Tôi Thực Sự Chỉ Là Một Người Bình Thường

Chương 25: Tỉnh dậy từ một Giấc Mơ



Ninh Dương Tắc và Hạ Lạc Vũ nhanh chóng đi tới hiện trường, thế nhưng dù bọn họ có đi đến đó thì cũng vô dụng, bởi vì họ không thể vào được bên trong. Những người ở trong vẫn chưa thể thoát ra, và họ thậm chí còn không biết chuyện gì đang diễn ra ở trong đó.

"Sân chơi: Giấc Mơ. Hạ Lạc Vũ, sân chơi này bị đem về bởi Tăng Nhậm, đúng chứ?" Ninh Dương Tắc hỏi Hạ Lạc Vũ bên cạnh mình.

"Khả năng này là hơn 80%. Những bức tượng đồng, những bộ xương khô và những cái lồng. Tăng Nhậm đã là một tên thầy bói lừa đảo trước khi gã biến mất và những thứ ở bên trong sân chơi đều có liên quan đến xem bói. Tôi đã điều tra kỹ lưỡng lời khai của những người kia, và phát hiện ra rằng ở trong đó có rất nhiều những cú lừa, như là mấy ký hiệu cố tình chỉ sai hướng chẳng hạn, chúng phù hợp với những đặc điểm của Tăng Nhậm một cách hoàn hảo."

"Nói cách khác, trước khi vô hạn lưu giới sập đổ, sân chơi giấc mơ này đã lựa chọn Tăng Nhậm là chủ nhân giấc mơ của nó ư?"

"Đúng vậy."

Ninh Dương Tắc trầm ngâm xoa cằm, và sau một lát anh ngẩng đầu lên, "Vậy cậu có nghĩ khả năng chủ nhân giấc mơ được chọn lần này cũng là gã không?"

"Hả? Điều đó có thể sao?" Hạ Lạc Vũ tiếp tục xem qua dữ liệu, "Thế nhưng khả năng Tăng Nhậm đang ở trong sân chơi này là rất cao. Đội điều tra camera an ninh đã phát hiện ra rằng gã ta gần đây đã đang đi lang thang xung quanh khu vực này."

Tuy nhiên, kể cả khi sân chơi lại lựa chọn Tăng Nhậm là chủ nhân sân chơi, thì cũng không giúp ích được gì cả, bởi vì sân chơi vẫn chưa kết thúc, cũng như vẫn chưa thể tìm được người mơ, và sân chơi chưa có bước vào giai đoạn hai nữa. Anh hoàn toàn mới chỉ có ý tưởng nhưng lại chưa có cách để thực hiện, giá mà họ có thể gửi đi một tin nhắn thì tốt.

Cho đến bây giờ anh chưa từng gặp một Người Sống Sót nào có thể gửi các tin nhắn xuyên qua một sân chơi cả, đến cả Từ Nghệ Diêu cũng không thể làm được điều này.

"Muốn gửi tin nhắn à? Anh có muốn giao việc cho chúng tôi không?"

Một giọng nói vang lên từ phía sau, Ninh Dương Tắc đông cứng người, anh quay đầu để nhìn ra sau mình, gương mặt anh trở nên lạnh lùng, "Thực sự là cậu, Dương Nhất."

Người đàn ông với cặp kính râm mỉm cười trong khi bước qua, anh ta mặc một bộ com-lê cùng cà vạt đen, nhìn giống như một người thành đạt đã chạm được đến đích của cuộc đời vậy, đi theo cùng là một nữ sinh nhìn trông có phần nhút nhát và liên tục túm lấy góc áo của Dương Nhất. Cô bé trông rất lo lắng, liên tục siết chặt các ngón tay của mình cho đến khi chúng trở nên trắng bệch.

Dương Nhất, giới tính: nam, Người Sống Sót cấp A, trước khi biến mất anh ta là một ảo thuật gia sa cơ lỡ vận. Gia đình anh ta từng là thế hệ con cháu của một doanh nhân giàu có, thế nhưng đã tan nát sau khi bố anh ta trở thành một con nghiện cờ bạc và phải tuyên bố phá sản.

