Đã 11h đêm, nhưng chẳng ai nghĩ tới chuyện ngủ cả.
Trong căn phòng nhỏ, chiếc đèn yếu ớt phát sáng.
Mưa buồn buồn gõ vài hạt trên mặt kính cửa sổ.
Không chỉ mưa buồn đau, những giọt nước mắt mặn chát trong kia còn buồn và đau hơn thế...
Chị Băng ôm Vy vào lòng, dịu dàng vuốt mái tóc cô nhỏ.
Nước mắt hai người chưa khô.
Còn tim, chắc chẳng bao giờ khô được...
Vy lặng lẽ khóc trong lòng chị.
Băng kể khe khẽ:
- Louis Rose là người yêu cũ của Erik.
Đó là năm cậu ấy 17 tuổi, còn cô ấy bằng tuổi em bây giờ.
Chị còn nhớ Rose xinh lắm.
Cô gái ấy có vẻ đẹp của một nữ thần.
Rất trong sáng, như mặt trăng vậy! Ngày ấy Erik ở bên Mỹ.
Cậu quen Rose trong một buổi hòa nhạc.
Erik bị bắt đánh đàn, còn Rose hát.
Erik bực lắm, dù cậu đánh đàn giỏi nhất trường! Nhưng đến khi Rose cất tiếng hát, thái độ cậu ấy khác hẳn.
Chị không nhớ rõ bài hát ấy, chỉ nhớ giọng...!Đó là âm tiếng hát hay nhất chị từng nghe trên đời...!Rose biết Erik là xã hội đen, nhưng cô vẫn yêu cậu ấy, bất chấp tất cả.
Hai người yêu nhau.
Đẹp và ngọt ngào lắm! - Giọng Băng hơi nghẹn lại.
Có vẻ Louis Rose thực sự rất hoàn hảo...!- Họ yêu nhau, Vy à, họ yêu nhau...!Nhưng, trên đời chẳng gì hoàn mĩ cả! Lami là bạn thân Rose, và cũng thích Erik, rất thích.
Nhưng thương Rose, Lami từ chối hôn ước với Erik, để Erik cho Rose.
Lami cũng khổ lắm chứ! Rồi một ngày, cái tin ấy xảy đến.
Không ai tin, không ai chấp nhận, không ai dám nghĩ tới...! Erik đã xé phăng tờ giấy báo bệnh, xé nát thành trăm nghìn mảnh...!Cậu ấy như biến thành con thú, điên cuồng lao vào ...!Chị không dám nhớ nữa, khủng khiếp quá! Erik không ăn không ngủ, ngày đêm bên giường Rose chăm sóc.
Một lần Hắc Gia biết, đột nhập định ám sát Erik.
Lami cũng như em, đỡ cho Erik một phát súng...!Lami bị thương tay phải, còn Rose...!Cô ấy...!Cô ấy...!- Băng bật khóc.
Vy có thể thấy đôi môi chị cắn chặt tới bật máu.
Vy lặng đưa tay lên, lau nước mắt cho chị.
- Tên đó vào phòng và bắn súng...!Là bắn súng đó...!Lami đỡ viên đầu, còn viên thứ hai, là Rose đỡ...
Vy bàng hoàng.
Hóa ra không chỉ một mình cô có thể hy sinh tính mạng cho Erik...!Vy thấy mình không bằng bọn họ, không bằng một nửa bọn họ!
- Erik giết chết thằng đó ngay tức khắc, nhưng chẳng thể cứu sống Rose lại được...!Đến cuối cùng, Rose chỉ mỉm cười với Erik...!Chị còn nhớ từng lời cô ấy nói...: "Đừng khóc, anh à...!Em không muốn thấy anh khóc đâu! Nhất là vì em...!Anh à, dù sao em cũng là bệnh nhân ung thư giai đoạn cuối, chẳng sống được mấy nữa.
Đi sớm hay muộn cũng thế thôi...!Em chỉ mong được làm một phần trong cuộc đời anh,...!được làm một phần trong quá khứ anh...!"...!Cô ấy nói, cô ấy yêu Erik...
Vy giật mình.
Đôi mắt cô rơi vào khoảng trống vô định...
- Cô ấy còn dặn dò Erik hãy đối xử tốt với Lami...!Dù sao, Lami cũng là hôn phu của Erik, cũng yêu cậu ấy...!Lami đã hy sinh hôn ước của mình...! Rose nhà nghèo, cô ấy thánh thiện và có trái tim của một nữ thần...!
