TỘI PHẠM (Hãn Phỉ)

Chương 55



Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Thiệu Quân cũng phải vội vàng quay về, thoạt nhìn có vẻ như vừa mới thay đồng phục trong văn phòng, cúc áo sơ mi chưa cài ngay ngắn, cổ áo hở ra lộ ra để lộ xương quai xanh lấp ló, vừa bước đi vội vàng vừa thắt đai lưng cảnh phục.

Sau khi xem xong tin tức, La Cường từ phòng sinh hoạt đi ra, nhìn thấy bóng người mảnh khảnh với vòng eo nhỏ màu xanh xám hiện ra trước mặt, hắn còn tưởng mình hoa mắt.

Hắn sững sờ nhìn anh, nhìn Tam Màn thầu trừng đôi mắt đỏ như con thỏ, hơi hơi bĩu môi, chỉnh dây thắt lưng, vẫy tay ra hiệu với cả đội: “Đi về, về buồng giam hết đi... “

La Cường nhìn đến mắt cũng đau, hốc mắt cay xè, liên tục mấy ngày mất ngủ, chỉ biết trằn trọc gặm gối, cắn cánh tay mình, ngủ không yên.

Hai mắt Thiệu Quân cũng có vẻ hơi sưng, anh xoa mu bàn tay của mình với La Cường, đây là cách hai người chào hỏi, sau đó quay mặt đi.

La Cường thì thầm nói: “Cảnh sát Thiệu, nói chuyện một chút được không?”

Thiệu Quân chột dạ, không hiểu hỏi: “Chuyện gì?”

La Cường giọng khàn khàn: “Cái … cái nồi ở nhà ăn … Tôi quên không rửa … Bây giờ đi rửa được không? … Cậu, cậu ăn tối chưa? … Tôi đi nấu … “

La Cường môi thì thào, nói chuyện lung tung, ánh mắt như có móc câu, nhìn chằm chằm vào Thiệu Quân, như không hề quan tâm sẽ có ai khác nhận ra điều mờ ám.

Đêm đó, Thiệu Quân gần như để cho ông thần hắc ám này lôi, kéo, xuyên qua khu rừng nhỏ, vòng qua cửa sau nhà ăn. Mấy chỗ khác không an toàn, Thiệu Quân sợ có ai phát hiện rồi nghi ngờ, nên dẫn người đàn ông này lên sân thượng nhà xưởng thông qua đường ống thông hơi.

Thiệu Quân cạy tấm lưới sắt của một lỗ thông hơi trên cầu thang để lộ đường ống.

Cả hai đều nhanh nhẹn chân tay, La Cường đứng trụ bên dưới, Thiệu Quân giẫm lên vai La Cường trèo lên một cách dễ dàng. La Cường bước lên tay vịn cầu thang, lại đá vào tường, chống đỡ bằng cả hai tay, để Thiệu Quân ở phía trên túm kéo lên…

Ống thông hơi này thường không có ai sử dụng, thậm chí rất ít người để ý đến, chui ra khỏi lỗ thông hơi là sân thượng nhà xưởng, bao phủ bởi ánh trăng tròn.

Thiệu Quân có chuyện riêng giấu trong lòng, không có mấy hứng thú, nói nhỏ: “Tìm em có việc gì? Có gì muốn nói.”

Hai mắt La Cường đỏ lên: “Em đã ở đâu vậy?”

Thiệu Quân tức giận hỏi: “Em đi mấy ngày không được nữa sao? Em không được về nhà à? Đâu phải em không có nhà, nhà em có một đống người kia kìa!”

La Cường nói: “… Ừm, em có nhà, anh thì con mẹ nó không có nhà từ lâu.”

Nghe hắn nói, Thiệu Quân mềm lòng đi, anh khẽ lẩm bẩm: “Em không có ý đó, đừng hiểu lầm em …”

La Cường hai mắt đỏ sậm, cứng ngắc phun ra từng từ: “Đi rồi thì quay lại làm gì?! Đã đi thì đừng quay lại.”

Thiệu Quân: “……”

Mắt Thiệu Quân cũng đỏ: “Anh…. anh anh lúc nào cũng hạch sách em!”

