Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 32



Bị nghi ngờ như vậy, sắc mặt Úc Nam Diễn vẫn như thường, thậm chí rất bình tĩnh mà uống một hớp trà, theo đó mới nhìn về phía Hàn Dật: “Không cần ghen ghét.”

Chỉ bốn chữ vô cùng đơn giản, làm Hàn Dật lại lần nữa nổ lời thô tục, anh ta ghen ghét?

Anh ta có gì hay mà ghen ghét! Còn không phải không cao bằng Úc Nam Diễn, không soái bằng Úc Nam Diễn, không có tiền bằng Úc Nam Diễn à?

Rõ ràng hiện tại trên thị trường tình yêu và hôn nhân này kiểu trai kinh tế* như anh ta là nổi tiếng nhất được chứ?

*: Từ baidu, mình rút ra mẫu hình này là như vầy đây – đây là những người đàn ông chiều cao trung bình (của bên trung, tầm 1m72 cho đến 1m82), cân nặng cũng trung bình (65-85kg), dung mạo không quá nổi bật (có thể hơi đẹp nhưng có thể cũng là kiểu vừa thấy mặt đi qua là quên ngay, nhưng không xấu). Vừa rồi là về ngoại hình, tiếp đây, mấy anh này thường là tính tình hiền lành, tiền lương bậc trung, lương đưa hết cho vợ hoặc chia đôi tự giữ một nửa. Mấy anh này thường có những không sau đây – Không hút thuốc, không nhậu nhẹt, không cờ bạc, không đi bar hay club, đua xe hay gì gì mà kích thích cũng không luôn, điều kiện rất là oke luôn nha. Thêm cái luôn, (cái này là đk bên trung, bên mình có hay không không biết à), mấy anh phải có bằng cấp từ cử nhân trở lên, có thể nấu ăn, kiên nhẫn, hiếu thảo, chu đáo, năng động, lịch sự, không chửi thề, khiêm tốn, thận trọng, ổn định, hào phóng, trung thành với tình yêu và có trách nhiệm => tén tèn, đấy là trai kinh tế trên thị trường hôn nhân, hổng phải anh nào học bên ngành kinh tế đâu nhá (công nhận, mình liệt kê các điều kiện ra càng thấy kiểu nam này đúng là rất có giá thị trường =]]

Có điều anh ta cũng không rảnh đi quản Úc Nam Diễn thế nào lại đột nhiên kết hôn, mà là vẻ mặt bát quái thêm tò mò hỏi: “Em dâu tính tình thế nào? Hẳn sẽ không phải cuồng làm việc như cậu đấy chứ?”

Herb nhíu mày, “Là gia tộc liên hôn sao?”

Gia đình anh ta với Hàn Dật với nhà Úc Nam Diễn kém không chỉ một cấp bậc, nhưng mà Herb làm bác sĩ tâm lý nổi tiếng thủ đô cũng từng tiếp xúc không ít phú hào, nói thế nào nhỉ.

—— quý vòng thật loạn.

Cho nên đóa “hoa sen” Úc Nam Diễn này cuối cùng cũng vẫn không thể là ngoại lệ sao? Nghĩ nghĩ, Herb đều sắp vì Úc Nam Diễn mà vốc hai giọt nước mắt đồng tình.

Úc Nam Diễn thả chén trà xuống, chậm rãi dưới ánh mắt tò mò lại đồng tình của hai vị huynh đệ: “Là một người rất thú vị.”

Hàn Dật: “Xong rồi xong rồi.”

Anh ta nằm liệt trên ghế dựa, “Mình nhớ rõ một người trước đó được cậu đánh giá là thú vị chính là cái vị Địa Trung Hải* kia!”

*: không phải tên địa danh mà chúng ta biết đâu nha, là chỉ những ông chú (có thể là những ông anh) bị…… hói =]]]

Vị giáo sư bị học sinh xưng là ma quỷ kia, trước lúc vào tiết của ông ấy đều là phải cổ vũ cho chính mình, bằng không rất có khả năng sẽ không căng nổi một tiết!

Giờ vị em dâu không biết tên kia cũng bị đánh giá như vậy, trong đầu Hàn Dật rất mau liền hiện lên một khuôn “mặt sư thái” đeo kính đen.

Úc Nam Diễn: “Khi đó mình chính là nói tiết của ông ấy thú vị.”