Băng nghẹn lại một lúc.
- Sau khi Rose mất, Lami giữ Erik chằm chặp.
Có lẽ nhóc đó không muốn thấy Erik yêu người con gái khác, yêu một người khác mà quên mất Rose...! Cũng từ đó, Erik biến thành người khác hoàn toàn.
Cậu ấy lạnh lùng, vô cảm, và, có lẽ là hơi ác thú...!Cậu ấy nhớ Rose đến nỗi chọn những cô gái giống Rose, để đùa vui với họ, rồi quay lưng đi...!Cậu ấy đến thăm mộ Rose ngày 12/7 hàng năm, ngày giỗ cô gái đó...
- Và em chỉ là một Louis Rose?
- Chị không biết...!Erik nói với chị là chỉ để qua mắt Joke mà thôi!
Vy im lặng không nói gì.
Trái tim cô đang bàng hoàng trước câu chuyện bi thảm vừa rồi.
Vy tiến tới cửa sổ, ngồi lên thành, đưa mắt xuống con đường phía dưới.
- Em muốn một mình!
Vy nói với Băng.
Chị Băng định ở lại, nhưng rồi thôi.
Vy đang cần suy nghĩ, về Erik và cuộc tình này...
Đợi Băng đi hẳn, Vy mới bật khóc.
Trái tim cô bây giờ mới hiểu yêu một người là như thế nào, là đau khổ ra sao...!Vy thấy Rose hạnh phúc quá! Cô ấy được anh yêu, tới tận lúc lìa đời.
Vy có thể nhìn thấy anh đang ôm cô gái xinh đẹp mà lạnh ngắt, trên một chiếc giường trắng nào đó, như chiếc giường mà cô vừa nằm kia...!Người ta bảo, tình đầu là đẹp nhất, là khó quên nhất...!Có lẽ, cô cũng chỉ là bản sao của Rose ở một khía cạnh nào đó mà thôi! Thất vọng nặng nề, đau khổ sâu sắc.
Nước mắt Vy lã chã nhỏ xuống, thổn thức, từng nhịp đè nén.
Cô nhỏ quen chịu khổ một mình rồi, giữ đau trong tim thôi! Cô cứ tưởng mình yêu anh là thật lòng, là duy nhất, nhưng hóa ra, còn có những cô gái khác cũng như Vy! Hài quá, cuộc đời khôi hài quá! Vy cười, tiếng cười như tiếng khóc.
Vy cười một cách man dại, cười cho sự ngu ngốc của chính mình...!Rồi một ngày nào đó, anh lại đá cô đi, như từng đá một Louis Rose nào đó khác...!Ước gì cô là Rose, dù có phải chết, nhưng anh cũng sẽ yêu cô tới ngày cuối cùng cô còn tồn tại trên đời...
À, còn Lami nữa.
Vị hôn phu từng nhường người yêu cho bạn mình một lần rồi, thì chắc chắn sẽ không có lần thứ hai! Mà Joke cũng nói rồi, dù anh không yêu Lami, anh cũng phải cưới cô gái đó.
Nếu không, sự nghiệp và tiền đồ của anh sẽ lung lay dữ dội...
Anh từ chối hôn ước, là vì cô...
Anh chối bỏ Lami tội nghiệp lần thứ hai, cũng vì cô...
Anh đang yêu cô, hay chỉ như một trò đùa? Để rồi sau đó, cái bến cuối anh xuống là Lami?
Cô nhóc bắt đầu so sánh, so sánh,và đau khổ thêm...
Người ta thì xinh,Vy không xinh bằng họ...
Người ta thì nhà giàu,Vy không giàu bằng họ...
Người ta thì có thể đem đến cho anh một tương lai tốt hơn, còn Vy thì hủy hoại tương lai của anh...
Quá rõ rồi!
Vy quay vào phòng, dựa lưng vào tường và khuỵu xuống! Không! Không! Cô không muốn xa anh, cô không muốn rời xa vòng tay và nụ hôn ấm áp của anh! Không một chú nào! Cảm giác thật sự rất quyến rũ,cảm giác như anh đang yêu cô thật lòng vậy...!Làm sao Vy có đủ dũng khí để rời bỏ người mà cô gắn kết trong suốt thời gian dài như thế? Làm sao được chứ? Làm sao được chứ?...!Vy đau khổ lắm! Tình yêu cứ thế thắt chặt tim cô lại, mà không chịu thả ra.
