu thất thần.

Lư Phi Phi bước lên, nói: “Tôi nói trước, tôi chỉ nói ngắn gọn thôi”.

“Lần trước trong cuộc họp lớp của Lý Quốc Thắng, Trương Sơn Thành sắp xếp người đến đối phó với chúng tôi, lừa gạt tiền của Lý Quốc Thắng, còn gọi người đến đánh Lý Quốc Thắng!”

“Hôm nay, hai người gặp lại nhau, cãi nhau, Trương Sơn Thành lại ra tay đánh người”.

“Lý Quốc Thắng không ghi thù cũ, đã xin lỗi Trương Sơn Thành rồi, nhưng Trương Sơn Thành vẫn ra sức bắt bẻ, còn nói muốn đối phó với bố tôi, đối phó với công ty của chúng tôi!”

“Ban nãy khi xảy ra chuyện, mọi người nhìn thấy đó, nghe thấy đó!”

“Cụ thể sự việc là như vậy!”

Lý Quốc Thắng cũng nói: “Đúng vậy, Trương Sơn Thành vẫn luôn muốn đối phó với tôi, nguồn cơn sự việc là vì Trương Sơn Thành thích một người phụ nữ, mà người phụ nữ đó là bạn học của tôi, khi trước đã từng có quan hệ yêu đương với tôi, sau đó tôi phát hiện tôi với cô ta không phù hợp nên đã chia tay rồi”.

“Chính vì chuyện này, Trương Sơn Thành ghi nhớ trong lòng, vẫn luôn muốn đối phó với tôi”.

“Tôi vẫn không ngờ nổi hôm nay Trương Sơn Thành sẽ ra tay”.

Lời của hai người đó, người hát kẻ phụ họa, đổ mọi trách nhiệm lên người tôi.

Tôi không thay đổi sắc mặt: “Cô Lư, Lý Quốc Thắng, hai người phải có trách nhiệm với lời mình nói đó”.

Lý Quốc Thắng thái độ cứng rắn: “Trương Sơn Thành, cậu dám không thừa nhận sao?”

Âu Dương Bác mở lời: “Trương Sơn Thành mà tôi biết luôn chính trực, đối tốt với mọi người, tuyệt đối không phải loại người thích gây chuyên với người khác như vậy”.

“Hơn nữa, Trương Sơn Thành có tài sản bạc triệu, số tài sản lớn hơn tôi rất nhiều, sao có thể lừa tiền của hai người?”

“Không thấy buồn cười sao?”

Đàm Quý Dương cười nói: “Trước đây tôi từng nợ Trương Sơn Thành hai chục tỷ tệ, mọi người nói xem Trương Sơn Thành liệu có đi lừa tiền của hai người không?”

“Lý Quốc Thắng, Trương Sơn Thành sẽ ghen ghét với cậu chỉ vì một người phụ nữ sao?”

Hai mươi tỷ tệ này, là tiền làm hư hại nhân sâm của tôi, đã đầu tư cho Âu Dương Bác rồi.

Đàm Văn nói: “Lý Quốc Thắng, tôi đã từng nhìn thấy thực lực của Trương Sơn Thành, nếu cậu ta thật sự muốn làm khó anh thì e rằng giờ anh đã nằm ở bệnh viện không xuống nổi giường nữa rồi”.

Anh Đao cũng ra mặt: “Chỉ cần một câu nói của Trương Sơn Thành, Tiểu Đao tôi có thể dốc toàn lực, Lý Quốc Thắng, không phải cậu tự xem trọng mình quá rồi đó chứ?”

Lời nói của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng đã khơi dậy sự bất mãn của người bên phía tôi, mọi người đều nói giúp cho tôi.

Đặc biệt là Âu Dương Bác nói tôi có rất nhiều tiền, nhiều tiền hơn cả ông ấy, còn cả Đàm Quý Dương nói ông ta nợ tôi hai mươi tỷ tệ, những ông lớn có mặt ở đây đều kinh ngạc.