Hàn Dật xua xua tay, “Đó chả phải giống nhau à?” Lần này anh ta là thật sự đồng tình, “Huynh đệ à, nếu áp lực quá lớn liền tìm Herb tâm sự, đều nói bác sĩ không thể tự chữa cho mình.”

Herb lại không tiếp lời Hàn Dật, vừa nãy anh ta nhìn cẩn thận hơn Hàn Dật, khi Úc Nam Diễn nói câu đó ấy, biểu cảm trên mặt rất thả lỏng, ẩn ẩn còn mang theo một chút ý cười.

Này đây không giống với biểu cảm khi đánh giá giờ dạy học khi trước đâu à.

“Xem ra có vẻ cậu rất vừa lòng với cô vợ mới cưới của cậu.” Bác sĩ chuyên nghiệp lại có chứng chỉ cho ra phán đoán.

Úc Nam Diễn không phủ nhận, này dây lại cũng làm Hàn Dật càng thêm tò mò, “Thần thần bí bí, huynh đệ, như vầy đi.”

“Tìm một cơ hội, mình dẫn bạn gái mình ra, cậu dẫn theo vợ cậu, chúng ta cùng nhau ăn một bữa cơm.”

Sau đó nhìn về phía Herb, “Thiên Đế, làm con cẩu độc thân duy nhất, nếu cậu không muốn tới mình cũng không miễn cưỡng.”

Herb nháy mắt trầm mặt xuống, “Không được gọi mình cái tên này!”

Hiển nhiên, vị bác sĩ tâm lý này mười phần không thích tên của mình, bình thường cũng chỉ có Hàn Dật dám đùa anh ta như vậy.

“Rồi rồi, lần sau mình nhất định nhớ rõ.”

Hàn Dật có lệ hai câu, “Tên mà, chính là để người ta gọi, cậu ấy à, vẫn là nhìn, không, thoáng ~”

Cái ngữ khí tiện tiện này, làm Herb nháy mắt bùng nổ, “Tôi liều mạng với cậu!”

Hai cái tên tuổi cộng lại đều có cỡ 60 này, giây tiếp theo liền trình diễn tiết mục ảo thuật véo cổ trước mặt Úc Nam Diễn.

Còn mệt cho chỗ này chỉ có ba người họ, bằng không để ai nhìn thấy cảnh tượng như này đều sẽ cảm thán: Học sinh tiểu học còn thành thục hơn các anh!

Úc Nam Diễn gắp một đũa đồ ăn, dù là bên cạnh có động tĩnh gì, anh chỉ lo chính mình.

Có điều Herb kích động như vậy cũng không phải không có lý do, tên anh ấy là “Thiên Đế”, có phải vừa nghe liền thấy rất khí phách rất trâu bò hay không, người Hoa Quốc bình thường ai dám lấy cái tên này.

Chỉ là, nếu anh ấy không phải họ Tạ thì càng tốt.

Tạ Thiên Đế? Tôi còn tạ ơn trời đất đây này!

*

Lần trước vì Úc Nam Diễn đột nhiên xuất hiện dẫn tới buổi tọa đàm tổ chức sinh nhật còn chưa ra cái kết quả giống dạng gì đã trực tiếp bỏ dở.

Sau đó Khương Tri Ngôn với quản gia Lâm lại cùng nhau nhất trí —— Thôi, nghe Úc Nam Diễn đi, anh nói như năm rồi thì cứ như năm rồi cho xong đi.

Có điều, hình thức có thể bất biến, quà của Khương Tri Ngôn đằng nào cũng không thể lại tùy tiện.

Nhưng mà tặng quà phải tặng cái đối phương thiếu, hoặc là đối phương muốn, đối với người cái gì cũng có như Úc Nam Diễn mà nói, thật đúng là vấn đề khó khăn không nhỏ.

Nếu cô trực tiếp đưa cái gì đắt đỏ……



Khương Tri Ngôn không chút nghi ngờ cái đắt của mình sang đến bên Úc Nam Diễn phỏng chừng chỉ có thể làm số lẻ.

Nếu tặng đồ có tâm ý, cái gì mới gọi là có tâm ý?

Trước đó đi Vân Thành về, Khương Tri Ngôn mang quà lưu niệm về cho Úc Nam Diễn là một chuỗi phật châu đã khai quang ở chùa miếu, chợt vừa thấy cũng còn được.

Nhưng quà sinh nhật mà, tựa hồ nên có tâm ý thêm chút nhỉ?

