Tôi Thật Sự Có Bệnh - Trùng Áp Tiểu Trình Trình

Chương 43



Thông thường hoàn thành phó bản đâu có tiền thưởng này?

Mỗi người chơi đều đang liều mạng vì sự sống của mình, cũng tự mình nhận phần thưởng nhiệm vụ.

Chỉ có Lộc Duy là đặc biệt, cô bắt được cả Boss cuối của phó bản, giúp nhiều người an toàn vượt qua, với sự đóng góp của cô và ân huệ trước đó, muốn tiền thưởng là không vấn đề gì.

Nhưng trừ khi Lộc Duy bán giấy quyền hạn hoặc loa cho Cục Dị Thường, nếu không phía trên rất khó phê duyệt thêm ngân sách.

Lộc Duy nhìn thấy anh ta ấp úng, đã bắt được từ khóa, tự mình đoán: “Là 5000 sao?”

Đúng là hơi ít, dù gì đó cũng là kẻ giết người đấy! Cô thấy những người trên lệnh truy nã đều có giá trị khá cao. Nhưng Lộc Duy luôn biết đủ, 5000 cũng đủ cho cô sống hơn một tháng, vui rồi!

Thành viên của Cục Dị Thường đổ mồ hôi, cảm thấy Lộc Duy đang chế giễu Cục Dị Thường keo kiệt.

Anh ta căng thẳng giải thích: “Không, không phải...”

Mắt Lộc Duy sáng lên, như lóe lên ánh vàng: “Năm vạn sao? Tuyệt vời! Cảm ơn anh!”

Lộc Duy bắt tay anh ta, lắc mạnh.

Nếu người này nói năm vạn ngay từ đầu, có lẽ Lộc Duy sẽ không phấn khích như vậy. Dù sao trên tin tức cũng có nhiều trường hợp như vậy. Cô đã gặp qua rất nhiều.

Nhưng người của Cục Dị Thường đã hạ thấp kỳ vọng tâm lý của Lộc Duy, cô đã chấp nhận năm vạn, đột nhiên thêm một con số không nữa, cô có cảm giác như giàu lên chỉ sau một đêm.

Thực tế là một người tiêu xài không biết tiết kiệm, tài khoản của cô chưa bao giờ có nhiều tiền như vậy.

Mua ha ha ha, từ hôm nay cô cũng là người giàu rồi! Sau này ăn mì gói, cô sẽ thêm hai lần xúc xích và trứng, thể hiện sự giàu có của mình!

Nhìn cái xác bị mang đi, Lộc Duy thấy hắn không còn đáng ghét nữa.

Hết tin tốt này đến tin tốt khác, Lộc Duy cảm thấy mình đã thành công ở thành phố này.

Thành viên của Cục Dị Thường bị thái độ của cô làm cho lúng túng, bất ngờ gật đầu liên tục.

Nhưng sau đó họ cảm thấy không đúng, làm gì có chuyện mặc cả ngược như vậy: “Cái này không tốt lắm? Quá ít...”

Lộc Duy nghiêm túc nói: “Không không, tôi đã hài lòng rồi. Tôi không phải vì tiền, chủ yếu là vì phục vụ nhân dân thôi.”

Nếu khóe miệng của cô có thể kiểm soát tốt hơn thì sẽ tốt hơn.

Nhưng không sao, vì những người khác đều có một lớp kính lọc trong mắt. Nghe cô nói vậy, không ai nghi ngờ, ngược lại cảm thấy Lộc Duy đột nhiên hợp với hình tượng mà Lý Vân miêu tả!

Cô quan tâm đến tiền thưởng sao? Tất nhiên là không!

Lộc Duy chỉ muốn lấy một chút tượng trưng, có thể là muốn xem thái độ của Cục Dị Thường, có thể là lo lắng rằng nếu cô không lấy, người đóng góp sau này sẽ ngại ngùng hơn, sẽ tạo ra ảnh hưởng xấu.

Trước đó họ còn nghi ngờ Lộc Duy không hợp với hình tượng khiêm tốn, không màng danh lợi.

Lý Vân nói không sai chút nào!

Tầm nhìn này, ngay lập tức đã tạo ra khoảng cách với họ.

Trong lòng các thành viên của Cục Dị Thường tràn đầy sự kính trọng đối với Lộc Duy.

