Vũ đi ra ngoài, không khí trong phòng còn lại tiếng cười nói của 2 người.
Nhưng ngay sau đó, khuôn mặt nó bỗng đanh lại, rồi tím dần, nó như sực nhớ ra cái điều gì.
Quay người, tìm khắp giường bệnh thứ gì đó.
-Điện thoại của cháu đâu rồi?
-À, vừa nãy hình như để trong tủ đồ.
-Mang cho cháu!
-Ờ, để cô thay nước xong đã.
-MANG RA CHO TÔI !
Nó hét lên. Cái khuôn mặt tinh nghịch, có chút ngại ngùng vừa nãy đã biến mất thay vào đó là sự cáu gắt, bực bội, lo lắng và cái nhìn không mấy thiện cảm dành cho cô y tá.
-Ừ, ừ đây.
Cô mang ra cho nó, không khỏi làu bàu “ hừ, tưởng mình là VIP thì sao chứ, nằm ở phòng VIP có gì đặc biệt, hừ, đồ chảnh choẹ”
-Cô đi ra ngoài đi.
-Ừ, ừ
Cô cố nở nụ cười giả tạo, điều này làm nó vô cùng bực mình.
Nó cầm điện thoại, nhấn số 1.
Tút….Tút….Tút…
Tiếng tút kéo dài trong sự lo lắng của nó.
“ Thuê bao quý khách vừa gọi hiện không liên lạc được….vui lòng để lại lời nhắn sau tiếng Bíp”
-Mẹ mẹ đi đâu thế???
Nó đập lưng vào phía đầu giường và duỗi thẳng chân, đạp xuống giường, thể hiện sự bức xúc.
Cách nó giải toả là như vậy, phải đập phá cái gì đó không thì không thể chịu được.
Ngoài mặt bực tức nhưng trong lòng nó thì vô cùng lo lắng.
Nó từng bị gọi là kẻ không có trái tim…nhưng mọi người đâu có biết…nói thẳng ra là chả biết cái đ é o rì….tim là trong cơ thể, nhìn thế nào được mà cứ phát biểu liều….ghét cái loại đấy.
Đúng chất “ ngu còn tỏ ra nguy hiểm”
Trong lòng nó hiện giờ hoang mang vô cùng. Từ trước tới giờ, mẹ đâu có tiếp xúc với cái thế giới không_ thể_ đoán_ được này đâu.
Mẹ là người phụ nữ kiểu xưa, là quý bà có tấm lòng bao dung và độ lượng vô cùng.
Làm sao bà có thể bình an trong cái thế giới này được??
“ mẹ, con xin mẹ đấy, mẹ đừng đi đâu cả…..con xin mẹ…mẹ đừng làm con thêm mệt mỏi và lo lắng nữa…”
Nó suy nghĩ trong tiếng tút tút khô khan.
Kết thúc cuộc gọi ẹ, nó điện thẳng về nhà.
Đầu giây bên kia vang lên tiếng 1 người phụ nữ, trầm ấm….nhưng…không phải mẹ nó.
-Trịnh gia xin nghe!
-Bố tôi có nhà không?
-Tiểu thư? Ông chủ vừa ra ngoài rồi ạ.
-Ừm!
Nó cúp máy rồi lại gọi cho bố mình.
-Bố, mẹ thế nào rồi?
-Bố đang đi tìm.
-Anh Bảo có đó không ạ? Bố bảo anh ấy dùng định vị thử xem.
-Rồi nhưng bà ấy cố tình tắt điện thoại.
Nó có thể nghe rõ giognj bố, giọng ông ấy lạc hẳn đi.
Chắc hẳn ông đang sốt ruột, lo lắng và thất vọng nữa.
Nó có ther tưởng tượng cái biểu hiện trên khuôn mặt của bố hiện giờ.
Đau lòng quá.
Đau lòng quá.
Gia đình thân yêu của nó….nó không muốn bất cứ ai bị tổn thương…..nhưng điều đó dường như không thể.