Chưa kịp dứt lời, mắt La Cường đã ươn ướt, hắn bất ngờ ôm lấy anh, hôn lên.

Nụ hôn của La Cường rơi xuống mặt, chân mày và đôi mắt Thiệu Quân như mưa rào nặng hạt, với hơi thở dồn dập và mút mát thô bạo. Hai tay hắn vuốt lên mặt Thiệu Quân, xoa nắn khuôn mặt nhiều ngày qua hắn phát điên vì thương nhớ! Hắn ngậm lấy mũi của Thiệu Quân, chặn lỗ mũi anh lại làm anh khó thở, vùng vẫy trong vòng tay hắn mấy lần, cuối cùng hai chiếc lưỡi cũng quấn lấy nhau.

Thiệu Quân chỉ do dự một giây trước khi chấp nhận nghênh đón hắn tiến vào.

Lạnh nhạt ngần ấy ngày, sao anh có thể không nhung nhớ La Cường?

Tuy ngoài miệng không chịu thừa nhận, nhưng cơ thể Thiệu Quân đã không chịu được nữa mà run lên. Nếu trong lòng anh không nghĩ đến tên khốn này, anh đã đi ‘hạnh phúc’ với đàn anh Vân Giai rồi. Chọt mông ai chẳng sướng như nhau? Chỉ khác biệt khi trong lòng có người nhớ thương thôi, giống như đến chim cũng có nhận thức vậy.

Thiệu Quân cảm thấy nụ hôn lần này của La Cường rất khác. Hốc mắt người đàn ông này sưng đỏ, như thể hắn đã chịu rất nhiều uất ức, xúc động và phẫn nộ, hắn ghìm chặt anh, thô bạo mà hôn, như thể phải hôn mất một lớp da, hôn hết cả ruột gan cả trái tim anh mới chịu thôi…

La Cường từng tấc từng tấc hôn xuống, ngậm lấy yết hầu Thiệu Quân, cố gắng không cắn mạnh. Hắn dùng chiếc lưỡi nóng bỏng của mình liếm từng đường gân cổ, như để nhớ kỹ một người, khảm tất cả dấu tích để lại trên cơ thể Thiệu Quân vào tận xương tủy.

Thiệu Quân khép hờ mắt thở hổn hển, áo anh bị xé toạc ra, lộ ra ngực, vai, rồi bụng dưới, La Cường vừa lột vừa hôn lên từng li từng tí, hôn khắp người anh, mút mát hai nốt đỏ trên ngực, rê lưỡi lên cơ bụng sáu múi, liếm lấy vòng eo …

La Cường tháo thắt lưng quần anh ra, thô bạo kéo phăng quần dài.

Thiệu Quân vẫn còn những đốm vàng nhạt trên đùi.

Đã năm sáu ngày trôi qua nhưng dấu vết ‘tàn sát’ bằng răng của hắn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, những vết màu lốm đốm xuất hiện trên làn da hơi sưng, nhìn thật ghê người, khiến La Cường cảm thấy tội lỗi.

Thân dưới không còn gì che chắn của Thiệu Quân run lên không ngừng, anh nhìn La Cường đang cúi xuống trước mặt, ôm lấy hông mình. Đôi mắt sâu hút hỗn độn của La Cường như muốn nuốt chửng anh. Hắn mở miệng, ngậm trọn lấy thằng nhỏ màu đỏ hồng của anh!

Cứ như vậy, Thiệu Quân giãy dụa như bị ngạt thở, “ưmm” một tiếng dài, ngửa cổ ra sau, toàn bộ linh hồn dường như đều tan thành nước trong khoang miệng hắn!

Ánh trăng trắng sáng trải rộng trên sân thượng, trong veo và đẹp đẽ như một bức họa, xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng mút mát của La Cường và tiếng thở hổn hển hỗn loạn của Thiệu Quân.

Khu nhà xưởng là tòa nhà cao nhất trong khu nhà tù này, họ ở trên sân thượng, trên đỉnh đầu chỉ có bầu trời đêm dệt bằng những vì sao rực rỡ. Chỉ có nàng trăng và những vì tinh tú mới có thể nhìn thấy những tình cảm mãnh liệt và bí ẩn nhất đêm nay…

La Cường nửa quỳ nửa ngồi xổm trên đất, đè Thiệu Quân vào tường, ghì chặt chân anh.

