Tôi Làm Cá Mặn Chốn Hào Môn

Chương 41: Khi cá mặn tiến hành



Tiết tấu sinh hoạt của Dưỡng Lão quốc đúng là rất chậm.

Khương Tri Ngôn tới đây rồi mới tin tưởng là thật sự có một quốc gia 1 tuần chỉ đi làm 4 ngày, mỗi ngày làm việc nhiều nhất là 7 tiếng đồng hồ, chưa bao giờ có tăng ca, càng miễn bàn vụ làm suốt đêm.

Mấu chốt là kỳ nghỉ cũng nhiều đến thái quá, trong một năm nhiều vô số, cộng hết lại thế mà có 3 tháng nghỉ.

Cơ bản mỗi tháng đều sẽ có ngày hội hay lễ mừng, vừa ăn tết liền nghỉ 3 ngày, hình như có vài công nhân già sẽ còn có nghỉ tuổi nghề, cơ bản là 10 năm 10 ngày, 20 năm 20 ngày, này đây lại tương đương với 1 tháng.

Khương Tri Ngôn, Kiều Hạ với Úc Quân Sách: …… Nước mắt hâm mộ chảy ra từ khóe miệng.

Đây là quốc gia thần tiên gì thế?! Khó trách chú Đào không tiếc trả giá cũng muốn di dân tới đây, khó trách trên thế giới trong mấy trăm quốc gia lớn lớn bé bé, chỉ có nước này bởi vậy mà nổi tiếng được gọi Dưỡng Lão quốc.

Đây không phải là thiên đường trong mộng tưởng của tất cả người làm công sao!

Như ba người Khương Tri Ngôn đây, trong hai hôm này vừa lúc đuổi kịp một cái tết cuồng hoan gì ấy, hôm nay mọi người có thể mặc quần áo mình muốn mặc, tìm bất kỳ địa điểm nào mà nằm, tục xưng ngủ!

Đúng vậy, chẳng sợ mi muốn đi văn phòng thị trưởng nằm cũng được, chỉ cần là chỗ có camera theo dõi.

Còn như đường quốc lộ, nóc nhà, trên cây hay vân vân, mỗi năm đều là chỗ đứng đầu, bởi vậy vào hôm nay cũng không cho phép người khác lái xe, lỡ mà…… hiểu thì đều hiểu rồi đấy.

Nhưng cũng chỉ có thể ngủ, không thể chơi di động hay là nói chuyện phiếm, cũng không thể ăn cơm đi vệ sinh, nhưng có thể xoay người với biên độ nhỏ hay làm chút động tác nhỏ.

Nhưng nếu là ngủ không được, vậy trợn tròn mắt phát ngốc cũng được.

Xem ai “ngủ” được thời gian dài nhất, mấy hạng đàu còn có thể được chính phủ trao giải thưởng ngủ —— cũng chính là kỳ nghỉ, hình như hạng nhất có thể có được kỳ nghỉ dài hạn có lương chừng 10 ngày.

Nghe nói kỷ lục cao nhất trước mắt là 16 tiếng, nếu thật sự có ai muốn khiêu chiến cực hạn thì chắc chắn không chỉ mấy tiếng này, nhưng không cần thiết.

Vì 10 ngày nghỉ làm hư thân thể của mình, thật sự không cần thiết.

Kỳ nghỉ ở Dưỡng Lão quốc vốn dĩ đã không ít, ngày hội này cũng là vì vui vẻ, không phải cái loại nhất định phải đua ngươi chết ta sống kia.

Ba người Khương Tri Ngôn cũng cảm thấy rất hứng thú, bọn họ hỏi thăm cách ăn diện năm rồi với Đào ca, phát hiện được hoan nghênh nhất chính là combo áo ngủ + gối đầu.

Còn có không ít người chơi cos, cos thành nhân vật mình thích, đám Khương Tri Ngôn không có chuẩn bị về phương diện này, nhưng mà mặc kệ ở chỗ nào, có tiền đều có thể lo liệu hết thảy!

Úc Quân Sách mua một bộ cosplay quỷ hút máu với một cái quan tài mở nắp đi kèm, “Đến lúc đó em liền cầm giá chữ thập nhắm mắt lại nằm trong đây, có phải nháy mắt kéo max bầu không khí không?”

