Nó ngất lịm đi. Khuôn mặt tựa thiên thần kia thanh thản quá. Dường như chẳng suy nghĩ gì cả. Nó im lặng, nó nhẹ nhàng nhắm mắt.
Dòng suy nghĩ lịm đi, nó ngất…..nhưng thời gian kia đủ để 1 giọt nước mắt lăn dài trên khoé mi.
____________________________________________
-Dậy đi! Dậy đi mày!
Giọng Quỳnh vang vọng bên tai tôi. Tôi nghĩ mình nghe nhầm.
-Dậy đi. Hôm nay có việc quan trọng lắm đó. Dậy đi mày.
Nhưng giờ tôi có thể chắc chắn là con bé đang đứng cạnh tôi. Cố gắng mở thật to mắt ra nhìn. Nó đỡ tôi dậy, gọi phũ phàng hơn là lôi tôi ra khỏi cái chăn.
-Có chuyện gì vậy?
Giọng tôi khan khan, dường như có gì rất lạ. Tôi nhớ là tôi đang ở bệnh viện mà. Tôi nhớ là tôi bị u gì đó mà. Rồi t tự tự, tử tự mà…Siết chặt cánh tay Quỳnh. Tôi nhìn nó.
-Mày đã ngủ suốt cả mấy ngày nay rồi còn gì. Dậy chuẩn bị đi đánh nhau đi.
Mặt QUỳnh nhăn lại. Tôi biết, tôi nhận ra cái điều gì đó đang xảy ra trong nó. Vốn dĩ nó không bao giờ dấu được cảm xúc mà.
-Rốt cuộc là có chuyện gì?
-A…à…
-Tao hỏi mày rốt cuộc là có chuyện gì?………Á…
Tôi tròn mắt, ngạc nhiên nhìn cái chân của mình. Tại sao lại không đứng lên được? Tại sao chân lại mất cảm giác như thế này. Tại sao tôi ngã? Tôi nhìn lên QUỳnh thì thấy mặt nó biết sắc. Luống cuống nó đỡ tôi dậy nhưng tôi hất tay nó ra.
-Tao Xin lỗi….tao quên mất, chân, chân mày…
-Chân tao làm sao!
Ngồi lại xuống giường, nhìn về phía cái chân của mình. Vừa nãy như có 1 luồng điện chạy qua người tôi. Giờ nó mất rồi…thay vào đó là sự hờ hững, k cảm xúc. Tôi nhìn Quỳnh…Mong nó, mong nó nói ra cái điều mà tôi sợ.
-Xin lỗi nhưng chân mày, chân mày bị rạn xương k thể…
-Tại sao? Tại sao tao còn sống?
-Mày, mày còn sống mà. Tao, tao không ày chết đây, con dở. Còn chân mày là do…
-Thôi đi!
Tôi ngắt lời nó bằng câu gắt không cảm xúc. Không muốn nghe nữa, k muốn nghe nữa. Thực sự.
Nhớ rồi, có lẽ cái ý định muốn chết đó đã biến tôi thành như thế này. Có lẽ…
Việt Anh đi vào, nó cũng nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó. Ánh mắt theo tôi, theo 1 đứa đang cực kì tự ti là 1 ánh mắt thương hại.
Giận bản thân, giận gia đình, giận bạn bè, giận về tất cả mọi chuyện. Tôi xô hết các thứ trên bàn xuống đất. Một giọt nước mặt lăn dài…nhưng chỉ là 1 giọt thôi. Cắn chặt môi, tôi thực sự giận, thực sự tự ti.
-Sao không để tao chết đi. Để tao chết đi còn hơn là như thế này!
-Vy, bình tĩnh đi mà, tao xin mày đấy !
Quỳnh ắm lấy tay tôi nhưng sao mà tôi cảm thấy bàn tay ấy nặng quá, bàn tay ấy đáng ghét quá. Tôi hất tay nó ra và tiếp tục điên như vậy, tôi ném đồ, tôi hét linh tinh, rất linh tinh…Đau lòng, tôi sợ nhìn chính bản thân mình như thế này. Tôi sợ mọi người sẽ nhìn tôi bằng cái con mắt kia, sợ mình sẽ tàn tật mãi mãi…KHông, không thể nào, không muốn đâu…
-Đi ra. ĐI ra hết đi. Tao muốn chết. Tao phải chết..