Không chỉ kính trọng sức mạnh của Lộc Duy. Nếu chỉ là sức mạnh, có người nghĩ rằng sau vài phó bản nữa, họ cũng có thể phát triển. Họ còn ngưỡng mộ tầm vóc của Lộc Duy: Đại lão nên như vậy! Họ thực sự khâm phục.

Các dị thường khác đang căng thẳng chờ đợi số phận của mình.

Dù họ đứng về phía chiến thắng nhưng Lộc Duy không cùng loại với họ. Khi họ không còn giá trị lợi dụng, có lẽ họ sẽ phải chấp nhận số phận bị tiêu diệt.

Điều này họ đã chấp nhận, chỉ mong Lộc Duy đừng hành hạ họ: Cô ấy trông rất biến thái.

Có lẽ để Cục Dị Thường xử lý an toàn hơn?

Thông thường, dị thường rất ghét Cục Dị Thường. Hai bên vốn dĩ như nước với lửa, hơn nữa so với người chơi bình thường, Cục Dị Thường còn tàn nhẫn hơn, hay dùng chiến thuật biển người, bị họ chú ý thì rất phiền phức.

Nhưng so với Lộc Duy, có lẽ họ dễ chịu hơn?

Các thành viên của Cục Dị Thường cảm nhận được ánh mắt dính nhớp nháp của những con quái vật, điều này làm họ cảm thấy toàn thân đều khó chịu.

Chuyện gì vậy?

Có phải họ đã trở nên đẹp trai hơn không?

Không được, họ chưa sẵn sàng cho tình yêu liên loài.

Họ lặng lẽ lùi lại hai bước. Không biết tại sao, cảm giác những người trong tòa nhà này có chút kỳ quái, những dị thường trong tòa nhà này cũng không bình thường (dù dị thường vốn dĩ là không bình thường).

Lộc Duy không nhận ra những hành động nhỏ này của họ nhưng quái vật thì nhìn thấy rõ ràng. Điều này có nghĩa là dù Cục Dị Thường đã đến, người có thể quyết định số phận của họ vẫn là Lộc Duy.

Họ thầm chửi rủa trong lòng: Cục Dị Thường vô dụng, ngay cả đại ma vương cũng phải sợ, khả năng như vậy làm sao phục chúng?

Đây có lẽ là lần đầu tiên có quái vật muốn phàn nàn Cục Dị Thường không đủ mạnh.

Nhưng trước mặt Lộc Duy, họ cũng không dám nói thẳng những suy nghĩ trong lòng.

Ngược lại một con quỷ đầu trọc tỏ ra rất tự đắc: Cô ta đã đặt chỗ cho mình một suất sống sót.

Mặc dù vô tình gánh nợ (tiền thuê nhà) và sau này phải làm việc nhà nhưng điều đó chứng tỏ Lộc Duy sẽ không giết cô ta ngay. Điều này làm cô ta cảm thấy rất an toàn.

Ban đầu quỷ đầu trọc nghĩ rằng mình rất thảm, nhưng so với những dị thường khác, đột nhiên cô ta cảm thấy mình ưu việt hơn nhiều.

Nghe những lời này, ánh mắt của các dị thường khác lấp lánh: “Trong thế giới loài người, dường như có một từ gọi là phí bảo vệ, đóng phí thì an toàn.”

Các quái vật cảm thấy mình đã hiểu ra vấn đề. Vấn đề là họ không có tiền.

“Hay là chúng ta cũng viết giấy nợ trước?” Một số con quỷ cũng khá linh hoạt.

Thành viên của Cục Dị Thường nói là lùi lại để tránh bị các quái vật nhòm ngó nhưng thực tế vẫn rất chú ý đến những dị thường này.

Chắc chắn họ sẽ mang quản lý bị trói về Cục Dị Thường. Nhưng những kẻ còn lại, việc xử lý thế nào vẫn phải xem ý của Lộc Duy.

Giống như quỷ điện thoại, Cục Dị Thường biết về sự tồn tại của nó nhưng mặc nhiên để nó ở lại công ty đó.

Dị thường trong lần này có điểm đặc biệt là số lượng khá nhiều.

Vì vậy thái độ của Cục Dị Thường là khá thận trọng, phải đánh giá kỹ mức độ nguy hiểm của các quái vật này.

