TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 18: Cao thủ so chiêu



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân chạy phía trước không hề hay biết cả đoạn đường chạy anh túm mũ hai lần, kéo lưng quần ba lần, sờ khóa quần một lần … Tất cả những hành động nhỏ nhặt và vô kỷ luật đều bị người phía sau thấy hết.

Thiệu Quân đang vội vàng đến nhà ăn lấy cơm, đi chậm thì sẽ hết thịt kho tàu. Thiệu Tam gia cũng không phải thiếu cái món thịt heo kia, chỉ là giám sát tù nhân trong nhà xưởng mệt bở hơi tai cả ngày, chỉ có buổi chiều mới được ăn thịt bồi bổ.

Đi ngang qua lầu 1 ký túc xá, anh còn tranh thủ chạy vào đi tè.

Nhà vệ sinh ở tầng một, cửa không bao giờ đóng chặt, nửa mở nửa che. Các tù nhân và quản giáo trong toàn bộ khu nhà tù là nam, không có nữ, WC cũng chỉ có của nam, không có nữ.

Sống ở một nơi như vậy bao nhiêu năm, đã hoàn toàn mất đi sự kiêng kỵ đề phòng vốn có của xã hội có đủ hai giới tính bên ngoài, đi vệ sinh anh không buồn đóng cửa, La Cường nấp trong bụi cây rướn cổ nhìn thẳng một đường vào nhà vệ sinh tầng một, thậm chí xuyên qua khe cửa rộng khoảng hai mét, hắn có thể thấy được cả Thiệu Quân đang quay lưng lại với hắn, tay mân mê, vặn hông đứng cho thoải mái, vừa nghiêng đầu vừa ‘xả lũ’.

Thiệu Quân nghiêng đầu nhìn tấm gương phía trên bồn rửa mặt, ngửa cổ xoay một vòng 360 độ chiêm ngưỡng gương mặt nhỏ sạch sẽ không góc chết, tự cảm thấy mình thật đẹp trai.

Anh giũ giũ cái chỗ kia, ngâm nga những bản nhạc đang thịnh hành trong miệng, vừa giũ vừa hát: “Không quan tâm, hm hm hm … ai sẽ yêu ai, hm hm hm … Không quan tâm … ai khiến ai tiều tụy …” (*)

(*) Bài ‘Không quan tâm’ của Dương Khôn

La Cường trốn sau bụi cây nhìn lén, nhịn cười đến nội thương. Nhưng chợt hắn ngưng buồn cười, nhìn Thiệu Tiểu Tam nhi kéo thắt lại lưng quần, cặp mông vểnh ra được quần cảnh phục căng ra ôm lấy, rất tròn trịa.

Thiệu Quân lại tiếp tục lắc hông tiếp tục chạy, đột nhiên anh cảm phía sau có gì đó không ổn, có tiếng động sột soạt và tiếng bước chân lén lút liên tục vang lên.

“Mẹ nó thằng nào đó?” Thiệu Quân mắng một câu.

Có bóng người đang lấp ló trốn sau bụi cây.

Thiệu Quân nheo mắt, hừm …

La Cường là ai cơ chứ? Lúc theo dõi, đời nào hắn ngu đến mức để Thiệu Quân phát hiện ra. Vấn đề nằm ở cái thằng nhóc ăn hại đang lén theo sau hắn kia, vừa lê dép vừa tạo tiếng động, phiền quá đi mất!

Nhím cũng tò mò, từ khi đi theo La Cường, nó rất hâm mộ đại ca mới của nó, lúc nào cũng muốn xem xem La Cường có đúng như truyền thuyết, giơ tay tát phát chết luôn đối thủ không.

Hôm đó, sự tò mò đã suýt giết chết một con nhím.

Thiệu Quân bước từng bước đến, giọng nghiêm lại: “Ai đó? Ra đây nhanh lên!”

Anh nghĩ là tù nhân gây rối, hoặc đang làm mấy chuyện đáng xấu hổ.

Trước đây cũng đã có hai người ở truồng ‘này nọ’ trong lùm cây bị bắt quả tang rồi.

Chạng vạng trời tranh tối tranh sáng, Thiệu Quân đưa tay ra sau lưng định rút đèn pin, đột nhiên vấp phải cái gì đó dưới chân, lao về phía trước!

Anh ngã nhào lên một cái đệm thịt người, cúi đầu nhìn xuống thì thấy ngay Nhím đang nằm ngay đơ như một con heo chết, miệng còn há hốc, rõ ràng là bị người ta đánh ngất xỉu.