"Cậu là thủ lĩnh của tổ chức Màn Đêm à?"

"Đúng vậy." Dương Nhất tháo kính râm xuống, với một nụ cười trên khuôn mặt, "Hãy làm một giao dịch nhé, tôi có thể giúp đỡ Đơn Vị Đặc Biệt đưa tin nhắn vào bên trong, thế nhưng, tôi hy vọng Đơn Vị Đặc Biệt có thể tắt cái block tên tổ chức của chúng tôi đi. Việc tìm kiếm tên của mình để rồi thấy mình đã bị block thực sự rất khó chịu đó, đúng không nào?"

Tay Ninh Dương Tắc nắm chặt lại, anh biết rất rõ rằng dù nói nghe nhẹ bẫng vậy đấy, thế nhưng ý của Dương Nhất chính là để Đơn Vị Đặc Biệt thừa nhận tính hợp pháp của tổ chức Màn Đêm.

Sử dụng những Người Sống Sót như một cầu nối để giúp cho những người bình thường vượt qua sân chơi, đây là một cách để có thể xác định liệu người bình thường ấy có thuộc 1% kia hay không.

"Đây là chuyện phải làm mới biết được, dù người đó là một Người Sống Sót hay một người bình thường," Dương Nhất vẫn mỉm cười, như thể anh ta không thể chịu được sự yên lặng của Ninh Dương Tắc, "Không phải đây là một cách tốt để cho những Người Sống Sót và những người bình thường cùng chung sống hay sao?"

Ninh Dương Tắc nhìn anh ta, "Tôi sẽ hỏi các thượng cấp của mình về chuyện này, và tôi sẽ không phản đối nếu như họ đồng ý, cậu có cách nào để liên lạc được với những người ở bên trong không?"

Đảm bảo rằng Ninh Dương Tắc không phải chỉ nói cho có lệ, Dương Nhất cầm lấy tay của cô bé đằng sau mình, cô bé trông có chút lo lắng trong khi cúi đầu xuống, rồi anh ta đẩy cô bé qua, "Không sao đâu, đừng sợ, em sẽ không phải bước vào một nơi đáng sợ nữa đâu, chỉ là nhờ em một việc mà thôi."

"Thật sao ạ?" Cô bé nhút nhát nhìn anh ta.

Dương Nhất gật đầu, xoa tóc cô bé, thế rồi chỉ ngẩng đầu lên để đánh giá Ninh Dương Tắc, "Là cô bé."

"Cô bé cũng là một Người Sống Sót ư?" Ninh Dương Tắc nhìn cô bé, "...Vị thành niên sao?"

"Đúng, cô bé mới chỉ 12 tuổi thôi." Giọng nói của Dương Nhất mượt mà, "Những người như Tịch Lâu có thể nói là một trong một triệu, những người khác không có được cuộc đời như vậy đâu, cô bé may mắn mới chỉ tiến vào sân chơi và ngay trước khi vô hạn lưu giới sập đổ. Khả năng của cô bé là gửi tin nhắn tới những người khác ở xa."

Ninh Dương Tắc nhìn cô bé, và sau một lát anh gật đầu, "Chúng ta đã biết người sẽ gửi tin nhắn, vậy làm sao để xác định được người nào trong kia sẽ nhận nó?"

"Gian Niệm đang ở bên trong."

"Cái gì? Gian Niệm ư?!" Ninh Dương Tắc kinh ngạc trong thoáng chốc.

Dương Nhất khẽ cong khóe miệng, "Không như vô hạn lưu giới, tìm kiếm thông tin liên lạc của một người ở thế giới thực không có khó đâu, có người đã trả rất nhiều tiền để yêu cầu một Người Sống Sót cấp S giúp mình an toàn vượt qua sân chơi, vậy nên tôi đã liên hệ Gian Niệm. Gian Niệm đã nhận đơn hàng, đơn giản thế thôi."

"Tăng Nhậm cũng ở trong đó ư?"