Nước mắt cứ thế rời xuống, chẳng thể ngừng lại được...!
- Em yêu anh...!em yêu anh...!em yêu anh...
Vy nói trong nước mắt và cơn đau xé lòng.
Cô ghẹn lại.
Ước gì chưa từng quen anh, chưa từng gặp anh để không phải như thế...
Vy yêu anh sâu đậm quá mất rồi!
Cô phải làm sao đây?
Vy như thấy tiếng nói của anh bên cạnh, như thấy vòng tay của anh đang ôm lấy mình...!Ha! Sao cô lại nhớ anh đến quay quắt như thế chứ? Cô mong anh ở đây, ngay bên cô lúc này, để cô có thể với tới anh, có thể lao vào lòng anh mà khóc cho thỏa, rồi mặc thế giới ra sao thì ra...
Nhưng anh đi việc của anh.
À, anh còn việc của anh...
Vậy là rõ, Vy phải làm gì rồi!
Nhưng cô không muốn, thực sự không muốn...!
Tình yêu quấn lấy tim ta như dây leo, mọc rễ và bám chặt vào đó, nói bỏ là bỏ được ư?
Vy cắn môi.
Máu đã loang ra rồi, nhưng Vy vẫn cắn chặt.
Nỗi đau trong tim chia bớt cho vết đau cô tự hành hạ mình, và tới đây còn phải tự hành hạ mình nhiều nữa! Vy quyết tâm rồi, cô sẽ xa anh.
Không phải ngay lập tức, vì đó sẽ là cú sốc quá lớn...!Nhưng hằng ngày, hằng ngày, cô sẽ xa anh từng chút một, chút một...
- Không!
Vy gào lên và vớ lấy lọ hoa trên bàn, cô đập thẳng vào tường.
Vỡ tan.
Cô không muốn xa anh, không thể,Vy không thể...!Vy cầm lấy cái cốc và đập nó xuống sàn.
"Choang!".
Vy vớ lấy mành thủy tinh, cứa thật sâu vào tay mình.
Đau như thế đấy, xa anh sẽ đau như thế đấy, nhưng rồi sẽ qua, rồi thời gian sẽ xóa nhòa...
Cô phải xa anh thôi!
Vy ngồi bệt vào chân giường, máu tung tóe.
Cô khóc nấc lên, tưởng chết đi được.
Vy đau, đau lắm! Trái tim đau còn hơn thể xác này...
Nhưng, cô đâu biết,ngoài cửa, còn một người nữa đau hơn thế.
Anh dựa lưng vào cửa, môi thấm máu từ bao giờ.
Bàn tay nắm chặt và nổi gân...!Anh muốn lao vào đó, muốn ôm Vy và hôn thật sâu lên môi cô...!Anh biết Vy rất đau, anh không muốn thế! Anh sẽ tìm cách, tìn cách để anh có thể rũ bỏ Lami, để yêu Vy...!Anh nghe thấy Vy khóc, nghe Vy nói yêu anh...!Tim anh cũng đập từng nhịp, từng nhịp...!Anh nghe Vy đập loạn xạ, anh muốn vào trong đó, muốn ôm cô, muốn ngăn cô tự làm đau mình...! Nhưng lời Băng nói khiến anh dừng lại.
Bà đã gọi điện, giục anh cưới.
Anh đang định về phòng Vy thì gặp Băng ngoài cửa.
Băng bảo hãy để Vy yên, Vy cần suy nghĩ...!Băng còn nói, Vy thực sực rất yêu anh, hãy cố nghĩ ra cách để anh có thể yêu Vy...
Im lặng.
Anh thôi không cắn môi nữa.
Anh từ từ bước vào.
Thủy tinh, hoa hồng, mảnh sứ vỡ vương khắp mọi nơi.
Anh thấy Vg nằm đó, thấp thoáng, tranh sáng tranh tối.
Anh bế Vy lên.
Cô mệt quá rồi! Anh băng vết thương cho Vy, ôm cô vào lòng, siết chặt.
Anh khóc, những giọt nước mắt của sói, cho người con gái anh yêu, và cho thứ quy luật ngu ngốc ấy!
Vy cựa khẽ.
Cô mơ anh đang hôn cô, một nụ hôn sâu và ấm vô cùng...!Có mùi máu, nhưng chứa chan tình yêu...
Vy mỉm cười, mong sao cô có thể chết trong giấc mơ ấy...
Nước mắt của sói vẫn rơi....