Thiệu Quân bò dậy, chợt khóe mắt lướt qua một luồng gió, một bàn tay trong bóng đêm đang đánh về phía thái dương bên phải của anh!

Thiệu Quân phản ứng, nhanh chóng nghiêng người né, duỗi thẳng khuỷu tay trái của mình đánh mạnh vào bàn tay đối phương đỡ đòn, sau đó tóm lấy cổ tay hắn bẻ ngoặc một cái, rồi lao người về trước!

Lúc Thiệu Quân nghiêng người cũng đã thấy kẻ đang định đánh vào thái dương anh chính là La Cường.

La Cường chỉ giỡn, không phải đánh thật. Ngồi tù mấy tháng xương cốt cũng mốc meo, ngứa tay ngứa chân không có đất dụng võ, tự dưng thấy cơ hội này lại muốn chọc ghẹo Thiệu Quân, nên ra vài đòn để ‘dằn mặt’ cậu cảnh sát nhỏ này.

Thiệu Quân khóa được cổ tay hắn thì hung hăng lao đến chuẩn bị làm một cú lên gối cực mạnh!

La Cường bị tóm cổ tay phải, cơ thể mất thăng bằng lao về phía Thiệu Quân, hắn hoàn toàn không ngờ vừa rồi Thiệu Quân có thể đỡ được đòn đánh kia.

Nhác thấy đầu gối Thiệu Quân đã sắp sửa ‘hôn’ lên hai cái xương sườn chỉ vừa lành hẳn của mình, hắn vội vàng đánh một cú vào đùi trong Thiệu Quân!

“Đờ cờ mờ! …” Thiệu Quân đau đớn kêu lên.

Thiệu Quân cũng không định đánh thật, chỉ muốn dùng đầu gối đẩy  La Cường ra, không ngờ La Cường lại ra tay tàn nhẫn như vậy, nhất định không để mình bị phản một đòn nào sao?!

Vì né cú lên gối, La Cường dùng lòng bàn tay đánh vào sụn đùi bên trong (toẹt ra là phần háng) của Thiệu Quân khiến anh đau đến tê liệt cả người. Mẹ nó chiêu gì mà độc…

Vốn dĩ chỉ là đánh đùa, nhưng càng đánh cả hai lại càng hăng.

Ba đòn liên tục mà vẫn chưa hạ được Tiểu Màn Thầu, La lão nhị bắt đầu thấy chột dạ, nhóc con này cũng khá thật.

Thiệu Quân không thể khóa cổ tay thì chuyển sang một thủ thuật khác là khóa chân, tấn công bắp chân của đối thủ. Thiệu tam gia này đã bao giờ thất thủ trước phạm nhân đâu? 294 anh còn chưa chịu thua?

Cả hai tôi một đấm anh một đạp, cây cối kêu xào xạc, tiếng cơ thể va vào nhau huỳnh huỵch…

La Cường nhướng mày, còn Thiệu Quân thì nảy gân xanh trên trán, ánh mắt hai người như bừng sáng, từng lỗ chân lông trên người đều rần rật một sự hưng phấn khó tả, đầu ngón tay nóng ran lên.

Sức La Cường mạnh hơn, nắm đấm cũng cứng, Thiệu Quân hoàn toàn không phải là đối thủ. Anh lùi về phía sau khoảng một mét né một đấm của La Cường, rồi đột nhiên nâng chân lên!

Não La Cường xẹt qua hai chữ ‘chết tiệt’…

Tốt nghiệp đại học cảnh sát ra dĩ nhiên phải biết vài chiêu thức, nếu không vào cái nơi tập trung toàn bọn đực rựa hung hãn thế này anh sẽ bị bóp chết ngay lập tức.

Thiệu Quân trước kia từng học qua Taekwondo, sau vào trường cảnh sát lại học thêm tán thủ (*)

Nam quyền Bắc chân (**), môn võ anh học chính xác là tinh hoa của ‘bắc chân’. Năm đó vua tán thủ Liễu Hải Long, người Sơn Đông, đã dùng đòn cước này quét sạch mọi đối thủ, được người ta tung hô là ‘Liễu chân phách quải’. (***) 

(*) Tán thủ (sanshou/sanda): võ chiến đấu tay không tự do ra đời ở Trung Quốc chú trọng vào các dạng chiến đấu tự do thực tế, đòi hỏi sự thành thạo các kỹ thuật võ thuật Trung Hoa.

(**) Nam quyền Bắc chân: Võ miền nam chuộng nắm đấm, võ miền bắc thích đá chân.