Trán hắn đặt lên bụng dưới của Thiệu Quân, cố ý không cho anh nhìn thấy ánh mắt, vẻ mặt của hắn.

La Cường đã sống bốn mươi năm, hơn một nửa cuộc đời, đến một ngày nọ, hắn chợt nhận ra mình chỉ đang đi trên một con đường xa lạ, như chưa từng thật sự sống, vẫn chỉ là một đứa trẻ mới sinh.

Đây là lần đầu tiên trong đời hắn trân trọng một người, yêu đến tận xương tủy, muốn hôn khắp toàn thân người ấy, hôn cả dương v*t, muốn biểu đạt sự chung tình bằng môi. Hắn dùng đầu lưỡi quấn lấy cái rãnh mềm mại màu đỏ, cẩn thận liếm láp, khiến Thiệu Quân bị giam trong vòng tay hắn run lên từng đợt.

Có một số việc không cần luyện tập, La Cường chưa bao giờ làm việc này cho người khác, không bao giờ liếm láp cho người khác, nhưng thậm chí hắn cũng không đắn đo, chỉ cảm thấy muốn làm thật tốt công đoạn này, để người ấy cảm thấy thoải mái nhất, muốn hét lên, muốn bắn.

“Anh…. anh làm gì … Anh bị sao vậy …”

Thiệu Quân thở hổn hển hưởng thụ, không thể nói được một câu hoàn chỉnh, rồi lại dường như không cần phải nói gì.

Anh vuốt ve đầu La Cường bằng những ngón tay run rẩy, vuốt ve phần xương cứng phía sau đầu La Cường, phần ‘phản cốt’ chưa từng thỏa hiệp, vuốt ve mắt mũi hắn, đắm chìm trong từng đợt khoái cảm như điện giật. Những chiếc răng nanh của La Cường thỉnh thoảng cạ vào quy đầu, cảm giác vừa đau vừa sung sướng khiến hông anh như tê dại đi, cơ bắp run lên bần bật, như sắp bị chuột rút.

Anh ôm La Cường, giữ chặt người đó trong lòng bàn tay, nhìn La Cường há miệng không ngừng phun ra nuốt vào thứ giữa hai chân anh, hai khối xương vùng mày cao ngất nhíu lại, khóe mắt hơi ướt, vẻ mặt đầy thương đau làm anh xót xa.

Người trước mặt là La Cường, người dùng miệng cho anh là La Cường!

Đây không phải là con vịt nhỏ trong hộp đêm Tam Lý Truân, hay mấy mèo con chó con vô vị xung quanh Tam gia gia, Hai mắt Thiệu Quân nóng rực, mọi ý thức trong cơ thể không thể kháng cự lại mà bùng cháy, khoảnh khắc đó thể xác và tinh thần anh như hoàn toàn mất kiểm soát. Lưỡi của La Cường dày và khỏe, cuộn anh thật mạnh đến không chịu được. Nếu không phải đang đứng, anh đã quàng đôi chân qua cổ đối phương, khao khát sự tồn tại nặng nề đó từ lâu…

Động tác hai người ăn khớp với nhau, đầu ngón tay của Thiệu Quân cắm vào da cổ La Cường, quy đầu đâm sâu vào cổ họng, nặng nề cọ xát vào nhau cả thể xác lẫn tinh thần, va chạm đến thất hồn lạc phách. Thiệu Quân không kiềm chế được cao trào, mất kiểm soát phun vào miệng La Cường. Lúc đó anh cũng rất miễn cưỡng, muốn rút ra, nhưng cơ thể đã nếm trải mùi vị kích thích từ chối, không chịu nghe lý trí điều khiển nữa, không cho anh rút ra mà cứ lần lượt đâm sâu vào miệng La Cường, khiến bên kia phát ra những âm thanh cố gắng nhẫn nại trong cổ họng.

Anh cảm nhận được sự trơn trượt khi những nếp gấp nhạy cảm cọ xát niêm mạc miệng của người kia, thở dốc, ngâm nga thành tiếng, trao hết toàn bộ cho người đàn ông này không hề giữ lại…

Thiệu Quân nhắm mắt lại, run rẩy trong miệng La Cường, không ngờ La Cường lại đột nhiên ôm chân anh, ép ngã xuống đất, cả cơ thể hắn nặng nề đè lên anh!