Tưởng tượng đến hình ảnh kia, Khương Tri Ngôn: “Cậu cố lên, nếu đến lúc đó tôi kết thúc sớm hơn cậu, nhất định chụp nhiều thêm mấy tấm cho.”

Từ sau khi tới Dưỡng Lão quốc, hình như Úc Quân Sách liền mê chụp ảnh rồi, thường thường liền phải chụp mấy tấm, theo cách cậu ta nói là muốn lưu lại hồi ức tốt đẹp, Khương Tri Ngôn cũng thấy chả sao cả, chỉ là bảo cậu ta về nước rồi gom ảnh vào file gửi cô một phần.

Về phần nguyên nhân thật sự à, tất nhiên là nhiều hình thì văn tự liền có thể ít chút rồi, một slide PPT chỉ có bây lớn, mỗi ngày nào có nhiều chữ để viết thế, Úc Quân Sách trên có chính sách hạ có đối sách, chụp ảnh nhiều vô!

Hơn nữa trên PPT đại bộ phận là hình chụp Khương Tri Ngôn, quả nhiên Úc Nam Diễn không nói thêm gì với hành vi này.

—— Ôi mình đúng thật là một cơ trí boy!

Khoe khoang xong, Úc Quân Sách lại nhìn về phía Kiều Hạ, cô ấy không phù hoa giống Úc Quân Sách vậy, trực tiếp mua một cái giường thổi hơi loại nhỏ, đến lúc đó tính nằm trên giường mà qua cả ngày.

Quần áo à, không sao cả.

“Có lệ!” Úc Quân Sách tỏ vẻ Kiều Hạ như vậy quá không thú vị, “Tôi cảm thấy bộ kỵ sĩ hồi nãy kia cũng rất đẹp nha, cô mặc vào hẳn là sẽ chỉ hơi kém tôi chút thôi.”

Kiều Hạ liếc mắt đánh giá Úc Quân Sách từ trên xuống dưới, lộ ra một kiểu biểu cảm just this, rõ ràng là chưa nói chữ nào, lại sinh sôi là chọc Úc Quân Sách tức đến dậm chân, một hai muốn chứng minh mình soái khí.

Đối với cái này, nội tâm Khương Tri Ngôn nhún vai, Kiều Hạ là ai nào, ở chung mấy ngày là có thể tinh chuẩn dẫm trúng điểm đau của Úc Quân Sách, biết thái độ gì là có thể làm thằng nhóc này nổ mạnh tại chỗ nhất.



Úc Quân Sách vs Kiều Hạ, chậc chậc chậc, nhận mệnh từ bỏ đi.

Có điều nói đến có lệ, thật ra thì Khương Tri Ngôn cũng không đỡ hơn bao nhiêu, địa điểm ngủ 3 người họ lựa chọn chính là cái công viên nhỏ cách biệt thự cách đó không xa kia.

Khương Tri Ngôn chuẩn bị bịt mắt, thảm lông mềm, gối đầu và một tấm nệm nhỏ, chỉ tính ngủ bên ngoài một phen, cảm thụ một chút xem lấy trời làm màn lấy đất làm giường là lãng mạn thế nào.

Cho nên cứ vậy mà chợt nhìn, trong 3 người chỉ có Úc Quân Sách là chính thức tham dự hoạt động này, Khương Tri Ngôn cảm thấy lấy cái mong muốn thắng bại không hiểu được kia của cậu ta, hẳn sẽ không thật sự lấy về một giải chứ?

Nếu đoạt giải là du khách nước ngoài, hình như phần thưởng chỉ là một ít đặc sản của Dưỡng Lão quốc, Úc Quân Sách…… Hẳn là không mạnh đến vậy!

Lễ mừng bắt đầu vào 10 giờ sáng, khi đám Khương Tri Ngôn tới công viên vào cỡ 9 giờ hơn thì đã có không ít người đang ở đó chuẩn bị và cũng tán gẫu chơi đùa.

Mọi người ăn mặc thiệt là thiên kỳ bách quái, mặc áo ngủ là nhiều nhất, nhưng còn có không ít người đặc biệt như Úc Quân Sách.

Như cái quan tài này của anh ta, đều là nhờ Đào ca mượn xe tải mini kéo tới, dọc đường đi người nhìn thấy đều giơ ngón cái lên với Úc Quân Sách, làm cho lòng hư vinh của vị này đã được thỏa mãn cực lớn.