Tuy nhiên nghe những cuộc trò chuyện của các quái vật, họ đột nhiên nhận ra mình lo lắng hơi thừa: Dị thường còn phải gánh nợ, đây mới thực sự là câu chuyện kinh dị phải không?

Không nghi ngờ gì nữa, trong câu chuyện kinh dị này, các quái vật là những kẻ đáng thương bị áp bức, Lộc Duy không phải người.

Chỉ thấy một quái vật yếu ớt bước đến trước mặt Lộc Duy, nói: “Chúng tôi đi làm việc, được không?”

Sau khi xử lý xong loạt sự việc này, trời sắp sáng, có lẽ nhiều người thu dọn một chút rồi đi làm.

Tuy nhiên Lộc Duy không hiểu tại sao những người hàng xóm lại phải nói với mình: “Được chứ, các người cứ lo công việc của mình thôi.”

Cô không phải kẻ giết người, làm sao có thể hạn chế tự do của họ chứ?

Nhưng Lộc Duy nhanh chóng hiểu ra, mọi người vẫn còn sợ hãi vì vụ kẻ giết người.

Lộc Duy hắng giọng, tỏ ra là một lãnh đạo đáng tin cậy: “Các người yên tâm làm việc của mình, tòa nhà này, tôi sẽ bảo vệ!”

Các hàng xóm cúi đầu, cơ thể run rẩy, chắc chắn rất cảm động.

Tuy nhiên bất cứ ai có đầu óc bình thường đều hiểu rõ nỗi sợ hãi của quái vật. Rõ ràng Lộc Duy đã cho phép họ sống sót nhưng ý của cô là: Các bạn đang trong tầm kiểm soát của tôi, ai dám không ngoan ngoãn, hãy chờ đấy.

Cô giơ nắm đấm và cười tươi: “Làm việc chăm chỉ nhé!”

Các quái vật lại cứng đờ, theo họ hiểu là: Không kiếm đủ tiền trở về, các người còn dám sống sao?

Các thành viên của Cục Dị Thường thấy vậy đều lạnh gáy, trong lòng không hẹn mà cùng một suy nghĩ: May mà tôi trả nổi tiền.

Chờ đã, họ tỉnh táo lại, nhận ra suy nghĩ của mình bị lệch hướng, tình huống đúng là: May mà tôi là người, cùng phe với đại lão, không cần trả tiền để bảo toàn mạng sống.

Tất nhiên các thành viên của Cục Dị Thường biết những đại lão như Lộc Duy không thiếu tiền, họ có nhiều cách kiếm tiền. Chỉ là không ngờ cách kiếm tiền của Lộc Duy lại kỳ lạ như vậy: Triệu tập nhiều dị thường làm việc cho mình, chỉ thiếu mỗi việc triển khai “cho quái vật vay vốn”.

Lộc Duy cảm thấy mũi ngứa ngáy, như có ai đó đang nhắc đến cô.

Cô không nghĩ nhiều, chuyện ở đây đã xử lý xong, chẳng bao lâu nữa cô phải đi làm. Trước khi đi làm, Lộc Duy quyết định ôm mớ tóc dài đi xem người thu mua tóc có ở đó không.

Nhưng có lẽ vì nơi này đã bị cảnh sát chặn và có xe cảnh sát qua lại, có người hiếu kỳ đến xem nhưng không có người thu mua tóc.

“Đợi đã, cô định bán mớ này cho người thu mua tóc ven đường à?” Lý Vân hỏi.

Lộc Duy liếc nhìn cô ấy, như hỏi: Có vấn đề gì sao?

Mọi người đều biết nguyên tắc quan trọng nhất của Lý Vân: Mọi việc Lộc Duy làm đều hợp lý. Nếu gặp chỗ nào không hợp lý, xin hãy tham khảo câu trên.

So với việc Lộc Duy tùy tiện dùng giấy quyền hạn làm nháp, vứt rác quan trọng vào thùng rác, việc biết lấy tóc bán lấy tiền là biểu hiện tiết kiệm cực kỳ của Lộc Duy rồi!

Điều này không hợp lý sao?

Rất hợp lý!

Nhưng Lý Vân hít một hơi sâu, hơi ngượng ngùng nói: “Cái này, có thể bán cho tôi không?”

Tóc của quỷ đầu trọc không phải là đạo cụ nhưng có thể nói là nguyên liệu quan trọng, đặc biệt là kết hợp với sức mạnh của Lý Vân, dùng rất thuận tay.