[Khương Bính Ngư: Mấy năm trước cậu tặng anh cậu cái gì làm quà sinh nhật vậy?]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Chỉ là một ít đổ cổ nè, vài món sưu tập linh tinh, năm nay em cũng đau đầu, hình như cái có thể tặng đều đã tặng, không thì tặng anh em một bức Tống Tử Quan Âm, chúc các anh chị sớm sinh quý tử?]

[Khương Bính Ngư: ……. Cút!]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Ai da, chị Tri Ngôn không cần rối rắm đâu, chị tặng cái gì anh em đều sẽ vui vẻ đến vô biên ~]

[Khương Bính Ngư: Cậu quy an đi]

Úc Quân Sách, pass.

[Khương Bính Ngư: Hạ Hạ, nếu tặng quà sinh nhật cho phái nam, cậu sẽ tặng cái gì?]

[Kiều Nhĩ Trách: Ý? Có tình huống?]

[Khương Bính Ngư: …… Đứng đắn chút đi bạn, cho cái kiến nghị đi]

[Kiều Nhĩ Trách: Ặc, mình thật đúng là không có kinh nghiệm ở phương diện này, có điều lại thật từng tặng không ít cho khách hàng, chỉ là chút lá trà với rượu là tương đối nhiều.]

[Kiều Nhĩ Trách: Nếu không cậu tự tay làm cái gì đó đi, có phải rất có tâm ý không?]

Tự tay làm quà Khương Tri Ngôn cũng có suy xét rồi, nhưng làm gì? Cô không biết đan khăn quàng, mà hình như Úc Nam Diễn cũng chưa từng đeo khăn quàng cổ.

Mặt khác như bánh quy gì kia đã không phải ý nghĩ gì mới, bao tay ôi nó còn phức tạp hơn cả khăn quàng cổ, cô đằng nào cũng không thể tặng một cái hộp đầy cỏ raffia chứ?

[Khương Bính Ngư:…… Cảm ơn nha, mình không quấy rầy cậu nữa, đi làm đi]

Kiều Hạ, Pass.

Chưa từ bỏ ý định, Khương Tri Ngôn lại nhập vào ô search: Mừng sinh nhật ông chủ, tặng quà gì mới tốt?

Kết quả lại ra một đống tặng tiền?

Trước mắt toàn bộ tài sản của cô cộng lại còn không đắt bằng một bộ tây trang của Úc Nam Diễn, cô tặng tiền? Này đây chả phải tự rước lấy nhục à?

Khương Tri Ngôn ném điện thoại lên mép giường, cả người vùi vào gối đầu to thở dài thườn thượt.

—— Ôi tặng quà, cũng thật phiền toái á.

Khương Tri Ngôn thậm chí muốn trực tiếp hỏi Úc Nam Diễn, anh nói một cái đi, có khó nữa tôi cũng giúp anh làm được!

Đáng tiếc, không được.

Mắt thấy cách sinh nhật Úc Nam Diễn còn 4 ngày, Khương Tri Ngôn đã đang suy xét xem trực tiếp lên mạng mua một combo quà “Bạn trai nhận được nhất định sẽ cảm động khóc” trên mạng cho xong.

Tuy Úc Nam Diễn không phải bạn trai, nhưng anh cũng là nam, nói không chừng…… Dẹp đê, không có nói không chừng gì hết, Úc Nam Diễn tuyệt đối sẽ không thích.

Nghĩ tới nghĩ lui, Khương Tri Ngôn vẫn là thừa dịp hôm nay là trời đầy mây, chuẩn bị ra cửa tới khu thương mại đi dạo, nói không chừng có thể có linh cảm gì đó.

Khu thương mại vào giờ làm việc không có nhiều người lắm.

Chỗ Khương Tri Ngôn lựa chọn chính là một khu thương mại trước mắt có diện tích lớn nhất thủ đô, ăn nhậu chơi bời, mi muốn gì chỗ này cơ hồ đều có.

Ăn với uống là loại trừ trước, mặc cũng không được, Khương Tri Ngôn lên thẳng khu vui chơi ở lầu 3.

Nơi này cũng là nơi mà nhiều trẻ con nhất, có khả năng hơi không chú ý liền sẽ đụng vào một đứa bé mới đến đầu gối mi, làm cho Khương Tri Ngôn chỉ đi một đoạn đường ngắn ngủn chưa đến 100m đã trốn tới lần thứ N thấy trái tim mười phần mệt mỏi.