Ba người tìm một chỗ hơi trống trải chút, Kiều Hạ bắt đầu thổi giường hơi, Khương Tri Ngôn thì bắt đầu lót thảm.

Phía dưới tấm thảm của cô có lót một lớp màng plastic, như vậy sẽ không làm dơ thảm, lại lấy ra một chai dung dịch đuổi muỗi, để giảm bớt và cũng đuổi đi một chút sâu hay gì gì đó bò lên.

Vì để chính mình ngủ thoải mái hơn, Khương Tri Ngôn không chỉ mang theo một cái gối đầu, còn mang theo một cái gối dựa và búa massage.

Thậm chí còn có đồ ăn vặt và nước, chỉ nghĩ chờ tí nếu không kiên trì được rồi từ bỏ luôn phải ăn chút gì để lót dạ dày đi chứ.

Từ từ, như nào lại còn có mặt nạ?

Khương Tri Ngôn: Tỉnh ngủ rồi đắp mặt nạ không phải vừa tốt à, thời gian trân quý như vậy, đương nhiên không thể lãng phí.

Những người khác chú ý tới bên này: …… Vị này mới là chân chính tới ngủ đi!

“Chị Tri Ngôn, chị chuẩn bị cũng quá đầy đủ đi?”

Trừ bỏ đại kiện, mấy món khác Khương Tri Ngôn đều đặt trong một cái bọc nhỏ, cho nên Úc Quân Sách cũng không biết cô mang cái gì theo.

Hiện tại xem ra, cả cái bọc kia là một cái túi bách bảo a!

“Tôi cầm nhiều mấy cái bịt mắt, cần không?” Đều là đồ bịt mắt dùng một lần, dùng xong liền ném cũng không đau lòng.

Úc Quân Sách tỏ vẻ cự tuyệt, cảm thấy như vậy không hợp với thân phận quỷ hút máu của anh ta!

“Mình cần.”

Kiều Hạ lại không có bất kỳ gánh nặng gì, đích xác là hôm nay thời tiết sáng sủa, ánh nắng đủ đầy, không có bịt mắt thật đúng là không nhất định có thể ngủ.

Nên nói, Khương Tri Ngôn đã suy xét đến điểm này là vừa nhìn liền biết có kinh nghiệm ngủ phong phú sao?

[Ha ha ha, người trẻ tuổi hiện nay càng ngày càng thú vị.]

Bên cạnh truyền đến một tràng tiếng cười, Khương Tri Ngôn thấy được hai cụ ông cụ bà tóc hoa râm đang nằm trên ghế bập bênh mỉm cười tủm tỉm nhìn bọn họ.

Bước đầu phỏng đoán, hai vị này ít nhất đều phải 80 tuổi trở lên, nhưng tinh thần hai người họ thoạt nhìn rất không tồi, thấy Khương Tri Ngôn vọng lại đây thì cụ ông vừa nói chuyện hồi nãy lại lần nữa mở miệng.

[Xin chào, cô bé.]

[Chào ông.]

Biết đám Khương Tri Ngôn nghe hiểu và cũng biết nói tiếng nước họ, cụ bà cũng nổi hứng.

[Mấy đứa đều tới từ Hoa quốc sao?]

Hẳn là vừa nãy tán gẫu bị nghe tới rồi, ba người gật gật đầu, đồ đạc đều đã chuẩn bị được gần xong hết rồi, cách lúc bắt đầu còn có 5-6 phút, vừa lúc có thể tán gẫu một hồi.

[Hồi trẻ bà từng đến hoa quốc, còn từng ăn cái…] Cụ bà tựa hồ đang hồi tưởng cách phát âm, “Tr, trứng vịt bắc thảo!”

[Rất ngon nha, hiện tại bà vẫn còn luôn nhờ người mua chút đó.]

Cụ ông ở một bên mang theo ý cười phê bình cụ bà một câu.

[Một ngày bà ấy có thể ăn 3 cái, nếu không phải ông cản lại……]

Một ngày 3 cái trứng vịt bắc thảo, ấy đích xác nên cản lại.

