Tôi Thật Sự Rất Đẹp

Chương 4



Mặc dù Viên Ninh biết được cốt truyện của cuốn truyện này, nhưng tất cả các câu chuyện đều quay quanh nhân vật chính Sở Mông. Những thứ khác không được mô tả nhiều, chẳng hạn như đạo diễn nổi tiếng, phim truyền hình, phim điện ảnh hay. Ngoại trừ các diễn viên có liên quan đến Sở Mông thì những diễn viên giỏi khác là ai, tác phẩm của họ là gì, giải thưởng trong và ngoài nước như thế nào... cũng không được nhắc tới.

Sau khi tìm hiểu đại khái mọi thứ trên Internet, Viên Ninh phát hiện ra rằng ngoại trừ nội dung trong cuốn truyện, những thứ khác không khác nhiều so với thế giới cô đang ở, cái này đối với cô thật sự là 1 tin tốt, ít nhất là cô không cần phải làm quen lại với các nhãn hiệu sản phẩm khác nhau.

Viên Ninh nghe thấy tiếng mở cửa, duỗi tay xoa nhẹ mặt. Nghĩ về ngôi nhà và vị trị đại diện cho nhãn hiệu xa xỉ mà mình sắp nhận được cô liền bật khóc. Viên Ninh thực sự rất thương tâm, như thể cô đã dành rất nhiều thời gian để cày game cho tài khoản của mình, với đầy đủ skin, danh hiệu, không thể ngờ rằng chớp mắt nó sẽ trở thành tam vô tiểu hào(*).

Càng nghĩ càng buồn, cô nghẹn ngào khóc.

Tiểu Trương xách theo không ít đồ đạc, nghe thấy tiếng khóc của Viên Ninh, cô ấy theo bản năng đi chậm lại. Cảm thấy trở thành một nghệ sĩ không dễ dàng gì, phải chịu đựng áp lực quá lớn, hơn nữa Viên Ninh cũng xem như là tai bay vạ gió(*), Tiểu Trương lấy nước đã mua đặt vào tay của Viên Ninh.

Viên Ninh như phát hiện Tiểu Trương trở về, vội vàng lấy tay lau nước mắt, thanh âm nghẹn ngào: "Em đi rửa mặt."

Chính Tiểu Trương cũng không biết, thái độ của cô ấy đối với Viên Ninh cực kỳ dịu dàng: "Dọn dẹp một chút đi rồi ăn cơm, chị mang cho em một quyển sổ, nhưng hơi cũ em dùng tạm nhé."

Đây coi như là niềm vui ngoài ý muốn, Viên Ninh đặc biệt chân thành: "Cám ơn chị."

Tiểu Trương khoát tay rồi đi sắp xếp lại những thứ đã mua.

Viên Ninh vào nhà tắm, nhìn chính bản thân trong gương lại kinh ngạc một lần nữa. Dung mạo của cô thuộc kiểu tinh xảo, xinh đẹp, sau khi khóc xong trông rất điềm đạm đáng yêu, không kiềm được lại rất ngọt ngào, có thể đảm nhận bất kỳ vai diễn nào. Thật là làm cho người ta bất ngờ!

Thấy Viên Ninh vào một lúc rồi mà vẫn chưa ra, Tiểu Trương lo lắng gõ cửa phòng tắm: "Tiểu Viên, em không sao chứ?"

Viên Ninh đang soi gương để xem nên khóc ở góc nào, cười từ góc nào là đẹp nhất, nghe thấy tiếng gõ cửa cô vội vàng đáp: "Em không sao, chị Trương đừng lo lắng."

Tiểu Trương thở phào nhẹ nhõm: "Nếu không có việc gì, em ra ngoài ăn cơm đi."

Viên Ninh đồng ý, vươn tay xoa xoa mặt, sau đó rửa tay rồi đi ra ngoài.

Tiểu Trương sợ Viên Ninh chán ăn nên mua một ít đồ thanh đạm: "Em đừng suy nghĩ nhiều, sẽ qua nhanh thôi."