“Chát”
1 cái tát mạnh như trời giáng đáp trúng mặt tôi. Ôm cái chỗ ửng đỏ vì bị tát, tôi nhìn lên Việt Anh, người vừa đánh tôi. Ánh mắt cậu lúc này có lẽ còn giận hơn cả tôi. Tại sao chứ? Tại sao chứ??
-Chết không phải là do mày lựa chọn. Mày đi xin bố ****** đi, nếu họ nói rằng mày chết đi thì mày mới có quyền chết. Mày phải biết rằng sinh mạng của mày là do họ tạo ra chứ? Linda ngày trước chết rồi. Mày là đồ yếu đuối. Ngu ngốc và vô dụng. Mày không phải là Vy mà bọn tao quen (quay ra nắm tay QUỳnh) Đi tôi, cho nó tự suy nghĩ.
Trưởng thành rồi. Trưởng thành thật rồi, đó là từ duy nhất mà tôi có thể nói và thấy hợp với Việt Anh. Thực sự nó trưởng thành rồi. Còn tôi thì sao? Nó nói tôi ngu ngốc hơn, yếu đuối hơn. Sao vẫn là 1 đứa bé, vẫn bồng bột và ngốc như thế.
Chết, chết không phải là hết và có thể cũng không là sự lựa chọn đúng đắn của tôi nhưng tôi vẫn muốn chết. Vì sao ư? Vì không muốn mẹ khóc mỗi buổi tối. Vì sao ư? Vì không muốn bố lo nghĩ chữa bệnh cho. Vì sao ư? Vì không muốn anh Bảo suốt ngày cứ chạy đôn đáo tìm cách chữa bệnh. Vì tôi chết có lẽ sẽ là hạnh phúc cho nhóc Ngọc…. Tôi chỉ muốn họ khóc 1 lần vì tôi thôi…1 lần thôi L
Tuấn, tôi muốn cậu quên tôi đi và đến với Ngọc, dù gì con bé cũng bất hạnh. Á đau…Tại sao nói ra câu này lại thấy đau lòng??Chính tôi muốn họ hạnh phúc nhưng tại sao khi vun đắp lại đau như này?? Rốt cuộc thứ tình cảm gi đang tồn tại và chiếm lĩnh tôi như vậy..Còn Vũ nữa…Tôi lo sợ rồi một ngày…
Ai cũng dần trưởng thành, ai cũng thông minh và quyết đoán hơn mà tại sao tôi lại càng lú lẫn như thế này??
Lắc đầu, lắc đầu. QUỳnh lại hồng hộc chạy vào.
-Tao quên chưa nói. Hôm nay là lễ đính hôn của Vũ và chính hôm nay Tuấn cũng đi du học đấy. Mày nhanh thì sẽ kịp níu giữ 1 người L
Đùng…tiếng sấm vang lên trong đầu tôi. Cái gì vậy chứ? Trong khi chính bản thân mình đang tham lam những thứ tình cảm đó thì họ đều muốn dời xa tôi? Tại sao chứ?
-Key, đến đón chị tớ đi.
-Vy định đi đâu vậy?
-Cứ đến đi.
_ừ
Không muốn ai đi, không muốn mất bất cứ ai cả. Tôi còn hứa là tìm lại tình bạn cho họ mà, KHông thể nào..
Đứng trước cổng chờ, à nói đúng hơn là ngồi, vì cái chân có lẽ còn đau dài dài.
Bỗng có tiếng bước chân sau lưng tôi. Quay lại thì chính là Thành.
-Có chuyện gì vậy?
Tôi k dám nhìn thẳng vào mặt cậu. Đúng, chính là không đủ tự tin. Con bé Linda ngày trước mà cậu thích đã chết rồi. Giờ nó yếu đuối lắm.
-Cậu không định đến lẽ đính hôn sao?
-Hừ, cậu nghĩ tôi nên làm như vậy sao?
-Tất nhiên,cậu phải làm như vậy.
-Tại sao?
Tút tút…tút tút. Tiếng điện thoại reo, tôi nghe máy và chẳng bất ngờ mấy khi đó là Trường, người suốt ngày kè kè với Tuấn
-Alo
-Cậu đến sân bay XX luôn đi. Nhanh.
