-Này, hôm nay tôi đã gặp 1 cậu bé rất dễ thương nhá.
Mẹ nó cười và thao thao bất tuyệt với bố nó.
-Cậu bé nào cơ?
-À, tôi gặp cướp….
-Sao vậy? thế có sao không , tôi đã ấy cậu đi với bà rồi mà, hừ, làm việc thật là…
Bố nó tỏ vẻ tức giận, bất cứ ai động vào gia đình nó thì bố đều như vậy.
1 thứ tình cảm cao đẹp và thiêng liêng
Cái mà nó quý nhất trên đời này.
-Thôi mà ông…là tại tôi bảo muốn đi mình nên kêu mấy cậu đó về trước….nên thế mới gặp cậu bé dễ thương đó chứ…hì, cậu bé khôi ngô lắm…lúc đỏ mặt á…dễ thương vô cùng luôn.
-Bà bị cướp ở đâu? Cái thằng khốn nào dám làm thế…?
-,,,,ước rì có cậu con trai như thế nữa!!
-Bà có 2 người con đáng yêu như vậy mà vẫn muốn có thêm sao?
Cười hiền, ông nói với bà.
-Vậy nhận con nuôi đi, tôi sẽ tìm hiểu cái cậu đó cho.
-Thôi không cần đâu, tôi chẳng biết gì về cậu bé đó…nếu có duyên thì sẽ gặp lại thôi mà.
****
“ Cậu đang làm gì vậy?”
“Để làm gì?”
“Tôi bị thương!”
“Đang bận!”
“Đau!!”
Vũ nhắn tin cho nó
Những tin nhắn ngắn ngủi nhưng nó cũng làm cậu đỡ mệt hơn đôi chút.
Hít 1 hơi thật sâu, cậu nhắm mắt.
Nó cất điện thoại vào túi, không trả lời nữa.
Ngẩng mặt lên, cười nhếch môi.
-Cậu đứng đấy nãy giờ để hóng gió à?
Khuôn mặt Trang vẫn thất thần, cô ta không thể ngờ rằng mọi chuyện lại trở lên nghiêm trọng như vậy.
Tuy độc ác nhưng cô ta chỉ quen ra lệnh thôi chứ không bao giờ động tay vào làm.
Ít nhìn thấy máu, ít nhìn thấy mấy cái cảnh tượng đánh nhau.
Trừ cái lần đó
“ –Này! Sao cậu lại như thế? Suốt ngày bán lấy 2 cậu ấy là sao? ứ chơi với cậu nữa!
1 cô bé xinh xắn, tóc buộc 2 bên, khinh khỉnh nói.
-Đâu có!
1 đôi mắt to tròn, 1 đôi môi nhỏ xinh, khuôn mặt cười vô cùng đáng yêu.
Trong mắt nó lúc đấy chỉ toàn là màu hồng.
1 màu mà nó quá thể yêu thích hồi xưa.
Cả 1 thế giới màu hồng, nó cứ nghĩ rằng mình sẽ được sống mãi trong đấy thôi.
-Hứ, không chơi với cậu nữa!
Cô bé kia vẫn ngoan cố không chịu hiểu, vênh cằm lên, rồi hất tóc ra phía sau lưng.
-Hic, xin lỗi mà, sao lại nói là không chơi với tớ?
Những giọt nước mắt như những viên pha lê lăn từ gò má nó xuống.
1 đôi mắt đẹp đến kì lạ, 1 sự thu hút bất bình thường đối với mọi người .
1 cuộc sống màu hồng thi làm gì có mấy thứ không tốt đẹo thế này.
Và đây là bước ngoặt đầu tiên trong cuộc đời của nó.
Có thể bước ngoặt này là tốt cho nó nhưng cũng có thể chính nó đã cản trở cuộc sống vốn bình yên và hạnh phúc này.
Mà nói chung, bất cứ cái sự việc nào cũng có 2 mặt.
Trời mưa, mưa khá là to.
Những đám mây xanh, trong và đẹp đẽ mà nó mới nhìn thấy mà bây giờ đã mất đi, nhường đường cho nền trời đen xầm lại.
Mưa!
Nước mắt nó hoà tan với nước mưa!
