Tôi Là Thầy Khai Quang

Chương 505: Bể máu



Tôi tập trung sức mạnh huyết mạch, hung hăng tung nắm đấm về phía cánh cửa ngầm.

Cánh cửa ngầm bị tôi phá hủy, nó là một cánh cửa gỗ tương đối kỳ lạ vì nó được làm bằng gỗ xoan đào.

Tôi đẩy cửa bước vào, kỳ lạ thay, cánh cửa gỗ phía sau tự động đóng lại, khôi phục trạng thái như ban đầu!

Chuyện gì vậy? Khóa cửa đã bị phá vỡ rồi, tại sao giờ lại khôi phục được?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Cẩn thận, ở đây có thể có người đó".

Một mùi máu tanh nồng nặc xông vào mũi tôi!

Đây là một tầng hầm rộng hơn một trăm mét vuông, trên bốn bức tường được khảm một số đồ vật sáng bóng, trong không gian có một vài tia sáng lờ mờ.

Chính giữa tầng hầm có một bể bơi rộng hơn mười mét vuông, bên trong bể bơi ... một vùng nước màu đỏ loang ra như máu!

Mùi máu tanh nồng khiến người ta choáng váng!

Trời ơi, đây... đây là cái gì?

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Bể bơi trước mặt là một bể, máu trong đó ... là máu người!"

“Cái gì?”, tim tôi run lên: “Máu người sao?"

"Chính xác", tiên nữ Thanh Thủy khẳng định: “Hơn nữa, đều cùng nhóm máu O".

Bể bơi này không lớn, diện tích chừng mười mét vuông, nhưng... trong bể bơi toàn là máu, tôi dùng thị lực nhìn qua, máu trong bể dâng lên trừng một mét!

Như vậy... như vậy phải giết chết bao nhiêu người mới có một bể máu như vậy?

Máu tươi trong bể đang không ngừng sôi trào và sủi bọt, từng luồng sức mạnh màu đỏ rực đang quanh quẩn và không ngừng di chuyển trên mặt bể, nhưng chúng không tản ra.

Tiên nữ Thanh Thủy nói: "Tại sao nhất định phải giết người?"

"Đám người chủ tịch Lữ vô cùng giàu có. Họ có thể tới chợ đen hoặc đến bệnh viện ở các thành phố lớn để bí mật mua máu. Chỉ cần có tiền thì mua máu là chuyện rất bình thường, không nhất định phải giết người".

"Làm chuyện bí mật như vậy, luyện tà thuật hay dưỡng tà vật ở đây, chắc chắn làm gì cũng phải cẩn thận từng chút một, không dám hé lộ bất cứ thứ gì ra ngoài".

Hiện tại tiên nữ Thanh Thủy cũng không biết bể máu này dùng để làm gì, chỉ biết dưới bể máu nhất định phải có một trận pháp rất mạnh, trong đó có bảo thạch để duy trì năng lượng, cho nên dịch máu máu sôi trào, sức mạnh của bể máu sẽ không bị rò rỉ ra ngoài.

Tiên nữ Thanh Thủy đột nhiên hét lên: "Cẩn thận!"

Tôi giật mình, một lực luồng sức mạnh cực lớn lao tới từ phía sau lưng tôi.

Tôi ngay lập tức giơ tay đón lấy nó, nắm đấm của tôi mang theo linh khí đâm thẳng vào đối phương.

Cả hai chúng tôi đều lùi về phía sau ba bước, cả người tôi lảo đảo, nhưng sau đó đã tôi đã đứng vững lại ở sát mép bể máu, suýt nữa thì ngã vào trong bể máu!

Rõ ràng đối phương muốn đánh lén để nhằm đẩy tôi ngã xuống bể máu!

Đối phương là một người đàn ông trung niên, dáng người cao lớn, mặc bộ đồ Tôn Trung Sơn, hóa ra là Trần Quân!

Bên cạnh Trần Quân, là một ông già thấp bé, tóc bạc phơ, da nhăn nheo, tay chống gậy, đó chính là Lữ Siêu!

Lữ Siêu và Trần Quân vô cùng ngạc nhiên khi thấy tôi chặn được đòn đánh lén của họ.

Lữ Siêu cau mày, nếp nhăn trên mặt lại càng rõ nét: "Trương Sơn Thành, cậu có thể chống được đòn đánh lén của Trần Quân chứng tỏ năng lực của cậu so với lúc trước đã mạnh hơn gấp mấy lần. Nói cho tôi biết, sức mạnh trong bụng những người phụ nữ kia có phải đều bị cậu nuốt chửng rồi hay không?"

“Phải thì sao?”, ánh mắt tôi tràn đầy sát khí: “Hôm nay, hai người… đều phải chết!"

Dò bên ngoài khí thế kinh người nhưng tôi cũng rất căng thẳng, thực lực của Trần Quân và tôi ngang nhau, nhưng còn người tên Lữ Siêu này thì ngay cả tiên nữ Thanh Thủy cũng không thể nhìn thấu. Lần trước tiên nữ Thanh Thủy đã nói có thể Lữ Siêu có bảo thạch trong người, hoặc là do tu vi của ông ta quá cao, cô ấy không thể cảm nhận được gì.

Cả Trần Quân và Lữ Siêu đều trông rất bình tĩnh, không có chút thù hận hay tức giận nào hiện lên trên khuôn mặt của họ.

Tôi đã phá vỡ kế hoạch của họ và khiến mọi tính toán của họ tan thành mây khói. Trong điện thoại, họ lửa giận ngút trời, luôn mồm nói muốn giết chết tôi, tại sao bây giờ họ bình yên như vậy?