Cô đã muốn đi tầng lầu khác dạo rồi!

Chỉ là đang trên đường tới thang máy ấy, bị Khương Tri Ngôn thấy được một khu trò chơi điện tử náo nhiệt mười phần.

Gắp thú bông, máy dance, ném rổ…… Thoạt nhìn, còn rất thú vị.

Bước chân Khương Tri Ngôn dần dần thả chậm, ánh mắt bất giác đã bay vào bên trong.

Lại nói tiếp, nhiều máy chơi như vậy, nhưng hình như cô chỉ từng chơi gắp thú bông, hơn nữa còn là cái loại gắp 10 lần cũng không trúng kia.

Nhìn thời gian, hình như cũng còn sớm.

Quà cho Úc Nam Diễn phỏng chừng cũng không thể trị được trong một chốc.

Khương Tri Ngôn vừa tự lấy cớ cho mình trong lòng, vừa sải bước chân xoay lại, trực tiếp tới khu tiếp tân mua 200 đồng tiền xèng.

Hôm nay còn có hoạt động, mua 100 tặng 10 cái xèng, cho nên Khương Tri Ngôn lấy được chừng 220 cái xèng.

Cô đầu tiên là vọt tới trước mặt máy gắp thú bông.

Một loạt máy gắp thú bông chỉnh chỉnh tề tề kia, trong đó có đủ loại búp bê, lớn nhỏ với cả cỡ trung, đáng yêu hay là làm mặt xấu, chỉ nhìn thôi đã cảm thấy đều muốn!

Một tiếng sau, tài xế của Khương Tri Ngôn chờ ở bãi đỗ xe nhận được tin xin giúp đỡ của cô.

Khi tài xế đuổi tới khu trò chơi điện tử ở lầu 3 ấy, liền nhìn thấy Khương Tri Ngôn đứng trong góc ở một bên, trong lòng ôm một con thú bông thỏ lông xù xù mượt mà hồng nhạt.

Người đi ngang qua thường thường liếc nhìn cô một cái, chính yếu vẫn là nhìn 2 cái bao tải búp bê bên chân cô, trong ánh mắt mang theo kính nể, phỏng chừng là xem Khương Tri Ngôn thành đại lão gắp thú bông kia.

Trước đó Khương Tri Ngôn đã có cảm giác, từ sau khi mình vào thế giới này rồi hình như là vận khí tốt hơn không ít, nhưng lần này là thật bị chính mình dọa tới rồi.

Có mấy người đúng là biết gắp búp bê bằng kỹ xảo cũng có thể được đến trình độ như cô bây giờ, cơ hồ là 10 lần có thể trúng bảy tám lần, nhưng Khương Tri Ngôn có kỹ xảo gì chứ, cô chính là dựa hết vào lỗ mãng.

Bỏ xèng vào, chọn mục tiêu, hạ gắp, tới tay.

Đơn giản đến mức làm Khương Tri Ngôn thậm chí hoài nghi liệu có phải là khu trò chơi điện tử muốn trốn chạy nên âm thầm chỉnh tỉ suất bạo cao lên không.

Nhưng mà cảm giác lần lượt gắp được búp bê mình thích này thật sự quá sung sướng, Khương Tri Ngôn một không nhịn xuống, hơn 200 xèng liền xài sạch bách, thu hoạch được đống chiến lợi phẩm này đây.

Nhìn thấy ánh mắt hơi mang kinh ngạc của tài xế, Khương Tri Ngôn ngượng ngùng cười cười, “Chú Chu, con nhớ rõ chú có cô cháu gái nhỏ nhỉ? Hai cái túi này chú cầm đi hết đi, hoặc là chia với người khác một chút cũng được.”

Khương Tri Ngôn không có yêu thích đặc biệt gì với búp bê, trừ bỏ cái con trong lòng này quá đáng yêu đi, cô cảm thấy có thể đặt ở đầu giường, còn mấy con khác một mình cô lấy hết cũng vô dụng.

Còn không bằng đưa chúng cho lũ trẻ thích chúng nó, cũng coi như vật tẫn kỳ dụng.

Chú Chu khờ khạo cười, vội xua tay cự tuyệt, “Này sao không biết xấu hổ, đều là thiếu phu nhân vất vả gắp được.

Khương Tri Ngôn:… Thật cũng không phải rất vất vả.