"Đúng vậy, Đơn Vị Đặc Biệt dường như có năng lực hơn tôi nghĩ đấy, nhận dạng được người đã mang sân chơi này về nhanh thật." Dương Nhất xoa cằm với vẻ cân nhắc, "Không như Đơn Vị Đặc Biệt mấy anh, chúng tôi đã trả tiền để có được các thông tin của mình, Tăng Nhậm đã bán nó cho chúng tôi với một số tiền lớn."

Ninh Dương Tắc cau mày, "Gã ta thiếu tiền à?"

"Sau tất cả, đây là một xã hội hiện đại, không phải vô hạn lưu giới nơi kẻ yếu cũng có thể ăn thịt được kẻ mạnh, việc nhặt được tiền miễn phí rơi trên đất chỉ có trong mơ và mơ thôi."

Ở vô hạn lưu giới, những Người Sống Sót không bao giờ phải lo lắng về nơi trú ẩn và đồ ăn của họ, và họ thậm chí có mọi thứ để vui chơi, họ chỉ cần phải nghĩ về việc làm thế nào để sống sót qua các sân chơi mà thôi. Thế nhưng những Người Sống Sót trở về từ vô hạn lưu giới không thể thích ứng được với thế giới thực; ngoại trừ năng lực đặc biệt trong cơ thể của họ, họ chính xác giống như bao người bình thường.

Điều này có nghĩa là họ cũng phải lo lắng về việc sống sót và tiền bạc.

Thế nhưng theo xu hướng xã hội hiện nay, những Người Sống Sót nói rằng họ không thể tìm được việc làm, và họ còn là một nhóm những người bị khinh miệt nữa. Giữa tình hình này, Dương Nhất đã tạo ra tổ chức Màn Đêm, không chỉ để kiếm tiền, mà còn là để trao cho những Người Sống Sót một công việc mà bọn họ có thể kiếm sống.

"Tôi hiểu." Ninh Dương Tắc quay sang nhìn màn sương đen, "Tôi sẽ nói với các thượng cấp về lời đề nghị của cậu và để cho họ quyết định, còn bây giờ, mạng sống con người đang bị đe dọa, tôi hi vọng tiểu thư đây có thể giúp chúng tôi trước."

Dương Nhất búng ngón tay, "Chốt đơn."

"Tiểu Ảnh, em có thể giúp ca ca một chuyện được không? Thấy sân chơi đằng kia chứ? Em có thể gửi một tin nhắn vào bên trong được không?"

Cô bé bám lấy quần áo của Dương Nhất, và chỉ sau một lát cô bé nghiêm túc gật đầu, "Vâng ạ."

"Tiểu Ảnh mạnh thật đấy." Dương Nhất nhìn sân chơi phía trước, "Em phải tìm ra người mạnh nhất bên trong sân chơi, người đó gọi là Gian Niệm, em phải nói với hắn ta rằng đây là một sân chơi giấc mơ, và chỉ có tìm được người đang mơ và đánh thức người ấy dậy mới có thể kết thúc được màn chơi."

Sau khi nói xong, Dương Nhất nhìn Ninh Dương Tắc. Ninh Dương Tắc gật đầu, ý rằng tin nhắn như thế là ổn rồi. Việc gửi tin nhắn xuyên qua một sân chơi là rất khó, chỉ để cho cô bé biết các ý chính là được, và dựa trên năng lực nghe hiểu của Gian Niệm, hắn ta nên phản ứng ngay lập tức sau khi nhận được tin mới đúng.

Tiểu Ảnh buông áo khoác của Dương Nhất ra, nhắm mắt lại và tiến lên hai bước. Những chấm sáng vàng bắt đầu tỏa ra từ cơ thể của cô bé, chậm rãi tan vào làn sương đen kịt.

Bên trong sân chơi, Thập Tư đứng bên trong chiếc lồng quan sát Gian Niệm leo lên, thân ảnh trắng đã biến mất và không quay trở lại, trong khi Gian Niệm đang tìm kiếm thứ gì đó có thể đưa Thập Tư ra khỏi chiếc lồng.

"Gian Niệm."

