"Cậu đang nói cái gì..." Hoàng Cung Lương vội vàng đi lên che miệng Vân Xuyên, nhìn Vương Bân một mình ngồi ở một bên.
"Bình tĩnh, đừng nói lung tung!" Thấy Vương Bân lộ vẻ mờ mịt, cậu ta mới quay đầu trừng mắt nhìn Vân Xuyên.
Năm người còn lại có phản ứng khác nhau.
-
Khổng Ân cùng là người dẫn chương trình mới như Vân Xuyên thì theo dõi chặt Vân Xuyên và Hoàng Cung Lương, ánh mắt lộ ra vẻ tìm tòi, cùng thần thái của hắn tương tự còn có hai nữ sinh khác ở đây.
Lâm Nhất Sâm thì có chút kỳ quái, hắn ta chú ý nhiều hơn vào những người khác, tựa hồ đang quan sát lời nói cử chỉ của bọn họ, ánh mắt có chút hấp dẫn.
Mà phản ứng của Hoàng Cung Lương càng làm cho Vân Xuyên đối với suy đoán có thêm vài phần nắm chắc.
-
Vân Xuyên bỏ qua hắn, tiếp tục sợ hãi nửa thật nửa giả hét lên: "Cô ấy đến rồi! Cô ấy đã quay lại tìm chúng ta! "
"Đừng, đừng đùa, nếu cậu dám dùng loại chuyện này đùa giỡn chúng tôi, đừng trách chúng tôi... Cậu có thực sự thấy cô ấy không? "
Hoàng Cung Lương ở chỗ này dùng "chúng ta" với Vân Xuyên, người tham dự sự kiện quả nhiên không chỉ có hai người.
"Tôi điên rồi mới có thể dùng chuyện này lừa gạt các cậu!"
Hoàng Cung Lương nghe vậy, sắc mặt trong nháy mắt trắng bệch, trong lòng đã tin tưởng, ngoài miệng còn đang lẩm bẩm trấn an mình.
"Làm sao có thể, trên thế giới không có quỷ tồn tại như vậy..."
"Rốt cuộc là chuyện gì vậy?" Khổng Ân tăng âm lượng hỏi.
Tuy nhiên, một lần nữa bị bỏ qua.
"Hai người các cậu đang diễn kịch đúng không? Đừng đùa nữa, nó không thú vị đâu." Nam sinh phản ứng giống Hoàng Cung Lương lộ ra một nụ cười còn khó coi hơn khóc.
"Ngày thứ bảy..." Hoàng Cung Lương lẩm bẩm. "Hôm nay là ngày thứ bảy."
Ba người mỗi người đều nói chuyện, Vân Xuyên cũng dần dần chứng minh ý nghĩ của mình. Không ai để ý tới Khổng Ân, bốn người còn lại cũng trầm mặc.
"Lão tử mẹ nó đang nói chuyện với các ngươi!" Khổng Ân ném chai bia xuống đất, đứng dậy từ sofa, ngẩng đầu lên, híp mắt, vẻ mặt khó chịu.
Nhưng mà không đợi mấy người Vân Xuyên phản ứng, bóng đèn "phốc" một tiếng vang nhẹ, cả phòng đều chìm trong bóng tối.
Mọi người không nhìn thấy gì, giằng co tại chỗ.
Âm nhạc vang lên chấn thiên vẫn đang tiếp tục phát, che dấu những âm thanh nhỏ khác.
Biểu tình hung ác trên mặt Khổng Ân dần dần trở nên cứng ngắc.
Hắn ta là người dẫn chương trình mới, thế giới trò chơi đầu tiên cũng tương tự như thế giới bản thể, chẳng qua đối với linh dị, hắn chỉ nghe nói, chưa từng thấy qua.
Sẽ được phân vào thế giới trò chơi này, chỉ có thể nói dính "ánh sáng" của Vân Xuyên, may mắn là nội dung nhiệm vụ so với Vân Xuyên mà nói thoải mái hơn rất nhiều, cũng không biết là may hay là bất hạnh.
"Ai trong các người tắt đèn? Kim Chí Nhất, có phải cậu đóng cửa không?" Kim Chí Nhất trong miệng Hoàng Cung Lương là nam sinh luôn có bộ dáng khẩn trương giống với hắn.
"Tôi, tôi không có..." Giọng nói của Kim Chí Nhất nghe như sắp khóc.