“Không có gì, không có gì, con chỉ cần con này, mấy con khác chú Chu về liền chia với bọn họ đi.” Khương Tri Ngôn quay đầu lại nhìn thoáng qua khu trò chơi điện tử, một chuyến này tuy chỉ chơi máy gắp thú bông, nhưng mấy cái khác hình như cũng không đặc biệt muốn chơi.

Hơn nữa, vị tiểu tỷ tỷ bán hàng thường thường thổi mắt qua kia, Khương Tri Ngôn rất hoài nghi rằng nếu bây giờ mình nói muốn mua xèng, cô ấy có thể khóc ngay tại chỗ cho cô xem không đó.

Ờm, hẳn là sẽ không, cô cũng không gắp nhiều như vậy… đi?

“Cảm ơn thiếu phu nhân.” Chú Chu lại gãi đầu cười, “Nhìn thấy cái này, tôi lại nhớ tới hồi thiếu gia học tiểu học cũng từng gắp búp bê một lần.”



Hửm? Khương Tri Ngôn nhìn về phía chú Chu, Úc Nam Diễn còn từng gắp búp bê?

Chú Chu cũng đã làm việc ở Úc gia được hơn hai mươi năm, trước kia chính là tài xế cho Úc Nam Diễn, sau đó Khương Tri Ngôn tới liền phân chú Chu cho Khương Tri Ngôn.

Chủ yếu cũng là suy xét đến tuổi của ông dần lớn rồi, Úc Nam Diễn có đôi khi tan tầm cũng đều là gần rạng sáng, thật sự có chút chịu không nổi.

“Cũng chỉ một lần tan học đi, thiếu gia thấy ven đường có cái máy này, liền đi xuống chơi một lần.”

Khi đó máy gắp búp bê mới ra, đúng là lúc mới lạ thu hút, rất nhiều đều là để riêng một hai cái ở ven đường, cũng không phải dùng xèng như bây giờ vậy, mà trực tiếp cho tiền xu vào, nhưng trên người tiểu Nam Diễn lấy đâu ra tiền xu, vẫn là đào rỗng trên người chú Chu mới lục ra được 10 đồng.

1 tệ 1 lần, 10 lần đều chưa dính.

“Từ đó về sau thiếu gia chưa từng chơi nữa.” Chú Chu nhớ lại, nụ cười dần dần trở nên hiền từ, “Tiểu thiếu gia trông thì khá khó nói chuyện, nhưng thật ra lại rất biết quan tâm người khác, về sau cậu ấy lại còn cố ý nói với quản gia Lâm nói muốn tiếp viện tôi 10 đồng tiền đó.”

Ở cái niên đại tiền lương 1 tháng của người thường nhiều nhất chỉ có mấy trăm kia, dù có là tài xế Úc gia, lương chú Chu cũng không cao đến đâu, hơn nữa ông còn có hai đứa con phải nuôi, 10 tệ đủ tiền đồ ăn cho cả nhà họ mấy ngày rồi.

Khi đó chú Chu là thật không ngờ tới Úc Nam Diễn sẽ nhớ rõ chuyện này, rốt cuộc người bình thường đều sẽ cảm thấy một tiểu thiếu gia nhà có tiền mà, bình thường căn bản không cần nhọc lòng vấn đề ăn uống, sao có thể nghĩ đến vất vả của người thường chứ.

Lúc chú Chu tự đưa tiền lên cũng sớm đã làm tốt chuẩn bị tạm biệt số tiền đó luôn rồi, làm tài xế Úc gia kiếm được nhiều hơn đại bộ người làm việc mệt nhọc, Úc Nam Diễn tương đương với cơm cha áo mẹ của ông.

Đừng có nói 10 tệ, lúc ấy nếu trên người mình mà có 100 đồng tiền xu, chú Chu cũng sẽ không chút do dự lấy ra.

Nhưng mà, từ sau khi biết lời phân phó của Úc Nam Diễn từ chỗ quản gia Lâm rồi, chú Chu vẫn là rất cảm động, về sau làm việc tất nhiên cũng càng thêm cẩn thận và ra sức, đảo mắt cái đã qua đi hai mươi mấy năm.

Khương Tri Ngôn gật gật đầu, “Con người Nam Diễn đúng là rất tốt.”

Điểm này ở chung là có thể phát hiện, đương nhiên, cái tốt của Úc Nam Diễn cũng không phải ai cũng có tư cách hưởng thụ, tin tưởng có không ít người trong lớp quản lý cao cấp của công ty đều từng chứng kiến lúc vị này tàn nhẫn lên.