"Gì vậy?" Gian Niệm quay đầu để nhìn Thập Tư, "Tớ thực sự không hiểu nổi tại sau thứ đó lại đặt cậu vào trong cái lồng nữa. Cố thêm một chút, cái lồng này trông như được làm từ thép bình thường, hẳn là có thể cắt được nó với thứ gì đó cắt được sắt thôi."

Thập Tư nhìn hắn, và sau một lát cậu gật đầu, "Được."

Gian Niệm mỉm cười với cậu, thế rồi tiếp tục xem xét cánh cửa lồng với những dụng cụ khác nhau. Vào đúng lúc đó, một chấm sáng nhỏ màu vàng đột nhiên bay vào, tan trực tiếp vào trong cơ thể của Thập Tư và vào khoảnh khắc mà cậu quay đầu, một giọng nói trẻ con vang lên trong đầu cậu.

"Em là Tiểu Ảnh, anh là Gian Niệm ạ?"

Thập Tư nắm lấy chiếc lồng và đứng lên, "Gì vậy? Ai đang nói thế? Em đang tìm Gian Niệm ư?"

"Thôi muộn rồi, ca ca, anh phải nói với Gian Niệm, sân chơi này là một sân chơi giấc mơ, chỉ cần tìm ra người mơ và đánh thức người ấy dậy là có thể thoát ra khỏi đây."

"Giấc mơ ư?"

Thế nhưng giọng nói rất nhanh chóng đã biến mất, và khi Thập Tư nhìn xung quanh, khu vực quanh cậu vẫn đang ngập tràn sương đen, hoàn toàn không có gì khác so với trước đó.

Với một tiếng lách cách, Gian Niệm cạy một thanh của chiếc lồng chim ra, ném nó xuống đất và mỉm cười, thế rồi vươn tay mình về phía Thập Tư, "Cậu có thể đi xuống rồi, à mà, nãy cậu nói gì thế?"

Thập Tư nhìn Gian Niệm, và sau một lát cậu khẽ nheo mắt, "Sân chơi giấc mơ? Đánh thức người mơ dậy?"

Bên ngoài sân chơi, Tiểu Ảnh mở mắt. Cô bé sửng sốt và được nâng lên bởi Dương Nhất khoảnh khắc cô bé ngã xuống, Dương Nhất bế Tiểu Ảnh trong tay, "Mọi chuyện ổn chứ?"

Tiểu Ảnh lắc đầu, cô bé nhắm mắt và thở chậm lại trước khi mở mắt ra, "Ca, đó không phải Gian Niệm."

"Cái gì? Người mạnh nhất trong sân chơi này nên là Gian Niệm mới đúng chứ!"

"Em không biết." Tiểu Ảnh khẽ run rẩy và bám lấy quần áo trên ngực Dương Nhất, "Nhưng anh ấy thực sự không phải Gian Niệm."

Dương Nhất dữ dội nhắm mắt lại, và quay người với cô bé trong vòng tay mình, toàn bộ cơ thể của anh ta tràn ngập lo lắng. Ninh Dương Tắc ở đủ gần để có thể nghe được những lời kia. Anh nghĩ ngợi một lát và rồi mở bừng mắt ra, anh đang nghĩ đến một khả năng có thể nói là khủng khiếp.

"...Không đời nào." Ninh Dương Tắc nhìn Dương Nhất, "Cậu có đang nghĩ tới điều mà tôi đang nghĩ không?"

"Đó chính là khả năng có khả năng xảy ra nhất!"

"Hở? Đội Trưởng, mấy người đang nói về điều gì vậy?" Hạ Lạc Vũ ngơ ngác nhìn bọn họ, "Có chuyện kinh khủng nào đã xảy ra sao?"

Ninh Dương Tắc tái nhợt đi trông thấy, "Nếu... nếu tiền đề là Gian Niệm là người mạnh nhất bên trong sân chơi, và Tiểu Ảnh đã không thể liên lạc được với Gian Niệm mà lại tìm thấy ai đó khác, khi đấy chỉ có một khả năng duy nhất."

"Chính xác." Dương Nhất mở mắt, "Điều này chỉ có thể mang một ý nghĩa duy nhất."

"Sân chơi này đã lựa chọn chủ nhân của giấc mơ."