Chỉ trong phút chốc, ánh mắt họ nhìn tôi đều thay đổi, biết rằng tôi cũng là một ông lớn, thậm chí còn là một ông lớn, mạnh hơn cả Âu Dương Bác!

Bọn họ cũng hiểu rằng, tại sao tôi dám đánh người trong tiệc sinh nhật của con gái Âu Dương Bác, còn không để Lư Thần Dương vào mắt, bởi vì tôi có năng lực đối đầu lại với họ!

Sắc mặt của Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng cũng rất đáng sợ, họ không ngờ rằng thân phận đằng sau của tôi lại mạnh đến vậy!

Chỉ cần tôi xảy ra chuyện, những ông lớn trong thành phố sẽ đều đứng về phía tôi!

Sắc mặt Lư Thần Dương lại vô cùng bình tĩnh: “Nếu các vị đã nghi ngờ lời nói của con gái tôi và Lý Quốc Thắng, vậy thì Trương Sơn Thành, cậu nói đi, tại sao tối hôm nay cậu lại ra tay? Lần trước tại sao lại bố trí đối phó với con gái tôi và Lý Quốc Thắng?”

Mọi người đều đang đợi tôi giải thích và trả lời, tôi không thay đổi sắc mặt, nói với Âu Dương Bác: “Chú Âu Dương, nhà chú có camera giám sát không?”

Mọi người đều không hiểu, tôi hỏi cái này để làm gì.

Âu Dương Bác nói: “Có, chính sách bảo vệ của nhà tôi là tốt nhất thành phố, hình ảnh và âm thanh của camera giám sát đều rất rõ ràng và sắc nét”.

Ánh mắt của tôi quét qua bốn phía, nói với tất cả mọi người: “Tôi không muốn giải thích gì cả, nếu mọi người đã muốn biết chân tướng mọi chuyện, vậy thì hãy xem camera giám sát của nhà hàng Kiến Quốc và nhà hàng STA”.

“Camera giám sát của nhà hàng STA cũng là camera chất lượng cao, nhà hàng Kiến Quốc là nhà hàng cao cấp nên camera giám sát cũng rất tốt”.



“Mọi người xem camera giám sát là được rồi, tôi không giải thích gì thêm”.

Lần này Lư Phi Phi và Lý Quốc Thắng không giữ được bình tĩnh nữa.

Nếu phải trích xuất camera giám sát, hai người bọn họ đến đâu cũng sỉ nhục người khác, gây chuyện, đánh Đàm Văn, ăn cơm không chịu trả tiền, còn cả chuyện ban nãy sỉ nhục người phụ nữ của tôi, tất cả mọi chuyện đều sẽ bại lộ.

Lư Phi Phi vội vã nói: “Xem camera giám sát gì chứ, có gì thì cứ nói rõ hết ở đây là được rồi!”

Lý Quốc Thắng cũng nói: “Trương Sơn Thành, không cần phải vì một người phụ nữ mà làm mọi chuyện căng thẳng đến vậy, trước đây tôi đã xin lỗi cậu rồi, làm người thì nể mặt nhau một chút, mọi người đều là bạn của Tiểu Nhiễm, tôi cũng sẽ không tính toán với cậu”.

“Ha ha...”, tôi cười nói: “Hai người lo lắng điều gì? Hay sợ hãi điều gì?”

“Nếu đã muốn làm rõ mọi chuyện, nói gì cũng chỉ là lời nói thôi, cũng như hai người nói tôi gài bẫy cậu, nói tôi đánh cậu, đều là lỗi của tôi, vậy thì, sau khi xem camera giám sát, mọi người mới biết được rốt cuộc ai là người sai”.

“Tôi cũng không muốn tranh cãi với hai người”.

Lư Phi Phi có chút gấp gáp: “Trương Sơn Thành, camera giám sát cũng không nói lên được tất cả mọi thứ, tối hôm mà Lý Quốc Thắng bị đánh, là cậu đã gài bẫy! Là cậu đã lừa gạt Quốc Thắng!”