Thiệu Quân buộc phải nằm úp sấp nửa quỳ, hai đùi bị La Cường siết chặt từ phía sau. 

(khụ…. là thế doggy đó)

Trước đây anh không thích thế này, tư thế này khiến bất kỳ người đàn ông nào có bộ não bình thường đều cảm thấy xấu hổ, huống chi mẹ nó đây là chỗ nào? Nếu cảnh sát vũ trang đang canh gác trên mấy chốt cao chú ý, rọi mấy cái đèn xuống đây, là có thể tận mắt nhìn thấy anh ở truồng bị đàn ông đè …

Anh làu bàu mắng thầm trong miệng, tên khốn kiếp họ La, đồ đáng ghét.

La Cường thô lỗ nói vào tai anh, thích không, muốn không, muốn ông đây chơi em không?

Hai người đang nằm trên mặt đất, nếu động tĩnh lớn hơn một chút, có thể sẽ bị phát hiện, không có đường lui. Tình yêu sâu đậm và tuyệt vọng dưới sự kích thích mạnh mẽ làm Thiệu Quân hít thở dồn dập, mặt đỏ tai hồng, cảm nhận được dương v*t to lớn nóng bỏng của La Cường đâm vào giữa hai chân mình mà cọ xát. Anh cảm thấy mình điên rồi, mình bị tên khốn này dày vò đến điên rồi…

Anh không thể đoán mình ra bao lâu, quy đầu không ngừng chảy ra chất lỏng trắng đục, dường như toàn bộ tinh lực và sức lực của toàn thân đều chảy ra cả.

Lúc cao trào, khóe mắt Thiệu Quân tràn ra chất lỏng ướt đẫm. Không phải anh muốn khóc mà là anh không thể kiểm soát việc ứa nước mắt khi ham muốn tình dục của mình được thỏa mãn. sau khi bắn, anh gần như ngã quỵ xuống đất không đứng dậy. La Cường khiêng anh lên vai, đi đến một chỗ khuất gió sau bức tường.

Thiệu Quân ngồi dưới đất, hai tay vẫn ôm La Cường không muốn buông, dụi dụi gò má đẫm nước mắt lên cổ áo La Cường.

Hai người thở dốc, ngồi nghỉ một lúc.

La Cường phun hết những thứ trong miệng ra, lau sạch, sau đó ôm anh, xoa đầu, nói nhỏ: “Sao vậy, sao lại khóc?”

Thiệu Quân lẩm bẩm bằng giọng mũi, “Ai khóc! …”

La Cường hừ một tiếng: “… Lần đầu tiên ông đây làm chuyện này, khó chịu đến vậy à? Khó chịu đến mức khóc luôn?”

Thiệu Quân nghe vậy không biết nên khóc hay nên cười, trên mặt vẫn còn đọng nước mắt, khóe miệng lại cong lên: “Lão nhị, thật sự là lần đầu tiên à?”

La Cường lạnh lùng nói: “Chỉ là lần này thôi, anh không muốn nữa!”

Thiệu Quân bĩu môi: “Thật bẩn.”

La Cường trừng mắt: “Mẹ kiếp, anh còn chưa nói em bẩn, em lại ghét bỏ anh!”

Thiệu Quân vẫn chưa chịu thôi, nhéo nhéo gương mặt La Cường, cái khuôn mặt chỉ có anh mới dám chạm vào phá phách: “Hôm nay anh bị sao vậy? Cái mặt này là sao đây? Là ai, ai nhìn Tam gia gia đây khóc trước?! “

La Cường bị Tam màn thầu chọc, hai má đỏ bừng, quay đầu, hung hăng lau mặt.

Thiệu Quân nở nụ cười xấu xa, tiếp tục chọc La Cường.

“Tưởng em đi luôn đúng không?”

“Nhớ em đúng không?”

“Này, nhớ em nhiều cỡ nào vậy?”

“Tối lại cắn vỏ gối đúng không?”

