Giang Nguyên vẫn né tránh được những điểm sáng di động một cách dễ dàng. Giống như một con báo nhanh nhẹn và hung hãn, động tác di chuyển mượt mà cuốn lên tiếng gió ào ạt, lần nào cũng né tránh thành công những điểm sáng tự dưng thay đổi quỹ tích chóng mặt thành đường cong không có quy tắc.
Tốc độ càng ngày càng nhanh, Kỷ Dung đứng cách Giang Nguyên hai thiết bị cũng thấy tốc độ đang tăng dần lên theo phản ứng của Giang Nguyên. Bằng mắt thường cũng nhận ra Giang Nguyên không hề vội vàng, cậu né tránh rất bài bản, có phương pháp hẳn hỏi.
Đậu!
Cứ né tránh hết lần này đến lần khác, chẳng mấy chốc tốc độ của thiết bị đã đạt mức tối đa, thế mà Giang Nguyên và Kỷ Dung vẫn chưa hề bị trúng điểm sáng nào.
"Hai tên này... khủng bố vãi lờ!"
Một sinh viên trong số họ thở dài, những sinh viên khác cũng chết lặng. Trình độ học sinh thi đỗ khoa Cơ Giáp của trường Quân Đội Đệ Nhất đã là đứng đầu trong nhân loại rồi, thế mà lại kém xa so với hai người trước mặt. Chẳng lẽ hai tên này là quái vật à?
Ngay cả giáo viên kiểm tra phụ trách bài thi đầu vào của bọn họ cũng tấm tắc khen ngợi hết lời.
Trong lúc Kỷ Dung đang làm bài kiểm tra, thỉnh thoảng anh lại liếc nhìn sang Giang Nguyên, trong lòng nghĩ thầm: Không ngờ ngoài thân thủ tốt ra, tốc độ phản ứng của tên này cũng không kém anh. Không thể thua được, để mấy lão ở Sao Norths biết anh thua người ta ngay trong ngày đầu tiên đi học chắc chắn họ sẽ cười anh thối mũi!
Vừa nghĩ đến đám người kia sẽ chỉ vào anh mà nhắc đến tên bố, đầu anh lại thấy đau đau.
Thời gian cứ thế trôi đi năm phút, mười phút, hai mươi phút...
Nửa tiếng sau, vừa duy trì sức tập trung cao độ vừa né tránh đòn tấn công của các đường cong, thực hiện một loạt các động tác khó, quần áo Kỷ Dung đã ướt đẫm, từng giọt từng giọt mồ hôi lớn đua nhau tuôn rơi, trượt xuống theo đường viền cần cổ xinh đẹp.
Giang Nguyên bên cạnh cũng không khác là mấy. Quần áo của cậu cũng thấm đẫm mồ hôi. Alphonse trong đầu có thể giúp cậu nắm được quỹ đạo của từng đường rẽ, nhưng cơ thể của cậu đã có dấu hiệu mệt mỏi, hơi thở ngày càng nặng thể, thể lực cũng khó có thể duy trì lâu hơn được nữa.
Kỷ Dung cũng gần đến cực hạn, nhưng thấy Giang Nguyên vẫn chưa dừng lại, anh quyết không nhận thua. Thế nhưng lúc nào thì mới được nghỉ ngơi đấy? Việc này hoàn toàn khác với mục tiêu đi học ban đầu của anh luôn!
Rõ ràng là anh chỉ muốn đến đây đi học, kiếm lấy cái bằng, học lấy bốn năm, sau đó tốt nghiệp thủ khoa, rồi đi tòng quân thôi. Thế nhưng sao trong đám bạn học lại nảy ra cái cậu Giang Nguyên này!
Mấy cái quỷ này bao giờ mới dừng lại không biết! Không! Không thể thua! Kỷ Dung nghiến răng nghiến lợi nghĩ thầm.
Tất cả sinh viên quanh đó đều bị động tác của hai người thu hút. Đám sinh viên lớp 2 đã hoàn thành bài kiểm tra từ lâu mà vẫn chưa thấy lớp 1 ra ngoài, nhiều người tụ tập ở cửa phòng nhìn vói vào trong.
Giáo viên kiểm tra cũng nhìn thấy sinh viên lớp 2 đang bu đầy cửa phòng, nhưng hai sinh viên trong lớp vẫn chưa phân định thắng thua. Sau khi suy nghĩ kỹ, giáo viên kiểm tra tiến lên hai bước, nhìn điểm số hai bài thi hiển thị trên màn hình đều là 300, hai đứa cũng đang thở dốc rồi, ông quyết định nhấn nút tạm dừng.