Từ từ!

Khương Tri Ngôn nhìn về phía chú Chu, cô đột nhiên có linh cảm!

Nếu quà không có ý nghĩ gì mới lạ, không bằng bỏ công một chút vào quá trình được đến quà tặng?

Gắp búp bê chẳng lẽ chỉ là vì búp bê đáng yêu sao? Cái quá trình gắp kia cũng rất quan trọng!

Sau khi trở lại Úc gia, Khương Tri Ngôn lập tức tạo một nhóm.

Thành viên nhóm: Chú Lâm, Úc Quân Sách và Triệu Đào.

Tên nhóm: 4 tên thợ giày thối.

[Quân Lâm Thiên Hạ: Cái tên nhóm này? Chị Tri Ngôn, là tì tướng à]

[Khương Bính Ngư: Cậu cảm thấy cậu là tì tướng hả?]

[Thượng thiện nhược thủy: Thiếu phu nhân?]

[Khương Bính Ngư: Các đồng chí, cách sinh nhật Úc Nam Diễn chỉ còn 4 ngày, tôi đột nhiên có một chủ ý, cần sự trợ giúp của các vị!]

Trong văn phòng Úc Nam Diễn.

Triệu Đào ở kế bên nhìn như đang nghiêm túc làm việc, trên thực tế thì ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào di động, nhìn đám Úc Quân Sách vẫn luôn đang kịch liệt thảo luận kia, anh ấy rốt cuộc nhịn không được nói thêm vào một câu.

[A Triệu Đào: Tôi cảm thấy cửa thứ hai kia còn có thể thêm một vòng nữa, cái người làm vườn ban đầu kia chính là thủ thuật che mắt!]

[Quân Lâm Thiên Hạ: Triệu ca, trâu bò!]

[Khương Bính Ngư: Good job!]

[Thượng thiện nhược thủy: Rất thú vị!]

Ra chủ ý xong, Triệu Đào nhìn thoáng qua Úc Nam Diễn —— Ông chủ ơi cố lên, tôi tin tưởng anh nhất định có thể!

Thu hồi tầm mắt, Triệu Đào tiếp tục nghiêm túc làm việc, ẩn sâu cùng công danh.

*

Rất mau liền đến sinh nhật Úc Nam Diễn, trưa hôm đó Khương Tri Ngôn với Úc Nam Diễn ngồi xe đi vào bổn trạch Úc gia.

Dựa theo lưu trình năm rồi, ăn đều là cơm chiều.

Nhưng năm nay Úc lão gia tử cảm thấy vẫn là để thời gian buổi tối lại cho vợ chồng nhỏ người ta thì hay hơn, liền sửa bữa tiệc sinh nhật này tới giữa trưa.

Hơn nữa biết Úc Nam Diễn đều chả có cảm tình gì với cả nhà bác hai Úc và cô út Úc, nên Úc lão gia tử cũng không gọi bọn họ.

Hôm nay là sinh nhật Úc Nam Diễn, tất nhiên lấy Úc Nam Diễn là chủ.

Chỉ ba người bọn họ, không cần những người khác.

Khi Khương Tri Ngôn bước vào bổn gia, liền phát hiện cả đại sảnh đều được treo lên dải lụa đủ mọi màu sắc rực rỡ và đồ trang trí, trông có vẻ hơi lạc quẻ với trang hoàng trang nghiêm túc mục ở đây, có điều đây là lão gia tử yêu cầu, mọi người cũng sẽ không nói cái gì.

“Nam Diễn, Tri Ngôn, tơi tới tới.”

Lão gia tử cười tủm tỉm mà vẫy tay với hai người.

“Ông nội.”

“Chào buổi trưa ông nội.”

Hai người ngoan ngoãn mà đi qua đó.

Nhìn thấy một đôi đăng đối này, nụ cười của ông cụ càng sáng lạn hai phần.

“Tốt tốt tốt, chỉ cần tụi con tốt, ông liền tốt, ông còn phải nỗ lực chút để ôm một đứa cháu cố đó.”

Khương Tri Ngôn “thẹn thùng” cười, rất mau liền dời cái đề tài “nguy hiểm” này đi, nói một chút chuyện phát sinh khi đi chơi ở thành phố Liêu với Úc Nam Diễn bọn họ, chọc cho Úc lão gia tử cười khanh khách không ngừng.