Viên Ninh khẽ gật đầu, đợi Tiểu Trương ngồi xuống rồi cùng nhau ăn cơm.

Tiểu Trương an ủi: "Cứ coi như là nghỉ ngơi hai ngày đi, nhưng chị Amy nói em đừng trì hoãn việc học của mình."

Gương mặt Viên Ninh trong nháy mắt dại ra, cô đột nhiên nhớ ra một chuyện rất đáng sợ, thân thể này năm nay mới mười bảy tuổi?

Bài tập về nhà? Thi đại học?

Viên Ninh cảm giác bản thân sắp ngạt thở.

Tiểu Trương tiếp tục xát muối vào vết thương của Viên Ninh: "Chị Amy đã xem qua thành tích của em và chúng cũng không tệ. Chị sẽ thuê cho em một gia sư để đảm bảo rằng điểm của em có thể thi vào một trường đại học tốt vào năm sau. Nó cũng sẽ có lợi cho sự phát triển tương lai của em sau này."

Viên Ninh nuốt nước miếng: "Đây là muốn cho em đi theo con đường của học bá sao?"

Tiểu Đình không để ý đến ánh mắt tuyệt vọng của Viên Ninh: "Đúng vậy, khán giả rất thích những nghệ sĩ là học bá, được khán giả yêu thích cũng coi như thành công một nửa."

Viên Ninh biết Amy quyết định như vậy là vì sự phát triển lâu dài của cô, nhưng cô lại cảm thấy khó thở vì điều đó. Viên Ninh không ngờ điều này lại đến nhanh như vậy. Hồi nảy cô còn chê việc Triệu Mộng Kỳ xây dựng hình tượng tốt bao nhiêu lúc sụp đỗ sẽ rất "chói lọi", bây giờ cô cảm thấy má mình thật rát. Học khoa học xã hội hay tự nhiên? Thi đại học là thi những gì?

Vốn dĩ Viên Ninh cho rằng để tránh lộ bí mật, phải ăn ít lại, nhưng lần này cô thật sự nuốt không nổi.

Ngơ ngơ ngác ngác ăn xong bữa cơm, Tiểu Trương dọn dẹp đồ đạc để ra ngoài: "Em xem còn thiếu cái gì nữa không?"

Thiếu, thiếu một bộ não của học bá.

Viên Ninh nhìn đống đồ mà Tiểu Trương mua: "Cảm ơn chị Trương, em không thiếu cái gì."

Tiểu Trương còn có việc: "Vậy được, cần cái gì thì gọi cho chị."

"Đúng rồi" Viên Ninh nhìn Tiểu Trương nói: "Em muốn đăng ký tài khoản Weibo mới, sau đó vào tài khoản gốc để làm rõ."

Tiểu Trương nghe vậy nói: "Chị Amy nói em là người thông minh, biết bản thân muốn gì nên không cần quản em. Có gì không rõ cứ trực tiếp gọi điện thoại cho chị ấy là được."

Viên Ninh hơi mím môi: "Cảm ơn chị, em biết rồi."

Tiểu Trương thấy Viên Ninh không có vấn đề gì nữa, nên cô ấy đi giải quyết công việc của mình.

Viên Ninh mở máy tính, trước tiên là đăng ký tài khoản Weibo, đặt tên "Tôi là Viên Ninh", sau đó đi tìm những bài đã share thư xin lỗi.

【 Tôi là Viên Ninh: Người trong video chắc chắn không phải tôi, tài khoản và mật khẩu Weibo đều do người quản lý - chị Trần sở hữu. Người đó không phải em, tại sao chị lại đối xử với em như vậy. 】

Sau đó, cô vào tài khoản Weibo của Chu San San và những người khác.