"Được rồi, dừng lại đi. Thiết bị đã đạt mức tối đa, hai em đều phản ứng rất nhanh." Giáo viên kiểm tra mỉm cười gật đầu. "Lần này Giang Nguyên xếp thứ nhất, Kỷ Dung xếp thứ hai."
Kỷ Dung mệt đến mức ngồi bệt xuống đất, mặt ngơ ngác như muốn hỏi tại sao, nhưng chưa kịp hỏi ra miệng thì đám sinh viên đã có người thay hắn nói với giáo viên thắc mắc này.
Giáo viên kiểm tra nói: "GIang Nguyên là Beta, Kỷ Dung là Alpha. Thể lực của Beta vốn kém Alpha, thế nhưng trong vòng nửa giờ Giang Nguyên cũng giống Kỷ Dung, không hề bị bắn trúng. Cậu nghĩ xem tôi tính thế nào, ai thắng?"
Beta?
Kỷ Dung mệt mỏi ngồi trên mặt đất, đột nhiên quay đầu sang nhìn Giang Nguyên, khóe miệng cong lên, xuyên qua hai thiết bị hỏi với sang: "Cậu là Beta? Không phải Alpha?"
Giang Nguyên nhìn sang Kỷ Dung: "Ừ."
Vẻ mặt Kỷ Dung kiểu "cậu đùa với tôi đấy à?", anh nhướng mày hỏi: "Nhưng mà rõ ràng hôm ấy tôi ngửi thấy mùi Alpha trên người cậu, chắc chắn là không nhớ nhầm luôn!"
Giang Nguyên trợn mắt, rời khỏi bục, lười không thèm để ý Kỷ Dung.
Khi đám sinh viên trong lớp biết Giang Nguyên là Alpha, tập thể chết lặng.
"Thì ra Giang Nguyên là Beta duy nhất thi đỗ khoa Cơ Giáp năm nay! Móa, chẳng trách cậu ta đỉnh thế!"
"Sao cậu ta lại là Beta được? Cậu ta vốn là quái vật đúng không?"
"Tốc độ phản ứng này quá khủng khiếp luôn!"
Sau bài kiểm tra cuối cùng, giáo viên dẫn các sinh viên lớp một rời khỏi phòng, bắt đầu giảng giải: "Mã số sinh viên của các em sẽ được sắp xếp theo thứ hạng của các em trong bài kiểm tra đầu vào."
Rất rõ ràng, mã số sinh viên của Giang Nguyên sẽ là 7592101. Bốn chữ số đầu tiên tượng trưng cho năm nhập học 7592, 1 là lớp 1 của Giang Nguyên, đuôi 01 sau cùng là xếp hạng của cậu trong lớp này.
Mã số sinh viên của Kỷ Dung là 7592102.
"Được rồi, bây giờ chia ra xếp hàng theo thứ tự của các em trong danh sách đi, mỗi hàng tám người!"
Giáo viên ra lệnh, ba mươi người trong lớp nhanh chóng chia thành bốn hàng. Sau khi thấy sinh viên đã vào hàng ngũ, giáo viên kiểm tra nói: "Hãy nhớ rằng mã số sinh viên của các em chỉ có tính tạm thời. Mỗi tháng nhà trường sẽ tổ chức một kỳ thi, sau kỳ thi, mã số sinh viên sẽ được cập nhật lại."
"Tất nhiên, những bài thi sau này sẽ không chỉ có sức bền và phản ứng. Theo quá trình học tập của các em tăng lên, số lượng môn học môn thi cũng sẽ tăng dần."
"Kỳ thi sẽ bao gồm tất cả các môn Cơ Giáp, Sinh học, Địa lý, Vật lý và Toán học. Mặc dù khoa này chỉ tên là khoa Cơ Giáp, thế nhưng tôi tin rằng các em đều hiểu rõ. Ngoài Cơ Giáp, các em phải học tập rất nhiều môn khác."
"Có lẽ ngoại trừ môn Chế Tạo Cơ Giáp không cần học sâu, các môn khác các em đều phải tìm hiểu kỹ. Ồ, tất nhiên là các em cũng vẫn phải học những khóa học cơ bản về chế tạo cơ giáp."
"Dù yêu cầu của nhà trường không đến mức để các em phải tự mình sửa chữa cơ giáp, nhưng vẫn phải biết kiến thức cơ bản. Càng hiểu rõ về cấu tạo cơ giáp, các em sẽ càng phát huy tốt hơn điểm mạnh của từng cơ giáp."
