-Bố sẽ tổ chức đám tang cho Zin, con đừng buồn nữa _ bố nó vỗ vai nó an ủi
-Vâng, tuỳ bố
Tuấn đang vật lộn với cái tinh mình vừa nge
-Con không đi!
-Không được, con phải đi, mai sau chỉ có con là người kế nghiệp bố, tất nhiên là phải đi rồi _bố Tuấn nâng cốc cà fe lên, uống mà không chú ý đến tâm trạng hay biểu hiện của cậu. Ông rất ít chú ý tới gia đình và vậy đã gây ra cái chết đau thương ẹ cậu.
-Không đi!
-Không đi thì ta sẽ dỡ bỏ bức ảnh đó đi, đằng nào cũng không muốn nhìn thấy người đàn bà đó nữa.
-Ông!… _Tuấn cố kìm nén cơn giận, ông thường lấy mấy chuyện này ra mà đe doạ.
Bố Vũ cũng đang nói chuyện với Vũ
-Ngày mai đi đến đám tang của nhà họ Trịnh cùng bố
-Xì, sao con phải đi chứ, mệt cả người _Vũ tru mỏ lên
-Đấy là đối tác làm ăn, cũng như người có máu mặt trên thương trường, phải đi chứ
-Thế thì bố đi mà đi, con không rảnh
-Ta muốn giới thiệu con với mọi người
-Lần trước còn chưa đủ sao?
-bây giờ ta sẽ dẫn con đi còn nhiều nữa. Đừng có cằn nhằn
Vũ bực tức đi lên phòng. Cậu không hận cha như Tuấn, nhưng cậu lại sợ ông từ bé, nên luôn nhất mực làm theo.
“mẹ lão già ********, đi thì đi mình đi, lại còn kéo cả mình đi, bực mình”
Lôi điện thoại ra gọi cho Thành
-Bực mình, mai không đi được đâu
-Tao cũng thế, cũng phải đi đến cái đám tang nào đấy, bực thế chứ lị
-KHốn thật, không biết đứa nào chết mà rầm rộ lên như thế
-ha ha, hay là mày cũng thử chết đi, chắc còn tạo xì căng đan hơn đấy ha ha
-Chết cái ****** nhà mầy í, tao mà chết, thể nào cũng lôi theo mày xuống đấy cho vui, hiểu không?
Sáng ngày hôm sau, tại đám tang của Zin, mọi người, đến rất đông.
Nó Key, Rây và Ki mặc đồ đen, đứng cạnh chỗ quan tài. Khuôn mặt cả 4 người đều không có chút biểu cảm, nhìn đăm đăm vào cái quan tài kia.
Khách đến càng ngày càng đông, mỗi người đều nhỏ 1 vài giọt nước mắt bên cái ảnh của cậu bé, dễ thương làm sao. Nhưng nó biết, nhưng giọt nước mắt ấy là giả dối, có người khóc vì nịnh nọt, có người khóc nhưng trong lòng đang thầm reo lên mừng rỡ…nó biết, vì vậy nó càng thương Zin hơn.
-Đông thế này, thôi đứng ngoài cho nó lành _vũ kéo Thành lại khi cậu đang định đi vào trong
-mày đui hả? Đến mà không vào thì ở nhà mẹ nó đi
-Biết rồi, thằng ất! _cậu đi vào không quên liếc cái nhìn về phía ngoài, chiếc xe limo, đáng yêu, quyến rũ đang vẫy gọi.
Key thấy nó có vẻ mệt mỏi, thương lắm, nhẹ nhàng khuyên nó
-Vào nhà nghỉ đi, tẹo nữa lại ra, cậu không còn sức đâu
-Phải đó Vy vào nghỉ đi, cứ để việc ở đây cho bọn này lo, đừng cố quá _Rây cũng xen vào
-Không sao, vào đấy thì còn nhớ Zin nhiều hơn .
Cả bọn thấy vậy cũng không nói gì nữa, đành phải kệ nó, cho nó tự vượt qua. Những lúc như thế này chả có ai tiếp sức mạnh ình cả, phải tự mà vươn lên thôi.
Tuấn cả Trường cũng đến, 2 người đi vào trong đại sảnh.Mọi người đứng kín hết cả chỗ. Tuấn cả Vũ nhìn thấy nhau,cả 2 cùng không nói gì, quay đi. Vũ thì không muốn đi đâu chỉ loanh quanh chỗ mình đứng cho có mặt rồi chuồn sớm.