“Khai thật đi, anh cắn hỏng bao nhiêu vỏ gối rồi? Anh không nói em tự kiểm tra đó nha, đêm nay em sẽ đi trực buồng giam, xét gối của anh!”

La Cường nghiêm mặt, khóe miệng giật giật: “Hừ, lăn đi rồi còn về làm gì? Không nhớ anh sao? Tính bỏ ông đây luôn à?”

Hai người ngồi sát nhau dưới chân tường, ôm chặt lấy nhau, môi áp vào nhau, hôn lên đôi mắt ướt đẫm của nhau, yêu đến không ngừng được…

Hôm nay Thiệu Quân từ nhà trở về, quả thực tâm trạng vô cùng tồi tệ, hai mắt đỏ ngầu, vừa nhìn đã biết mới vừa trải qua mấy ngày không suôn sẻ.

Anh có gia đình, nhưng cảm thấy có gia đình thậm chí còn không tốt bằng La Cường không nhà, không cha, không mẹ, không lo lắng.

Tiểu Thiệu Tam nhi xin nghỉ phép để dự tiệc mừng thọ lần thứ 80 của ông ngoại.

Sinh nhật 80 tuổi phải đặc biệt hơn bình thường. Thiệu Quân cảm thấy có lỗi với ông mình nên chạy đến Thiên Tân sáng sớm mua mấy giỏ tôm ghẹ tươi sống trên bến tàu, có cả bánh ngọt và quà tặng mang theo.

Cụ ông cả đời ngay thẳng, sống thanh đạm, không muốn phô trương, không muốn đi ăn nhà hàng khách sạn phung phí tiền. Ông đề nghị ăn ở nhà, cả nhà cùng quây quần bên bàn ăn nói chuyện.

Người đến cửa mừng thọ nối tiếp nhau, trong khuôn viên quân khu có nhiều người tai to mặt lớn, cũng có vài lính được cấp trên phái đi đưa quà mừng. Cụ ông chỉ nhận tấm lòng, không chịu nhận quà, từ chối tất cả những người này, kể cả con rể.

Đi chúc thọ, cho dù Cục trưởng Thiệu bình thường ít đến đây, cố gắng không xuất hiện nhiều nhất có thể, nhưng những dịp như vậy không thể không đến, hơn nữa còn phải chuẩn bị quà mừng thọ long trọng.

Cụ ông mặt lạnh xua tay: “Tôi không nhận đồ của anh. Quà cáp người khác tôi không nhận, làm sao tôi nhận của anh được?”

Trong bữa cơm, bầu không khí trên bàn luôn xa cách, có sự hiện diện của Thiệu Quốc Cương trên bàn, cụ ông rất không vừa mắt, rất ít nói. Thiệu Quân thì vùi đầu cắt càng cua, trước mặt bố anh cũng không tiện nói chuyện đùa giỡn với ông tự nhiên được.

Bà ngoại Thiệu Quân chăm chú nhìn cái miệng đầy gạch cua của anh. Nhìn khuôn mặt rất giống người con gái đã mất, mắt bà đỏ hoe. Bà lấy khăn tay chấm nước mắt, nói: “Từ bé đã tích ăn cua rồi, đúng là di truyền, hồi đó mẹ cháu cũng rất thích cua. “

“Bà từng nói mẹ cháu là cua có tính hàn, phụ nữ ăn quá nhiều sẽ không tốt … Nhưng nó rất thích ăn. Mỗi mùa thu hằng năm trên Bộ đem cua đến biếu, nó có thể ăn đến sáu con cua …”

Chỉ vài câu nói đã khiến ai nấy đều im lặng, cả bàn tiệc đầy cá tôm, cua, hải sản thịnh soạn nhưng ăn không trôi nữa.

Cố lão gia chịu đựng một lúc, dùng gậy đập mạnh xuống đất, gằn giọng nói: “Đã không muốn gặp tôi thì chẳng biết đến đây làm gì?”

Thiệu Quốc Cương biết câu này là nhắm vào ông, ông nghiêm mặt, cố gắng không tỏ thái độ gì.

Cố lão gia làm quân nhân cả đời, đã khó chịu thì nổi nóng ra ngoài luôn, cụ lớn giọng: “Tôi đây còn mừng thọ cái gì? Còn gì để mà mừng? Người một nhà quây quần ăn cơm, vậy mà có người có có người không còn!”

