Tôi Nên Bắt Cóc Em

Chương 22: Động Với Chẳng Dục, Mây Với Chẳng Mưa





Nhan Tước vươn người, bây giờ đã là 0:34′.
Cô xoa nắn hai bàn tay mỏi nhừ.
Vừa đứng dậy là lảo đảo, Nhan Tước chống tay lên bàn nhưng hai cánh tay đã không còn sức.
Thành ra….
Rầmmm…. bộp.
– đau.
Cô té thẳng xuống nền men lạnh lẽo.
Nhan Tước cảm thấy đầu óc mình cứ quay mòng mòng.
Chịu không được, cố gắn vịn lấy cái bàn đứng lên.
Đôi cao gót năm phân được tiễn đến góc gầm bàn. Cúc áo sơ mi được mở ra một cúc trên.
Nhan Tước đầu hơi rối xù, nằm gục lên bàn ngủ thiếp đi.
Vương Lãnh mở cửa ra. Tiến đến gần Nhan Tước đang ngủ say, khóe miệng còn có chút nước dãi.

Nhan Tước khẽ cựa quậy.
Vương Lãnh mặy thờ ơ, cầm lấy cái ly màu sứ màu đen của vợ mình đi vào phòng giải khát.
Sau khi pha cho bản thân một li sữa cafe thơm nồng ( rất ngon a~) Vương Lãnh đưa li sữa lại gần cái mũi nhỏ xinh của cô vợ nhỏ.
Khẽ thì thầm bên tai Nhan Tước “thần chú gọi dậy” độc nhất vô nhị.
– vợ ơi vợ à bơi về chơi với anh.
Nhan Tước lập tức “trúng phải chú” mở mở ra nhìn Vương Lãnh đang cười thâm hiểm.
– mùi gì vậy?
Nhan Tước giương đôi mắt mơ hồ, dụ tình của mình nhìn vào cái ly sứ đen của mình nằm trên tay Vương Lãnh đang bốc khói.
– sữa cafe!
Hai mắt Nhan Tước sáng rực, sáng như đèn pha ô tô, giơ tay lên tính giật lấy ly sữa.
Vừa chạm vào ly đã bị Vương Lãnh đánh vào tay.
– rửa mặt rồi làm cho xong.
– ly sữa ấy !
– của tôi.
Vương Lãnh nói xong, quay lưng vỗ mông bỏ vào trong phòng giám đốc.
Nhan Tước mặt mày xám xịt, dùng dằn đi đến phòng giải khát.
Không may đạp phải vũng nước và…..
Vèo… rầm…
Bàn tọa hôn đất.
Vương Lãnh ở bên trong phòng giật mình, rồi mở hé cửa ra nhìn, thấy Nhan Tước ngồi bệt ở dưới đất thì thở dài thoải mái, tươi cười quay vào trong tiếp tục làm việc
May là chưa sập nền.
Nhan Tước lồm cồm bò dậy, không may vớ phải cái đĩa tròn và….
Cốp…. đầu đập vào kệ gỗ.
Lần này thì ai đó đã òa khóc…

Kẻ vô tân nào đó đang trốn trong phòng cũng chịu không nổi mà mở cửa đi nhanh về phía ai đó, bế lên đem vào phòng. Ngồi trên ghế, Nhan Tưỡ mếu máo kể lể.
– hức… tại anh mà ta ra hức…. như thế này.
Vương Lãnh ôm Nhan Tước vào lòng, cằm tì lên đầu, một tay xoa nhẹ cái trán nhỏ xinh kia.
– đồ ngốc nghếch.
Nhan Tước bĩu bĩu mỗi, quay người lại áp mặt vào tấm ngực rắn chắc kia.
– ta buồn ngủ.
Vương Lãnh xoa nhẹ lên cái lưng nhỏ của Nhan Tước.
Cô dụi dụi, tìm vị trí thoải mái rồi nhắm mắt lại thiếp đi.
Khuôn mặt nhỏ nhắn, mỏng manh của Nhan Tước khẽ ửng sắc dưới ánh trăng và ánh đèn bàn.
Vương Lãnh nhẹ nhàng bế Nhan Tước đứng lên, tay mở cánh cửa ở sau kệ treo trên phòng.
Đi vào là căn phòng nghỉ màu xanh nhạt.
Chỉ đơn sơ vài thứ, cái giường, tủ quần áo và nhà vệ sinh nhỏ.
Vương Lãnh tắt đèn rồi từ từ ôm Nhan Tước nằm xuống.
Cả hai cùng ngủ.
Trời ửng sáng, cái cửa sổ trải dài trên bức tường rọi ánh sách nhàn nhạt rọi lên khuôn mặt bị tím một bên của Vương Lãnh.
Nhan Tước chớp đôi mắt tròn xoe, nhìn Vương Lãnh vô tội.
Cô vô tội thật.
– bị sao vậy?
– bị đánh.
Nhan Tước ngồi dậy, vừa vuốt mái tóc rối vừa ngây thơ hỏi Vương Lãnh.
– ai đánh?
– em.
Nhan Tước khựng lại, khuôn mặt méo mó rồi….
– hahaha, bị en đánh á haha….
Nhan Tước bị khóa miệng bằng một nụ hôn hung hăng của anh.

Cả người cô ngả ra phía sau rồi nằm hẳn lại lên giường.
Đôi môi mỏng của Vương Lãnh cứ hôn tới tấp lên cánh môi nhạt sắc kia.
Môi cô vừa hé ra, chiếc lưỡi của anh lập tức xâm nhập vào bên trong.
Khuấy động điên cuồng trong miệng cô.
Người ta nói, đàn ông buổi sáng động dục, quả không sai.
Bàn tay to kia đang tốc áo cô lên, vuốt ve bờ eo nhỏ nhắn kia.
Cốc…
– Lãnh à! Dậy nào, hôm nay ta phải đi công tác đấy.
Cái giọng trong veo của Mễ Linh vừa cứu sống Nhan Tước, cô liền đẩy mạnh Vương Lãnh.
Sắc hồng hiện rõ trên khuôn mặt kia .
Vương Lãnh bị ngã về phía sau, té xuống giường.
– Lãnh sao vậy!
– không có gì, Tước Tước hơi quậy.
Mễ Linh ngoài đó tự động im bặt.
Nhan Tước thầm trách, tại sao Vương Lãnh lại cho nhân tình của mình biết mình đang mây mưa với vợ.
Nhưng thật ra, Mễ Linh đã hiểu và cười tủm tỉm đi ra ngoài.
Nhan Tước đợi này có vẻ được nghỉ ngơi cả buổi sáng rồi.
Nhan Tước thầm oan trời than thân với Mễ Linh :
“Lãnh không động dục, cô và anh cũng chẳng có mây mưa”