Đến cái tuổi này của ông, chỉ thích thấy đời cháu sống vui vẻ, đặc biệt Úc Nam Diễn còn là đứa cháu nội ông tự tay nuôi lớn lại thích nhất nữa.

Thấy Úc Nam Diễn sống tốt, còn làm cho Úc lão gia tử vui sướng hơn chính mình sống tốt nữa.

“Rồi rồi, mấy đứa cũng đói bụng rồi, bắt đầu trước nhé?”

Mắt thấy gần đến 12 giờ rồi, Úc lão gia tử cười đưa mắt ra hiệu cho quản gia, quản gia nhanh chóng ra một thủ thế với nơi xa.

Sau đó Khương Tri Ngôn liền nhìn thấy trong đại sảnh vốn trừ bọn họ ra tựa hồ cũng không có những người khác lại trào ra mấy chục người hầu từ bốn phương tám hướng, trong tay mỗi người đều cầm không ít thứ.

Trong giữa đại sảnh trống trải dưới sự nỗ lực của bọn họ rất mau liền xuất hiện một đài sân khấu loại nhỏ, dưới sân khấu lại là một chiếc bàn tròn, mang lên thêm 3 cái ghế dựa.

Khi Khương Tri Ngôn còn đang kỳ quái đây là muốn làm gì ấy, ánh đèn đột nhiên tối đi, một người nào đó tạm thời thấy không rõ mặt đẩy xe bánh kem ra, vừa đi còn vừa hát bài hát sinh nhật vui vẻ.

Nghe tiếng, có chút quen tai.

“Ha ha ha, năm nay làm chút thứ mới lạ.”

Lão gia tử người già nhưng tâm không già, hiển nhiên không muốn lại cứ ăn một bữa cơm vô cùng đơn giản như năm rồi là xong.

Xe bánh kem đẩy đến trước mặt Úc Nam Diễn với Khương Tri Ngôn, bằng vào ánh nến, Khương Tri Ngôn cũng nhận ra giọng nói quen tai này đến từ ai.

Cô trừng lớn đôi mắt, “Chú, chú là! Phương, Phương……”



Phương Vũ Thâm hơi hơi mỉm cười, “Xin chào Úc phu nhân.” Vài nếp nhăn năm tháng để lại dưới nụ cười tươi của người đàn ông không hiện già nua, ngược lại tăng thêm vài phần mị lực của người đàn ông thành thục.

Nói rồi người đàn ông lại nhìn về phía Úc Nam Diễn, “Úc tiên sinh, chúc anh sinh nhật vui vẻ.”

Phương Thâm Vũ, tung hoành giới ca hát 20 năm, từng đoạt giải vô số, rất nhiều bài hát đều là mọi người nghe từ nhỏ đến lớn, là cái loại mà đến nay vẫn được nghe lại nhiều lần cũng không hết thời ấy.

Là ca thần hoàn toàn xứng đáng trong cảm nhận của vô số người!

Khi Khương Tri Ngôn xem tiểu thuyết liền thích vừa nghe nhạc vừa xem, trong di động có ít nhất 1/3 đều là bài hát của vị đại thần này.

Hiện tại người thật đột nhiên ở trước mặt của mình, chẳng sợ Khương Tri Ngôn cũng không đu idol cũng không khỏi kích động vài phần.

Có điều cô còn nhớ rõ đây là tiệc sinh nhật của Úc Nam Diễn, nên dời mắt qua nhìn về phía Úc Nam Diễn, nhìn không ra ông chủ cũng thích Phương Thâm Vũ?

Đây là suy đoán rất bình thường, bằng không vì sao Úc lão gia tử lại muốn mời vị này.

Nhưng trên mặt Úc Nam Diễn lại rất bình tĩnh, với lời chúc phúc này cũng chỉ là lễ phép mà nói tiếng cảm ơn, sau đó lại nhận mệnh mà nhắm mắt lại, sau lại mở mắt thổi nến dưới ánh mắt chờ mong của Úc lão gia tử.

Nhìn như là người công cụ đang hoàn thành nhiệm vụ check-in ấy.

—— Không hổ là đại lão, mặc kệ phát sinh tình huống thế nào cũng đều bình tĩnh như vậy.