"Và đó chính là Gian Niệm."

...

Thân ảnh trắng kia đem đến cho Thập Tư một cảm giác rất kì lạ, nó không đến mức kỳ dị hay khó chịu, mà lại khá thân thuộc, như thể cậu đã từng trải qua nó trước đây rồi. Sau khi gặp lại Gian Niệm, Thập Tư cuối cùng cũng nhớ ra rằng cảm giác này xuất phát từ Gian Niệm.

Gian Niệm thực sự là một người rất nguy hiểm, lối suy nghĩ và hành động của hắn mang theo chứng bệnh hoang tưởng quá lớn và có thể làm bất cứ điều gì để đạt được mục đích của mình. Mỗi khi Gian Niệm bị nhấn chìm trong loại tâm trạng đó, nó đem đến cho cậu cảm giác chính xác như bây giờ, ngập tràn tình yêu vô cùng vô tận.

Mặc dù Gian Niệm không có nói hay thực sự làm bất cứ điều gì, thế nhưng Thập Tư hiểu rõ rằng, nếu như khả năng tự kiềm chế của Gian Niệm trở nên lỏng lẻo thêm một chút, tên đó sẽ làm ra chuyện không thể vãn hồi với cậu.

Đó cũng là lí do vì sao Thập Tư chia tay với Gian Niệm.

"Một giấc mơ à?" Sau khi nghe những lời của Thập Tư, Gian Niệm ngồi trên băng ghế dài công viên và nói thành lời suy nghĩ của chính mình, "Vậy thì chúng ta phải tìm ra người đang mơ để đánh thức hắn dậy nếu muốn ra ngoài sao?"

"Cậu cứ thế mà tin như vậy ư?" Người đàn ông thuê Gian Niệm vô cùng khó hiểu mà nhìn hắn, "Một giọng nói chẳng biết từ đâu đến xuất hiện, hay nói là chỉ có mỗi mình Thập Tư nghe thấy, không phải vào một thời điểm như thế này cậu nên tự hỏi liệu đây có phải là một cái bẫy hay không sao? Tại sao cả hai người các cậu lại chấp nhận nó đến như vậy?"

"Bởi vì tôi tin tưởng Thập Tư." Gian Niệm đút tay vào trong túi, thế rồi cúi đầu, một nụ cười giống như một cơn ác mộng tuyệt đẹp nở rộ trên khuôn mặt hắn, "Tôi sẽ luôn lựa chọn tin tưởng Thập Tư."

Vậy là, Thập Tư, người dễ dàng tin tưởng những người khác, cộng thêm một Gian Niệm tin tưởng Thập Tư ư?

Tâm trạng của người đàn ông trở nên phức tạp trong khi nhìn hai người này, và anh ta vô cùng lo lắng. Hai người này khiến cho việc đưa ra các quyết định nhìn trông rất dễ dàng, và anh ta giờ đã hoàn toàn chắc chắn. Người tên Thập Tư này có ảnh hưởng rất lớn đến Gian Niệm, hay nói đúng hơn, Gian Niệm, gần như, sẽ bị thống trị bởi những ý muốn của Thập Tư.

Thật đáng kinh ngạc làm sao, đây là điểm yếu của một Người Sống Sót cấp S ư?

Lau đi máu khô ở trên mặt mình trong camera trước, Thập Tư dán băng urgo lên trán, thế nhưng đột nhiên, cậu nghe thấy một giọng nói quen thuộc đang khóc cầu xin giúp đỡ.

Đứng dậy từ băng ghế dài công viên, Thập Tư trực tiếp chạy về phía nơi phát ra âm thanh.

"Thập Tư?" Gian Niệm vội vã đuổi theo sau cậu, "Đừng chạy xung quanh, ở đây nguy hiểm lắm!"

Không may thay, Thập Tư không nghe thấy những lời của Gian Niệm vì cậu đang phải loạng choạng đi qua vài chiếc lồng treo phía trên. Thập Tư gạt đi những cây leo khô héo đang ở trong trạng thái rất lộn xộn, và ở phía đối diện, một người đàn ông quen thuộc ngã xuống đất và liên tục di chuyển ra đằng sau, cơ thể của anh ta xuất hiện những vệt máu đỏ tươi, nhìn trông rất khốn khổ.