"Được rồi, chín giờ sáng mai là lễ khai giảng năm học mới. Các em không được đi muộn đâu đấy. Sau buổi lễ các em sẽ có hai ngày nghỉ, thứ hai tuần sau sẽ bắt đầu khóa học. Chúc các em học tập vui vẻ!"
Sau khi giáo viên kiểm tra nói xong, một người đàn ông cao lớn mặc quân phục màu đen, dáng vẻ lạnh lùng đi tới, nhẹ giọng nói: "Xin chào, tôi là huấn luyện viên của các em, Horace Hampden. Các em có thể gọi tôi là huấn luyện viên Horace. Sau này có bất kỳ thắc mắc gì, các em có thể liên hệ với tôi."
"Ok, bài kiểm tra hôm nay đến đây là kết thúc. Đồng phục sinh viên của các em đã được chuyển đến cửa phòng. Trong buổi lễ ngày mai, tôi không muốn bất kỳ ai đến dự mặc thường phục trên người đâu đấy!"
"Vâng!" Một nhóm sinh viên hét lên thật to!
Sau khi giải tán, Giang Nguyên nhìn thấy trên máy liên lạc có ba tin nhắn chưa đọc. Một trong số đó là của mẹ cậu, Phương Thi. Hai cái còn lại là của Tống Di Thụy.
Giang Viên xoa nắn đầu lông mày, bấm vào máy liên lạc. Cậu đọc tin nhắn của Phương Thi trước: Mẹ chuyển cho con 10.000 đồng, nếu không đủ thì nói với mẹ nhé.
Kỷ Dung vẫn luôn để ý đến Giang Nguyên, thấy cậu đọc tin nhắn xong thì nở nụ cười rạng rỡ, rõ ràng là rất vui vẻ khi thấy nội dung tin nhắn.
Không biết ai gửi tin, sao trông cậu vui thế?
Kỷ Dung nghĩ thầm, thấy Giang Nguyên đang trả lời tin nhắn.
Giang Nguyên gõ gõ nhắn lại cho Phương Thi: Cảm ơn mẹ ạ.
Gửi lời cảm ơn xong, Giang Nguyên nhớ đến khuôn mặt hiền hậu của Phương Thi, không nhịn được gửi thêm một tin nữa.
Phương Thi đang ngồi làm việc trong văn phòng thì nghe thấy tiếng máy liên lạc kêu bíp một tiếng. Cô mở máy, nhìn thấy tin trả lời "Cảm ơn mẹ ạ" của Giang Nguyên, bàn tay nhỏ nhắn đưa lên che miệng mỉm cười. Đang cười thì lại có thêm một tin nhắn nữa của Giang Nguyên gửi đến.
Giang Nguyên: Mẹ ơi, mẹ tuyệt vời luôn.
Phương Thi nhìn thấy tin nhắn này lập tức đỏ mặt, tim đập thình thịch. Trước giờ, con trai cô chưa bao giờ nói với cô những điều này. Đứa trẻ này giống hệt Giang Thiên Tắc, miệng kín như hũ nút, rất ít khi bộc bạch suy nghĩ trong lòng.
Giang Nguyên nhắn tin cho mẹ xong, chưa thấy Phương Thi trả lời liền chuyển sang xem tin nhắn của Tống Di Thụy.
Tống Di Thụy: Khai giảng sao rồi em? Có thuận lợi không?
Tống Di Thụy: Bé Nguyên, hôm tổ chức tiệc chúc mừng em, thực ra anh muốn nói với em là... đợi em tốt nghiệp, chúng mình cưới nhau nhé.
Nhìn thấy tin nhắn cuối, Giang Nguyên sửng sốt đờ cả người. Cùng lúc đó, một cái đầu đột nhiên thò ra từ phía sau lưng cậu, chủ nhân cái đầu tựa cằm lên vai cậu, nhanh như chớp liếc qua nội dung tin nhắn hiện trên màn hình của Giang Nguyên, vừa nhìn trộm vừa nói: "Cậu đang nhìn gì đấy? Sao cậu cười vui..."
Chữ "vẻ" chưa kịp nói ra đã tắc nghẹn trong cổ họng.
Kỷ Dung không hiểu tại sao mình lại vô cùng tò mò về nội dung tin nhắn trên máy liên lạc của Giang Nguyên như thế, chắc anh đã bị ma xui quỷ khiến mà nhìn trộm một tí, đến lúc thấy rõ nội dung trên màn hình của Giang Nguyên, anh, ngay lập tức, toàn thân cứng đờ.