【 Chu San San: Nhóm trưởng có lòng tốt cho cậu mượn quần áo, cậu làm chuyện như vậy không cảm thấy xấu hổ sao?】

=>【 Tôi là Viên Ninh: Không phải mình 】

【 Tống Thanh: Ai cũng có sai lầm, em ấy đã biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho em ấy 】

=> 【 Tôi là Viên Ninh: Chị tin em đi, thật sự không phải là em 】

【 Triệu Mộng Kỳ: Lúc ấy mình nói thanh giả tự thanh. Quên đi, mình không muốn em ấy chịu cảm giác mình từng trải qua. 】

=> 【 Tôi là Viên Ninh: Nhóm trưởng, em đã làm sai cái gì, vì sao lại đối xử với em như vậy! 】

Sau khi chia sẽ xong, Viên Ninh đăng một Weibo mới.

【 Tại ​​sao lại đối xử với tôi như vậy? Tôi không cần tiền, không cần tài nguyên. Tôi từ chối, sao lại đối xử với tôi như vậy? Thư xin lỗi không phải do tôi đăng và người trong video không phải là tôi. Chị Trần tại sao lại đối xử với em như vậy? Chị đã đồng ý sẽ không bắt em phải nhận lỗi thay. Bài Weibo kia không phải tôi đăng, tài khoản và mật khẩu Weibo của tôi đều do chị Trần giữ. 】

【 Chị Trần, chị ấy bị quay video lại là vì bị bỏ thuốc, tại sao lại không báo cảnh sát? Vì sao lại muốn từ người bị hại thành đi hại người. Vì sao. Vì sao vậy? 】

Viên Ninh cố ý nói một cách mơ hồ, bởi vì bộ dạng của cô hiện tại giống như một cô gái mười bảy tuổi vừa biết mình bị oan vừa tuyệt vọng, nên có thể giả vờ đáng thương để nhận được sự đồng cảm.

Sau khi Viên Ninh đăng Weibo xong, thì Amy gọi điện tới.

Amy vừa gõ bàn phím vừa nói: "Chị đã nhờ người liên hệ với trợ lý của Trần Ni. Quả thật là cô ấy có giữ cái gì đó, nhưng không xác định rõ đó cái là gì."

Viên Ninh đang tìm các đề thi đại học năm trước: "Hình như cô ấy thiếu nợ bên ngoài không ít."

Amy híp mắt: "Chị có xem bài viết Weibo của em, viết rất tốt, một giờ sau em đăng một tấm selfie lên, tiều tụy một chút nhưng phải giữ được vẻ xinh đẹp."

Viên Ninh hiểu ý của Amy: "Em hiểu rồi."

"Ngày mai chị sẽ đưa bản ghi âm đã chỉnh sửa cho em, tốt hơn hết em nên đăng nó vào sáng sớm." Amy xoa xoa mi tâm nói: "Để cho cô ta bất ngờ trở tay không kịp. Trước khi đăng em nhớ nói chị một tiếng, chị sẽ sắp xếp để mua hot search cho em.

Viên Ninh nói: "Chị Amy, trong đoạn ghi âm chị có thể làm mơ hồ đoạn nhắc đến nhóm trưởng được không?"

Amy tựa lưng vào ghế châm một điếu thuốc: "Cái người trong video là ai, sớm hay muộn gì cũng sẽ bị bại lộ."

"Chị yên tâm, em sẽ không mềm lòng." Viên Ninh cũng không giấu giếm: "Em biết câu chuyện về người nông dân và con rắn, ai đối xử tốt với em, ai đối với em tệ, em đều biết rõ. Có điều bản ghi âm chúng ta đăng lên sẽ khác khi cư dân mạng tự tìm ra. Em chỉ không muốn những điều tương tự xảy ra lần nữa."

Amy bắt đầu hứng thú: "Nói cho chị suy nghĩ của em xem thử."

Viên Ninh không sợ những chuyện này, cô lười lãng phí thời gian của mình cho những chuyện như vậy, chẳng lẽ 5 năm khoa cử cùng 3 năm thi cử không đủ lãng phí thời gian sao?