Trôi đi nhẹ nhàng, cuốn đi bao hạnh phúc ngày trước.
Không, nó không muốn như vậy!
-Hức, tớ xin lỗi rồi mà, đừng bỏ tớ…
-Đã nói rồi mà. Cậu không giàu, tớ không chơi với cậu nữa đâu!
-Hức hức.
Nó cố líu kéo áo Trang trong mưa.
Trời mưa, lạnh, Trang bực mình
-Buông ra và chết đi!
-Á…..
1 chiếc moto đi qua.
Máu
Lần đầu tiên Trang nhìn thấy máu.
Hoảng!”
Hoảng y như lúc này.
Mặt cô bắt đầu trắng bệch, nhìn nó như 1 bệnh dịch nguy hiểm
-KHÔNG. KHÔNG PHẢI DO TÔI.
Cô ta lấy 2 tay ôm lấy 2 tai mình, hét lên, va lùi về phía sau.
Dường như quá khứ ấy hiện về khiến cô ta không thể thở được
Cũng như nó, hình như lâu nay nó rất hay có 1 cơn ác mộng và chúng đều giống nhau.
Lắm lúc nó tự hỏi tại sao? Tại sao cái tai nạn khủng khiếp đó lại hiện về trong những giấc mơ của mình.
Nó bực mình, đôi mắt trùng xuống, vẻ bất cần và giang hồ.
Khẩu súng trong tay liên tục giật giật.
Tiến lại gần Trang, tiến lại gần cái kẻ đang điên điên này.
Thấy nó, cô ta giật mình, lùi lại phía sau.
-Đến đây hóng gió sao?
Nó nhắc lại câu hỏi vừa nãy, với vẻ không thoải mái chút nào.
-Tôi…tôi….có liên quan gì đến cậu!
-Hừ, cậu muốn chết à?
-Cậu…cậu dám…
-Dám??? Hừ…
Nó hừ mạnh rồi nhìn chằm chằm xuống khẩu súng trên tay.
Trang giật mình, toát mồ hôi, và không dám nhìn thẳng vào đôi mắt kia, đôi mắt chứa đựng sự nguy hiểm và sự bí ẩn.
-Cậu đã nhìn thấy gì…?
-Tôi…tôi..thấy..thấy gì chứ…
-Hừ, cái này mà cứa vào mặt thì đau lắm đấy…?
Nó vuốt vuốt mũi con dao trên tay và nhìn Trang, cái vẻ thách thức.
-ĐỪNG có nghĩ là tôi …sợ!
Trang nhìn nó, và hét to
-Hừ, được lắm, con nhỏ này….
Nó cầm con dao lên, đặt lên mặt cô ta.
Ngắm nghía hồi lâu rồi
-Á…
-Có người đến, mau đi thôi tiểu thư
Tên đàn em nhanh chóng chạy ra chỗ nó nói.
-Bọn khốn! Di chuyển hàng rồi về luôn đi!
Nó ra lệnh, trông nó chẳng khác nào cái con người lãnh đạo kiệt suất.
Vết máu từ trên mặt Trang rỉ xuống
Đau, đau nhưng cô ta không nói lời nào, cứ trơ ra, lần đầu tiên nó thấy vậy.
-Đi thôi!
Chạy vào khoang tàu, nó ra lệnh cho bọn đàn em lái đi.
Nhưng chưa đi được bao xa thì
-Dừng lại!
Nó chạy lại
-Lên đi!
Nói với Trang
-Sợ tôi sẽ tố giác các người chứ gì?
-Là do cậu chọn thôi.
Nó ném 1 bọc gì đó vào người Trang rồi đi mất.
Cười, nó rất ít khi cười cái kiểu này nhưng 1 khi đã cười thế này thì chỉ có việc hay xảy ra thôi.
10’ sau, cảnh sát đến, bao vây hết cái khu cảnh này.
Nhưng thật không may, nó đã đi rồi, chỉ còn Trang ở đó.
Cô ta đang nghĩ, bắt buộc phải tố giác nó.
Trên khoang tàu, nó cười như điên
-ha ha ha ha..
Rồi như nhớ ra điều gì nó lấy điện thoại ra và thấy vài tin nhắn mới.