Thân ảnh màu trắng đang lơ lửng trong không trung và tiến đến gần anh ta hơn, gần đến mức nó thậm chí có thể bị nắm lấy nếu như ta vươn tay ra, đôi mắt trống rỗng của nó lóe lên một tia ác ý.

Ác ý ư?

"Đừng có lại gần nữa!" Người đàn ông trên mặt đất kinh hoàng hét lên.

"Nhất Minh Chí?"

Nhất Minh Chí quay phắt đầu nhìn xung quanh, và sau khi nhìn thấy một gương mặt thân quen anh ta gần như bật khóc, "Thập Tư! Giúp, giúp anh với!"

Thân ảnh trắng đơ người, nó nghiêng đầu, đôi mắt trống rỗng của nó đang đối diện với Thập Tư, như thể tự hỏi tại sao cái người nó đã đặt vào trong chiếc lồng lại có thể đi ra ngoài lần nữa. Những xúc tu trắng mỏng vươn ra từ tay của nó, Thập Tư lùi lại một bước, thế rồi trực tiếp va vào lồng ngực của một người.

Gian Niệm vòng tay quanh người cậu, "Đó là đồng nghiệp của cậu à? Cậu có muốn cứu anh ta không? Để tớ giúp cậu nhé."

Trước khi Thập Tư có thể gọi Gian Niệm lại, hắn buông Thập Tư ra và bước về phía trước. Gương mặt của Gian Niệm mang theo nụ cười thường ngày của hắn, như thể hắn là một đứa trẻ tinh nghịch đang chơi game vậy, hắn duỗi tay ra, khoảnh khắc tiếp theo, một con quái vật đen bị phun ra từ tay của hắn. Con quái vật mở miệng ra và ngay lập tức nuốt lấy thân ảnh trắng.

Thập Tư khẽ ngạc nhiên khi con quái vật ăn thân ảnh trắng và rồi bay lượn xung quanh Gian Niệm, khiến cho Gian Niệm trông thậm chí còn xanh xao hơn.

Vừa mới nãy là gì thế? Năng lực của Gian Niệm à?

"Đừng có nhìn! Đến đây đi!" Ai đó phía sau kia hét lên với cậu. Đó là người đàn ông đã đang đi theo Gian Niệm, bộ com-lê của anh ta dính đầy bụi, trông có chút tệ để mặc. Người đàn ông lau đi mồ hôi trên trán mình và thở phào một hơi nhẹ nhõm.

"Tại sao cậu lại trốn ở đây?"

"Diện mạo tên đó đã thay đổi rồi, nó hoàn toàn khác so với vừa nãy." Người đàn ông vẫn có chút run rẩy, "Tôi cảm giác vừa rồi cậu ta giống như đã định giết tôi vậy, tôi tới đây là để đạt được năng lực, chứ không phải để chết ở đây. Cậu là bạn cậu ta, phải chứ? Cậu có biết năng lực của cậu ta là gì không?"

Thập Tư lắc đầu, "Tôi không biết."

"...Đến cậu cũng không biết ư?" Người đàn ông thở dài, "Tôi bây giờ cuối cùng cũng hiểu được tại sao những Người Sống Sót kia lại sợ cậu ta đến thế rồi."

Khoảnh khắc Thập Tư đứng lên và bỏ chạy, toàn bộ sự tồn tại của Gian Niệm đã thay đổi. Nếu trước mặt Thập Tư hắn chỉ là một đứa trẻ kì lạ thích cười, thì rồi sau khi Thập Tư rời đi, hắn trở thành một tên ma quỷ hoàn toàn không thể đoán trước được; dù là nụ cười trên khuôn mặt hắn hay bất cứ điều gì khác, nó mang theo một nỗi ghê sợ không thể tả xiết.