(***) Liễu Hải Long (quần đen) và “Liễu chân phách quải”:



Đòn Thiệu Quân định tung ra cũng là đòn này. Nếu anh là một sợi bún có thể dễ dàng bị bóp nát, anh thật sự đã không dám vào nhà giam Thanh Hà.

Chân Thiệu Quân vung lên, nếu La Cường trúng đòn, hắn sẽ phải nằm dài trên mặt đất ít nhất là nửa giờ.

La Cường nghiêng đầu, tránh cái chân này, không hề nghĩ ngợi gì, cũng không thể lui, hắn tung đòn đá vào đầu gối Thiệu Quân!

Thiệu Quân la “A” một tiếng, cái chân đang vung lên đột nhiên như mất đi sức lực, chân trụ cũng bị mất thăng bằng, lảo đảo ngã ra sau.

La Cường tránh được cú đá vào đầu, nhưng không thể tránh hết được, hắn bị Thiệu Quân đá trúng vào vai phải, bả vai đau như kim châm, ôm lấy Thiệu Quân cùng lăn vào bụi cây nhỏ …

“Mẹ nó! … anh … anh …”

Đôi chân đá móc bất khả chiến bại của Thiệu tam gia bị chuột rút, đau đến mức anh không thể nói được một câu hoàn chỉnh.

“Anh chơi vậy mà coi được hả! …”

Thiệu Quân tức điên lên, La Cường là cái kiểu thắng ăn cả ngã về không, cả hai cùng chết chùm chứ nhất định không chịu lép vế. Anh nhất định không muốn ăn cú đá của Tam gia gia đẹp trai ngầu lòi đây mà chấp nhận bị đá vào vai để ăn miếng trả miếng à! Mẹ nó anh là đồ nham hiểm, xấu xa, làm gì có ai đánh như anh đâu!

Hai người lăn qua lăn lại, La Cường đè chặt Thiệu Quân dưới thân, ỷ mình to con da dày thịt béo đè người ta đến ngạt thở.

“Cảnh sát Thiệu, chịu thua chưa?”

La Cường cười, trong lòng đắc ý.

“Tung toàn mấy đòn đánh màu mè hoa lá, thật ngớ ngẩn …”

La Cường vừa cười vừa nói, điệu bộ như lão đại chỉ bảo bọn đàn em: “Đánh thì đánh, còn quan tâm xem đòn có đẹp hay không làm gì. Ông đây nói cho cậu biết, đòn tiếp theo tôi, dù đẹp hay không cũng có thể hạ cậu gục xuống ngay lập tức!”

Nếu đây là biểu diễn trên võ đài, Thiệu Tam gia sẽ thật sự rất ngầu lòi.

Nhưng nếu thực chiến, danh môn chính phái không bao giờ có thể đánh bại mấy ác nam yêu nữ ma giáo, tiểu thuyết lúc nào cũng viết như thế.

Thiệu Quân tung nắm đấm, vung chân rất bài bản, thoạt nhìn đã biết là có luyện tập chuyên nghiệp. Còn La Cường tuy chưa từng học hay luyện qua, nhưng hắn vốn được sinh ra để chiến đấu, từ lúc còn chưa cao bằng cái xe đạp 28 tấc trong nhà, hắn đã kéo bè kéo lũ đi đánh nhau với bọn trẻ con trong xóm.

La Cường không có chiêu thức gì, chỉ đánh trực chiến theo bản năng. Hai nhóm người đang cầm mã tấu chém nhau thì làm gì còn cần phải đúng bài bản. Chờ huơ tay múa quyền xong thì chắc đã bị kẻ thù xiên cho mấy nhát rồi.

Thiệu Quân bị đè xuống đất, mặt đỏ bừng, mặt nhăn nhó, miệng nghiến răng ken két vì vừa tức vừa đau.

Tóc anh vương vài mảnh lá cây khô, gương mặt tuấn tú lấm lem cỏ và đất.

La Cường nằm sát phía trên anh,chợt đột nhiên như bản năng, nâng tay nhẹ vuốt tóc anh, nhặt những lá cây khỏi tóc.

La lão nhị lúc đó cũng không thể hiểu được, ngoại trừ em trai La Chiến thỉnh thoảng làm hắn cảm thấy mềm lòng, không kiềm được lại xoa nắn cưng nựng vài cái, thì nào giờ làm gì có chuyện hắn vuốt tóc bắt rận cho ai khác đâu? …

Hai người so chiêu đánh nhau gây ra tiếng động cũng không nhỏ, làm có người nghe thấy.