Nó dứt vội ống truyền nước ra, vì dứt mạnh và có có tí kĩ thật gì nên máu ở chỗ mũi tiêm bắn ra.
Nó nhói 1 cái thật đau nhưng mặc kệ, vẫn thay đồ và đi ra ngoài.
Nó không thể chịu được cái cảm giác ngồi chờ đợi tin tức, nó phải trực tiếp tìm mẹ, trực tiếp hỏi mẹ có chuyện gì xảy ra.
Có chuyện gì mà làm cho gia đình nó tự dưng nổi sóng gió.
Nó phải đi tìm, nó lo lắng quá rồi.
-Key, tập hợp mọi người …tìm 1 người .
-Dạ!
……..
-Bố, chuyến hàng sắp về đến nơi rồi.
Anh Bảo lo lắng.
-Ừ
-Bố định thế nào?
Sao mẹ nó lại đi đúng cái lúc này, đúng cái giai đoạn quan trọng này không biết.
Hôm nay phải nhận hàng, phải kiểm tra và thử lô hàng, lô súng mới này.
Có bao nhiêu việc….vậy mà bà ấy lại bỏ đi.
Bố nó ngẩng đầu lên nhìn trời, trong cái buổi trưa mùa thu này.
Trời mát, bầu trời trong sanh không chút nào là có dấu hiệu của mưa.
Nhưng cơn mưa đã đổ ập đến nhà nó rồi.
Mưa chẳng phải do ông trời mà là do số phận.
“Chẳng lẽ tôi đã sai sao? Chẳng lẽ tôi đã quá ích kỉ sao? Tôi lên làm thế nào bây giờ đây…?
-Gọi cho Vy đi!
-Vâng.
……………
-Sao vừa nãy cậu có thể nói như thế hả?
Vũ vẫn ấm ức chuyện vừa nãy, xồng xộc chạy thẳng vào phòng bệnh của nó.
-Đâu rồi??
Cậu ngó xung quanh, cơn giận giảm xuống 1 phần
-Hừ, sợ tôi nên cậu định trốn à….ra đây mau, dù cậu đi đến đâu thì tôi cũng sẽ tìm được.
Câu này cậu nói ra mà chẳng biết mình có thể nói ra….nó càng khẳng định tình cảm cậu dành cho nó….càng ngày càng sâu đậm rồi.
Dù nó đi đâu….dù nó có đi đâu thì cậu sẽ tìm nó…sẽ tìm nó về…và ….bảo vệ nó.
Đi khắp phòng VIP mà chẳng thấy nó đâu.
-Tôi sẽ không giận nữa, cậu ra đây mau!
Không ai trả lời, căn phòng tự dưng im ắng lạ thường.
Cậu lo lắng
……
-Khốn kiếp! Bệnh nhân phòng 202 đi đâu mất rồi???
Cậu đập mạnh tay vào bàn làm việc của mấy y tá.
Họ há hốc mồm nhìn, đẹp trai ngời ngời thế này mà ăn nói thì không sao mà chịu được.
-Phòng 202 là phòng VIP, bệnh nhân tên….
-NÓI NHIỀU …..TÔI HỎI CẬU ẤY ĐANG Ở ĐÂU???
-Vừa nãy còn có trong phòng mà có y tá vào thay nước ….
- TÔI HỎI HIỆN GIỜ???…. hừ bệnh viện các người làm ăn chẳng ra cái thể thống gì cả….nếu cậu ấy mà có chuyện gì thì ngày mai cái bệnh viện này thành đống đổ nát đấy…HIỂU KHÔNG?
Cậu hằm hằm đi ra ngoài.
ừ, cậu đã nói rồi, dù nó có đi đâu thì cậu cũng phải tìm cho ra.
………………..
“Tuấn, mày là cái gì nào, mày là cái gì trong lòng người ta nào….ha ha, mày chẳng là gì cả….mày là kẻ thất bại rồi…17 năm thắng quen rồi, lần này thất bại sao mà khó chịu thế…t lại thua sao?….mẹ ơi, con nên làm gì đây….con đau khổ quá….con muốn tìm mẹ quá”
Tuấn ngồi trong quán ven đường uống bia.