Chạy, chạy đi! Không thể ở gần hắn, nếu không mình sẽ bị giết mất! Tâm trí của người đàn ông trở nên trống rỗng, chỉ có chuỗi từ này là cứ lặp đi lặp lại, giữ anh ta không chạy sấp mặt đi khỏi đây.

Hắn ta đích thực là một tên đáng sợ mà!

"Không có vấn đề gì nữa đâu."

Thập Tư nhìn lên, Gian Niệm đứng phía sau rừng cây bụi mà hắn đang dựa vào với gương mặt xanh xao cùng đôi mắt lấp lánh, như thể hắn ta là một đứa trẻ nhỏ đang chờ đợi một lời khen ngợi vậy.

Người đàn ông khẽ rùng mình và kéo mạnh Nhất Minh Chí, người đã được đưa về bởi Thập Tư, lùi về sau hai bước, để lại không gian cho Thập Tư và Gian Niệm.

"Biết sao tớ lại bị coi là rất đáng sợ không? Bởi vì năng lực mà tớ đạt được ở trong vô hạn lưu giới là Phàm Ăn." Gian Niệm bước qua, hắn mỉm cười và vươn tay về phía Thập Tư, đôi mắt tối của hắn sâu như một vực thẳm, "Tớ có thể ăn những linh hồn xấu xa, và tớ có thể ăn những vị thần, sau khi kết liễu bọn họ, tớ có thể lấy được những năng lực của họ. Điều đó có chút kinh tởm không phải sao?"

Thập Tư đứng lên và lắc đầu, "Không hẳn."

"Dù sao thì, nó chỉ là một năng lực mà thôi, dù có thấy kinh tởm, thì cậu cũng không thể làm gì được đâu." Gian Niệm nhìn Thập Tư, "Vậy, giờ chúng ta có thể rời đi chứ?"

"Trước khi rời đi, trả lời câu hỏi của tôi." Thập Tư nói vậy.

"Gì thế?"

"Cậu đang mơ à?"

Toàn bộ không gian trở nên im lặng, chỉ có cơn gió và những chiếc lồng sắt đung đưa trong không trung là đang phát ra tiếng động.

Gian Niệm chớp mắt, "Ý cậu là gì? Ý cậu... Thập Tư, cậu đang đùa tớ à?"

"Tôi không có giỡn." Thập Tư lắc đầu, "Thích đặt tôi trong một chiếc lồng, và vô tình lau máu cho tôi, cứ nói dứt câu là lại đi tấn công những người khác, và nhân tiện, có thái độ thù địch với các đồng nghiệp của tôi và Tăng Nhậm, đó là cậu dù cho tôi có nhìn nhận theo cách nào đi chăng nữa."

"Đó là hình ảnh của tớ trong tâm trí cậu ư?"

"Tôi nói sai à?"

Gian Niệm nhìn Thập Tư, hắn gạt đi nụ cười trên khuôn mặt, và đôi mắt tối của hắn phản chiếu thân ảnh của cậu. Dù là quá khứ hay hiện tại, hay kể cả lúc nói điều này, gương mặt của Thập Tư không hề có bất cứ biểu cảm gì, như thể đó chỉ là một câu phát biểu, và nó đúng là như vậy. Thập Tư là một người vô tình như vậy đấy.

Mặc dù... Cậu ấy đã đúng.

Gian Niệm đứng tại chỗ, như một màn hình TV đã bị bấm tạm dừng, và đến cả hơi thở của hắn cũng đang biến mất. Thân ảnh trắng xuyên ra khỏi Gian Niệm, quấn quanh toàn bộ cơ thể hắn giống như thạch, và vào khoảnh khắc đó, cái bóng màu trắng không có nét mặt kia đã có được một khuôn mặt.

Chiếc lồng trong không trung đang không ngừng đung đưa, âm thanh kim loại va vào nhau có vẻ ầm ỹ lạ thường.

Xung quanh rìa bên ngoài của sân chơi, những người của Đơn Vị Đặc Biệt mở to mắt nhìn làn sương đen đang tan đi, bị thế chỗ bởi một làn sương trắng, và sắc trắng kinh hoàng trông rùng mình một cách kì dị.

Chủ nhân của giấc mơ đã tỉnh giấc.