Một khắc khi nến tắt ấy, đèn trong đại sảnh nháy mắt sáng lên, ba người Úc lão gia tử vào chỗ ngồi, Phương Thâm Vũ lại bước lên sân khấu lâm thời dựng kia, cầm lấy microphone: “Rất vinh hạnh khi được mời tới chúc sinh nhật Úc tiên sinh, chúc Úc tiên sinh……”

Sau khi nói xong một đoạn chúc phúc khách sáo rồi, khúc nhạc dạo của bài hát kinh điển đưa Phương Thâm Vũ thành danh vang lên, ông hát ba bài liền, đều là bài Khương Tri Ngôn thích.

Nói thế nào ấy nhể, cái loại cảm giác xem buổi biểu diễn tư nhân độc nhất vô nhị này, chẳng sợ mình chỉ là được hưởng ké, cũng thiệt là sướng ngây người!

Chờ sau khi Phương Thâm Vũ xuống đài, Khương Tri Ngôn còn đứng dậy chụp ảnh chung, có điều không xin chữ ký, cô cảm thấy có ảnh chụp chung là đủ rồi.

Chờ trở lại chỗ ngồi, ghế Khương Tri Ngôn còn chưa ngồi nóng đâu, lại là một khúc nhạc dạo quen thuộc.

Chỉ là bài hát này, nếu cô nhớ không lầm……

—— Không thể nào? Không thể nào?

Đang khi nội tâm Khương Tri Ngôn spam đầy 3 chữ này ấy, 4 bóng dáng xinh đẹp cơ hồ là bên cạnh nhảy lên sân khấu.

Là một girl group gần đây siêu hot —— HI GIRL.

“Chào mọi người, chúng tôi là…” Bốn người làm ra động tác chiêu bài, “HI —— GIRL —— Chúc Úc tiên sinh, sinh nhật vui vẻ!”

Nói xong liền đồng thời dùng tay tạo hình tim về phía bàn Khương Tri Ngôn.

Bốn người họ đều là các tiểu tỷ tỷ mỹ mạo cùng thực lực cùng nhau tồn tại, hát nhảy đều đỉnh, đang theo giai điệu vui sướng vừa múa vừa hát đó, Khương Tri Ngôn đều không nhịn được mà nhỏ giọng vỗ tay theo tiết tấu.

Về phần mỹ thực nóng hầm hập trên bàn?

Xin lỗi, giờ không rảnh quan tâm bọn nó rồi, đương nhiên vẫn là xem các tiểu tỷ tỷ xinh đẹp quan trọng hơn!

HI GIRL biểu diễn tổng cộng 2 trận, chờ khi các cô ấy xuống đài ấy, Khương Tri Ngôn lại vui sướng tiến lên dán dán với các tiểu tỷ tỷ.

Bốn người, 4 tấm ảnh chụp chung riêng, một tấm chụp chung cả nhóm, có thể nói là được mùa.

Khi cô mang theo nụ cười tươi thỏa mãn về lại bàn tròn, liền phát hiện Úc Nam Diễn đang nhìn cô, tựa hồ có chút câm nín với sự hưng phấn của cô.

Lúc này Khương Tri Ngôn mới nhớ tới vai chính là Úc Nam Diễn, có điều……

Úc Nam Diễn còn thích nhóm nhạc nữ à?

Cái này cũng thật nhìn không ra nha!

Lúc này Úc lão gia tử ở một bên mang theo tiếng cười sang sảng mở miệng, “Nha đầu Tri Ngôn, thích mấy tiết mục này chứ?”

Khương Tri Ngôn sửng sốt một chút, nhưng vẫn là thành thật trả lời: “Thích, rất hay!”

Lão gia tử tiếp tục hỏi: “Vậy vui vẻ chứ?”

Khương Tri Ngôn: “Vui vẻ!”

Cô tuy rằng không đu idol, nhưng cũng có minh tinh mình cảm thấy không tồi, lần này tới đây vừa lúc còn đều là những vị Khương Tri Ngôn khá thích.

Chỉ là sau khi nghe hai vấn đề đó, trong lòng Khương Tri Ngôn đột nhiên ẩn ẩn có một suy đoán, đôi mắt lập tức hơi hơi trừng lớn, mang theo một tia không thể tin được mà nhìn về phía lão gia tử.

Lão gia tử cười khẳng định suy đoán của cô.

“Thích là tốt rồi, vui vẻ là được!”

“Ông cân nhắc, thằng cháu trai này của ông cũng không có sở thích gì, lấy lòng nó à, thật là khó!”

“Nhưng nếu con thích với thấy vui, nó hẳn là cũng sẽ vui vẻ.”