-Tại sao? _Tôi bình thản đến mức chính bản thân mình cũng phải ngạc nhiên. Nhưng cái sự bình thản lạnh lùng bao nhiêu thì trong lòng tôi lại nóng và lo lắng bấy nhiêu. Yếu đuối nhưng tôi sẽ k cho ai thấy đâu
-Tuấn sắp đi rồi Có lẽ chỉ có mình cậu mới ngăn được thôi.
-Thì sao?
-Hả?
…………………
Key đến. Tôi nhìn cậu. Key trong lòng tôi dù bằng tuổi và hơn tháng tôi, thậm chí còn cao hơn tôi cả cái đầu nhưng cậu luôn là đứa trẻ trong lòng tôi. Mãi như thế.
-Linda muốn đi đâu thế? Cái chân đỡ đau chưa?_Chính cậu, chính cậu luôn là người gọi cái tên Linda này, chính cậu luôn là người tôn thờ sức mạnh của THiên thần. Mãi như vậy.
-Không sao đâu!
-Nhưng mà…
Đừng bao giờ nghĩ tôi yếu đuối, xin mọi người đấy. Dù có chết tôi cũng không bao giờ muốn người khác nghĩ tôi yếu đuối đặc biệt là bọn họ.
Đang đi thì tôi bỗng dưng hỏi.
-Key có sợ chết không?
Câu hỏi ngu xuẩn của tôi. Biết chắc chắn câu trả lời nhưng tôi vẫn cứ hỏi. Key nhìn qua gương thái độ của tôi. Tăng tốc độ xe và dứt khoát.
-Không sợ.
-Ừ, vậy thì……đâm vào chiếc xe phía trước đi.
-Hả? Nhưng mà..
-Đừng sợ, Linda không có sao đâu.
Tôi biết cái nhưng mà của cậu, nhưng mà Linda có sao không. Chắc chắn.
Cả 2 người con trai đó, tôi không muốn mất bất cứ ai cả. Không mất được đâu. Cười nhếch môi, hình như lâu lắm rồi tôi không có cười kiểu này.
-Key hiểu rồi, kia là xe của Vũ mà.
-ừ.
-Giữ chắc dây an toàn nhé!
Làm phá hoại cái cuộc đính hôn này bằng vụ tai nạ. Không ác quá chứ. Hừ, mặc kệ, như vậy mới là tôi, là LINDA, là TRỊNH TUYẾT V. Dám nghĩ, dám làm.
Cái ý nghĩ muốn chết sẽ không còn nữa đâu, Giờ tôi phải sống, sống vì tôi và gia đình như lời Việt Anh nói. ĐÚng vậy. Giành lại hạnh phúc đó. Cái chân đang đau có lẽ sẽ là bài học của tôi…Không nên chơi chội nhảy từ tầng 3 xuống =))
………
“Trên tuyến đường 32. Một vụ tai nạn đã xảy ra. Người bị thương là Uy Vũ, thiếu gia của tập đoàn JK. Nhưng lạ thay. Sauk hi 2 chiếc xe thể thao va chạm vào nhau thì không thấy Uy Vũ đâu. Cơ quan cảnh sát đang điều tra làm rõ sự việc. Rất có thể đây là 1 vụ bắt cóc tống tiền…”
-Báo đài đang nói cái qoái gì vậy Key?
-Dạ, cũng không rõ ạ. Mấy tờ báo lá cải này không đáng tin. Người mất làm sao được chứ. Hay là có chuyện gì xảy ra?
Key nhún vai. Tôi cũng cười, lại sắp có chuyện hay xảy ra nữa rồi :v
Chưa nghỉ được bao lâu thì tôi nhìn ra bên ngoài cửa oto thấy 1 chiếc xe thể thao đỏ rực đang chạy song song với xe của mình. Và nghe rõ từng câu từ chiếc xe đỏ kia.
-Hi, honey! ♥
Khẽ cười nhưng không mở cửa xe. Còn ai ngoài Vũ nữa…
Đến được sân bay cũng đã mất 15’. Có lẽ việc phải cắt đuôi Vũ cũng là gánh nặng cho Key, khổ thân nó.
Ngại quá, thực sự ngại. chưa bao giờ ngại như vậy. Đứng trước chỗ đông người mà mình lại phải chống lạng thế này @@. Cái xương bị rạn. Tao ghét mày >””