Úc Quân Sách cười ha hả, rất mau anh ta lại đề cử những món ăn khác, có vài món cụ bà đã từng ăn liền vẫn luôn gật đầu tán đồng, còn bảo cụ ông có rảnh thì đi mua về cho bà, bà đều muốn ăn.

Cụ ông bất đắc dĩ, chẳng qua vẫn là tỏ vẻ mỗi ngày phải ăn có định lượng, không thể một hơi ăn quá nhiều.

Cụ bà liền bắt đầu cò kè mặc cả, hai cụ tựa như hai đứa bé ấy, vì chút đồ ăn mà cố gắng theo lý, làm cho ba người Khương Tri Ngôn ở bên cạnh nhìn mà đều cảm thấy buồn cười.

[Cảm tình của hai ông bà thật tốt ~]

Úc Quân Sách nhịn không được mà cảm thán một câu, chẳng sợ nhìn như đang “khắc khẩu”, nhưng ánh mắt của cụ ông cũng vẫn là luôn nhìn chăm chú vào tấm chăn lông trên người cụ bà, nếu trượt xuống liền duỗi tay kéo nó lên.

Hai người họ mặc kệ là nói chuyện hay là biểu tình, đều có một loại cảm giác ăn ý người khác chen không lọt trong đó, vừa thấy chính là một đôi vợ chồng ân ái mười phần.

[Có phải cảm thấy ông bà rất ân ái không?]



Nghe thấy Úc Quân Sách cảm thán, cụ bà rốt cuộc thả lực chú ý lại trên người ba người họ, rất nghịch ngợm mà chỉ chỉ mình với cụ ông, “Đoán xem ông bà kết hôn mấy năm rồi?]

Khương Tri Ngôn đoán là 50 năm, Kiều Hạ đoán là 60 năm, Úc Quân Sách cảm thấy cũng là trong phạm vi đó, nhưng lại không muốn giống các cô, liền cho một đáp án chiết trung là 55 năm.

Kết quả nghe được hai ông bà đồng thời cười ra tiếng, cuối cùng do ông cụ công bố đáp án.

[Là 5 năm nha?]

Sao có thể?

Đám Khương Tri Ngôn đồng thời lộ ra biểu cảm không tin, bắt đầu đoán trước đó chẳng lẽ là vì các loại nguyên nhân mà không kết hôn, hoặc là……

Ông cụ lại bổ sung một câu, [Hơn nữa thời gian bọn ông quen nhau, tổng cộng được 7 đi.]

[Nhưng ông bà thoạt nhìn……]

Kiều Hạ cảm thấy rât nhiều cặp vợ chồng kết hôn mấy thập niên cũng không nhất định có thể ân ái như hai cụ vậy, đây là một loại ân ái rất khó dùng ngôn ngữ hình dung, nhưng người đứng xem đều có thể cảm nhận được.

[Lúc ông tuổi trẻ ấy, vẫn là người theo chủ nghĩa không kết hôn.]

[Bà cũng vậy nè ~]

Hoạt động còn chưa bắt đầu, lại thấy ba người trẻ tuổi này đều là vẻ mặt không tin cùng tò mò, cụ bà cười tủm tỉm mà dùng vài câu liền kể lại câu chuyện của bà với cụ ông.

Thật ra thì vài thập niên đầu đời họ thật sự không có giao thoa gì, bà cụ là một nữ cường nhân, bà đặt tất cả tinh lực trên công việc, ngay cả lần đến Hoa quốc đó cũng là vì đi công tác.

Mà cụ ông thì lại là một vị đầu bếp, nhiệt tình yêu thương tất cả mỹ thực.

Bọn họ đều sáng lên nóng lên ở lĩnh vực của mỗi người, thẳng đến khi tuổi lớn mới về quê nhà chuẩn bị sống hết quãng đời còn lại.

Sau đó, hai người liền gặp gỡ.

[Ông ấy nấu ăn rất ngon ~]

Cụ bà với cụ ông liếc nhau, ngay từ đầu bọn họ cũng chỉ là xem nhau là bạn bè, hai người họ tuổi cộng lại với nhau đều vượt quá 150, thật sự không có nhiều phong hoa tuyết nguyệt đến vậy.

Chỉ là, theo thời gian ở chung, hai người càng ngày càng có ăn ý, càng cảm thấy thoải mái vui vẻ, rốt cuộc có một ngày, khi cụ ông tự nấu một chén canh suông đuôi bò cho cụ bà ấy, đột nhiên nói một câu: Chúng ta kết hôn đi.