“ Tôi sắp chết rồi.”
“ Cậu có tới mau không?”
“ Cho cậu 3 phút”
….
Cười, nó lại cười.
……
30 phút sau, khi đã giải quyết mọi chuyện êm xuôi, nó đi đến cái nơi đó.
……..
-Tôi có việc muốn khai báo
-Cứ bắt về đồn đã!
-Ơ, mấy người có biết tôi la ai không hả? Thả ra.
-Ăn mặc sexy, lại còn có túi đồ cấm này trong tay thì chắc chẵn không phải tốt rồi. Lôi về đồn rồi tính sau.
-Dạ!
-Ơ,các người muốn chết sớm hả? Biết tôi là ai không? TÔi muốn nói, muốn tố giác, có người vừa giết người xong.
-Im đi. Nếu không tôi cho cô …ơ thì ra vẫn còn là học sinh à? Vậy mà đi làm mấy chuyện này….
Chú cảnh sát mừng rỡ khi tìm thấy cái thẻ học sinh trog túi sách của Trang.
-Các người là đồ ngu!
Cô ta không chịu được, đường đường là 1 thiên kim tiểu thư mà lại bị bọn cảnh sát bắt như bắt gì ý.
…….
Nó cười, lại cười/
-Cậu ấm đầu à? Hay hôm nay chưa uống thuốc!
Vũ nhìn nó, xỉa sói.
Ngay lập tức ánh mắt hình viên đạn bắn thẳng vào người cậu.
-Ơ..ơ tôi…
Cậu bắt gặp ánh mắt của nó lại ú a ú ớ như gà mắc trứng.
Khuôn mặt đỏ dựng lên vì ngại và vì những ý đồ đen tối trong đầu.
-Cậu….(nó chỉ thẳng vào mặt cậu)…có biết hôm nay tôi đã gặp chuyện vui gì không ha ha.
Cứ nghĩ đến tình hình của Trang hiện giờ là nó lại không nhìn nổi cười.
Vứt cái túi hàng cấm và mấy thứ đồ học sinh cho Trang
Nó biết thể nào cô ta cũng đang giãy giụa trong đồn cảnh sát.
-mà cậu bảo sắp chết kia mà…sao giờ khoẻ nhăn răng thế này.
Nó đấm bộp phát vào người cậu.
-Á..
Vũ kêu lên.
-Tôi bị thương mà…ai dồ ôi đau quá, đau chết đi được….
Cậu cố giả vờ là đang đau, mặt mếu mếu như trẻ con.
Rồi đứng dậy, quay lưng vào nó, làm trò.
-Cái tên khốn này! Muốn chết phải không?
-Ừ, thì sao?
-Thì tôi cho cậu chết chứ sao?
Nó và cậu lại đuổi nhau trên bãi cát dài.
Nơi mà có người luôn muốn đến, luôn hướng đến…
Là Tuấn.
Đôi mắt nâu thoáng buồn.
Cậu chẳng muốn nhìn thấy cảnh này chút nào.
Đang ngủ trên bãi cát thì có 2 người đến làm phiền,
Là nó, là Vũ, là 2 người này
Họ đã phá vỡ cái cảm giác yên bình mà cậu vừa vun đắp, vừa tìm lại được.
Thân thương, nhẹ nhàng, ấm áp và 1 chút 1 chút hồi hộp.
Cậu mong gặp lại bà ấy.
****
-Chuẩn bị sẵn sàng cho cuộc thi này chưa các hạt giống của ta
Người đó ngồi quay cái bút và hỏi, nghe vẻ rất là mất hứng.
Vũ và Tuấn cũng có cái thái độ đấy.
Nhưng chẳng ai nói gì.
-Cuộc thi lần này chỉ có 2 người tham gia thôi…..nếu muốn chứng tỏ mình với người con gái đó thì hãy cố lên. Ha ha ha ha..
…..
Đi ra ngoài căn phòng rộng nhưng lại ngột ngạt, bức bối ấy
Tuấn đi nhanh, đập mạnh vào vai Vũ, và hình như Vũ còn nghe thấy câu nói
-Lần này tôi không tha cho cậu đâu!