Điền Chính Nghĩa không đi ngay đến, rướn cổ từ xa hỏi: “Ai đó?”

Trong đêm tối, bụi cây nhỏ đột nhiên không có động tĩnh gì, cũng không có một chút âm thanh nào.

Điền Chính Nghĩa tiếp tục thăm dò: “Thiệu Tam gia à?”

Giọng Thiệu Quân phát ra trong lùm cây: “Là tôi!”

Điền Chính Nghĩa: “Cậu đang làm gì đấy?”

Thiệu Quân: “Thìa ăn cơm của tôi rơi vào bụi cây, tôi đang đi tìm!”

Đội trưởng Điền chậm rãi bước đi, hai ông lớn trong lùm cây tiếp tục tranh tài.

Tay chân hai người cọ xát, đánh vào nhau, Thiệu Quân vùng vẫy, La Cường thì vẫn đè nặng lên anh. Chiếc áo sơ mi cảnh phục của Thiệu Quân bị xốc ra khỏi cạp quần, để lộ một phần bụng, chiếc quần tây thì trễ nải kéo xuống tận hông …

Trời đã sang thu, tất cả mọi người đều mặc quần tây, quần đồng phục cảnh sát rất mỏng, quần đồng phục tù cũng không dày hơn.

Eo hông cọ xát với nhau, khó tránh khỏi có phản ứng. La Cường nhận ra điều đó đầu tiên, hắn nhìn xuống.

Mẹ nó, La Cường lẩm bẩm một câu, cảm thấy thứ giữa hai chân mình đang bắt đầu cứng lên.

Cái ‘điện thoại cục gạch’ của La Cường lúc này thật sự đã biến thành ‘cục gạch’!

Hai người cứng đờ ra vài giây đồng hồ, La Cường đột nhiên ngước mắt lên nhìn Thiệu Quân đầy nghi hoặc, cái nơi da thịt của Thiệu Quân cách hắn hai lớp quần hình như cũng hơi khác …

Sắc mặt của Thiệu Quân đột nhiên thay đổi.

Vì anh cũng đã có phản ứng.

La Cường đè lên anh, cái sự áp bách đến từ cảm giác nặng trịch, và hơi thở mạnh mẽ làm anh như không thể thở được, vì một lý do kỳ lạ nào đó nó khiến anh cứng lên, thực sự rất cứng.

“Đệt mẹ, anh cút đi.”

Thiệu Quân đột nhiên thẹn quá thành giận, hất La Cường ra, đưa tay nắm lấy eo quần giũ hai cái, che đi sự bồn chồn bất an và khô nóng không thể giải thích dưới đáy quần.

Anh thở hổn hển, tránh tầm mắt của La Cường, nhưng chiếc quần của anh quá mỏng, càng cố che lại càng nổi bật. Dục vọng là như thế, khi bạn cần dùng đến, muốn phô trương ‘đại điểu hùng phong’ thì nó lại như gái mới lớn xấu hổ e thẹn các kiểu, nhưng khi bạn không muốn thì nó có thể khiến bạn cả đêm trằn trọc không yên, nơi đó sôi sùng sục, nóng đến không chịu nổi, trong cơn nóng chạy từ ngực đến bụng dưới xen lẫn hô hấp cùng mồ hôi ướt át, nó vô liêm sỉ ngẩng đầu lên trời!

La Cường từ từ lăn sang một bên. Thiệu Quân nhanh chóng đứng lên, kéo vạt áo che mông, chỉ ước gì có thể kéo áo xuống thành cái váy.

La Cường ngồi trên mặt đất, ngước nhìn anh, vẻ mặt nghiền ngẫm: “… Cậu có phản ứng?”

Thiệu Quân trừng mắt liếc hắn một cái: “Thì sao?”

La lão nhị cười trêu chọc: “Nghẹn đến bốc lửa luôn? Ở trong tù rất gian nan nhỉ?”

Thiệu Quân lẩm bẩm: “Nghẹn cái gì mà nghẹn? Có phải tôi không ra khỏi đây được đâu, tôi vẫn ra ngoài ‘xả’ mà?”

La Cường vẫn chưa chịu buông tha: “’Xả’ mà vẫn cứng như thế à? Tôi thấy giống cậu nghẹn mấy tháng đến phát điên rồi hơn.”

Thiệu Quân lo lắng phân bua: “Có anh nghẹn đến điên ấy? Tự nhiên….? … Hôm qua ăn thịt dê nhiều quá à, muốn điên thì tìm ban của anh mà điên đi!”

La Cường ngập ngừng: “Không phải cậu …”

Thiệu Quân cứng miệng: “Tôi làm sao? … Ý anh là gì?”