Còn Tuấn, sau khi nhìn 1 vòng quanh đám tang, cậu giật mình, cứ nhìn chằm chằm vào cái ảnh được buộc vải màu đen, đặt trên quan tài….cảm xúc hỗn độn…
Sau 1 lúc lâu nhìn vào bức ảnh đó cậu mới chú ý sang người đang đứng bên cạnh…
Đau…đau lòng. Tự dưng lại cảm thấy đau ghê gớm. Cậu thử dụi mắt nhìn lại 1 lần nữa, nhưng vẫn là cái hiện thực đấy. Cậu nhớ lại lời Trường nói “ cô ta sống ở khu biệt thự cao cấp”…là nhân vật nổi tiếng…con gái chủ tịch Trịnh…Trịnh Tuyết Vy…
Cái buổi tối hôm đó
-mày mau đến đây đi, có kẻ dám đánh đàn em của chúng ta _Trường gọi khi nỗi đau của Tuấn ùa về. thế là ngay lập tức cậu có mặt ở đó…cảnh chết choc…máu…
Đánh nhau…hỗn độn…
Tuấn bị ai đó chém 1 nhát vào sau lưng…tên này cũng khá, đánh được cậu, còn làm cậu bị thương…quả không tầm thường. Nhưng vì lúc đó đang đau, nên Tuấn chẳng còn nghĩ ngợi đó là ai hay là cái gì, mà chỉ biết đánh…
Sáng hôm sau
-Hôm qua người đánh cậu bị thương chính là tên Zin của Thiên thần đấy _Trường nói
-Sao? (khá bất ngờ ) sao lại gây chuyện với chúng ta?
-Ờ thì…là vì (Trường có vẻ ấp úng) à, đánh bọn đàn em của chúng ta í mà, haha
Hôm đó cậu cũng không hỏi gì thêm.
Ngày kế tiếp
-Tên ZIn đã chết rồi,
-hả? _tuấn giật mình
-bọn nó đang đồn ầm lên là do bang ác quỷ làm đây
Tuấn chống cằm suy nghĩ. Cậu chỉ biết nó là người đứng đầu bang thiên thần chứ không hề biết về các mối quan hệ cũng như cách hành động của nó trong thế giới đêm này. Vì vậy khi nghe tin Zin chết cậu cũng không quan tâm cho lắm, cậu nghĩ nó cũng giống mình, chỉ quan tâm kết quả không quan tâm diễn biến. Chỉ quan tâm thành công chứ không nghĩ đến tính mạng.
Mà cậu cũng chưa thể nhận ra ở cái thế giới đêm này, nó như thế nào. Cậu không biết mặt mũi nó như thế nào ngoài hình dáng mà nó cải trang ở trường. Cậu chưa chính thức gặp 1 Tuyết Vy, ngổ ngáo, ngầu và mạnh mẽ (chỉ thấy đúng 1 lần là khi nhìn nhau trong Davil, nhưng toàn vì không chú ý, nên không thể nhận ra)
Nhưng…nhưng giờ nhìn nó như thế này…cậu…đau
Đau vì hiểu sai về nó, đau vì mình là người tạo ra nỗi đau cho nó, và đau vì nỗi đau của nó truyền sang.
Dù biết mình không phải là hung thủ chính nhung Tuấn vẫn cảm thấy có lỗi vô cùng. Cậu định đi giảy quyết lũ kia nhưng thôi, nghĩ để nó tự giải quyết là tốt nhất.
Cậu đứng đấy nhìn nó lâu, rất lâu, đến khi mọi người về gần hết rồi, cậu mới ra về. GIỜ thì đã hiểu tại sao nó lạnh nhạt với mình, nhưng cậu không muốn giải thích.
“kẻ đưa tay ra thì tớ rụt lại
Người tớ níu lại thì ngoảnh mặt quay đi”
1 tuần sau, nó gần như đã trở lại như bình thường, đến nhà Vũ.
Sáng gọi cậu dậy như bình thường.
-Dậy đi, đầu gà _nó khuề vào người Vũ
-Đi đi, đừng có lằng nhằng _Vũ vẫn nhắm mắt
-Tôi không dạy dỗ có hơn tuần mà đã ra như thế này hả? Dậy!