Lớn tuổi thì thế nào?

Ai nói tuổi lớn liền không thể kết hôn, không thể làm hôn lễ.

Trong xương cụ bà cũng là người tiêu sái, bà tự hỏi 2 giây xong liền đồng ý.

Lúc ấy hôn lễ của bọn họ còn lên báo chí bản địa, mọi người đều ấn lên các loại chuyện xưa thê mỹ giải mộng cho cặp vợ chồng lão niên này.

Nhưng trên thực tế, bọn họ thật sự là vừa mới quen không được mấy năm.

[Ông bà sẽ cãi nhau chứ?]

Kiều Hạ mở miệng, bởi vì ba mẹ của mình, cô không tin vào tình yêu, càng không thích con nít, Khương Tri Ngôn có thể chơi tốt được với cô cũng là vì quan niệm của hai người ở phương diện nào đó rất tương tự.

[Cãi chứ! Sao sẽ không cãi, trên thế giới không có cặp vợ chồng nào không cãi nhau.]

[Dù có là bạn bè cũng sẽ cãi nhau, điều này rất bình thường.]

[Nhưng mà, mấy trận cãi nhau đó chỉ là một bộ phận rất nhỏ trong cuộc sống của chúng ta, không cần thiết vì những tì vết nho nhỏ đó mà phủ định toàn bộ.]

Hẳn là nhìn ra nét mê mang trên mặt cô gái, bà cụ lại vui tươi hớn hở mà nói một câu.

[Cô bé, không phải sợ.]

[Tình yêu không phải toàn bộ cuộc sống, không có cũng vẫn có thể sống rất tốt, nhưng mà khi nó tiến đến, cũng không cần cự tuyệt ngay, có lẽ những thứ mới càng thú vị hơn thì sao.]

Kiều Hạ không nói gì, Khương Tri Ngôn lại mở miệng.

[Chỉ là, quá trình được đến lại mất đi thật sự rất thống khổ, không bằng ngay từ đầu liền không cần.]

Lần này là cụ ông trả lời, ông tựa hồ nhìn ra ý tưởng nội tâm Khương Tri Ngôn, trong ánh mắt lộ ra từ ái cùng quan tâm.

[Đời người không có nhiều đáp án tiêu chuẩn như vậy, cô bé à, khi có vài thứ đã đến rồi, con cứ một mặt cự tuyệt thì vậy sẽ liền không đau khổ sao? Rốt cuộc thứ như cảm tình này là không thể khống chế nhất.]

[Nếu cảm thấy thống khổ nhiều hơn vui sướng, vậy tách ra thôi.]

[Có lẽ con cảm thấy ông già này nói đơn giản, nhưng mà mấy đứa, đời người là của chính mình, quan niệm và ý tưởng của mỗi người đều bất đồng, có người thích ngọt, có người thích chua, cùng một chuyện, có người có thể làm tốt, có người lại không thể, vì sao lại phải vì trải nghiệm thất bại của kẻ khác mà phủ định chính mình chứ.]

—— Bởi vì sợ hãi ạ.

Cảm giác bị người yêu thọc một đao so với bị người xa lạ thọc một đao hoàn toàn không giống nhau, cái sau bị thương chỉ là thân thể, cái trước lại là đau lòng.

Khương Tri Ngôn mím môi, lại không nói lời trong lòng này ra.

[Cô bé, giờ có rối rắm cũng không sao, con còn trẻ, dù cho già rồi, giống bọn ông vậy, con cũng vẫn có quyền lựa chọn như cũ, lựa chọn cách sống làm mình vui vẻ, lựa chọn cuộc sống tốt hơn.]

Hoạt động bắt đầu rồi.



Đoàn người không nói chuyện nữa, Khương Tri Ngôn đeo bịt mắt lên, bắt đầu hồi tưởng cuộc đối thoại vừa trong một mảnh hắc ám.

Để tay lên ngực tự hỏi lòng, cô và mẹ cô thật sự ra là có tính cách hoàn toàn bất đồng.

Nếu cô mà gặp phải chuyện như mẹ mình, chỉ sợ cô sớm dã dẫn theo con cái ly hôn chia tài sản, tuyệt đối sẽ không dây dưa dây cà với ba, càng sẽ không lo được lo mất.