"Em cảm thấy không cần phải lãng phí thời gian vào những việc như vậy, hơn nữa... mấy người chị Trần sẽ không để yên. Nếu chị Amy đã ký hợp đồng với em, em nghĩ mình sẽ trở thành cái gai trong mắt một số người." Viên Ninh quá quen với những điều này: "Một cô gái bị bạn bè phản bội vu khống, châm chọc, chế giễu. Nhưng vẫn muốn bảo vệ quyền riêng tư của nhóm trưởng của mình. Chị nghĩ cư dân mạng sẽ cảm thấy như thế nào?"

Amy hiểu ra, cười lạnh một tiếng: "Cô gái nhỏ này quá lương thiện."

Viên Ninh nghe được giọng điệu trêu chọc của Amy, cũng không thèm để ý: "Vậy nếu sau này lại có scandal khác, cư dân mạng sẽ nghĩ như thế nào?"

Amy chậc chậc hai tiếng: "Được rồi, chị hiểu rồi."

Viên Ninh cụp mắt xuống, cô đã lộ ra móng vuốt, lúc này chính là lúc cần lộ ra sự yếu ớt: "Em luôn không được may mắn như vậy, nếu như không có bản ghi âm cũng như không có chị Amy... Em muốn diễn xuất, làm một diễn viên giỏi, muốn kiếm tiền, muốn làm rất nhiều thứ, em không nghĩ rằng mình phải đối mặt với những chuyện như này, em sợ rằng mình sẽ chịu không nổi."

Amy ngậm điếu thuốc một hồi lâu rồi mới hít một hơi thật sâu, rồi nhả vòng khói: "Có một chương trình và hai kịch bản, chị gửi cho Tiểu Trương rồi, em tự chọn một cái đi. Với lại em có biết Sở Mông không?"

Ánh mắt Viên Ninh lóe lóe: "Em không biết."

"Trần Ni đã đề xuất với công ty rằng Sở Mộng sẽ thay thế vị trí của em trong nhóm nhạc nữ." Amy búng tàn thuốc: "Chị sẽ sắp xếp cho em một vài giáo viên, em nên học tập chăm chỉ. Nếu em muốn trở thành diễn viên, em nên bình tĩnh và xem xét về diễn xuất của mình, em biết không?"

Giọng điệu của Viên Ninh đặc biệt trịnh trọng: "Chị Amy yên tâm."

Amy tắt điện thoại, trên mặt lộ ra vẻ khó xử, thật sự không thể trách cô ấy bất công, bởi vì Viên Ninh cho dù có ở đâu cũng phù hợp với thẩm mỹ của cô ấy, giống như con mèo Ba Tư mà cô ấy nuôi lúc trước vậy. Hút xong điếu thuốc, Amy gửi 3 tài nguyên vào mail cho Tiểu Trương: "Đúng là vẻ đẹp hại người mà."

Tiểu Trương vốn đang làm việc, rất nhanh liền nhận được mail. Đọc xong cô không khỏi hít một hơi, quay đầu nhìn Viên Ninh, sau đó nhìn ba tài nguyên này, cuối cùng nhìn tin nhắn do Amy từ WeChat nói: "Tiểu Viên, chị Amy kêu em xem một chút, em có muốn nhận chương trình này không, có hai kịch bản, em chọn một đi."

Viên Ninh đặt máy tính lên bàn, chân xỏ dép lê của khách sạn đi tới.

Tiểu Trương nhích qua một bên, không nhịn được mà hỏi: "Viên Ninh, em trước đây có biết chị Amy không?"

Viên Ninh có chút nghi ngờ nhìn Tiểu Trương

Tiểu Trương cũng cảm thấy mình đã hỏi một câu hỏi ngu ngốc, dù sao thì hồ sơ của Viên Ninh cũng là do cô sắp xếp cho Amy: "Ba tài nguyên này đều do chị Amy đem tới, chúng ở trong chị Amy thì đều rất tốt. Rất nhiều nghệ sĩ đều muốn chúng, không ngờ chị Amy lại đưa hết cho em và để em lựa chọn".

Viên Ninh chớp chớp mắt, lộ ra vẻ vô tội: "Chị Amy là người tốt, chắc là chị ấy cảm thấy em quá đáng thương."

Tiểu Trương: "..."