-Không
-Dậy mau! _nó vẫn đứng hét nhưng cậu vẫn không dậy, thấy vậy nó ngồi xuống, nói nhỏ vào tai cậu
-Tôi sẽ nói với tất cả mọi người rằng hot boy của họ có thói quen nude khi ngủ!
-Hả? (Vũ ngay lập tức bật dậy) cậu nói cái gì hả? Tôi hả? (chỉ vào mình, như chuyện không thể chấp nhận) Dám dám….cậu ..cậu…dám (đang nghĩ linh tinh)
-Gà thì có gì mà nhìn, không phải khoe, cho không thèm. Dậy rồi thì mau xuống nhà đi. Tôi mà muộn vì cậu thì…(quay lại, ánh mắt hình viên đạn, 2 ngón tay dơ ra…)
-Biết rồi, đồ con gái
-Ờ, con gái đấy, còn hơn cậu muốn làm cũng không được ,
-Hừ, được _Vũ đi vào phòng vệ sinh, khi đi ra thì vẫn thấy nó đang gập chăn
-Có cái chăn mà gập nãy giờ không xong, con gái thế đấy, hậu đà hậu đậu _cậu tiến lại phía nó
-Cậu có làm được không mà ra oai _nó liếc nhìn Vũ rồi quay qua, tiếp tục gập.
Vũ thì cứ tiến sát nó…chỉ là cái ý định lấy cái điện thoại trên giường (2 ông bà này có thói quen giống nhau, giống tg, thích ôm dt ngủ, vì trước khi ngủ cần nt)
Nhưng đúng lúc đứng ngay sau lưng nó. Nó lại quay ra. 4 mắt nhìn nhau
-A…_ vì bất ngờ, nó lùi về phía sau, nên bị đập chân vào thành giường, ngã xuống. NHưng chưa kịp ngã thì Vũ đã lôi lại. Tay cậu đang ôm eo nó 4 mắt lại nhìn nhau. Mặt cả 2 đỏ lên, nó quay đi, tránh ánh mắt nhìn của cậu
‘ai dà, vòng 2 cũng chuẩn thế chứ lị, mọi khi không để ý được’ Vũ nghĩ thầm => con trai, suy nghĩ đúng chất
‘đúng chất trong truyện…nhưng…..mỏi quá’ _nó nghĩ
-Thế cậu không định bỏ tay ra à? _nó quay qua, nhìn thẳng vào mặt cậu. không them quan tâm sự e thẹn, ngại ngùng của con gái.
-Ư! _Vũ thả nó đánh bộp cái xuống , giờ là lượt cậu quay đi
-á, cậu dám coi tôi là đồ vật hả, tên đầu gà đáng ghét kia _nó hét khi cậu đang bỏ ra ngoài
Khi ra đến cửa, mặt cậu vẫn đỏ, tim vẫn đập mạnh. Trời không nóng nhưng sao trong người lại đổ mồ hôi.
-Hù, suýt mất mạng. Cứ thế này chắc mình tổn thọ mất, hù hù _lấy tay vuốt ngực rồi đi xuống nhà.. Trời không nóng nhưng sao trong người lại đổ mồ hôi.
-Hù, suýt mất mạng. Cứ thế này chắc mình tổn thọ mất, hù hù _lấy tay vuốt ngực rồi đi xuống nhà.
Còn nó trong phòng, chẳng nói năng gì. Cảm giác lạ. Nhưng kệ, đi ra khỏi phòng, chuẩn bị đi học.
Sau 1 tuần suy nghĩ, điều tra, cuối cùng nó cũng biết được thông tin, Tuấn, người dẫn đầu Ác quỷ. Coi người như cỏ rác. Được gọi là đứng đầu về mức độ nguy hiểm.
Và không cần nói, chắc chắn nó có kế hoạch trả thù
-làm sao để người động vào ta vẫn yên được, hừ, người sẽ biết thế nào là đau thôi, khốn _nó cười, nụ cười nham hiểm nhất.
Trả thù? Giết? không , đó là việc quá dễ dàng với cậu. chết là hết. không ổn
Làm gì để cậu còn đau khổ hơn chết?
Nó suy nghĩ và cuối cùng đưa ra kết luận
Hôm sau, tới trường.