Lữ Siêu nói: "Trương Sơn Thành, đừng có hở ra là đòi chém đòi giết. Trên đời này có rất nhiều chuyện không thể giải quyết bằng bạo lực".

"Bây giờ tôi chỉ muốn nói chuyện với cậu trong hòa bình".

Nói chuyện với tôi ư? Không muốn đánh nhau mà lại muốn nói chuyện với tôi sao? Ông ta đang giở trò gì vậy?

"Nói chuyện gì? Chúng ta có gì để nói sao?", tôi mù mịt hỏi.

Lữ Siêu nói: "Trước đây chúng tôi đã bắt được Quách Hương, cô ta đã nói cho chúng tôi biết cậu và cô ta phát sinh quan hệ, sau đó cậu đã lấy đi sức mạnh của bào thai quỷ trong bụng cô ta".

"Trương Sơn Thành, nói cho tôi biết, cậu là ai? Rốt cuộc cậu đã tu luyện loại tà thuật gì?"

"Nói cách khác, rốt cuộc vị sư phụ bí ẩn đứng sau cậu là ai?"

Họ có ý gì? Muốn biết loại tà thuật tôi tu luyện và sư phụ của tôi sao?

Việc tôi có sư phụ không phải là bí mật, chuyện này tôi đã nói với rất nhiều người, chẳng hạn như nhân sâm ngàn năm trước đây tôi đem đi tặng người ta, có Âu Dương Bác, Đàm Diệu, anh Đao và nhiều người khác đều biết đó là bảo bối của sư phụ tôi.

Không khó để Lữ Siêu có được những tin tức này.

Chẳng lẽ Lữ Siêu không ra tay với tôi là vì kiêng dè sư phụ của tôi sao?

Tôi bình tĩnh trở lại và nói: "Trước khi tôi trả lời câu hỏi của ông, hãy trả lời câu hỏi của tôi trước".

"Lữ Siêu, các người đã hút vận khí của tòa cao ốc Long Đằng, còn khiến những người phụ nữ trong câu lạc bộ mang bào thai quỷ, sau đó còn bí mật xây một bể máu ở đây, vậy rốt cuộc các người đã giết chết bao nhiêu người rồi, các người định làm gì?"

Lữ Siêu nói: "Bể máu ở đây đã được xây dựng từ nhiều năm trước. Tôi không muốn làm hại hay giết người, tôi chỉ muốn cứu người".

"Tôi cũng có nỗi khổ tâm của mình".

“Nỗi khổ tâm sao?”, giọng tôi trở nên lạnh lùng: “Ông làm chuyện xấu xa như vậy, coi mạng người như cỏ rác, thế mà dám nói là cứu người à? Ông không thấy nực cười sao?"

Sắc mặt Lữ Siêu vẫn bình tĩnh: "Dù là người tốt, kẻ xấu, hay kẻ vừa tốt vừa xấu thì làm gì cũng có mục đích riêng của họ. Trương Sơn Thành, nói thật, tôi đang tinh luyện sức mạnh bào thai quỷ, tôi muốn cứu con gái tôi".

"Tôi đã hứa với người vợ đã khuất của mình rằng nhất định tôi phải để con gái được sống và làm cho nó được hạnh phúc bằng bất cứ giá nào!"

"Con gái của ông sao? Để cứu con gái mà ông muốn giết người sao? Lại còn tinh luyện sức mạnh bao thai quỷ?", tôi cảm thấy vô cùng kinh ngạc.



“Trương Sơn Thành, tôi có thể nói cho cậu biết mọi chuyện", chủ tịch Lữ hít một hơi thật sâu và nói: “Đúng là con gái tôi nửa người nửa quỷ, trong cơ thể mất cân bằng âm khí và dương khí, bắt buộc phải có lượng lớn âm khí và dương khí để duy trì sự sống, duy trì sự cân bằng âm đương trong cơ thể, sau đó dùng sức mạnh của ngũ hành để điều chỉnh các kỹ năng khác nhau của cơ thể, như vậy mới có thể trở thành người bình thường".

Nửa người nửa quỷ sao?

Tiên nữ Thanh Thủy đã giải thích với tôi là có ba loại bào thai quỷ, một trong số đó là loại nửa người nửa quỷ.

Sau khi thai phụ chết do tai nạn, đứa con trong bụng chưa chết và cần dương khí để tiếp tục duy trì sự sống. Loại bào thai quỷ này sau khi được sinh ra sẽ thuộc loại nửa người nửa quỷ, có nhân tính, nhưng chỉ có thể sống nhiều nhất ba năm bản mệnh, tức là chỉ có thể sống đến năm ba mươi sáu tuổi.

Tôi nói: "Chủ tịch Lữ, con gái ông sinh ra là một sai lầm, nửa người nửa quỷ, chỉ sống được ba năm bản mệnh, đây cũng là số mệnh của một bào thai quỷ. Có lẽ ông cũng biết, để duy trì sự sống cho một đứa trẻ sinh ra từ bào thai quỷ cần phải giết chết rất nhiều người".

"Tại sao ông phải làm như vậy? Làm vậy không có bất cứ lợi ích gì cho ông cả!"

Chủ tịch Lữ nói: "Tôi biết rất rõ những gì tôi đang làm, không ai có thể ngăn cản tôi. Tôi đã hứa với vợ tôi rằng tôi sẽ khiến con gái mình thành một con người thật sự. Dù tôi có phải giết chết bao nhiêu người đi chăng nữa thì tôi cũng phải làm để con gái mình được sống".