Khóe miệng La Cường lộ ra vẻ tò mò, nhưng không nói thêm gì.

Quan hệ của cả hai vẫn chưa thân thiết lắm, nếu La Cường nói nhiều hơn sẽ đả kích thể diện của Thiệu tam màn thầu mất, cảnh sát nhỏ này da mặt mỏng lắm.

Mắt hắn lại vô tình liếc nhìn đũng quần của Thiệu Quân. Thằng nhóc này, đúng là thanh niên trẻ, nói cứng là cứng, giống như có lò xo bên trong, bang một tiếng là nhảy xổ ra ngay…

“Tay không lớn mà chim cũng lớn ghê nhỉ.”

La Cường ngồi trên mặt đất, lười nhác nhìn Thiệu Quân, nhịn không được cảm thán một câu.

“……”

Thiệu Quân lườm hắn một cái, nghĩ thầm anh đang khen hay là đang đá xoáy tôi thế:  “Anh nghĩ có mình anh mới có ‘cục gạch’ thôi à?!”

La Cường ôm mặt cười cười, trên mặt đầy vẻ gian xảo xấu xa.

La Cường nhỏ giọng nói: “Cảnh sát Thiệu, vừa nãy tôi chỉ giỡn thôi, đừng để ý.”

Lỗ tai Thiệu Quân hơi đỏ lên, anh chưa từng nói đùa với tù nhân đến giới hạn như thế, lại còn đi đo chim với La Cường, da mặt mỏng của anh sắp bị thủng mất rồi, không cầm cự được nữa nên quay đầu bỏ chạy.

Tối hôm đó đến nhà ăn ăn cơm, Thiệu Tam gia và La lão nhị đều đến muộn, thùng thức ăn cạn đến đáy cả hai mới lững thững đi vào.

Thiệu Quân vào bếp tìm quản lý nhà bếp lấy thịt kho tàu ăn.

La Cường là tù nhân, thế nên hắn chỉ có thể đứng ngoài ô cửa sổ nhỏ nhìn nửa muôi canh cải thảo trong bát.

La Cường chỉ vào cái bảng đen nhỏ trên đỉnh đầu, vẻ mặt bi phẫn: “Trên đây viết ‘cải thảo thịt viên’ cơ mà! Thịt viên của ông đâu? Thịt viên!!!”

Bây giờ tình hình ‘giai cấp’ đã khác, quản giáo lo cơm cho phạm nhân không dám chọc giận La lão nhị, vội cầm thìa chỉ vào đám người đông đúc trong nhà ăn: “Nhị ca… thịt…thịt của anh đều ở trong bát cơm của họ hết rồi!” “

La Cường nhìn nhìn vào bên trong xuyên qua cửa sổ nhỏ, hét vọng vào: “Cảnh sát Thiệu, cho tôi chút thịt được không?”

Thiệu Quân không buồn quay đầu lại: “Anh đòi thịt làm gì? … Húp canh cải thảo đi, cho bớt lửa trong người!”

La Cường húp no canh cải thảo quay về, bụng lõng bõng toàn nước. Kể từ khi vào tù, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy nghẹn và ‘bốc hỏa’ khó hiểu như thế.

Hay là do hắn ăn nhiều thịt dê thật? Nên dương khí dâng lên, người nóng ran, hạ thể căng phồng.

Kế bên chiếc giường lớn của hắn, con nhím bất hạnh đang nằm sấp kia thậm chí còn không được húp canh cải thảo tối nay.

Bạn cùng buồng giam còn đang thắc mắc hỏi: “Nhím, bị sao vậy? Sau nãy không thấy mày đi ăn tối?”

Nhím chậm rãi thò đầu ra khỏi giường, xoa xoa cái gáy đau đớn: “Ủa đúng rồi, cơm chiều….. cơm chiều của tao đâu?!”

Nó nhớ nó đang lén theo đại ca của nó vào khu rừng nhỏ, sau đó tự nhiên có luồng gió thổi qua gáy, một cái gì đó đập vào đầu làm nó anh choáng váng hôn mê, sau đó nó không biết trời trăng mây nước gì nữa …

Tất nhiên, nếu Nhím biết được cái cú đánh lốc xoáy này của La Cường chỉ dành cho những người thân thích, ngoại trừ dùng để dỗ dành Tiểu Thiệu tam gia cứng đầu to mồm và La Tiểu tam thì chưa từng có người ngoài nào ‘được’ nếm trải, nó sẽ cảm thấy lúc đó mình thật là hời.