Có lẽ đây là cơ duyên thuộc về người khác nhưng cô ấy dựa vào mối quan hệ bạn bè với Lộc Duy, tranh thủ ra tay trước.

Lộc Duy ngạc nhiên nhìn cô ấy: “Nhưng cô không cần cái này mà?”

Cô nghe nói những sợi tóc này sau khi thu hồi sẽ dùng để làm tóc giả. Tóc của Lý Vân khá dày mà.

Lý Vân vội vàng nói: “Không, tôi rất cần!”

“Vậy sao cô không nói sớm, tặng cô đấy.”

Lý Vân bị sự hào phóng của Lộc Duy làm choáng váng, không nhận ra ánh mắt của Lộc Duy nhìn cô ấy có chút kỳ lạ: Tiểu Vân còn trẻ mà đã bị hói rồi.

Cô thấy tóc của Lý Vân rất thật, hóa ra là tóc giả. Kỹ thuật làm tóc giả bây giờ thật lợi hại, nếu Lý Vân không nói, cô cũng không nhận ra.

Lý Vân đã hói rồi, Lộc Duy không nỡ lấy tiền của cô ấy, dù sao họ cũng là bạn, Lý Vân còn mời cô ăn cơm nữa.

Lý Vân cũng nhận ra, quả nhiên đây là phong cách của đại lão.

Nhưng để cô ấy luôn lợi dụng Lộc Duy miễn phí, cô ấy cảm thấy không thoải mái nên kiên quyết nói: “Lộc Duy, tôi biết cô không coi trọng những thứ này, nhưng rõ ràng là chuyện khác nhau mà.”

Lý Vân thường xuyên vào diễn đàn người chơi, hiểu khá rõ về giá cả của các loại vật liệu. Cộng thêm việc Lộc Duy yêu cầu Cục Dị Thường chuẩn bị năm mươi vạn tiền thưởng, cô ấy cũng chuyển cho Lộc Duy năm mươi vạn.

So với số tiền thưởng chưa được chuyển khoản, hành động hào phóng của Lý Vân làm Lộc Duy choáng váng.

“Quá, quá nhiều rồi…” Trái tim Lộc Duy đập mạnh, đếm từng số không trong tài khoản của mình.

Lý Vân đã cầm bộ tóc giả vui vẻ thử lên đầu mình.

Đây là vũ khí, cũng có thể là tóc giả.

Mặc dù bộ tóc giả này xuất phát từ một con quái vật, cảm giác có chút vi diệu nhưng đã vào trò chơi Ác Mộng, tính thực dụng mới là quan trọng.

Mang tóc giả vào phó bản, người khác nghĩ rằng cô ấy không có vũ khí, nhưng lúc cần thiết cô ấy có thể tháo tóc giả ra tấn công, nhanh chóng hạ gục đối thủ, tạo yếu tố bất ngờ.

Lý Vân rất có kế hoạch, đã mường tượng cảnh mình dùng vũ khí mới tung hoành khắp nơi, hoàn toàn không nhận ra hiểu lầm của Lộc Duy ngày càng sâu.

Cô ấy tự nói: “Vậy không nhiều đâu, đối với tôi là rất hợp lý. Là tôi chiếm lợi từ cô. Lộc Duy đừng lo cho tôi, nhà tôi có chút tiền mà.”

Lý Vân nghĩ rằng mình đã suy nghĩ thấu đáo, trả ít thì không thích hợp nhưng trả nhiều quá cũng không được, làm như dùng tiền mua chuộc Lộc Duy, lại làm Lộc Duy không vui.

Lộc Duy không ngờ rằng bán tóc lại là ngành kinh doanh siêu lợi nhuận như vậy.

Cô quay lại nhìn cái đầu trọc của quỷ đầu trọc, không khỏi tự hỏi sao cô ấy không mọc tóc nhanh hơn nhỉ? Sao không thể giống như cỏ, mọc lên liên tục?

Quỷ đầu trọc đột nhiên cảm thấy lạnh đầu.

Cô ta nhìn xung quanh, không phát hiện ai đang nhắm vào mình.

Lúc này Lộc Duy đã thu hồi ánh mắt, cô lại sờ tóc mình: Mình tự nỗ lực cũng có thể để tóc dài ra. Đến lúc đó liệu có thể bán được như vậy không?