"Kim Chí Nhất, cậu có ở bên cạnh đèn không? Nhấn công tắc và bật đèn lên." Thanh âm của Lâm Nhất Sâm trong bóng đêm nghe có vẻ trầm ổn trấn định, khiến hai người dẫn chương trình bên cạnh hắn an tâm không ít.
"Hả? Cái này..."
Kim Chí Nhất không muốn, hắn ta rất sợ hãi.
"Quên đi, tôi tự mình đi. "
Lâm Nhất Sâm vừa mới mò mẫm đi ra hai bước, trong phòng khách bỗng nhiên sáng lên một vầng sáng.
"Ah!" Ánh sáng bất thình lình làm một nữ sinh sợ tới mức hô nhẹ một tiếng.
Vân Xuyên nghe ra, cô là nữ sinh tự xưng là người dẫn chương trình, tên là Hàn Giai.
"Đừng lo lắng." Vân Xuyên nói, âm thanh phía sau cũng dừng lại, ồn ào trong nháy mắt biến thành yên tĩnh.
Thì ra vầng sáng kia là do anh mở điện thoại cũ, màn hình điện thoại chiếu ra ánh sáng.
Tại thời điểm này, anh đã nhận được một nhiệm vụ tìm đường chết mới, thực sự là tìm đường chết.
Màn hình phát sóng trực tiếp đã không còn thời gian để xem.
Đằng sau nhiệm vụ năm phút một mình cuối cùng được đánh dấu bằng từ "Đã hoàn thành".
Nhiệm vụ thứ hai từ "???" biến thành:
2. Người đầu tiên chạy ra khỏi nhà của Hoàng Cung Lương.
Nhiệm vụ rất đơn giản, nhưng hậu quả của hành động này anh có thể không chịu nổi, không hổ là nhiệm vụ tìm đường chết.
Mọi người chỉ nghe anh nói có quỷ, nhìn qua có vẻ sợ hãi, nhưng trong lòng chỉ là đem mang chút nghi ngờ, anh hiện tại chạy ra khỏi phòng, những người khác có thể cùng nhau chạy hay không, rất khó nói.
Mà trong câu chuyện kinh dị, một mình chạy ra khỏi phòng, 100% sẽ bị quỷ quấn thân.
Muốn chạy cũng phải là mọi người cùng chạy.
Cho nên cho dù hiện tại không có quỷ, anh cũng phải tạo ra bầu không khí có quỷ, làm cho mọi người sợ hãi chạy trốn.
Nữ quỷ không đến, chính anh lên.
Vì muốn tìm đường chết cũng là liều mạng.
"Đừng nhúc nhích!" Vân Xuyên nhanh giọng ngăn lại còn vài bước liền đi tới Lâm Nhất Sâm bên cạnh công tắc đèn điện.
"Sao lại làm sao vậy?" Kim Chí run lên hỏi.
Trong bóng tối, Vân Xuyên nhìn chằm chằm Kim Chí Nhất, ánh sáng từ dưới lên chiếu lên mặt Vân Xuyên, đem khuôn mặt tuấn tú của hắn chiếu rọi tựa như Tu La.
Kim Chí Nhất gian nan nuốt nước bọt, bị nhìn chằm chằm đến cả người nổi da gà từng tầng từng tầng bốc ra ngoài.
Làm thế nào để tạo ra một bầu không khí ma trong phòng và làm cho mọi người tin tưởng?
Vân Xuyên trầm tư.
"Giống như... Có gì đó không đúng."
"Chúng ta có tám người, ở đây..."
"Một…"
Vân Xuyên chỉ vào chính mình, thấp giọng đếm lên.
"Hai. "Chỉ vào Kim Chí Nhất.
"Ba." Chỉ vào Lâm Nhất Sâm.
Lực chú ý của mọi người đều bị hấp dẫn lại, nghe Vân Xuyên ở trong bóng tối yên tĩnh, từng tiếng từng tiếng, trầm thấp thâm trầm đếm.
Ánh sáng từ phía dưới chiếu lên mặt anh, làm cho khuôn mặt tái nhợt của anh trở nên có chút trong suốt, cả người tản mát ra khí tức âm lãnh.
Mỗi người bị ngón tay anh chỉ vào, trong nháy mắt đều sinh ra hàn ý, sống lưng phát lạnh, so với rơi vào hang băng còn thấu xương thâm trầm hàn ý thấm vào tận xương tủy.
"Bốn."
"Năm."
Thanh âm kia tựa hồ dần dần trở nên âm lãnh, phảng phất đứng trong bóng đêm, vân xuyên duy nhất tay nắm sáng, mới là tên ác quỷ kia.