Vừa nãy cụ ông kia nói cũng đúng, tính cách con người ở đó kìa, gặp cùng một chuyện phương thức xử lý chắc chắn bất đồng, tình yêu có lợi hại đi nữa còn có thể thay đổi bản tính một người sao?

Lại không phải hạ cổ.

Có điều mình bây giờ cũng không gặp ai thấy tâm động, suy xét mấy cái đó làm chi?

Nếu thật tới lúc đó, vậy để khi đó nói đi.

Khương Tri Ngôn không phát hiện, quan niệm của cô đã có một chút thay đổi, không hề là hoàn toàn bài xích, mà là đã quá độ tới thuận theo tự nhiên rồi.

Trong này lời nói của cụ ông cụ bà đúng là có phần có tác dụng, nhưng càng nhiều hơn vẫn là biểu hiện của Úc Nam Diễn đã thoáng mềm hóa một chút “gai nhọn” của Khương Tri Ngôn.

Có một số việc, trong lòng có quyết định chắc thế nào đi nữa, nhưng mà, người nào phải máy móc, huống chi máy móc cũng có lúc mắc lỗi, người thì càng khỏi nói.

Đóng khung chết chính mình thật sự không cần thiết, có vài lúc sẽ sống mệt hơn.

Khương Tri Ngôn kiên trì 2 tiếng rưỡi, Kiều Hạ kiên trì được 3 tiếng, vốn tưởng rằng Úc Quân Sách sẽ kiên trì lâu hơn, cậu ta ngược lại chỉ kiên trì không đến 1 tiếng.

“Cái chỗ đó quá hẹp, hiện tại xương của em đều còn khó chịu này.” Úc Quân Sách rũ bả vai oán giận.

Dù sao cũng là tới chơi thôi, kết quả gì cũng không quan trọng.

Khi ba người rời đi còn nhận được nụ cười phất tay cáo biệt của hai cụ già, bọn họ cũng phất tay, chí ít hôm nay là vui vẻ, chuyện về sau ai biết được.

7 ngày, sau khi chơi được chừng 7 ngày ở Dưỡng Lão quốc, đám Khương Tri Ngôn rốt cuộc lại lần nữa bước lên mảnh đất thủ đô, cảm thụ cái nóng oi bức tháng 9 của thủ đô.

Kỳ nghỉ của Kiều Hạ còn 1 ngày, cô ấy tính toán ngủ một ngày cho đã, có điều cũng hẹn với Úc Quân Sách có rảnh sẽ đi bar chơi.

Mà Úc Quân Sách với Khương Tri Ngôn tất nhiên là về Úc gia.

Bước vào mảnh địa bàn quen thuộc này, nhìn thấy gương mặt quen thuộc của quản gia Lâm, hai người không hẹn mà cùng thở nhẹ một hơi, bên ngoài có thú vị đi nữa, một khắc khi về tới nhà kia vẫn là rất nhớ!

“Thiếu phu nhân, thiếu gia Quân Sách.”

Quản gia Lâm cười tủm tỉm tiến lên, “Mệt rồi nhỉ? Ăn chút gì trước đi.”

Hiện tại là 3 giờ chiều, ngồi máy bay với xe lâu vậy rồi, hai người thật đúng là có chút đói.

Giao hành lý cho người hầu, Khương Tri Ngôn với Úc Quân Sách ngồi vào bên bàn ăn, rất mau trước mặt đã có các món ăn đã ấm áp lại tiện để ăn xuất hiện, xem ra là chú Lâm đã sớm chuẩn bị tốt.

“Anh con ở công ty ạ?”

Úc Quân Sách mới vừa mở miệng liền cảm thấy mình hỏi một câu vô nghĩa, hôm nay là thời gian làm việc, Úc Nam Diễn không ở công ty thì còn ở đâu được.

Nhưng không nghĩ tới chú Lâm lại lắc đầu, “Không, thiếu gia hiện tại hẳn là ở cục cảnh sát.”

“Hả? Nam Diễn làm sao vậy?”

Bàn tay gắp đồ ăn của Khương Tri Ngôn run lên, kinh ngạc nhìn về chú Lâm.

Sao mới mấy ngày không gặp, Úc Nam Diễn liền vào cục cảnh sát rồi?