Thiệu Quốc Cương lúc này không thể im lặng được nữa, đặt đũa xuống: “Bố, con biết bố không thoải mái, chuyện trước kia, hôm nay có thể không nhắc đến được không?”

Cố lão gia lại nện cây gậy xuống đất một cái: “Tôi không nói chuyện này thì còn nói cái gì? Tôi với anh còn gì để nói nữa?”

Thiệu Quân ném chiếc kẹp vỏ cua lại vào đĩa, mặt anh tái xanh, hơn mười năm anh đã nhiều lần nhìn thấy cảnh tượng tương tự như thế này rồi, tâm cũng chai sạn.

Cục trưởng Thiệu cũng tức giận, mấy người ngồi trên bàn ăn này có ai không có chức có quyền, ngồi trên ghế cao đâu, ai cũng có uy tín danh dự, sao có thể chịu bị quát mắng như thế?

Thiệu Quốc Cương nói: “Bố, con chưa từng nặng lời với bố suốt bao nhiêu năm nay, nhưng con muốn nói với người họ Cố của bố biết rằng, con không làm gì trái với lương tâm, không làm gì hổ thẹn, con không làm gì có lỗi với cô ấy cả! Cô ấy đã không còn, con còn có thể nói gì cô ấy? Con không muốn nhắc đến mấy chuyện hồi đó, vì nếu nhắc đến thì chẳng khác nào tự bôi tro trát trấu lên mặt Thiệu Quốc Cương này!!! … “

Chính những câu nói này làm sắc mặt Thiệu Quân đột nhiên thay đổi, rống lên giận dữ: “Mấy người làm gì vậy? Mấy người có thể thôi đi được không?!”

Tiếng hét của Thiệu Quân khiến cha và ông ngoại phải sững sờ.

Vẻ mặt của Thiệu Quân đau đớn vô cùng, đôi mắt đỏ hoe trừng lớn, nói năng không mạch lạc, giống như chuẩn bị bật khóc, bất thình lình anh đẩy mạnh ghế đứng phắt lên.

“Mấy người có thể đừng nhắc tới những chuyện đó được không? Có thể để yên cho nó được không! Có thể đừng nói không? Có thể đừng nói không?!!!”

Thiệu Tiểu tam nhi lúc ấy không quan tâm đến mặt mũi của mọi người nữa, chạy khỏi bàn, phóng thẳng lên phòng mình trên lầu, đạp cửa lao vào.

Anh lao lên chiếc giường lớn, vùi mặt vào gối, vai run dữ dội, trong người khó chịu vô cùng …

Tiểu Quân Quân là báu vật lớn của cả gia đình, là viên ngọc quý trong lòng bàn tay, nhà ngoại và nhà nội không hợp nhau, nhưng cả hai đều yêu thương đứa nhỏ này nhất.

Thiệu Quân tức giận đến mức bỏ ăn, những người còn lại cũng không ăn vô, bữa tiệc mừng thọ kết thúc như thế. Thiệu Quốc Cương quay đầu rời khỏi nhà cha vợ cũ, không nói lời nào. Ông không còn là một tên cán bộ trẻ không danh chức nữa, giờ ông đã là cục trưởng cục cảnh sát, để người ta chỉ vào mặt mình mắng chửi,sao ông có thể chịu được?

Cụ ông và cục trưởng Thiệu cãi nhau lần này, còn một lý do nữa là cả hai đều quan tâm đến chuyện lập gia đình của Thiệu Quân.

Cố lão gia có một đồng chí cũ, một quan chức cấp cao của Bộ Tổng tham mưu, hai nhà môn đăng hộ đối, cũng quan hệ thân thiết với nhau. Trong gia đình đồng chí già đó có một cô cháu gái trẻ, hai nhà cố ý tác hợp cả hai thành một đôi. Người đó hôm nay có đưa đứa cháu gái nhỏ đến mừng thọ, trò chuyện một lúc lâu, Thiệu Quốc Cương cũng nhìn thấy.