Cô lại nhìn Lý Vân với ánh mắt sáng rực: Haizz, mặc dù không thể cứ nắm một con cừu mà cạo lông mãi, nhưng nếu phú bà Tiểu Vân muốn nhiều kiểu tóc khác nhau thì sao?

Lộc Duy đã quyết định từ nay sẽ không cắt tóc nữa.

Hai người đắm chìm trong niềm vui riêng của mình.

Thực ra thức cả đêm làm Lộc Duy hơi mệt nhưng để không bị trừ lương, bình thường chắc chắn cô sẽ đi làm. Nhưng hôm nay Lộc Duy đã trở nên tự tin vì vừa trở nên giàu có: Đi làm làm gì nữa? Cô có thể sa thải sếp của mình bất cứ lúc nào!

Vẫn còn năm mươi vạn tiền thưởng chưa được chuyển khoản. Thêm vào đó tóc cô sẽ dài ra và có giá trị hơn, suy ra cô đã đạt tự do tài chính rồi.

Giàu có sau một đêm chính là cô!

“Mua ha ha ha, Tiểu Vân, tôi nói cho cô nghe chuyện này…”

Đúng lúc đó, Lý Vân cũng có một tin vui muốn chia sẻ với Lộc Duy: “Chúng ta có thể làm hàng xóm rồi! Tôi đã đàm phán xong một căn hộ, khi các cơ quan làm việc, hoàn tất thủ tục chuyển nhượng là được.”

Lộc Duy lặng lẽ mở ứng dụng xem giá nhà, xem giá một căn hộ.

“À đúng rồi, Lộc Duy, cô muốn nói gì?”

Lộc Duy lặng lẽ đóng ứng dụng xem nhà, giọng nói mang theo sự kiên định như hy sinh anh dũng: “Không có gì, tôi chỉ muốn nói, tôi tự nguyện đi làm! Đi làm khiến tôi hạnh phúc!”

Sa thải sếp sao? Ý tưởng phản nghịch này chắc chắn là do ảo giác gây ra, tuyệt đối không phải ý muốn của cô!

Lý Vân bị khí thế và ý chí của Lộc Duy làm cho cảm động, cảm thấy hơi xấu hổ.

Ban đầu cô ấy thực sự nghĩ, hay là hôm nay cùng Lộc Duy xin nghỉ. Nhưng rõ ràng Lộc Duy không có ý đó.

Lý Vân cảm nhận được khoảng cách giữa mình và Lộc Duy: Công việc có vẻ bình thường này, Lộc Duy không hề làm qua loa. Cô ấy làm vì tiền sao? Không, cô ấy tìm thấy ý nghĩa và giá trị trong đó.

Lý Vân thầm nhắc nhở mình, đây cũng là lời nhắc nhở từ Lộc Duy: Dù là công việc bình thường, nhỏ bé đến đâu cũng không được xem thường. Quen với sự kích thích của trò chơi Ác Mộng, quên đi sự bình thường của thực tế, điều này rất nguy hiểm.

Có lẽ đây là lý do Lộc Duy chọn công việc này? Đây là cách cô tìm thấy một mỏ neo quan trọng để quay lại thực tế.

Lý Vân rất may mắn, dù cô ấy có khoảng cách về trình độ với Lộc Duy, nhưng may mắn là cô ấy có khả năng nhận thức tốt, có thể theo kịp nhịp điệu của Lộc Duy.

Tốc độ của Cục Dị Thường còn nhanh hơn cả Lý Vân, khi cô ấy còn chưa hoàn tất thủ tục, họ đã tiếp quản quản lý tòa chung cư này và thu hồi các căn hộ trống, trở thành chủ sở hữu lớn nhất của tòa nhà.

Họ chuẩn bị biến nơi này thành căn cứ hoạt động, các căn hộ trống sẽ làm chỗ ở cho nhân viên của họ.

Nếu ai đó để ý xu hướng thị trường sẽ thấy các căn hộ cho thuê và bán ở tòa chung cư này nhanh chóng biến mất khỏi thị trường.

Sau một đợt cải tạo, mức độ an toàn và bí mật của nơi này chắc chắn không thua kém trụ sở cũ. Không chỉ có [Quy tắc] của Lộc Duy bảo vệ mà quản lý mới ngoài người của Cục Dị Thường còn có cả các dị thường.