Cậu say rồi thì phải, cái cách suy nghĩ của cậu cũng khác thường ngày.
Nỗi đau đã khiến cậu lạc đi, khiến cậu không còn tin vào cái điều gì nữa.
Loạng choạng bước ra khỏi quán, cậu lờ đờ nhìn đường, nhìn bằng nửa con mắt.
Cái cuộc đời này…thà không có cậu còn hơn….thà không có cậu còn hơn….hơn là để cậu chịu cái nỗi khổ này.
-Thằng khốn nào mà dám đụng vào bọn tao thế này? Mày muốn chết rồi phải không?
Tuấn loạng choạng đi và không may đã uýnh phải 1 đám du côn.
Cậu ngước đôi mắt nâu tuyệt đẹp của mình lên nhìn bọn chúng, cười mà không nói gì.
-Mày nhìn để tao đấy à?
1 tên nghe vẻ anh cả đứng ra chỉ trích cậu.
-hắn còn cười để đại ca nữa ạ
Tên đàn em hóng hớt theo.
-Nhìn đểu thì sao?
cậu nhìn hắn lại cười
(p/s: có ai còn nhớ cái vụ này hay không?)
-Thằng chó này, hôm nay tới số của mày rồi.
Bọn chúng như lũ chó điên, xông vào đánh cậu.
Mọi khi, mọi khi thì cậu chắc chắn sẽ dạy dỗ cái bọn ngu si này 1 trận nhưng hôm nay thì không như thế.
Hôm nay cậu muốn thử cảm giác bị đánh.
Muốn thử cảm giác thất bại…cảm giác đau đớn ấy.
Máu mồm, máu mũi chảy ra….cậu chìm vào nỗi đau.
Chẳng phải của thể xác mà là tinh thần cậu đang bấn loạn….cậu không biết nên đối mặt với nó, đối mặt với thực tại tàn khốc này ra sao nữa.
Đau quá.
Trời tối rồi, cậu nhắm mắt lại…
-Dừng lại ngay.
Giọng 1 người phụ nữ, tuy nhỏ nhưng vô cùng uy nghiêm.
Bọn kia không thèm nhìn ra, cứ đánh cậu…
-Tôi đã gọi cảnh sát rồi, các cậu cứ đứng đây mà hành hung người khác đi!
-Con mụ chết tiệt này!
Thằng vừa xong kề dao vào cổ bà, đe doạ..
Nhưng khi vừa nghe thấy tiếng xe cảnh sát thì im thin thít mà cút.
-cậu không sao chứ?
Giọng bà thật ấm áp, giống mẹ cậu quá, “ mẹ ơi, con nhớ mẹ…có phải mẹ đến với con đấy không”
Cậu chìm trong hoang tưởng…
-Tôi đưa cậu đến bệnh viện.
Bà gọi xe cho cậu…
Ngồi trong xe, bà cho cậu nằm gác đầu vào đùi mình.
Cảm giác thật là thân quen.
Bà nhớ gia đình mình quá, bà_ mẹ nó, nhớ cả đứa con gái đã chết_ theo bà, của mình nữa.
Cậu đem đến hơi ấm cho bà, thật may mắn.
………….
Tuấn tỉnh dậy, điện thoại liền reo.
Nhìn vào màn hình cậu không muốn nghe nhưng miễn cưỡng nhấn nút nghe.
-Cậu có đồng ý hợp tác hay không?
Giọng của Trang, cô ta lại định làm gì nữa đây.
-không muốn!
-Cậu có chắc không?
-………
-Tôi có cách rồi.
-……….
-Mẹ Vy đang nằm trong tay cậu đó
-Cái gì?
Cậu giật mình vì câu nói ấy.
Bỗng cánh cửa bật mở.
1 người phụ nữ đi vào.
Cậu nhìn bà
Cậu suy nghĩ.
Cậu đắn đo.