Cục trưởng Thiệu thì lại có một kế hoạch khác. Thiệu Quân là con trai ông ấy, ông cũng chỉ có một đứa con trai như vậy. Đứa nhỏ này từ nhỏ đã thân với bên ngoại hơn, giờ con trai vàng ngọc đến tuổi lập gia đình, Thiệu Quốc Cương sao có thể bằng lòng để cho Thiệu Quân ‘thân càng thêm thân’ với nhà ngoại, để ông ngoại nắm đứa cháu trai trong tay cả đời?

Cục trưởng Thiệu vừa vô tình vừa cố ý đề cập đến chuyện cưới hỏi cho con trai mình vài lần. Ông muốn mai mối Thiệu quân với thanh mai trúc mã thời thơ ấu của anh, Đào San San. Bố của Đào San San làm trong hệ thống công – kiểm – pháp giống với Cục trưởng Thiệu. Cả hai người trở về từ Quân đoàn Hắc Long Giang cùng năm, thi đại học cùng năm, vào cùng một trường đại học. Giờ cả hai đều nắm giữ những vị trí quan trọng. Cả hai nhà thật sự quá môn đăng hộ đối. Nếu Thiệu Quân kết hôn với Đào San San, chẳng phải con đường tương lai và tất cả mối quan hệ của con trai sẽ nằm trong tay ông sao? Đó là những gì Thiệu Quốc Cương đã tính toán.

Hai bên vẫn đang ngầm giằng co, cả hai đều sợ cục vàng Tiểu Quân Quân sẽ nhận lời bên đối phương.

Làm sao hai người lớn biết được cục vàng Quân Quân từ lâu đã “lục đục nội bộ” với gia đình, trong lòng đã có người khác rồi. Trai gái nhà ai có thể lọt vào mắt Thiệu Quân nữa bây giờ?

Vì vậy, Thiệu Quân trở mặt đẩy ghế, ít nhiều mượn cớ đang khó chịu để thoát khỏi âm mưu của người lớn hai bên. Vài ngày tiếp theo anh và ông ngoại đến ở trong khu biệt thự Bắc Mang Hà dành cho cán bộ kỳ cựu rồi mới trở về.

Thiệu Quân ngả đầu dựa vào vai La Cường.

La Cường vươn tay xoa tóc Thiệu Quân, theo thói quen làm rối đầu tóc, sau đó từ từ chải gọn gàng, nhìn anh lại trở nên tuấn tú dưới lòng bàn tay hắn.

La Cường đặt môi mình lên trán Thiệu Quân, gần chỗ tóc mai, hôn thật mạnh vài cái, cái hôn không hề chứa dục vọng, thuần túy là tình cảm trong sáng, muốn an ủi con thỏ nhỏ với đôi mắt đỏ hoe đang ngả đầu lên vai mình.

La Cường nói: “Nếu cảm thấy không thoải mái, có thể tâm sự với ông đây, anh có thể cho em lời khuyên.”

“Người một nhà, còn chuyện gì không giải quyết được? Mấy người đàn ông trong gia đình ai cũng giỏi giang bản lĩnh cả mà.”

Thiệu Quân ngồi xếp bằng, ngẩn ngơ nói: “Anh thì biết gì …”

Mắt Thiệu Quân đột nhiên trở nên ướt át, giọng nghẹn lại, hơi thở dồn dập, giống như đang rất khó chịu. Anh nói, “Anh không hiểu đâu. Lần trước em không nói thật với anh, em chưa từng nói với ai sự thật này”.

Thiệu Quân khó khăn mở miệng, thổ lộ chuyện riêng tư của gia đình với người ngoài, quá khứ hằn sâu trong lòng suốt bao nhiêu năm qua khiến anh cảm thấy xấu hổ, đau khổ và dày vò. Nói ra sẽ nhẹ nhàng hơn sao? Anh không biết. Anh cũng không biết tại sao mình lại muốn nói ra, muốn tâm sự hết với người trước mặt.

Có lẽ là vì anh quá tin tưởng La Cường, anh không có gì để giấu diếm trước người đàn ông này.

Tựa vào vai La Cường, đôi khi ngẩn ngơ được trở về thời thơ ấu, tựa vào vòng tay mẹ chơi đùa, đó cảm giác như được trở về nhà.